CHƯƠNG 2
Editor: Vĩ Vĩ
Beta: Ame
Tuy là mùa đông, nhưng lúc giữa trưa mặt trời lên cao, cát vàng vẫn bị nắng làm cho ấm lên, nằm trên cát thực thoải mái. Nhiếp Dao khép hờ đôi mắt phượng, có chút buồn ngủ, chợt nghe tiếng vó ngựa dồn dập từ xa vọng lại, xem ra đang chạy về phía bên này. Chỉ mật lát sau đã đến nơi.
Y mở mắt ra, nâng nửa người ngồi dậy, chợt phát hiện có bôn con tuấn mã đang đứng trước mặt mình. Mấy người ngồi trên ngựa đều mặc đồ đen, đường nét gương mặt góc cạnh sắc bén, cường tráng dũng mãnh, bàn tay nắm chặt cương ngựa khớp xương rõ ràng rắc chắc, Nhìn qua đã biết đó đều là những kẻ đã được huấn luyện bài bản kỹ càng về sức mạnh và võ thuật.
Khi Nhiếp Dao âm thầm đánh giá bốn người này thì đồng thời họ cũng đánh giá y. Lát sau, một vị nam tử trung niên trầm giọng quát hỏi: “Ngươi từ đâu tới đây?”
Tiếng nói trầm thấp mà mạnh mẽ âm vang, Nhiếp Dao che lỗ tai bị chấn động đến đau, trả lời: “Trung Nguyên.” Nếu những người này đã không biết y, tất nhiên không phải người tộc Khương Nguyệt, y cũng sẽ không để bại lộ thân phận. Song câu trả lời này nói ra cũng như không, nhìn thân hình cùng với diện mạo của y, kẻ ngốc cũng biết được rằng y đến từ Trung Nguyên.
Mấy người trao đổi ánh mắt một chút, người trung niên thấp giọng nói: “nghe nói công chúa của Khương Nguyệt vừa mới cưới phò mã đến từ Thiên Triều, người này chẳng lẽ là đi theo hầu?”
Đã nhiều ngày Nhiếp Dao liên tục bị Hách Liên cưỡng ép phải luyện võ, không có chút cơ hội mặc lên người những bộ y phục mềm mại từ gấm vóc lụa là kia, quần áo trên người đều may từ vải bố đơn giản, chỉ có cái áo da cừu là đáng giá, nhưng sau cú ngã rồi lăn lộn trên cát vừa rồi nó cũng đã hoàn toàn thay đổi hình dáng ban đầu. Những người này thấy bên cạnh y có bản đồ, vẻ mặt toát ra khí phách cao quý nên đoán rằng hắn là người theo hầu hoàng tử Thiên Triều bị lạc đường.
Nhiếp Dao vội vàng xua tay, “Nhà ta đã nhiều đời làm nghề y, cũng không phải người hầu. Lần này kết giao cùng thương nhân đến vùng bên ngoài lãnh thổ để trau dồi thêm hiểu biết, ai ngờ nửa đường gặp bão cát, ngựa bị kinh sợ liền hất xuống, cho nên ta bị thất lạc với mọi người.” Nếu để cho tộc khác biết y là hoàng tử Thiên triều thì hẳn là việc không bắt y mang đi uy hiếp Thiên triều hay tộc Khương Nguyệt cũng thật khó xảy ra đi? Y cũng không muốn trở thành cá nằm trên thớt mặc người ta xử lý, vì thế thuận miệng nói.
Tất nhiên là những người đó không tin, ngay lúc đó liền có một thiếu niên nhảy xuống ngựa, không chút khách khí lục soát trên người Nhiếp Dao, thấy trừ khăn tay cùng chút bạc vụn ra cũng chỉ có ngân châm và gói thuốc. Niếp Dao khá tinh thông thuật châm cứu, châm bao luôn tùy thân mang theo trên người, đúng lúc cung cấp vật chứng cho lời nói dối của hắn.
Thiếu niên mở gói thuốc ra, thấy bên trong có các loại ngân châm dài ngắn khác nhau, bên cạnh túi tiền còn có các loại thuốc dạng bột. Vùng Tái ngoại ít đại phu, càng ít người có châm thuật tốt, thấy gói thuốc cổ quái, hắn bước tới nắm chặt lấy cổ tay Nhiếp Dao, lớn tiếng quát: “Đại phu sao lại cổ quái như vậy? Ngươi rốt cục là ai, nói!”
Cổ tay bị bẻ ngược ra sau, Nhiếp Dao đau đến trắng bệch cả mặt, hút khí nói: “Đây là châm thuật của thầy thuốc Trung Nguyên bọn ta, phàm là người học y thì đều mang nó theo tùy thân……Đau! Ta không chạy được, ngươi buông tay ra trước được không?”
Thiếu niên thấy y gầy yếu vô lực, tâm đề phòng cũng giảm đi, tay đang bị bẻ ra sau của Nhiếp Dao cũng được hạ xuống, nhưng vẫn bị nắm chặt không buông. Nhiếp Dao đang định cầu xin, chợt nghe trong đoàn ngựa có người nói: “Y không nói dối, thả y.”
Thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng, nhẹ nhàng lại ẩn giấu uy nghiêm, thiếu niên lập tức buông tay. Nhiếp Dao theo tiếng nói bước tới, thấy được một người nam nhân trẻ tuổi, làn da màu tiểu mạch dưới ánh mặt trời của buổi trưa mùa đông sáng lên rực rỡ, đôi con ngươi thâm trầm, lộ ra khí thế mạnh mẽ cương liệt của dân du mục vùng Tái ngoại. Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, giống như con sói hoang cuồng ngạo mãnh liệt của đồng hoang, cho dù khi ngủ say cả người vẫn toát ra hơi thở hoang dại nguy hiểm, khiến người ta phải kinh sợ lùi bước.
