CHƯƠNG 12
Tiêu Di vừa mở mắt, thì thấy Tần Nguyệt Miên đang nghiêng người dựa vào đầu giường thâm trầm ngủ. Y không khỏi cả kinh, liền ngồi dậy, lúc này mới ý thức được, chính mình lại bị đưa lại bên cạnh Tần Nguyệt Miên.
Nghĩ đến lại một lần chạy trốn không thành công, y trong lòng đáng lẽ có một đống oán khí muốn đổ lên đầu Tần Nguyệt Miên. Thế nhưng chằng hiểu sao, khi thấy tuyệt mỹ dung nhan đang say ngủ của Tần Nguyệt Miên lúc này, cái gì bất mãn với căm tức đều tiêu tan thành mây khói.
Tần Nguyệt Miên lúc ngủ, thoạt nhìn tựa như một bức họa được miêu tả tinh vi tỉ mỉ, trầm tĩnh mà an tường, xinh đẹp đến mức có thể cướp đi hô hấp lẫn thần trí của người khác. Sự xinh đẹp này đã vượt qua hẳn giới hạn giới tính, tràn ngập lực hấp dẫn có thể chết người.
Tất nhiên, lúc Tần Nguyệt Miên tỉnh ngủ thì tuyệt không đẹp. Tiêu Di oán hận hồi tưởng Tần Nguyệt Miên mồm miệng sắc bén, quỷ kế đa đoan, còn có phân bua cùng dây dưa không biết xấu hổ, lửa giận bị dập tắt lại dần dần bốc cháy.
Y thân thủ đẩy đẩy ngực Tần Nguyệt Miên, nói: “Ngươi để ta đứng lên!”
Tần Nguyệt Miên mơ màng mở mắt. Khi đường nhìn hắn dừng lại một lúc trên người Tiêu Di, liền trở nên trấn tĩnh mà đứng lên. Hắn chậm rãi lộ ra một bộ dáng tươi cười biếng nhác, nháy nháy con mắt: “Tiểu Di ngủ như thế nào?
Tiêu Di hừ một tiếng: “Ngươi nếu không ngồi bên cạnh ta, ta đương nhiên sẽ ngủ ngon.”
Tần Nguyệt Miên cười đến càng thêm vui vẻ: “Tiểu Di không cho ta ngồi ở cạnh giường ngươi, vậy là muốn cho ta cùng ngươi ngủ? Ngươi sớm nói là được, ta làm sao nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu ngọt ngào như thế của ngươi chứ?”
Y hiện tại đã biết, da mặt Tần Nguyệt Miên so với thành tường còn dày hơn, cùng hắn đấu võ mồm, nhất định sẽ thua, hơn nữa nhiều lời nhiều khuyết điểm, càng chỉ bị hắn nhân cơ hội trêu chọc, còn không bằng tiết kiệm nước bọt.
Tần Nguyệt Miên đưa tay đặt trên trán y. Tiêu Di vừa định phản kháng, Tần Nguyệt Miên đã thu tay lại, một bên nói: “Cơn sốt của ngươi đã giảm, ta trước tiên kêu người làm chút đồ ăn cho ngươi. Ngươi bỏ đói đã ba ngày, chỉ có thể ăn trước thức ăn loãng.” Nói xong, liền hướng phía cửa rời đi.
Tiêu Di nhìn hắn tiêu thất ở sau cửa, có một chút bất ngờ, cũng có một chút cảm giác như trút được gánh nặng. Bất quá, y đương nhiên sẽ không không còn ý muốn chạy trốn. Cho dù phải đi, cũng phải trước hết nghĩ hảo một kế hoạch vẹn toàn. Không thể lỗ mãng như vậy nữa, lại sơ suất đi ra ngoài lung tung, cũng như là tự tìm tử lộ. Y cũng không muốn lại bị Tần Nguyệt Miên ôm trở về.
Không lâu sau, Tần Nguyệt Miên mang theo một chiếc mâm quay trở lại. Trên mâm là một chén cháo loãng cùng ba bốn món ăn nhẹ.
Tần Nguyệt Miên đem mâm đặt lên bàn, chờ Tiêu Di qua ăn. Hắn vốn định tự tay giúp Tiêu Di ăn, thế nhưng cũng đoán trước Tiêu Di nhất định không chịu, lại nghĩ đến y đã ba ngày không ăn cơm, thực sự là không thể tranh cãi qua lại nữa, nên cũng chỉ đành buông tha cái ý niệm này trong đầu.
Tiêu Di cũng không khách khí, ngồi xuống trước bàn, bưng bát lên, chỉ hai ba thìa đã đem cơm nước trên bàn quét sạch, lại hỏi: “Chỉ có nhiêu đó thức ăn? Còn có nữa không?”
Tần Nguyệt Miên thấy y không chút nào chống cự mà dùng cơm, trong lòng lập tức vui mừng, trấn an nói: “Ngươi để bụng đói như thế đã mấy ngày, một lúc ăn nhiều quá sẽ không tốt, vẫn là từ từ đi.”
Hắn nào biết rằng, Tiêu Di là nghĩ không thể làm một việc hoang đường như chết đói, thực sự là quá không thỏa đáng. Cho dù có chạy trốn thì cũng phải có khí lực, ăn uống no đủ đã, càng có thể nghĩ ra biện pháp.
Y hôm nay cũng biết, nếu luận về cố chấp, y cùng Tần Nguyệt Miên chính là tám lạng nửa cân, võ công cũng thua kém chắc không xa; nhưng luận mưu kế, y còn kém đối phương một đoạn, đá chọi với đá khẳng định là không thể có kết quả. Tốt nhất vẫn là bàn bạc kĩ lưỡng, cho dù Tần Nguyệt Miên thực sự muốn làm ra hành vi gì, e rằng cũng không dễ dàng đắc thủ được.
Tiêu Di gật đầu, buông bát đũa, nhìn Tần Nguyệt Miên: “Ngươi còn ở nơi này làm cái gì? Ta hiện tại sẽ không đi. Ta không giống ngươi mặt dày như thế, nói là giữ lời, ngươi không cần luôn luôn trông chừng ta.”