Phải nói là đã khá lâu lắm rồi, kể từ sau vụ thằng Minh Huy đến giờ thì tôi mới được mục kích lại vẻ lạnh lùng đến bất nhẫn của Tiểu Mai. Sau khi bỏ mặc tôi đứng lớ ngớ ở bãi giữ xe, nàng chỉ buông một câu mà tôi chả rõ hàm ý là trách móc hay… khen thật mà vào lớp trước. Để rồi tôi cứ đờ đẫn dưới sân, mãi đến khi chuông reo vang lên báo hiệu vào 15 phút truy bài đầu giờ thì tôi mới lò dò xách cặp bước lên hành lang.
Vào trong lớp học, tôi ngay lập tức đưa mắt nhìn sang chỗ Tiểu Mai thì thấy nàng đang chăm chú nhìn vào tập vở, chả buồn quan tâm đến thế sự đang diễn ra ầm ầm xung quanh.
- Alô, tình hình tuần sau là trận chung kết vô tiền khoáng hậu của 11A1 tụi mình với 12A21 sẽ diễn ra. Vậy cho nên yêu cầu bà con có mặt đông đủ vào chủ nhật tuần sau để cổ vũ cho đội nhà, ai không đi thì yêu cầu… nộp phạt 2 ngàn tiền trà đá nước nôi bồi dưỡng cho cầu thủ nha ! – Khang mập đứng trên bục giảng rống lên.
Dưới lớp lập tức lao nhao hưởng ứng:
-Hê hê, dại gì không đi, vừa được xem đá banh, vừa khỏi mất tiền !
-Quả này vô địch là cái chắc rồi, lớp mình đá hay thế kia mà !
-Ừ, đội mình có “Tia chớp vàng” mà, dân chơi sợ gì mưa rơi, mưa rơi đâu làm ướt áo dân chơi !
-Eh…eh… còn tao “Luồng sét bạc “ nữa đâu mậy ?
-Mày là siêu nhân sịp đỏ thì có, haha !
Đang lâm vào tình cảnh khó xử với Tiểu Mai nên tôi lúc này đâm ra chán chường không thể tả, không thèm để ý những trò nhí nhố của tụi bạn trong lớp. Buông cặp đánh phịch một cái trên bàn, tôi thả người luôn lên ghế xụi lơ như thằng chết trôi:
-Mới sáng ra mà sao đó bây ? – Luân khùng tò mò chồm lên hỏi.
-Chả sao… ! – Tôi uể oải lắc đầu.
-Hay là bị ẻm giận rồi ? Bình thường lúc nào cũng thấy mày vào lớp chung với Mai kia mà ? – Nó đoán bậy bạ, vậy mà lại trúng tùm lum.
-Không có… ! – Tôi giật mình nhưng vẫn cố chối đây đẩy.
-Thế đã học bài chưa ? Gần thi rồi mậy ?
-Đang học, có gì không ?
-Thì tuần sau đá banh, rồi tuần sau nữa là thi kỳ 2, thời gian hơi bị gấp đó !
-Ờ, biết !
Trông thấy vẻ ngán ngẩm của tôi, thằng Luân hết ham nói chuyện, nó thè lưỡi chán ngán rồi lại ngồi thụt xuống, lại quay cuồng với cuốn bài tập Địa Lí trên tay. Theo lẽ thường thì bây giờ tôi sẽ chạy nháo nhào lên mà phóng qua lũ bạn hoặc bất cứ đứa nào đã làm bài tập Địa để năn nỉ, hoặc là đem quyền cán sự Toán ra mà dọa dẫm tụi nó cho chép bài. Thế nhưng bây giờ tôi đang buồn ơi là sầu, thì còn có tâm trạng nào nữa để mà làm bài tập đâu chứ. Đầu óc rối bời vì những câu hỏi cứ quay cuồng xung quanh, tôi lúc này thật là thấm thía cái ước muốn “cho thời gian quay trở lại” của một bài hát nào đó từng nghe. Bởi nếu tôi có thể quay trở lại cái thời điểm tối hôm qua thì tôi sẽ…
Không, không có được, tôi hẳn là phải giúp Minh Châu rồi, ai lại để con gái một thân một mình dắt bộ xe mà đi giữa đêm như vậy !