Nam nhân này như loài dã thú đang săn mồi, bình tĩnh không chút dao động, hơi thở mang theo sự ngoan cường của sinh mệnh toát ra từ thân thể kiện tráng của hắn đã thuyết minh điều đó một cách hoàn hảo.
“Ngươi tên gì?” Nam nhân hỏi.
Tựa hồ như kinh sợ trước khí thể trầm mạnh đầy cuồng dại, kiêu ngạo của hắn, Nhiếp Dao hoảng hốt đáp lời: “Dao……Dao………”
Cả đoàn người cười phá lên, thiếu niên nắm cổ tay Niếp Dao châm chọc: “Dao Dao? Người Trung Nguyên các ngươi thật thú vị, đại nam nhân như ngươi lại lấy tên như tiểu cô nương.”
“Không phải……” Y muốn nói mình họ Diêu……
Không để Nhiếp Dao giải thích, nam nhân nói: “Tên cũng rất xứng với người.” Người vùng Tái ngoại lớn lên đều vô cùng cường tráng khỏe mạnh, thiếu niên nhỏ nhắn mềm mại mà tuấn nhã như Nhiếp Dao tất nhiên là không có. Nhìn y, tựa như đang ngắm nhìn một bức tranh thủy mặc về phong cảnh Giang Nam uyển chuyển hàm súc mà trầm tĩnh. Nam nhân cảm thấy được cái tên Dao Dao này rất hợp với y.
Trong lòng Nhiếp Dao trở mình xem thường, quyết định không thèm giải thích với mấy kẻ ngu ngốc này, dù sao tên cũng chỉ là cái danh, bọn họ muốn gọi thế nào thì gọi.
Thiếu niên trả lại gói thuốc cho Nhiếp Dao, hỏi: “Ngươi đã thất lạc với thương đội, vì sao không nhanh chóng đuổi theo bọn họ lại còn ở nơi này nghỉ ngơi?”
“Ngựa của ta chạy mất, chân lại bị thương, ta thấy khí trời rất tốt, nên tính toán nghỉ ngơi trước rồi sẽ đi, nếu gặp lại thương đội cũng có thể thuận tiện giải thích.”
Mọi người lại cười ồ lên, nam tử trẻ tuổi lại nói: “Đây là lần đầu tiên ngươi đến biên cương? Nơi này không thể so với Trung Nguyên, ban ngày cho dù nóng như mùa hè thì buổi tối cũng sẽ lạnh vô cùng. Hơn nữa nơi này lệch so với con đường chính, thương đội cũng sẽ không đi qua đây. Ngươi nên thừa dịp ngày nắng ấm mà đi đi, phía trước có trạm dịch, đến đó rồi lại nghĩ biện pháp khác.”
Nhìn theo hướng nam nhân chỉ, đập vào mắt là cánh đồng hoang vu mênh mông, Nhiếp Dao cười khổ: “Tựa hồ rất xa, đi bộ chỉ sợ đến khi trời tối đen cũng không đến, huynh đài có thể mang ta đi một đoạn đường?”
“Bọn ta không đi hướng đó.”
“Vậy hay là bán cho ta một con ngựa đi? Ta sẽ trả giá cao.”
Không ai phản ứng trước đề nghị của Nhiếp Dao, thiếu niên phi thân lên ngựa, giơ roi giục ngựa chạy đi. Thấy bọn họ có ý muốn nhanh chóng rời đi, Nhiếp Dao gấp đến độ kêu to: “Vậy các người đi nơi nào? Mang theo ta được không?”
Tiếng ngựa hí truyền đến, nam nhân mặc đồ đen đánh ngựa quay lại, chạy tới trước người Nhiếp Dao rồi xuống ngựa, nói: “Cho ta xem một chút thương thế của ngươi.”
Thấy chuyện có thể xoay chuyển, Nhiếp Dao vén ống quần lên, mắt cá chân đã sưng tấy, y nói: “Ta là thầy thuốc, chút thương ấy không có gì, chỉ cần ngươi bán ngựa cho ta.”
“Ở đây sẽ không ai bán ngựa cho ngươi.” Nam nhân một lần nữa nhảy lên ngựa, lại nói:” Muốn sống thì phải xem bản lĩnh của ngươi.”
“Bản lĩnh?”
Nam nhân gật đầu, “Vùng Tái ngoại chiến đấu nhiều, người Phong Diệu ta cần một thầy thuốc tốt.”
Nguyên lại bọn họ là người Phong Diệu, nhìn trúng y thuật của y, quả nhiên bản lĩnh không hại người a, Niếp Dao lúc này gật đầu, “Ta có thể lưu lại một lần, chỉ các ngươi một ít thuật châm cứu.”
Nam nhân khẽ mỉm cười, vươn tay về phía y đến. Xem ra phải ngồi chung ngựa với hắn rồi, Nhiếp Dao do dự một chút, đứng dậy bước đến, chỉ cảm thấy cổ tay bị nắm chặt, sau đó cả người liền bay đến trước người nam nhân, ngồi trên lưng ngựa, nam nhân nắm cương ngựa, cố định y trong hai cánh tay rắn chắc, nói: “Ngồi vững.”
Tuấn mã chạy rất nhanh, trong nháy mắt đã chạy tới bên cạnh ba người kia, thấy hắn mang theo Nhiếp Dao, nam tử trung niên nhíu mày nói: “Chúng ta có chuyện quan trọng hơn cần làm, mang theo cái tên thư sinh tay trói gà không chặt này chỉ sợ hỏng việc.”
“Ta sẽ chiếu cố y.” Nam nhân thản nhiên nói: “Y thông thạo y thuật, rất hữu dụng đối với chúng ta.”
