CHƯƠNG 7
Thời gian thấm thoát, nháy mắt đã năm năm trôi qua. Con người rất dễ quên, dần dần, Lãnh Duệ đã biến mất khỏi đầu óc mọi người, tranh đoạt vương vị năm đó dường như chưa từng xảy ra. Hơn nữa cục diện chính trị biến đổi, các đại thần có nhiều người từ quan không làm, mới vào đa phần là thanh niên tân tiến. Trong lòng bọn họ, Lãnh Lan từ lúc ban đầu đã là bệ hạ, về phần Lãnh Duệ, bọn họ không chút ấn tượng.
Lãnh Lan đúng là một vị quân chủ tốt, có lẽ hắn không phải anh minh thần võ, nhưng khoan dung nhân ái, biết nghe ý kiến, lại biết dùng người, trong vài năm đề bạt không ít thanh niên tài tuấn. Hơn nữa Lãnh Giác và Dịch Thuỷ đều không phải tay vừa, vì vậy quốc gia ngày càng cường thịnh, mọi người an cư lạc nghiệp, quốc khố cũng giàu có rất nhiều.
Ánh trăng hôm nay rất đẹp, trăng như nước, đêm như mộng. Trên bậc thềm Quỳnh Hoa cung, một bóng người yên lặng đứng, chắp tay nhìn đom đóm bay lượn.
Một lúc lâu, tiếng ngâm nga thấp thấp vang lên.
“Mười năm sinh tử, hai bờ mờ mịt.
Không nghĩ, khó quên.
Ngàn dặm một ngôi mộ cô độc, thê lương khó tả.
Mặc dù gặp nhưng không nhận.
Bụi đầy mặt, tóc mai như sương…”
Thanh âm biến thành nghẹn ngào, dần dần chìm xuống, cuối cùng không thể nghe thấy. Ngữ âm trăn trở, tràn ngập đau khổ tương tư, khiến người nghe cay sống mũi.
Người kia xoay người, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào mặt hắn. Đó là một khuôn mặt trẻ tuổi tuấn mỹ, chân mày lại nhíu chặt, đau đớn trong mắt khiến khuôn mặt trở nên tang thương vô cùng.
“Duệ, bây giờ ngươi ổn không? Năm năm, ta chờ ngươi về. Hận ta, tìm ta trả thù cũng được, khiến ta biết ngươi vẫn bình an, khiến ta gặp lại ngươi, ta chết cũng không hối hận”
Tiếng bước chân vội vàng truyền đến, Lãnh Lan nhanh chóng xoay lưng, không để người tới thấy nước mắt trên mặt mình.
Người tới dừng dưới bậc thềm, không quỳ xuống, chỉ vẻn vẹn cúi chào. “Bệ hạ”
Lãnh Lan dùng tay áo lau nước mắt trên mặt, vờ như không có gì xảy ra, xoay người lại. Để không lộ ra thanh âm có chút nghẹn ngào của mình, Lãnh Lan không nói gì, chỉ khoát khoát tay khiến người tới miễn lễ.
Người tới là một thiếu niên đứng thẳng, mi thanh mục tú – đương nhiệm thừa tướng Đàm Toại Ảnh. Năm ấy lúc thi văn, Đàm Toại Ảnh lấy một thiên luận quốc làm kinh ngạc mọi người, Lãnh Lan và Lãnh Giác đều cực kì thưởng thức người này. Lãnh Giác càng cùng hắn trường đàm ba ngày, sau đó khen không ngớt, dốc sức đề cử hắn cho vị trí thừa tướng. Lúc đầu có nhiều người không phục một người trẻ tuổi như vậy, nhưng chưa đầy nửa năm, Đàm Toại Ảnh đã khiến mọi người không thể không tâm phục khẩu phục.
Có điều Đàm Toại Ảnh làm người cực kì kiêu ngạo, bình thường không cúi đầu với người khác. Cho dù là đối với Lãnh Lan, ngoại trừ trong triều đình, bình thường hắn rất ít quỳ xuống làm lễ. Lãnh Lan cũng rất thích ngạo khí của hắn nên không trách móc. Có đôi khi Lãnh Lan nghĩ, có lẽ vì ngạo khí này rất giống Lãnh Duệ, Lãnh Lan mới khoan dung với nam nhân này như vậy.