Thế thì tôi hẳn là phải thú thật với Tiểu Mai mọi chuyện rồi, nhưng… chả phải là chả cần tôi kể ra thì mọi chuyện cũng đã vừa được phơi bày hết rồi đó ư ?
Nếu vậy thì Tiểu Mai giận tôi là vì chuyện gì ? Có phải là do tôi đã giúp Minh Châu? Có phải nàng đang ghen ? Còn đặt giả thiết là Tiểu Mai giận vì tôi không kể nàng nghe thì cũng không hợp lí cho lắm, bởi nếu nàng đã giận thì dù tôi có kể sớm hay muộn thì kết cục vẫn là bị nàng giận !
Mà như vậy thì rốt cuộc, Tiểu Mai đang giận tôi bởi lí do gì đây ?
Nghĩ mãi mà vẫn không ra, tôi bực tức ôm đầu cúi gằm xuống mặt bàn, không hay biết rằng tiết đầu tiên của ngày hôm nay là giờ Địa Lí, và họa vô đơn chí đã xảy ra. Kết thúc giờ truy bài, thầy dạy Địa bước vào lớp, vẫn ngồi xuống ghế và thư thái lật danh sách lớp ra như thường lệ, thầy cầm cây bút đỏ trong tay rồi lia hết một hàng dọc từ trên xuống dưới, cuối cùng đã chọn được thí sinh đầu tiên:
-Võ Trí Nam, kiểm tra bài cũ !
Nghe thầy nhắc đến tên thì tôi giật thót cả người, run rẩy lôi cuốn bài tập Địa trong hộc bàn ra mà bước lập cập lên bục giảng.
-Có làm bài tập ở nhà không ? – Thầy hé mắt kính ra lừ mắt nhìn tôi.
Làm thế quái nào được mà làm, cả ngày hôm qua tôi chỉ ôn các môn tự nhiên, sau đó bỏ đi chơi game online, tối về thì kẹt vụ Minh Châu rồi lăn đùng luôn ra mà say giấc nồng thì đào đâu ra chữ nào trong bài tập về nhà.
Hết cách, tôi đành thú thật:
-Dạ… không !
-Dzê-rô, về chỗ !
Tác phong của thầy dạy Địa Lí là thế, không cần biết bọn tôi có học thuộc bài hay không, điều kiện tiên quyết đầu tiên của thầy trước khi truy bài là học sinh phải có làm bài tập ở nhà, có làm thì mới tiếp tục dò bài, không làm thì ăn trứng ngỗng rồi lết về chỗ. Chính vì vậy nên hôm nào có tiết Địa là lớp tôi loạn cả lên vì đứa này muốn chép bài đứa kia, mà đa số hầu hết đứa học sinh nào cũng ngán ngẩm mấy cái bài tập Địa Lí dài loằng ngoằng lại liên tục vẽ biểu đồ các loại. Mọi hôm thì tôi chả lo lắng gì cả, không chép bài của bạn bè được thì chịu khó vác xác lên chỗ Tiểu Mai để mượn bài của nàng mà chép, dù rằng sau đó chắc chắn tôi sẽ ăn “véo thần chưởng”, nhờ vậy mà đã thoát luôn mấy đợt kiểm tra liền.
Thế nhưng sáng hôm nay, tôi đầu óc cứ nghĩ ngợi tứ lung tung, làm thế nào mà dám đụng đến Tiểu Mai để hỏi bài nữa. Chính vì vậy, tôi đã lãnh trứng ngỗng về nhà luộc ăn chơi.
“Tia chớp vàng” bị điểm 0, vậy nên kéo theo đó là thầy Địa nổi hứng kiểm tra một loạt danh sách các đối tượng bị tình nghi, ít phút sau đã nâng tổng số “nạn nhân “ bị dính bom dò bài rải thảm lên đến con số hơn 10 người. Trong đó tất nhiên có thằng Dũng xoắn và Tuấn rách, hai thằng này đang mặt nhăn mày nhó mếu máo:
-Hôm qua em phải chăm sóc mẹ bị bệnh… thầy ơi.. !
-Tối qua mẹ em bệnh… em khổ lắm ạ…. !