Nhiếp Dao dựa sát vào người nam nhân, khi hắn nói, hơi thở nóng hổi phả vào bên tay, y nhíu mày, nghĩ muốn tránh ra một chút, nhưng lại lập tức bị nam nhân đưa tay ôm vào trong ngực. Cánh tay rắc chắc tựa sắt giữ y lại, tư thế này thực an toàn, tuyệt đối không sợ bị ngựa quất xuống. Cứ như vậy, y dường như bị đối phương khóa chặt trong ***g ngực, khiến y dễ dàng cảm nhận được nhịp tim đập vững chãi của nam nhân.
Nam nhân trẻ tuổi cũng gật đầu tỏ ý tán thành, “Nói cũng đúng, cái vị đại phu chữa bệnh dựa vào thần linh – ma quỷ của bộ tộc chúng ta ngoại trừ tế lễ cầu thần và uống nước bùa chú ra thì chằng còn bản lĩnh nào khác cả. Nếu như Dao công tử ở đây, sau này các tộc nhân có đau yếu bệnh tật gì thì cũng không cần lo lắng nữa.”
Vừa nói chuyện, bốn con tuấn mã vẫn không ngừng chạy, ngày càng cách xa nơi mà Nhiếp Dao ngã xuống vừa rồi.
Yên ngựa mềm dẻo, kỹ thuật cưỡi ngựa của nam nhân lại tốt, chạy xuống vùng đất bằng phẳng, Niếp Dao ngắm nhìn phong cảnh thảo nguyên. Mọi người vẫn không ai nói chuyện, y nhàm chán hỏi: “Không biết nên xưng hô với các vị thế nào?”
“Ta gọi là Hải Chiến, vị này chính là Hải Khuê thúc, Hải Anh.” Thiếu niên có vẻ như khá hoạt bát, giới thiệu từng người cho Nhiếp Dao, rồi sau đó nhìn vào người cùng ngồi với y, trên mặt lộ vẻ sùng bái, “Đây là thủ lĩnh của chúng ta Thiên Lang.”
“Ta gọi là Hải Đông Thanh.” Nam nhân tự báo danh tính.
(*Hải đông thanh (海东青): chim cắt Bắc Cực)
“Phụt…….” Không nghĩ tới có người lại lấy tên loài chim để đặt tên, nhớ lại khi còn ở trong vương phủ nuôi mấy con chim cắt, Nhiếp Dao không nhịn được cười rộ lên. Ba người kia lập tức biến sắc, đồng loạt nhìn thủ lĩnh của mình. Nhiếp Dao đưa lưng về phía Thiên Lang, nhìn không thấy sắc mặt của hắn, song trong nháy mắt thân thể hắn cứng đơ, không cần nghĩ cũng biết sắc mặt hắn “đẹp” cỡ nào. Cười nhạo tục danh của tộc trưởng, tuy không phải có ác ý nhưng chỉ sợ người này mất hứng sẽ vung đao, Nhiếp Dao vội vàng giải thích,”Thực xin lỗi, ta chỉ cảm thấy tên này rất có cá tính, vừa rồi các người cũng cười tên của ta, mọi người huề nhau….”
Vệt sáng bạc lạnh lẽo lóe lên trước mắt, đao ở thắt lưng Khuê thúc đã rời vỏ. Nhiếp Dao dự cảm đúng, giờ phút này lưỡi dao đang kề trên cổ y, tùy thời đều có thể kết liễu mạng y, Khuê thúc lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ, nếu ngươi còn dám bất kính với thủ lĩnh của chúng ta, ta là người đầu tiên không bỏ qua cho ngươi!”
“Khuê thúc.” Cảm giác được người trong ngực run lên, Thiên Lang có chút buồn cười, dùng ánh mắt bảo Khuê thúc thu đao, sau đó phóng ngựa chạy đi trước.
Dám cười nhạo hắn, kẻ đó sẽ không còn tư cách sống thêm trên cõi đời này, nhưng Dao Dao là ngoại lệ. Hắn sẽ không ra tay với người không biết võ công, đặc biệt là người nhìn qua còn có chút ngu ngốc này, hôm nay nếu không có bọn họ, chỉ sợ y ở đây mấy ngày cũng sẽ không gặp được ai.
Có thể gặp nhau ở đây, là vận khí của y, có lẽ…..cũng là vận khí của mình.
Tay hắn đặt bên hông Nhiếp Dao, vòng eo tinh tế mảnh khảnh, tựa hồ còn mềm mại hơn cả nữ tử. Trên người y tỏa ra mùi hương thoang thoảng dìu dịu, Thiên Lang không biết là hương liệu gì, chỉ cảm thấy rất hợp với y, thanh nhã mà sâu xa, giống như một lò đàn hương đốt mỗi đêm hè.
“Ngươi…..cũng không cần phải giữ chặt như vậy được không? Ta sẽ không ngã.” Sau một lúc lâu, thấy Thiên Lang không có ý trách tội, Niếp Dao cẩn thận hỏi. Y không quan dựa gần người khác như vậy, hơn nữa hơi thở của nam nhân không ngừng phả ra bên cổ y, rất ngứa, còn thật mờ ám.
“Đã ngã một lần, rất có thể sẽ có lần thứ hai.” Thiên Lang thản nhiên nói.
Ngã cũng thành thói quen được sao? Nhiếp Dao bĩu môi, được rồi được rồi, dù sao người ta cũng là tộc trưởng, muốn ôm thì ôm, dù sao mình cũng không mệt. Tựa vào ngực Thiên Lang giống như tựa vào một cái lò sưởi ấm tự nhiên, còn được che bão che cát, Nhiếp Dao đột nhiên cảm thấy làm một đại phu cũng có được đãi ngộ không tồi a!
