Yên Lặng Làm Bệnh Nhân Tâm Thần

Chương 83: Chương 83: Chương 76




Edit: A Li

Ba mươi câu hỏi cho vợ chồng.

1. Tác giả: Tên họ hai người?

Bác sĩ Giang: Giang Hành.

Mạn Mạn: Trần Tống Mạn.

2. Tác giả: Tuổi là?

Bác sĩ Giang: 29

Mạn Mạn: 22

[ Tác giả: Trời đất! Bác sĩ Giang thế mà già quá đi. ]

[ Bác sĩ Giang: Vậy hỏi cô năm nay…? ]

[ Tác giả: Chúng ta tiếp tục đề tài đi. ]

3. Tác giả: Bình thường xưng hô với đối phương thế nào?

Bác sĩ Giang: Trần Tống Mạn.

Mạn Mạn: Bác sĩ Giang. [ mặt hơi ửng hồng. ]

Tác giả: Mạn Mạn cô đỏ mặt cái gì, nghĩ tới chuyện đen tối gì đó?

Mạn Mạn: Không hề.

Bác sĩ Giang mỉm cười: Đàn ông tự có sức quyến rũ của đàn ông.

Mạn Mạn: Quả thật Bác sĩ Giang nhà tôi mặc áo blouse trắng thật đẹp.

Tác giả: Ai đem hộ tôi can xăng với, tôi muốn thiêu chết hai người này.

4. Tác giả: Hi vọng đối phương xưng hô với mình ra sao?

Bác sĩ Giang: Chồng ơi.

Mạn Mạn: Xưng tên là hợp lý rồi.

Tác giả: Mạn Mạn cô sống rất tùy tiện, nhưng cô thực sự không gọi chồng ơi?

Bác sĩ Giang: Đêm qua kêu lên.

Mạn Mạn [ mặt đỏ bừng]: Anh biến thái!

5. Tác giả: Tính cách hai người thì?

Bác sĩ Giang: Đàn ông si tình, tính tự chủ tốt.

Mạn Mạn: Tính nóng vội và hay hậm hực.

Tác giả: Phức tạp quá. Ý là khi thì tươi đẹp, khi thì ưu thương?

Mạn Mạn [ nhìn khinh bỉ ]: Bệnh thần kinh.

Tác giả: Trời ạ, cô là bệnh nhân tâm thần mà dám mắng tôi thần kinh, tôi khá là @##%@%^& [ bỗng bị ai đó lôi đi. ]

6. Tác giả: Tính cách của đối phương?

Bác sĩ Giang: Đáng yêu, kiên cường, thích xù lông nhím. Ngực không to nhưng khi sờ thì… [ này anh đang nói gì chứ, khoan đã! ]

Mạn Mạn: Biến thái quá đi!

Tác giả: Thông qua câu trả lời tôi cũng thấy anh ta rất biến thái.

Bác sĩ Giang [ nhìn Trần Tống Mạn chau mày ]: Anh biến thái? Đêm qua em cũng khen anh như vậy.

Tác giả: Đêm qua hai người làm gì tôi đều biết!

Mạn Mạn [ đôi gò má đỏ bừng ]: Phiền chết tôi!

Tác giả: Khai mau, đêm qua cô nói những gì? Hai từ miêu tả thôi cũng được.

Mạn Mạn [ giọng nói nhỏ như muỗi kêu ]: Nhẹ chút.

Tác giả: Wow, vậy là anh kịch liệt lắm à?

Bác sĩ Giang: Còn cô thì cả đời không biết cái gì gọi là kịch liệt.

Tác giả: Đừng ngăn tôi chém bọn họ!!!

7. Tác giả: Lần đầu tiên gặp nhau ở đâu, khi nào?

Mạn Mạn [ không chắc ]: Ngày 10… tháng 7 năm trước…

Bác sĩ Giang [ lườm người bên cạnh ]: Ba năm trước ngày 18 tháng 9.

Tác giả: Chậc chậc, Mạn Mạn cô vô tâm vừa thôi. Cô xem ngày tháng anh ta đều nhớ rõ ràng.

Mạn Mạn: Anh ấy là si tình, là biến thái, sao đem so tôi với anh ấy được?!

Bác sĩ Giang [ vẻ mặt cưng chiều ]: Cô ấy nói đúng.

Tác giả: Đây là đang khinh bỉ FA bọn tôi chắc!

8. Tác giả: Ấn tượng đầu tiên về nhau?

Bác sĩ Giang: Nữ sinh bình thường.

Mạn Mạn: Mặt người dạ thú.

Tác giả: Sao tôi ngửi thấy mùi thuốc súng quanh đây?

9. Tác giả: Thích điểm nào của đối phương nhất?

Bác sĩ Giang: …

Tác giả: Nếu có nói thì nói cho tử tế.

Bác sĩ Giang [ môi mấp máy, trầm ngâm vài phút ]: Hm, tâm hồn?