Ác một nỗi, cả hai thằng này đều tư tưởng lớp gặp nhau, không hẹn mà cùng bịa ra một lí do “xưa rồi Diễm”, cùng nói huỵch toẹt ra trước lớp. Hai thằng nó làm như mẹ tụi nó nổi hứng lên rủ nhau bệnh đồng loạt hay sao mà cũng nghĩ ra một cái cớ hết sức bá láp. Và thầy Địa không để sót trò lừa ngớ ngẩn này, cũng như cả lớp đang cười ầm lên bên dưới:
-Hai đứa đúng là bạn thân nhỉ ? Bây giờ tôi gọi điện về nhà từng trò, nếu đúng thì không sao, còn nếu mà thầy biết hai đứa giở trò….. !
Dũng xoắn và Tuấn rách đúng là hai thằng bạn chí cốt, vừa nghe thầy dọa đã sợ vãi mật đến són ra quần mà lại… không hẹn cùng thú tội ngay:
-Dạ… em… xin lỗi thầy… thầy tha cho em… !
-Nãy… em giỡn đó thầy… mẹ em khỏe ghê lắm.. !
Một tràng cười khủng khiếp rung động cả dãy hành lang nổ ra từ các bàn học bên dưới, tôi dù đang bối rối tâm tư cũng phải bật cười trước cái sự hài hước của hai thằng ông mãnh này vừa gây ra. Kết quả hôm đó, thầy Địa không ghi đích danh từng đứa “tội nhân” vào sổ đầu bài mà chỉ phê vô bảng phong thần là nhiều học sinh không làm bài tập, chỉ có trong sổ điểm của thầy là 13 đứa lãnh con số 0 to tướng.
Đời học sinh kể cũng lạ, nếu chỉ có một, hoặc hai đứa bị điểm kém thì đứa đó sẽ trở thành tội nhân thiên cổ và là đề tài xì xầm bàn tán của tụi trong lớp, liên tục hứng những ánh nhìn soi mói sau kiểm tra. Thế nhưng chỉ cần số lượng những đứa dò bài bị điểm thấp vượt quá con số 10 thì tự động đám này sẽ hình thành nên một “liên minh chống cháy “.
-Hây dà… chán nhỉ !
-Chán gì bây ơi, vui mà !
-Ờ, mấy khi được đứng chung hàng ngũ anh hùng đâu, con điểm 0 có là gì !
Vậy đấy, cái đó tụi học sinh bị điểm kém thường gọi là “thấy chuyện bất bình, rút đao tương trợ”. Thế cho nên dù bị ăn trứng thì thằng Tuấn rách và Dũng xoắn cùng những đứa còn lại vẫn cứ cười nói vui vẻ do tính chất quy mô của đợt kiểm tra đột xuất lần này. Chỉ có mỗi mình tôi là đang chảy dài mặt ra như trái dưa leo, tám phần là đang bị Tiểu Mai giận, hai phần là đã bị giận mà còn phơi ra điểm kém ngay trước mắt nàng, thế là tệ càng thêm tệ.
-Sao thế ? Bữa nay mày sao đấy ?
-Không… ! – Tôi lắc đầu nguầy nguậy rồi úp mặt xuống bàn.
Lầm bầm nguyền rủa trách trời trách đất một hồi, cuối cùng tôi cũng đã chấp nhận một sự thật rằng mình đang bị Tiểu Mai giận, và phải tìm cách làm lành với nàng.
Giờ ra chơi, nhân lúc mấy nhỏ con gái xung quanh đã kéo nhau ra ngoài thì tôi mới lò dò lại gần chỗ Tiểu Mai và nhẹ nhàng ngồi xuống. Dù biết đó là tôi, nhưng Tiểu Mai vẫn chả hề đếm xỉa gì đến mà vẫn chúi mũi vào quyển tập toán cho tiết sau.
-…….. !
-…………. !
-E hèm… !
-………….. !
Vờ húng hắng giọng để thông báo về sự có mặt của mình mà vẫn không làm Tiểu Mai chú ý, tôi đâm ra hụt hẫng hết sức.
-Này… anh nói rồi, chỉ là lúc đó thấy nhỏ đó tội quá, nên anh mới giúp thôi, chứ mọi chuyện không như em nghĩ đâu !
-………. !
-Thật đó, anh chả có… tình ý gì với nhỏ đó hết, chỉ là người quen thì giúp, với lại anh cũng còn nợ nhỏ đó mà… !
-…………… !