Đã được hưởng thụ thì tất nhiên y sẽ không bỏ qua, Nhiếp Dao thoải mái dựa vào người Thiên Lang chợp mắt một lát, lúc tỉnh lại thì mặt trời cũng đã sắp lặn. Mọi người xuống ngựa tìm chỗ tránh gió, ba người Thiên Lang cùng Khuê thúc, Hải Anh dựng trại, Nhiếp Dao giúp Hải Chiến nấu cơm. Từ trước đến nay chưa bao giờ làm những chuyện như nấu cơm thế này, nhưng y lại thông minh, mới học từ Hải Chiến mà đã có thể được không tồi.
Tâm tính Hải Chiến vẫn thiếu niên, hai người vừa làm vừa tán gẫu, quay đi quay lại một lát đã thấy cơm chin. Nhiếp Dao thuận miệng cảm khái: “Tộc trưởng các ngươi thực trẻ a!”
“Đúng vậy, nhưng võ công hắn rất lợi hại, mười tuổi đánh chết con báo, ngay cả huynh đệ Ngột Khắc của tộc Vị Lương cũng phải sợ hắn.” Nói đến Thiên Lang, Hải Chiến liền thao thao bất tuyệt.
Hai huynh đệ Ngột Khắc Đồ, Ngột Khắc Báo là hai tộc trưởng của tộc Vị Lương, cũng là hai thủ lĩnh hung tàn ngoan độc nhất trên thảo nguyên. Tộc Vị Lương có tộc nhân nhiều nhất, nô lệ cũng nhiều, vì mở rộng thế lực, mười mấy năm nay tộc Vị Lương vẫn luôn phát động chinh chiến không ngừng, thậm chí ảnh hưởng đến an bình của biên thành. Mãi đến khi Nhiếp Anh nhận lệnh đến trấn thủ biên quan, hai huynh đệ Ngột Khắc mới có chút thu liễm, chỉ ở thảo nguyên tung hoành ngang ngược. Mà hiện tại ngay cả bọn họ cũng đều kiêng kị Thiên Lang, có thể thấy được nam nhân này quả thực rất có uy thế.
Nhiếp Dao nhìn Thiên Lang đang dựng trại bên kia. Mặc dù y khá gầy, nhưng cũng là nam tử trưởng thành, người nọ bị mình coi như đệm dựa cả một ngày lại không thấy có chút mệt mỏi nào, tựa hồ trong cơ thể kia ẩn dấu nguồn sinh mệnh không bao giờ khô kiệt.Tuy vậy, một thảo nguyên không thể dung được hai con báo. Mấy năm gần đây, bên ngoài thì nhìn có vẻ yên lặng êm dịu, trong khi đó chiến loạn lại xảy ra thường xuyên, tựa hồ ai cũng đều muốn trở thành thủ lĩnh duy nhất của nơi đây. Mặc kệ hai bọn họ ai là người thắng, Khương Nguyệt cùng với các bộ lạc nhỏ khác đều trở thành vật hi sinh, đây cũng là nguyên nhân y buộc phải trở thành phò mã của Hách Liên. Vốn việc này không thể làm khác được.
“Cháy kìa!” Nhiếp Dao nghĩ đến xuất thần, mãi đến lúc bị tiếng kêu sợ hãi của Hải Chiến làm tỉnh lại mới phát hiện lương khô đã cháy xém hơn phân nửa, liền cuống quýt gỡ xuống. Tay chân y lúng ta lúng túng, cảm thấy có chút không được tự nhiên, nâng mắt lên lại phát hiện lều trại đã dựng xong, Thiên Lang đứng một bên nhìn y, con ngươi đen thẳm thuộc về dã thú lóe lên một chút ý cười ôn nhu.
“Ngươi cười cái gì?”
Thiên Lang không đáp, đi tới đưa một cái khăn cho Nhiếp Dao. Thấy y có vẻ mờ mịt, Hải Chiến phá lên cười to: “Dao công tử, trên mặt ngươi toàn bụi a!”
Xấu mặt rồi, ai bảo trước kia y chưa từng xuống bếp a! Nhiếp Dao lau mặt, trả lại khăn cho Thiên Lang, đột nhiên bị hắn nắm lấy cổ tay, mở bàn tay ra xem, Nhiếp Dao giật mình, lại nghe hắn nói:”Thật sự xinh đẹp, mười ngón tay không dính nước tháng ba, thật sự là công tử được nhà giàu dưỡng ra!”
Ngón tay nhỏ nhắn, lòng bàn tay có chút vết chai, chắc là do cầm bút lâu ngày tạo nên. Nhìn thấy Nhiếp Dao học nấu cơm cùng Hải Chiến, có chút ngốc nhưng rất cố gắng, Thiên Lang thầm buồn cười, nắm bàn tay dính đầy bụi của hắn, nói: “Sau này ngươi không cần làm việc nặng, để Tiểu Chiến đến là được rồi.”
“A?” Niếp Dao có chút kinh ngạc.
“Ngươi là lang trung của chúng ta, ngoại trừ xem bệnh cái khác đều không cần làm.” Vùng Tái ngoại có rất ít lang trung, cho nên mọi người vô cùng kính trọng đối với bọn họ, có việc chỉ cần mở miệng sẽ có người làm thay.
Lương khô nướng xong mọi người chia nhau ăn, lại tự lấy ra túi rượu của mình. Ngửi mùi hương liền biết là rượu mạnh, nhưng Nhiếp Dao vẫn có chút động tâm, đẩy Thiên Lang ngồi bên cạnh một chút,”Cho ta uống chút rượu đi.”
Thiên Lang đưa túi cho hắn, nói:”Uống ít thôi, uống nhiều sẽ say.”
“Sẽ không, ta ngàn chén không say!” Để chứng minh mình không nói dối, Nhiếp Dao ngửa đầu uống liền mấy ngụm.
Tất cả mọi người nở nụ cười, Hải Anh nói: “Ngươi xem, ngươi còn chưa uống mà đã bắt đầu nói lời say.”