“Chuyện gì?”. Yên tĩnh hồi lâu, Lãnh Lan mở miệng hỏi.
“Ta vừa nhận được tin, quân đội Viêm quốc đã tới biên giới nước ta”
Lãnh Lan kinh ngạc, Viêm quốc cùng Sí quốc gần nhau nhưng chưa từng qua lại. Có người nói quân chủ hiện tại của Viêm quốc là con thứ ba của quốc quân – Diệc Toại. Hắn dũng mãnh thiện chiến, gần như bách chiến bách thắng, quả thật trở thành chiến thần trong truyền thuyết. Nửa năm trước hắn vừa lên ngôi, bây giờ đột nhiên phái quân tấn công biên cảnh, rõ ràng dụng ý bất thiện.
Đàm Toại Ảnh đợi một hồi, thấy Lãnh Lan không có ý lên tiếng mới nói tiếp. “Ta đã phái người cấp báo Đỗ Diêu, khiến hắn nghiêm trận đối đãi, tuỳ cơ ứng biến”
Lãnh Lan trầm ngâm không nói. Quân đội Sí quốc có phân nửa trấn thủ biên cương, người cầm đầu là Đỗ Diêu, vốn là một thị vệ thông thường dưới tay Lãnh Giác, theo Dịch Thuỷ chinh chiến bốn phương. Lúc nhập ngũ hắn chỉ là một tiểu tướng, mấy năm qua dựa vào năng lực mà trận trận thắng lợi, chiến công hiển hách, ngay cả Dịch Thuỷ cũng tự ti không bằng. Hơn nữa hắn tính tình trung thành trầm ổn, lên chức cực nhanh, ba tháng trước được đặc biệt phong làm tướng quân, phụng mệnh trấn thủ biên cảnh.
Một nửa quân đội khác chia làm hai bộ phận, một phần trú đóng ở Sa sơn cách kinh thành không xa, hộ vệ an nguy của kinh thành. Phần nhỏ khác là ngự lâm quân, trực tiếp đóng tại hoàng cung, do Dịch Thuỷ quản lý. Bây giờ nếu xung đột vũ trang, chỉ cần người lãnh quân không phải Diệc Toại, với năng lực của Đỗ Diêu, Lãnh Lan tin tưởng có ít nhất bảy phần thắng lợi.
“Ai là tướng quân?”
“Không biết”. Đàm Toại Ảnh trả lời dứt khoát.
“Hi vọng không như ta nghĩ”. Lãnh Lan khẽ than. “Đời sống nhân dân vừa yên ổn mấy năm, ta không hi vọng lại xảy ra chiến tranh”
“Cho dù ngươi có muốn hay không, nên đến vẫn sẽ đến”. Giọng nói thanh lãnh vang lên, một nam tử ngồi xe lăn được người chậm rãi đẩy tới từ một bóng cây.
“Nhị ca, trễ như vậy sao còn chưa ngủ?”. Lãnh Lan mở miệng.
“Nghe nói biên cảnh xảy ra chuyện, ta tới xem một chút”. Lãnh Giác thản nhiên nói.
Lãnh Lan khẽ than, lâu rồi, hắn đã quên mất từ lúc nào, cách nói chuyện giữa bọn họ liền biến thành lãnh đạm mà khách khí như vậy. Ngoại trừ trao đổi quốc sự, đã không còn gì để nói, thân mật khi xưa dường như chỉ là giả tưởng. Có lúc Lãnh Lan nghĩ, nguyên nhân là vì chính hắn.
Tuy rằng Lãnh Lan nỗ lực tự nhủ, tất cả không trách được Lãnh Giác, nếu không phải tuỳ hứng của chính hắn, nếu Lãnh Giác không cứu hắn, nếu người bị thương là hắn mà không phải Lãnh Giác, năm đó tranh đoạt thái tử không đến nỗi chưa chiến đã bại. Nếu vậy, mặc dù thất bại, có lẽ Lãnh Giác cũng không đến nỗi không cam lòng. Chính Lãnh Lan đã ép Lãnh Giác làm ra chuyện kịch liệt như thế.