Mạn Mạn: Cần cổ. Cổ của bác sĩ Giang thon dài đẹp mắt, yết hầu tạo nên độ cong tuyệt đẹp, bla bla…

Tác giả: Vĩnh biệt.

10. [ che mặt ] Tác giả: Ghét điểm nào của đối phương nhất?

Bác sĩ Giang: Có lúc chỉ tâm sự với Augus, không chia sẻ với tôi.

Tác giả: Bác sĩ Giang, vì sao mặt anh ửng hồng?

Mạn Mạn [ có phần vui vẻ ]: Cái gì của anh ấy tôi đều thích.

Tác giả: Thì ra Bác sĩ Giang đỏ mặt cũng có thể mua chuộc cô sao [ xé phăng kịch bản. ]

11. Tác giả: Nếu so sánh đối phương với một loài động vật, hai người sẽ so sánh thế nào?

Bác sĩ Giang: Thỏ trắng.

Mạn Mạn: Mèo to.

Tác giả: Wow, mèo dễ thương lắm, tôi rất thích mèo. Trong nhà có nuôi một con…

Mạn Mạn [ cười cắt ngang ]: Đúng thế, nhà tôi cũng có một con này! [ vừa nói vừa vỗ vai anh. ]

Tác giả: Không gì hết, thói quen của tôi thôi… hơi lạc đề.

12. Tác giả: Làm gì chọc giận đối phương?

Bác sĩ Giang: Cái gì cũng không làm.

Mạn Mạn: Nói chuyện với Augus?

Bác sĩ Giang: Gần đây em lại cùng hắn ta nói chuyện?

Mạn Mạn [ phủ nhận ngay ]: Không có! Hắn còn đang nhập viện mà, em nói kiểu gì chứ?

Bác sĩ Giang: Đã cấm không cho đặt con gấu lên giường lần thứ mấy rồi? [ nhắc tới bèn ném con gấu đi. ]

Mạn Mạn: …

Tác giả: …

13. Tác giả: Lần đầu thân thiết ở nơi nào?

Bác sĩ Giang: Phòng nghỉ bác sĩ.

Mạn Mạn: Phòng nghỉ của anh ấy.

Tác giả: Thật không lãng mạn gì hết trơn.

Mạn Mạn: Thế chúng tôi đi đâu? Phòng bệnh, phòng thuốc?

Tác giả: Phòng nghỉ quá là lãng mạn rồi.

14. Tác giả: Hai người tiến triển tới đâu?

Bác sĩ Giang: Vợ chồng cần làm gì đều làm hết.

Mạn Mạn: Vợ chồng.

Tác giả: Chậc, anh biến thái, ngay cả chữ ‘làm’ cũng nhấn mạnh.

15. Tác giả: Ai thổ lộ trước?

Bác sĩ Giang: Tôi.

Mạn Mạn: Anh ấy.

16. Tác giả: Thích nhau tới mức nào?

Bác sĩ Giang: Muốn nhốt lại bên mình, không cho nhìn gã khác, cấm nói chuyện dù chỉ một câu.

Mạn Mạn: …

Tác giả: Trời ơi, ham muốn chiếm hữu của anh ta mạnh như thế, cô biết không?

Mạn Mạn: Tôi muốn ly hôn.

Tác giả: Bác sĩ Giang, anh xem anh dọa cô ấy sợ mất mật. Nhưng từ trước tới nay anh không biểu hiện ra ngoài?

Bác sĩ Giang: Đã bảo tôi tự chủ tốt.

17. Tác giả: Có nghĩ đối phương đứng núi này trông núi nọ, phải làm sao bây giờ?

Bác sĩ Giang: Từng nghĩ. Nhưng giờ chẳng băn khoăn, dù sao cô ấy vẫn nằm trên giường tôi.

18. Tác giả: Bộ dáng quyến rũ nhất của đối phương?

Tác giả: Chắc lại ở trên giường.

Bác sĩ Giang: Lúc mặc đồ bệnh nhân.

Tác giả: Không phải đáp án đen tối à?

Bác sĩ Giang: Lúc không mặc nội y, xoay người.

Tác giả: Tôi biết!!

Mạn Mạn: Lúc ở trên giường…

Tác giả: Trời ơi, Mạn Mạn bị anh đầu độc rồi!

Mạn Mạn: Kỳ thực các người đều bị tôi qua mắt. Lúc tôi còn là sinh viên đại học, chính là một nữ sinh lưu manh.

Tác giả: Bên ngoài lưu manh, bên trong tâm thần, thật đáng sợ!

19. Tác giả: Có nói dối đối phương không? Biết đường nói dối chứ?

Bác sĩ Giang: Tôi không gạt cô ấy. Nhân tiện thay Trần Tống Mạn trả lời, cô ấy nhiều lần nói dối đều bị tôi nhìn ra.

Mạn Mạn: Ly hôn liền!

Bác sĩ Giang: Em xem, lần này lại bị anh bắt thóp.

Tác giả: Đủ!!!

20. Tác giả: Anh dùng cách nào để bày tỏ tình yêu?

Bác sĩ Giang: Tùy lúc.