Quả nhiên, uống xong mấy ngụm rượu mặt Nhiếp Dao liền phiếm hồng, đôi mắt phiếm nước lấp lánh như ánh sao mê ly, có chút chống đỡ không được. Thiên Lang đoạt lại túi rượu trong tay y, người Tái ngoại bọn họ có thói quen uống rượu mạnh, thật không biết tại sao người Trung nguyên lại không thể chịu được chút rượu mạnh ấy.
Rượu vào người say, không bao lâu trăng đã lên giữa trời, khí lạnh bắt đầu lan tràn khắp bốn phía, mọi người thu thập đơn giản một chút rồi quay về lều trại nghỉ ngơi. Nhiếp Dao đứng lên, khoanh tay ngửa đầu, loạng choạng bước về phía trước. Không y hắn muốn làm gì, Thiên Lang đuổi theo, chỉ thấy y đột nhiên lảo đảo ngã về phía trước, Thiên Lang không kịp nghĩ gì đã vội tiến lên phía trước đỡ lấy y.
Người này nhìn vẻ ngoài thật thông minh, sao lại làm ra động tác ngốc như vậy, đã say thành thế này còn khoanh tay ngửa mặt lên trời mà đi, không ngã mới là lạ!
May mắn Thiên Lang khinh công không tồi, giúp Nhiếp Dao tránh được tình cảnh bi thảm. Nhưng Nhiếp Dao lại không vừa lòng mà đẩy hắn ra, “Ta đang ngắm trăng, ngươi kéo ta làm gì?”
Thiên Lang ngửa đầu nhìn vầng trăng to tròn trên cao, lúc này mới hiểu được Nhiếp Dao là đang tản bộ. Bị y oán giận, hắn dở khóc dở cười, “Trăng thì có cái gì đẹp?”
“Trăng nơi này rất đẹp, hơn nữa nhìn thực gần, không giống ở Trung Nguyên trăng sáng treo cao tận trời, khoảng cách xa đến vĩnh viễn không thể chạm tới.” Nhiếp Dao ngửa đầu nhìn trăng lẩm bẩm nói, thật lâu sau ánh mắt lại chuyển đến người Thiên Lang, “Chẳng lẽ ngươi không cho rằng như vậy sao?”
Tái ngoại là một cùng bình nguyên rộng bát ngát, trời đất như nối liền thành một đường thẳng, khiến con người sinh ra một loại ảo giác có thể chạm đến vầng trăng trên cao kia. Thiên Lang đã đi qua Trung Nguyên, đương nhiên biết bầu trời nơi đó thực vắng lặng, giờ phút này nhìn đôi mắt tựa như vì sao của Nhiếp Dao đong đầy ánh nước, lộ ra vẻ mê ly, nhìn thẳng hắn không chớp mắt, không khỏi làm trái tim hắn đập mạnh, hoảng hốt nói: “Rất đẹp.”
Hiển nhiên không quá vừa lòng với đáp án của Thiên Lang, Niếp Dao hơi nhíu mày, lại tiến lên phía trước vài bước rồi ngồi xuống một gốc cây, nhìn lên ánh trăng xuất thần. Trăng sáng thả xuống gương mặt y từng giọt ánh sáng bàng bạc, khiến gương mặt y càng thêm nhu hòa, tựa như khối ngọc quý chưa được tạo hình.
Nhiếp Dao vỗ vỗ bên cạnh, ý bảo Thiên Lang ngồi xuống, sau đó thân thiết xoa bóp cánh tay hắn, “Ngươi thực cường tráng, khó trách có thể tay không đánh chết báo hoang.”
“Chỉ là trùng hợp.” Thiên Lang luôn luôn ghét người khác đụng chạm, nhưng Niếp Dao là ngoại lệ, mùi hương thoang thoảng theo động tác của y mà tinh tế thoảng qua, khiến Thiên Lang hoảng hốt nghĩ đến từng chuỗi từng chuỗi hoa đinh hương nhỏ bé mỏng manh tựa mưa phùn, vì thế ngầm đồng ý động tác làm càn của i.
“Mắt cá chân ngươi còn đau không?”
“Vừa rồi đã thoa dược, không có việc gì.” Giờ phút này hứng thú của Nhiếp Dao dừng ở trên người Thiên Lang, dọc theo cánh tay, ngón tay y trượt vào lòng bàn tay hắn, mặt trên phủ đầy những vết chai, gân cốt chìm dưới cơ bắp phân bố đều đặn mà ẩn chứa sức mạnh, cho thấy chủ nhân của chúng có nội công thâm hậu. Y nâng mắt nhìn trời, lại lẩm bẩm: “Ngươi có điểm không giống so với trong truyền thuyết.”
Thiên Lang nhướng mày, “Không giống chỗ nào?”
“Trên Thảo Nguyên có truyền thuyết kể rằng, ngươi là con của sói, trên người chảy dòng máu của sói hoang, cho nên tính tình trời sinh bạo ngược, tất cả mọi người nói có thể chọc ác hổ chứ không thể chọc vào Thiên Lang. Nhưng ta lại không thấy ngươi đáng sợ. Ngươi có ngoại hình tốt, công phu cũng giỏi, còn nói đạo lý, sẽ không động một chút là đánh người.” Câu cuối cùng là do đột nhiên y nghĩ đến Hách Liên mà nói ra.
Sắc mặt Thiên Lang hơi đổi, hắn là trẻ mồ côi bị vứt bỏ, dựa vào sữa sói và con mồi săn được mà lớn lên, bị dân du mục phát hiện khi đã hai ba tuối. Không biết hắn làm cách nào mà sống sót được trong bầy sói, chỉ biết là trong người hắn chảy dòng máu của sói, đồng thời cũng có được tính bạo ngược và kiên nhẫn của dã thú, không ai dám phạm đến kiêng kị của hắn – ở trước mặt hắn mà nói đến hai từ “con của sói”.