Tiểu Mai không đáp lại lời tôi nói, mà dường như nàng cũng chẳng buồn nghe, cứ lật qua lật lại những trang giấy sách. Thế nhưng nói gì thì nói, vụ này có lẽ là tôi sai, nên làm gì cũng phải xuống nước với nàng mà thôi.
-Uầy… thôi mà, đừng có giận mà !
-………. !
-À.. lúc nãy bài Địa… em đừng nghĩ gì nha, anh hôm giờ vẫn ôn bài thi đó, chỉ có xui xẻo sao dính bữa hôm nay thôi… hic !
-……………. !
Vậy đấy, yêu một người con gái lạnh lùng băng sương nguyệt lãnh là như vậy đấy, mỗi lần nàng giận là tôi lao đao khốn đốn không thể nào tả được. Chẳng thà Tiểu Mai phản ứng như những nhỏ con gái khác, giận dỗi la hét, hay thậm chí là khóc… thì tôi còn biết đường mà định liệu nói năng. Chứ đằng này cứ mãi im lặng, chả buồn nói hay nhìn mặt nhau câu nào thì hỏi tôi phải làm sao đây ? Giận thì rõ là nàng giận tôi đấy, nhưng phải cho tôi biết lí do chứ ?
Không thể lay chuyển được Tiểu Mai, tôi đành ngồi lại thêm vài phút nữa chăm chú nhìn nàng với vẻ mặt cù nhây của mình như thể chọc phá, ấy vậy mà cũng không mảy may khiến nàng ghé một nửa ánh mắt. Chịu hết xiết, tôi thở dài đứng dậy uể oải bước vào chỗ ngồi, để rồi suốt 3 tiết còn lại tôi chỉ toàn cắn bút nghĩ ngợi vẩn vơ mà chả nhét được chữ nào trong đầu.
Giờ ra về, khi cả đám bạn hào hứng túa ra ngoài cửa lớp thì tôi rầu rĩ đứng dậy xếp sách vở vào cặp, lắc đầu từ chối lời rủ rê tối đi chơi của hội bàn tròn, tôi đứng nhìn Tiểu Mai cũng đang thu dọn tập sách.
-Về nhé, thằng Nam nhớ chiều ra tập bóng !
-Đúng 3 giờ đó mày, trễ là mệt à nha !
-Bữa nay nó sao ấy ? Chắc ăn nhầm cái gì rồi !
Mặc kệ mấy thằng bạn vô tâm đang bá vai kéo nhau đi về, tôi đeo cặp qua vai rồi bước đến gần Tiểu Mai:
-Về nhé, anh ra lấy xe !
-…… ! – Nàng không đáp, chỉ thoáng dừng lại một chút rồi ôm cặp bước luôn một mạch ra cổng trường.
Quá sửng sốt vì hành động của nàng, tôi vội chạy theo thì hồi sau mới thở phào khi biết nàng vẫn còn đứng đợi tôi ở cổng chứ không phải vì quá giận mà quyết định đi bộ từ trường về nhà luôn. Thế là tôi vội nháo nhào phóng ra bãi gửi xe, nhanh tay chộp lấy con ngựa sắt quen thuộc của mình mà phóng ra cổng.
-Lên xe đi… em… ! – Định bông đùa với Tiểu Mai như mọi hôm, nhưng bắt gặp vẻ lạnh băng của nàng thì tôi đâm chột dạ, chỉ mời nhát gừng.
-……. ! – Không thèm bỏ cặp vào giỏ xe tôi, nàng ngồi luôn lên yên sau.
Đó là lần đầu tiên mà khi ngồi sau xe của tôi, Tiểu Mai không thèm đưa tay níu áo hay vịn eo như thường lệ, mà lần này nàng chỉ bám vào yên xe. Ai cũng biết con gái mặc áo dài ngồi một bên xe, một tay ôm cặp một tay vịn yên thì sẽ rất dễ té, thế nên suốt quãng đường từ trường về nhà, tôi phải cố gắng chạy xe chậm hết mức có thể để giữ an toàn cho Tiểu Mai.
-Nắng không em ? À… bữa nay trời âm u mà nhỉ !
-………… !
-Em về rồi thì nhớ ăn cơm, đừng có ham con mèo đần quá mà bỏ bữa, chiều nay anh đi tập bóng đó, chắc không qua em được !
-…………………. !