Mạn Mạn: Anh ấy tùy lúc, còn tôi thì… chẳng biết đâu.

Bác sĩ Giang: Cô ấy cũng tùy lúc.

21. Tác giả: Lần đầu xảy ra ở đâu?

Bác sĩ Giang: Trong nhà.

Mạn Mạn: Như trên.

Tác giả: Chậc, tầm thường quá. Sao không phải là bàn trang điểm, bồn tắm, bậu cửa sổ, trên cỏ, trên cây [?], ngoài bãi biển?

Bác sĩ Giang: Tôi sẽ cố gắng.

Mạn Mạn: Đừng trên cỏ, trên cỏ có sâu!

Tác giả: Cái này đâu phải trọng điểm chứ!

22. Tác giả: Cảm nghĩ lúc này?

Bác sĩ Giang: Thiên đường.

Mạn Mạn: Địa ngục.

Tác giả: Hai người trả lời không ăn ý. Bác sĩ Giang, đêm đầu tiên anh chỉ biết hưởng thụ, không quan tâm cảm xúc cô ấy?

Bác sĩ Giang [ chau mày ]: Em chắc rằng chỉ có địa ngục?

Mạn Mạn: Rồi, em thừa nhận… sau này thì, anh biến thái!

23. Tác giả: Sáng sớm nói câu gì?

Bác sĩ Giang [ mặt không cảm xúc ]: Nguy rồi, bà ngoại đang chờ.

Mạn Mạn: Chào buổi sáng.

Tác giả: Mạn Mạn cô rất không hiểu tình thú là gì.

24. Tác giả: Làm mấy lần một lượt?

Bác sĩ Giang [ liếc Tác giả ]: Cô có cho đất làm nhiều đâu?

Mạn Mạn: Đúng.

Tác giả [ đưa tay nhỏ bé lau mồ hôi ]: Đừng gấp, đã cưới nhau thì sợ gì không có cơ hội làm.

25. Tác giả: Mấy lần là lý tưởng nhất?

Bác sĩ Giang: Mỗi ngày.

Mạn Mạn: Giống anh ấy.

Tác giả [ trợn mắt ]: Mỗi ngày á?

Mạn Mạn: Tôi đã nói tôi là nữ lưu manh.

Tác giả: Thì ra không phải nữ chính!

25. Tác giả: Cảm giác tuyệt nhất của đối phương là nơi nào?

Bác sĩ Giang: Tay.

Mạn Mạn: Mỗi lần anh ấy nắm tay tôi khiến tôi cảm thấy rất yên lòng. Hơn nữa cảm xúc truyền qua như luồng điện, à mà thôi, nói cô cũng không hiểu đâu.

Tác giả: Tôi muốn đổi nữ chính! Trương Tiểu Hồng, Tiểu Thương, y tá trưởng! Ai cũng được trừ cô!

Tác giả: Nhưng cô còn chưa trả lời tôi mà.

Mạn Mạn: Tôi sẽ không nói.

Tác giả: Chương tiếp theo, Trương Tiểu Hồng giết Trần Tống Mạn!

27. Tác giả: Làm chuyện gì khiến hai người hạnh phúc nhất?

Bác sĩ Giang: Làm tình.

Mạn Mạn [ quay qua đánh Bác sĩ Giang mấy cái ]: Ôm.

Tác giả: Bác sĩ Giang trả lời quả nhiên cực kỳ biến thái, đàn ông quả nhiên dùng nửa thân dưới suy nghĩ!

Bác sĩ Giang: Hừ, thừa nhận đi, nửa người trên của cô còn thua nửa người dưới của tôi ý.

Tác giả: Tôi biết vì sao anh có biệt danh ‘độc miệng’ rồi.

28. Tác giả: Thích được đối phương thân mật nơi nào?

Bác sĩ Giang: Cổ.

Mạn Mạn: Mắt. Có cảm giác được chở che.

Tác giả: Thì ra Mạn Mạn luôn thấy bất an. Này, hai người làm gì hả, đang phỏng vấn mà, tém tém hộ tôi!

29. Tác giả: Nói yêu đi.

Bác sĩ Giang: Anh yêu em.

Tác giả: Bác sĩ Giang thổ lộ trần trụi quá! Cơ mà trong chính văn chưa từng nói yêu lần nào.

Mạn Mạn: Gặp anh là may mắn nhất của đời em, bởi vì anh đã che chở em nhiều như thế. Còn nữa, em yêu anh.

30. Tác giả: Vấn đề cuối. Khụ khụ, hai người đừng nhìn nhau, đây là câu hỏi cuối rồi. Nói với tôi một câu nào đó đi.

Bác sĩ Giang: Cô lăn đi.

Mạn Mạn: Cô đi đi.

Tác giả: Tôi bị đả kích…

Được lắm, tôi đi, tôi vừa đi vừa khóc. Tôi bị bọn họ xem thường. Tôi muốn viết kết thảm cho bọn họ, kết nhất định thảm… [ lại bị ai đó lôi đi. ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.