Nhìn Nhiếp Dao, y rõ ràng đã say bí tỉ, ánh mắt sâu như biển lóe ra ánh sáng hâm mộ, “Ngươi uống sữa sói mà lớn lên cho nên lợi hại như vậy, nếu lúc nhỏ ta cũng uống nhiều sữa sói sữa hổ thì cũng sẽ lợi hại giống ngươi!”
Thiên Lang cười rộ lên, hắn cường tráng to lớn đâu liên quan gì đến việc uống sữa sói chứ, đây là luyện ra từ những lần đấu tranh sinh tử. Nhưng họ nói hắn tàn nhẫn bạo ngược thật đúng là chính xác. Thảo nguyên vốn chính là một nơi cá lớn nuốt cá bé, nếu muốn sinh tồn thì phải đem toàn bộ sự âm hiểm tàn bạo mà bộc lộ ra, làm một người trở nên giống dã thú một cách không hề cố kỵ. Mà so với dã thú thì hắn càng đáng sợ hơn, không có lựa chọn, bởi vì nơi này chỉ cho kẻ mạnh tồn tại.
“Khi còn nhỏ nhất định ngươi cũng đã uống sữa đi? Ngươi cũng rất khỏe mạnh mà, không phải sao?” Thiên Lang buồn cười phản bác Niếp Dao, hắn cảm thấy bộ dáng Dao Dao say rượu híp mắt lại cực kỳ giống tiểu hồ ly, tràn ngập hơi thở tinh quái.
Niếp Dao nhíu mày ngẫm lại, tựa hồ cảm thấy lời này rất có đạo lý, vì thế cũng không rối rắm nữa, lại hỏi: “Hải Đông Thanh đích thực là tên ngươi sao? Vì sao mọi người lại gọi ngươi là Thiên Lang?”
“Hải Đông Thanh không phải là bầu trời của sói sao?” Nhìn sao sáng yên lặng trên bầu trời, Thiên Lang nói. Hải Đông Thanh, bầu trời hung hãn nhất, cũng rất cô độc, tựa như hắn ở trên thế gian này.
Tựa hồ cảm giác được Thiên Lang lộ ra hơi thở tiêu điều cô độc, Nhiếp Dao đụng đụng cánh tay hắn, “Giúp ta hái một phiến lá cây xuống đây.”
Trong lời nói mang theo hơi thở bá đạo của một hoàng tử. Không hề phát hiện có gì không ổn, Thiên Lang cười, thân mình khẽ nhảy lên – một mảnh lá cây đã nằm trong tay, đưa cho Nhiếp Dao. Nhiếp Dao sờ sờ độ dày của lá cây, sau đó đặt lên bên môi, trong giây lát một giai điệu mềm nhẹ truyền ra, từ từ phiêu tán trong không trung, lan tỏa trong khoảng không vắng lặng.
Thiên Lang không hiểu âm luật, chỉ cảm thấy làn điệu này du dương uyển chuyển, không giống tiếng sáo phóng khoáng ở phía Bắc, lại mang hơi thở triền miên vùng sông nước Giang Nam, làm người khác say mê.
“Khúc này gọi là gì?” Khúc nhạc kết thục, hắn hỏi
“Không tên, là ta hứng trí thổi ra thôi.” Cầm kỳ thư họa – Nhiếp Dao không gì không giỏi, hơn nữa đàn sáo lại là hạng bậc nhất. Âm nhạc có tác dụng giúp trấn an tâm tình, thấy Thiên Lang có vẻ không vui, y liền thổi một khúc giúp hắn lấy lại tâm tình.
“Rất êm tai.”
Nhiếp Dao nở nụ cười, bình thường các công tử con cái nhà quan lại vương hầu trong triều tụ hội, ngẫu nhiên y sẽ thổi mấy khúc, nhất định sẽ lại nghe mấy lời a dua nịnh nọt. Đây là lần đầu tiên có người đánh giá chỉ ba chữ, nhưng vậy là đủ rồi, bởi vì y nghe ra được đây là thực tâm khen ngợi.
“Còn muốn nghe gì, ta thổi cho ngươi nghe.”
“Ta không biết nhiều lắm, chỉ cần ngươi thổi, ta đều thích.”
Nhiếp Dao đem lá cây đặt trên môi thổi, tiếng sáo lá uyển chuyển, đưa về tận cùng nơi thảo nguyên hoang dã, Thiên Lang nghiêng đầu nhìn y, thấy y mỉm cười, mắt phượng như tơ, trong anh khí còn mơ hồ lộ ra một tia xinh đẹp, mị hoặc không nói nên lời, bất giác nhìn đến ngây ngốc.
Ngày hôm sau, trời vẫn còn sớm tinh mơ, mọi người đã thức đậy. Nhiếp Dao nửa tỉnh nửa mê bị Thiên Lang đưa lên ngựa, vì thế lại tựa vào người hắn mĩ mãn ngủ, đến khi mặt trời đã lên cao mới tỉnh lại. Trên đường đi, Niếp Dao thuận miệng hỏi Thiên Lang, “Sao các ngươi đi vội như vậy?”
Thiên Lang đang uống nước, vẻ mặt lãnh đạm, phảng phất giống như không nghe thấy, Khuê Thúc lại giận tái mặt, quát: “Ngươi chỉ là một lang trung, chuyện không liên quan tốt nhất ít hỏi đi!”
“Khuê Thúc, ngươi nhỏ giọng chút, đừng dọa sợ người ta.” Thấy Khuê Thúc phát giận, Hải Anh cười giải hòa. Thiên Lang lại không nói chuyện, chỉ nghỉ ngơi một chút sau đó phân phó mọi người tiếp tục lên đường.