Hơn nữa, năm ấy Lãnh Giác cũng không ép hắn, chỉ nói rõ cho hắn biết, Lãnh Giác nhất định phải soái vị, nếu Lãnh Lan không muốn, có thể khoanh tay đứng nhìn, thậm chí tố giác. Con đường là chính Lãnh Lan chọn, Lãnh Lan không thể nhìn Lãnh Giác chịu chết, vì vậy hắn lựa chọn phản bội Duệ. Hắn không có tư cách trách bất cứ ai, nhưng hắn biết mình vẫn hận Lãnh Giác vì sao ép mình lựa chọn. Lãnh Giác cũng biết rõ, cho nên bọn họ càng đi càng xa, không thể tiếp tục như trước đây.
Trong lòng Lãnh Lan thở dài lần thứ hai, chuyển hướng Đàm Toại Ảnh. “Phái người nói cho Đỗ Diêu, nếu không cần thiết thì đừng động võ”. Lãnh Lan dặn dò. “Nhất thiết chú ý động tĩnh, nếu có biến cố thì lập tức báo với ta, có lẽ chỉ là hiểu lầm”
“Chỉ sợ ngươi không động, người khác đã động”. Lãnh Giác cắt ngang lởi Lãnh Lan. “Viêm quốc muốn một ngụm nuốt chúng ta, e rằng không dễ như vậy”. Hắn nói với Đàm Toại Ảnh. “Mau điều tra người mang binh là ai, nếu là Diệp Toại ngự giá thân chính, Dịch Thuỷ, ngươi lập tức mang binh tiếp viện”. Nói đến nửa câu sau, hắn chuyển sang người bên cạnh.
Dịch Thuỷ và Đàm Toại Ảnh khom lưng nhận lệnh. Đàm Toại Ảnh yên lặng lui ra.
Lãnh Lan và Lãnh Giác im lặng đối diện nhau, một lúc lâu sau, Lãnh Giác lạnh lùng bảo. “Dịch Thuỷ, đưa ta hồi cung”.
Sau đó hắn tự xoay xe đẩy, Dịch Thuỷ chậm rãi đẩy hắn rời đi. Nhìn bóng lưng đi xa của Lãnh Giác, môi Lãnh Lan khẽ giật, lại không phát ra bất cứ âm thanh gì.
Ngày hôm sau truyền đến tin tức, biên cảnh đã khai chiến. Có điều người lãnh đại quân không phải Diệc Toại, mà là một cái tên chưa ai biết đến – Lãnh Sam.
Các đại thần yên lòng, Đỗ Diêu gần với chiến thần Diệc Toại, là thiên tài quân sự, bày mưu tính kế, quyết thắng thiên lý. Nếu thống suất không phải Diệc Toại, Lãnh Giác cũng bỏ ý định để Dịch Thuỷ tiếp viện.
Giống như rất nhiều lần trước đây, mọi người đều yên lặng chờ tin tốt từ Đỗ Diêu. Nhưng lần này ai cũng không ngờ, Đỗ Diêu vậy mà thua to, hơn nữa còn liên tục thất bại. Tốc độ thất bại cực nhanh, không để bất cứ ai có thời gian phản ứng. Lúc Lãnh Lan và Lãnh Giác biết tin, bọn họ đã không còn thời gian ứng đối và phản kích.
“Quân ta trong vòng ba ngày đã mất tám thành, quân đội Viêm quốc đã đến gần. Ta đã phái quân đội Sa Sơn qua tiếp viện, hiện tại Đỗ Diêu thủ thành, có thể ngăn quân đội Viêm quốc tới gần, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể giữ mười ngày”. Đàm Toại Ảnh bình tĩnh nói. “Nếu trong vòng mười ngày không có đại quân tiếp viện, quân ta sẽ bị diệt toàn bộ”. Vẻ mặt hắn dửng dưng, dường như không phải nói đến tồn vong quốc gia mà chỉ là một chuyện bình thường.
…
Trong cung Viêm quốc, phòng ngủ quốc quân, hai bóng dáng đang quấn quít nằm bên nhau.
“Có mệt không?”. Nam tử cường tráng chống thân, yêu thương hôn lên người đang nằm sấp. “Ta đấm bóp cho ngươi một chút được không?”