-Thôi mà… giận hoài, anh xin lỗi mà, được chưa ?
-…………. !
-Em cứ im thế thì anh biết gì đâu… ? Uầy… !
-………………. !
Ai đó nói cho tôi biết, tình cảnh này tôi phải làm gì không ?
Đưa được Tiểu Mai dừng trước cổng nhà, tôi ngao ngán khi nàng vẫn nhất mực im lặng mà lạnh lùng mở cổng rồi bước vào nhà, không thèm chào tôi như mọi hôm. Nhưng tôi thì vẫn phải giữ lễ như trước:
-Anh về nhé… em nhớ ăn trưa đấy !
-………… ! – Và Tiểu Mai đóng sầm cửa lại, mặc tôi đơ mặt ra giữa đường.
Trưa hôm đó, Trân không về nhà ăn trưa, mãi đến buổi chiều sau khi tôi tập bóng xong cũng là lúc con bé học về thì mới biết thêm cơ sự nữa. Đó là dường như Tiểu Mai không hề kể gì với Trân chuyện xảy ra giữa hai đứa tôi hôm nay, thế nên Trân lúc này lại tò mò hỏi:
-Sao rồi ? Lúc sáng chị Mai có nói gì vụ anh sửa xe bạn gái khác không ?
-Ơ… em không biết gì à ? – Tôi lờ mờ nghi hoặc.
-Không, chị Mai chẳng nói gì hết ! – Trân lại càng ngơ ngác hơn tôi.
-Chả kể gì với em luôn ? – Tôi thắc mắc.
-Không có, vẫn bình thường !
-Thế… sao trưa nay em không về nhà ăn cơm?
-Chị Mai rủ ở lại, nên em về nhà lấy đồ xong mới chạy qua !
-Rồi… hai chị em vẫn bình thường hả ? Không… ý anh là…. !
-Vẫn vậy, không có gì hết…à…à… hai anh chị lại có chuyện gì nữa rồi ?
Tránh đi câu hỏi trực diện vấn đề của bé Trân, tôi không đáp mà chạy luôn một mạch lên lầu, kệ cho bé Trân đang dậm chân bực bội bên dưới:
- Người gì đâu…. Hứ.. không nói thì thôi… !
Và kể từ hôm đó, tôi lần đầu tiên đã phải hứng chịu một mùa đông giữa hè lạnh giá nhất mà tôi từng biết, bởi Tiểu Mai lúc này còn lạnh lùng hơn cả ngày đầu gặp nhau, thậm chí vượt xa cái thời tôi còn theo đuổi nàng. Liên tục mấy ngày liền, tôi cứ lặp đi lặp lại mãi cái điệp khúc sáng sớm qua chở Tiểu Mai đi học, nàng ngồi sau vịn xe, chỉ có mình tôi độc thoại và không hề tỏ thái độ gì là quan tâm đến những điều tôi nói. Về đến nhà, nàng đi luôn một mạch vào trong không một lời hồi đáp cho những câu nói có cánh trong vô vọng của tôi.
Lạ lùng ở chỗ là những khi trên lớp, dù vẫn không nói chuyện với tôi nhưng có những khi tôi rủ nàng xuống can-tin gặp mặt, hay vờ mượn bút thước của nàng thì vẫn được như ý. Đám bạn xung quanh không đến nỗi nghi ngờ là tụi tôi đang có hục hặc với nhau. Ấy vậy mà khi xuống căn-tin thì Tiểu Mai lại chả thèm đếm xỉa gì đến cái phần độc thoại đầy bất lực của tên bạn trai đang ngồi ở phía đối diện.
Nhưng khi về đến nhà, dù tôi có nói cách trời cũng không khiến Tiểu Mai chú ý, nàng hết nấu ăn rồi lại ngồi chơi với mèo đần Leo dù có phần trầm lắng hơn. Kệ xác tôi ngồi trơ ra giữa phòng khách, Tiểu Mai cứ kiên định giữ mãi thái độ băng giá ấy. Tôi đến, thì nàng ra mở cổng rồi để tôi tự đóng cổng, tôi ngồi chơi thì nàng xem như tôi chả có mặt ở nhà, vẫn cứ sinh hoạt bình thường. Tôi về thì nàng chả buồn để tâm, cứ thế tôi cứ dắt xe ra ngoài, nhưng hễ tôi vừa đạp xe được vài bước là nghe tiếng cửa đóng sầm sau lưng mình.