Bị trách cứ vô cớ, Nhiếp Dao có chút không vui, chợt thấy bên hông ấm áp. Là cánh tay của Thiên Lang đang gắt gao ôm lấy, cảm xúc kia so với hôm qua càng thêm dữ dội. Tâm y chợt động. Không phải vị thủ lĩnh này thích nam nhân đấy chứ?! Nhưng hình như chưa từng nghe qua có lời đồn như vậy.
Nhiếp Dao còn trẻ, cũng rất phong lưu, dù chưa đại hôn, nhưng trong vương phủ cũng có khá nhiều thị thiếp. Y không quá thích nam quan, nhưng khi xã giao cũng có thể ngẫu nhiên gọi tiểu quan. Đối với việc phong nguyệt này không chỉ trông cậy vào tay, y không biết là mình mẫn cảm. Với võ công của Thiên Lang, hắn không cần ôm như vậy cũng có thể chiếu cố y, trừ phi là toan tính, hoặc là muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi.
Nhiếp Dao ngẫm lại, bộ dáng của mình tuy rằng nhỏ bé hơn một chút so với người phương Bắc, nhưng cũng không hề mỏng manh yếu đuối giống tiểu quan, lẽ ra Thiên Lang cho dù thích nam cũng không nên thích người như y, nhưng nếu hắn thật sự coi trọng y thì tình cảnh của y cũng thật gay go.
Nghĩ đến đây, y hơi hơi dùng lực, lặng lẽ đẩy cánh tay Thiên Lang đang vắt qua hông mình ra. Ai ngờ vừa đổi được tư thế, tay đối phương lại lập tức đưa đến. Nghĩ y đang buồn bực, Thiên Lang nói: “Đừng nóng giận, Khuê Thúc chỉ là luận việc mà xét, không có ý xấu.”
“Luận việc mà xét?”
“Đúng vậy, Tái ngoại rất ít lang trung, cho nên có khi gian tế giả trang thành lang trung trà trộn vào tìm hiểu tin tức. Trước kia, tộc Phong Diệu cũng đã từng có việc như vậy, Khuê Thúc lo lắng cũng không thừa.” Thiên Lang dừng một chút, lại nói: “Nhưng ta tin tưởng ngươi, vừa rồi không nói chính là không muốn xung đột với Khuê Thúc, kì thật chúng ta đi tộc Vị Lương tìm kiếm tin tức của Mặc Kiếm.”
“Mặc Kiếm?” Nhiếp Dao lập tức dấy lên hứng thú, cũng không để ý bị Thiên Lang tiếp tục ôm, nghiêng đầu hỏi.
Thấy đôi đồng tử màu đen của y lóe lên, mang theo tâm tính trẻ con quyết hỏi đến cùng, Thiên Lang cười nâng tay vén vài sợi tóc của y bị gió làm bay lòa xòa trước trán, nói: “Việc này nói ra dài dòng, chờ khi nào có thời gian ta sẽ nói cho ngươi nghe.”
Đám người giục ngựa chạy lên đường, trời tối thì vừa đến một hang động vắng vẻ, trên mặt đất có nhiều dấu ấn, mơ hồ đoán được đã có rất nhiều ngựa chạy qua nơi này. Cũng đã sắp đến địa phận tộc Vị Lương, mọi người ở trong động nghỉ ngơi một chút, thẳng đến giữa đêm, mặt trăng đã treo cao, Thiên Lang nói với Nhiếp Dao: “Ngươi ở lại chỗ này, đừng rời đi, chúng ta làm xong sẽ lập tức trở lại tìm ngươi.”
Gió lạnh thấu xương, xa xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng sói tru bén nhọn, ngân nga thê lương, nghe trong đêm tối lại càng thêm âm trầm, so với tối hôm qua yên tĩnh đúng là một trời một vực, Nhiếp Dao sợ hãi nhìn bốn phía, nói: “Mang ta đi, để ta một mình ở lại đây lỡ như có sói đến thì phải làm sao?”
“Nơi này rất gần địa phân Lương Tộc, ở trên ngựa của chúng ta lại có dược thảo, bầy sói sẽ không đến gần. Đừng lo lắng, chúng ta sẽ nhanh chóng trở lại.” Thiên Lang nói xong, thấy Nhiếp Dao khụt khịt mũi, vẻ mặt vẫn lộ ra sợ hãi, liền đưa chủy thủ tùy thân của mình cho y, “Dao này chém sắt như chém bùn, khi cần thì lấy nó ra.”
Nhiếp Dao rút ra chủy thủ, nhìn thấy lưỡi dao lạnh giá, như ẩn như hiện một tầng ánh sáng trong trẻo lạnh lùng bao quanh, quả nhiên là lợi khí, khí thế không nhỏ, vì thế y không khách khí nhận lấy. Nhìn bọn họ rời đi, y gắt gao nắm áo khoác, cảm thấy có chút nhàm chán, liền đi tới bên ngựa của Thiên Lang, xoa lỗ tai nó dụ dỗ: “Hỏa Nhĩ, nằm xuống cho ta gối đầu được không?”
Nói một chút, tuấn mã thật sự nằm xuống, Nhiếp Dao cũng nằm xuống theo, gối lên bụng nó sưởi ấm mà ngủ. Đang mơ màng chợt nghe một trận tiếng vang, y mở mắt ra, mọi người đã trở lại. Dưới ánh trăng, hắc y trên người hiện ra màu đỏ của máu đầy quỷ dị, trên mặt cũng dính nhiều vết máu, y không khỏi hoảng sợ, vội vàng đứng lên.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Trúng mai phục, tất cả mọi người bị thương.” Thiên Lang giúp Hải Anh cầm máu, thuận tiện trả lời.
Nhìn Nhiếp Dao, Khuê Thúc nắm chặt đao, trong mắt lóe ra tia nghi ngờ, “Nhất định là ngươi mật báo, huynh đệ Ngột Khắc mới có phòng bị!”
