CHƯƠNG 17
Tần Nguyệt Miên dẫn Tiêu Di đi một mạch vào trong bụi hoa, sắp tới nửa canh giờ, vẫn chưa thấy dừng lại.
Tiêu Di mặc dù đã ở Trầm Nguyệt sơn hai tháng, nhưng đối mặt với những con đường quanh co phức tạp này vẫn như thường lệ lạc đường, lúc này đi qua mấy vòng, đã nhận không rõ được cả phương hướng rồi.
Y quay đầu nhìn Tần Nguyệt Miên bên cạnh, đối phương nhưng chỉ là cười sâu xa khó hiểu, nói: “Đã sắp đến nơi rồi, hiện tại vẫn là chưa thể nói cho ngươi.”
Lại đi một đoạn, Tần Nguyệt Miên bỗng nhiên dừng bước, chiết phiến trong tay chỉ về phía trước: “Nhìn xem!”
Một cảnh hồ sen xuất hiện ở giữa cây dương liễu, theo gió khẽ dao động, giọt sương trên cánh hoa còn chưa ngưng kết, còn có vài nhánh hoa nụ vẫn chưa hoàn toàn nở ra.
Tiêu Di không khỏi ngây dại.
Tần Nguyệt Miên ở phía sau y cười nói: “Sáng nay thức dậy, thấy hoa sen mới bắt đầu nở, lập tức nghĩ đến ngươi sẽ thích, liền nhanh chóng đi qua tìm ngươi.”
Tiêu Di nói không ra lời, cách một lát, mới lẩm bẩm nói: “Ngươi…Ngươi thế nào lại biết…”
Tần Nguyệt Miên thích thú cười: “Chuyện có liên quan đến ngươi, ta làm sao lại không biết chứ?”
Tần Nguyệt Miên tiến lên, kéo tay y đến chòi nghỉ mát bên cạnh hồ sen ngồi xuống. Trên thạch trác,sớm đã chuẩn bị một bình mỹ tửu.
Tần Nguyệt Miên thân thủ rót cho Tiêu Di một chén rượu, đưa tới trong tay y, Tiêu Di nhìn cũng không nhìn, vô ý mà tiếp nhận, liền uống một hơi cạn sạch.
Tần Nguyệt Miên bất mãn: “Hoa sen có đẹp nhiều như thế sao? Ngay cả con mắt nhìn cũng không nháy một chút. Lúc ngươi nhìn ta cũng chưa từng có chuyên tâm như vậy.”
Tiêu Di nghe vậy, quay đầu, đối Tần Nguyệt Miên lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, nói: “Ngươi dẫn ta đến đây xem hoa sen, ta thực sự phi thường cảm kích.”
Tần Nguyệt Miên trên mặt không khỏi một trận nóng lên. Gần đây, hắn để lấy lòng Tiêu Di, có thể nói là giở mọi mánh khóe, nghĩ ra các loại biện pháp, nhưng chưa bao giờ thấy biểu tình vui vẻ như thế của Tiêu Di, thậm chí còn thật lòng đối với hắn cười như vậy.
“Ngươi chỉ cần gả cho ta, ở lại Trầm Nguyệt sơn, như vậy cứ lúc này hàng năm, lại đều có thể thấy mỹ cảnh như thế a.”
Tiêu Di nghe xong lời này, nhưng không có giống như thường ngày dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, trái lại, còn trầm mặc xuống. Một lát sau, y mới nói: “Tần thiếu chủ, ngươi biết ta thích hoa sen, nhưng ngươi biết ta vì cái gì mà thích không?”
Tần Nguyệt Miên sửng sốt, Tiêu Di nhưng không đợi hắn trả lời, liền nói tiếp: “Đó là bởi vì nương ta thích.”
Cho dù Tần Nguyệt Miên trước đây làm sao nhanh mồm nhanh miệng, lúc này cũng không biết phải nói cái gì tốt. Tiêu Di sinh ra trong Tiêu gia là một gia tộc lớn trong chốn võ lâm, nhưng mẹ đẻ chỉ là một nha hoàn, ngay cả thê thiếp cũng không được tính. Chuyện này trên giang hồ thực sự không được coi là cái gì bí mật, chỉ cần hỏi thăm một chút là có thể biết, Tần Nguyệt Miên lại há có thể không biết?
Tiêu Di trong khoảng thời gian này, rảnh rỗi thì cũng thường nói với hắn nhiều tin đồn thú vị lúc mới bước chân vào giang hồ, nhưng hiếm khi nhắc đến chuyện trong nhà. Tần Nguyệt Miên là một người thông minh, đương nhiên cũng tận lực không đề cập tới. Lúc này, Tiêu Di lại đột nhiên nói đến mẫu thân y, lại có nguyên do gì?
Tiêu Di nói tiếp: “Lúc ta còn nhỏ, nương ta bởi vì thân phận thấp kém, không được vào nhà, mang ta ở tại một biệt uyển (khu vườn biệt lập) ở GiangNam. Lúc đó, mỗi khi đến đầu hạ, nương sẽ ôm ta ngồi trước hồ sen, một ngày lại một ngày, thẳng đến khi hoa sen tàn lụi, còn không cam lòng ly khai. Sau ta mới biết được, đó là bởi vì cha cùng nương ta là ở bên hồ sen gặp nhau.”
Nói đến đây, Tiêu Di bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn nhìn Tần Nguyệt Miên.
Tần Nguyệt Miên bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt. Sắc mặt Tiêu Di xem ra rất bình tĩnh, cũng rất điềm đạm, thậm chí so với bất luận thời điểm nào hắn từng gặp qua đều là bình tĩnh ôn nhu hơn, nhưng mà, trong mắt y lại lộ ra vẻ kiên trì, tựa hồ đã hạ quyết tâm trọng đại gì đó.
Tần Nguyệt Miên trong lòng rùng mình, nói: “Tiểu Di, ngươi không cần nói đi.”
Tiêu Di cười: “Tần thiếu chủ, chuyện này ta mong muốn ngươi biết.”