“Toại, đừng nhiều chuyện”. Người kia xoay người ngồi dậy, hơi tựa vào đầu giường, môi son phun ra lời lẽ không kiên nhẫn. Hắn vén lên sợi tóc mềm mại trước trán, lộ ra đôi mắt như hàn tinh cùng khuôn mặt tuyệt diễm.
Viêm quốc đế vương – người được gọi là Toại kia tràn ngập uỷ khuất kháng nghị. “Duệ, người ta chỉ thương ngươi mà thôi”. Hắn đổi tư thế nằm xuống, ôm Lãnh Duệ vào lòng, bàn tay không khách khí vuốt ve trên người Lãnh Duệ.
Lãnh Duệ không để ý tới hắn, nhắm mắt tự nghỉ ngơi. Một lát sau, hắn đột nhiên hỏi. “Trận đánh thế nào?”
“Lãnh Sam đã đến Dung thành, Đỗ Diêu lui quá nhanh, Lãnh Lan cơ bản không có thời gian ứng biến, chỉ không ngừng tiếp viện. Hiện tại phần lớn binh lực của Sí quốc đều bị vây ở Dung thành, có lẽ không bao lâu nữa, Lãnh Lan nhất định phải chấp nhận đầu hàng”. Diệc Toại trả lời.
Lãnh Duệ không nói gì, xoay người chuẩn bị xuống giường, lại bị Diệc Toại túm lấy. “Duệ, ngươi vội vã làm gì, chúng ta làm thêm một lần được không?”. Diệc Toại ôm Lãnh Duệ, hai tay như bạch tuộc quấn lấy không buông, dùng đầu cọ tới cọ lui bên cổ Lãnh Duệ.
“Ngươi lát nữa còn phải vào triều”
“Để ý chuyện đó làm gì?”. Diệc Toại dùng sức khiến thân thể Lãnh Duệ rơi vào vòng tay hắn.
“Ngươi đúng là tuỳ hứng”. Lãnh Duệ mặc cho Diệc Toại hôn hắn.
Diệc Toại mút sâu môi son của Lãnh Duệ, một tay thuận thế trượt đến trước ngực Lãnh Duệ. Hắn vuốt ve thân thể Lãnh Duệ, môi cũng lướt xuống, vừa liếm vừa hôn. Khi đầu lưỡi Diệc Toại đảo quanh bụng Lãnh Duệ, Lãnh Duệ vốn đang nằm yên không nhịn được rên một tiếng, thân dưới cũng hơi dựng lên.
Diệc Toại không buông tha phản ứng của hắn, lập tức vùi đầu ngậm vào thứ cứng rắn của Lãnh Duệ, dùng môi lưỡi âu yếm. Tên đã lên dây, Lãnh Duệ nhắm mắt hưởng thụ phục vụ của Diệc Toại. Đột nhiên Diệc Toại buông Lãnh Duệ ra, ngẩng đầu lên, đang định nói gì thì Lãnh Duệ lại đè hắn xuống. Không đợi Diệc Toại mở miệng, Lãnh Duệ tách chân hắn ra, động thân đâm vào sâu trong cơ thể Diệc Toại. Môi son của Lãnh Duệ hôn lên yết hầu Diệc Toại, cảm giác chợt đến khiến Diệc Toại rên rỉ một tiếng, thân thể nhanh chóng có phản ứng.
“Ngươi đúng là mẫn cảm”. Lãnh Duệ khẽ cắn hắn một ngụm, bắt đầu vận động. Nhìn biểu cảm mê mang của Diệc Toại, động tác hắn lúc nhanh lúc chậm, trêu đùa thân thể Diệc Toại.
“A, đừng, xin ngươi, nhanh một chút… Duệ, ngươi thật xấu”. Diệc Toại bất đắc dĩ rên rỉ, thân thể rỉ mồ hôi, ngón tay bấu chặt màn che màu trắng. “A”. Theo một cái động thân mạnh mẽ của Lãnh Duệ, Diệc Toại kêu lên, ngón tay đột nhiên dùng sức kéo màn che xuống.
Rèm trắng bay bay, dịu dàng che lên thân hai người.