Nhiếp Dao sợ tới mức liên tục xua tay, “Không liên quan tới ta, ta ngay cả các ngươi muốn làm gì cũng không biết….”
“Không phải y.” Thiên Lang nói.
Thủ lĩnh lên tiếng, Khuê Thúc không tiện nhiều lời, oán giận thu đao. Lúc này Nhiếp Dao lúc này mới run rẩy đi qua, lấy ra thuốc trị thương đưa cho Hải Anh và Hải Chiến cầm máu, trong bao dược của y có thuốc tê, xoa một chút liền hết đau. Hải Chiến thán phục nói: “Y thuật của ngươi thật cao minh.”
Khuê Thúc lấy ra dược tùy thân xoa lên miệng vết thương, Niếp Dao cũng không đi qua để tự làm mất mặt, lại giúp Thiên Lang bôi thuốc. Vì chắn cho Hải Chiến mà cánh tay hắn bị mũi tên bắn trúng, thân tên đã đứt nhưng đầu mũi tên vẫn nằm trong cánh tay, da thịt xung quanh đã biến đen, hiển nhiên là do mũi tên có độc.
Nhiếp Dao dùng dao nhỏ lấy đầu mũi tên ra, xoa thuốc giải độc, chờ máu dần dần chuyển hồng, lại xoa thêm thuốc trị thương. Bình thường y vẫn thường thảo luận dược lý cùng các ngự y trong cung, lo liệu loại ngoại thương này không thành vấn đề. Thiên Lang nhìn y, thấy mi mắt y thoáng hạ xuống, cẩn thận xoa thuốc, chuyên chú không nói lên lời.
“Không có việc gì, miệng vết thương không sâu, chờ hết độc rồi vài ngày sau sẽ khỏi hẳn.” Xoa xong dược, Nhiếp Dao nói, lần này y đi biên cương xa xôi đã dự đoán trước sẽ gặp nguy hiểm nên mang theo rất nhiều loại thuốc quý, nên mới tự tin như vậy. Dùng khăn buộc chặt miệng vết thương của Thiên Lang, ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện hắn đang chuyên chú nhìn mình, đôi đồng tử như bảo thạch đen bóng, xinh đẹp mà tinh thuần.
Không lẽ người này đang ôm loại tình cảm kia với mình thật sao? Lấy kinh nghiệm tình trường của y mà xem xét, khả năng đó thật sự rất lớn. Ánh mắt nóng bỏng kia nhìn y giống như nhìn trúng con mồi, chuẩn bị bắt đến miệng, trong lòng Nhiếp Dao không khỏi nổi lên một trận gió lạnh. Y không chán ghét tình yêu nam nam, nhưng tuyệt đối chán ghét cảm giác trở thành con mồi bị vây trong nguy hiểm.
Theo bẳn năng thu tay về, lại lập tức bị đối phương cầm lại, hắn cúi đầu nói: “Cảm ơn.”
“Không cần, ta chỉ làm tròn bổn phận của mình thôi.” Nhiếp Dao cười gượng gạo, vừa liều mạng rút tay về. May là Thiên Lang cũng không dây dưa nhiều, đứng lên phân phó mọi người lên đường.
“Tất cả mọi người đều bị thương, không cần phải nghỉ ngơi sao?” Nhiếp Dao không nhịn được mà hỏi, một câu đã đem ánh mắt của Thiên Lang dời lại đến người mình, y rụt cổ cười cười: “Kia, cái gì ta cũng chưa nói.”
“Nơi này gần tộc Vị Lương, không nên ở lâu.” Thiên Lang phi thân lên ngựa, lại đưa tay về phía Nhiếp Dao, Niếp Dao vội hỏi: “Ngươi bị thương, sẽ không làm phiền……..” Lời còn chưa nói hết, cổ tay liền bị nắm chặt, lập tức bị kéo qua, tuấn mã hí dài một tiếng, phi nước đại.
Trong bóng đêm Nhiếp Dao cười khổ, quên đi, y cũng không trông cậy vào việc có thể giao tiếp với con người bá đạo này.
Chạy vội một đêm, đến tận giờ ngọ ngày hôm sai, khi đã cách xa tộc Vị Lương, Nhiếp Dao cũng đã ngồi trên ngựa lâu đến mức toàn thân đều đau. Ở Trung Nguyễn y cũng thường xuyên cưỡi ngựa, nhưng dù sao cũng không giống bây giờ, lấy ngựa là nhà, còn liên tục như vậy trong vài ngày, phong cảnh thảo nguyên cũng đã xem đủ rồi. Y chỉ cảm thấy cánh tay Thiên Lang khoát trên hông mình không rắn chắc hữu lực như hôm qua, mà hơi thở phả vào cổ y cũng trở nên nóng rực. Y lập tức phản ứng lại, xoay người nhìn, quả nhên thấy hai má hắn phiếm hồng, lại nâng tay xờ vào trán hắn, thấy nóng dọa người, vội can ngăn: “Ngươi phát sốt, nhất định là độc vẫn chưa trừ hết, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, ta giúp ngươi phối dược.”
“Không có việc gì.” Thiên Lang đem tay của Niếp Dao đặt trên trán mình lấy xuống, lại để y ngồi ngay ngắn lại, khẽ cười: “Dao Dao, ngươi phải nhớ kỹ, ở nơi này vĩnh viễn không được khinh xuất, phớt lờ một chút cũng có thế phải trả giá bằng mạng của mình.”
“Ngươi… không cần gọi ta như thế.” Còn hơn vấn đề trước, Nhiếp Dao càng quan tâm cái này, đường đường một đại nam nhân tất nhiên y không muốn bị gọi như vậy.
“Không thể.” Câu trả lời rõ ràng ngắn gọn, khiến Nhiếp Dao nghẹn họng trở mình xem thường, nhận mệnh mà im miệng.