Tình hình mà tôi xuống nước hỏi han, thiếu điều nhè ra luôn mà vẫn không suy suyển được Tiểu Mai kéo dài thêm khoảng vài ba ngày thì tôi đâm ra bực mình. Bởi tính tôi là không chịu được cảm giác mình bị xem là người thừa, bị gạt ra xem như là không tồn tại, tôi rất ghét cảm giác bị tẩy chay và cô lập đó. Thế nên vào một buổi chiều nọ, khi tôi đi mua trái cây đến nhà để nhờ Tiểu Mai gọt ra cả hai cùng ăn mà nàng vẫn làm như chẳng hề nghe thấy, tôi bèn bực tức đứng phắt dậy mà sẵng giọng:
-Bây giờ em làm sao ? Anh nhận sai em cũng không nói, anh hỏi em cũng chẳng ừ, em cứ vậy thì anh biết gì để mà khắc phục ?
-……… ! – Tiểu Mai bồng con Leo lên, khẽ vuốt ve đầu nó.
-Em còn định thế này đến bao giờ nữa ? Chuyện có đáng phải như vậy không ? Anh đáng bị như vậy lắm à ? Suốt mấy ngày nay anh ngày nào cũng tới nhà em, nhưng đổi lại là toàn anh tự nói chuyện, ý em bây giờ muốn sao ? Em thích chơi với con mèo đó miết hả ?
Bị tôi công kích bằng cả một tràng dài xổ ra những ấm ức, Tiểu Mai lần đầu tiên đã có biểu lộ một chút thái độ, nàng thả con Leo xuống đất, khẽ đưa tay vuốt tóc rồi yên lặng nhìn tôi:
-Cũng chịu nhìn anh rồi à ? Vậy giờ em nói đi ? Sao đây ? – Tôi được nước làm tới.
-……… ! – Vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo, Tiểu Mai không trả lời.
-Em……….. ! – Tôi cắn răng, đã bắt đầu nóng gáy.
Và rồi quá nóng nảy, tôi giật phắt chùm chìa khóa xe trên bàn rồi bước luôn ra ngoài:
-Về đây !
Vạn lần không thể ngờ được là khi đó, Tiểu Mai lại nói ra một câu đầu tiên suốt từ mấy hôm nay đến giờ, một câu khiến tôi không thể nào tin được:
-Thế thì từ mai, anh không cần đến đây nữa !
Sững người mất vài giây, tôi nhìn Tiểu Mai đầy ngạc nhiên rồi cũng bực tức gằn giọng:
-Thích thì chiều, hừ !
Mở cửa một cách đầy bạo lực, tôi dắt ào xe ra ngoài rồi đạp luôn một mạch, chả thèm quan tâm ở đằng sau là cô nàng người yêu khó tính kia đang làm gì.
-“Gì chứ ? Hôm nay lại đuổi mình nữa sao ? Có cần phải làm quá lên như vậy không ?”
-“Muốn giận chứ gì, đây giận cho biết ! “
Không biết phải làm gì để xả cơn bực tức đang làm nóng bừng cái đầu mình lúc này, tôi bất giác quẹo luôn ra quán net quen thuộc. Ngồi đại một cái máy tính trong góc, tôi thở hổn hển như vừa trải qua một trận kịch chiến cực kỳ tốn thể lực.
-“Điên thật, chuyện bé xé ra to, đã xin lỗi mà lại cứ lấn tới, chẳng nói chẳng rằng thì bố ai biết đâu mà lần, đúng là con gái muôn đời vẫn là con gái. Tính khí thất thường, ương bướng không chịu được ! “
Càng nghĩ mà tức, tôi hậm hực đập tay xuống bàn trong vô thức, đánh ầm một cái khiến ông chủ quán giật mình quay sang. May thay tôi là khách quen cả mấy năm trời, chứ nếu không thì giờ này tôi đã bị đá nhào đầu ra đường luôn rồi.
Đang nóng gáy vì chuyện vừa xảy ra, tôi không hề để ý là có người đang ngồi bên cạnh nhìn mình, và bất chợt một giọng nói con gái vang lên:
-Làm gì mà trông mặt kinh thế ? Chơi CS xả stress hông nè ?