CHƯƠNG 2
Tần Nguyệt Miên thấy Tiêu Di vẫn không nhúc nhích, tiếu ý bên môi càng sâu. Hắn thuận thế nhích gần về phía trước, vươn đầu lưỡi tới, ở trên môi Tiêu Di nhẹ nhàng liếm, tiếp đó, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn giống như miêu tinh (mèo thành tinh) vừa ăn trộm thành công.
Tần Nguyệt Miên nhắm nửa mắt, cười mờ ám nói: “Qủa không sai, thực sự là không sai, xem ra Tiểu Di có cùng ý nghĩ với ta, vậy chúng ta thử tỷ thí một chút chứ.”
Sắc mặt Tiêu Di trong nháy mắt toàn bộ đều đỏ lên, sắc đỏ vẫn lan ra đến mang tai. Y bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần, theo giữa hàm răng mà căm tức phun ra hai chữ: “Vô sỉ!”. Tayphải đặt trên trường kiếm bên hông, hàn quang chợt lóe, nhanh như chớp hướng phía trước ngực Tần Nguyệt Miên mà đâm tới.
Tần Nguyệt Miên sớm có chuẩn bị, bình tĩnh bước nhẹ nhàng về phía sau nửa thước, tiếu dung trên mặt vẫn chưa giảm chút nào, lại một bên nói: “Tiểu Di không cần khách khí, đem hết toàn lực ra tay đi. Ta biết ngươi luyến tiếc không nỡ đánh ta, bất quá nếu như ngươi bởi vì thủ hạ lưu tình mà bại dưới tay ta, ta sợ ngươi sau này lại không cam lòng, không chịu cùng ta về Trầm Nguyệt sơn.”
Tiêu Di cả giận nói: “Ta thì lúc nào đáp ứng ngươi cuộc đánh cược hoang đường như thế?”
Tần Nguyệt Miên liền cười: “Nguyên lai Tiểu Di rút kiếm điều không phải muốn cùng ta luận võ a? Xem ra là ta lại nghĩ sai rồi. Nghe người ta nói ‘đánh là có tình ý, mắng thì chính là yêu’, không nghĩ tới Tiểu Di cư nhiên như thế chủ động, ngươi sẽ không trách ta không hiểu được tâm ý ngươi chứ?”
Hội trường cũng đã sớm loạn thành một đoàn, các cao thủ đều tham gia bàn luận sôi nổi, nghe đến đó, càng thêm cười rộ lên. Lại có không ít các võ lâm tiền bối tuổi đã cao trên mặt còn lộ ra vẻ chán ghét.
Tiêu Di nghe hắn nói những câu ý mang theo cợt nhả, lại thấy vẻ mặt của những người khác, càng thêm thẹn quá hóa giận, tức đến mức tay cầm kiếm cũng bắt đầu hơi run lên. Y xuất đạo từ khi thiếu niên, luôn luôn giữ mình trong sạch, hành hiệp trượng nghĩa, đều được mọi người khắp nơi kính trọng, chưa từng gặp phải việc xấu hổ quá mức như vậy, lại còn trong tình cảnh gần như là không thể tin được.
Y vừa tức vừa vội, còn nói không được với Tần Nguyệt Miên nhanh mồm nhanh miệng, lửa giận tràn ngập không có chỗ phát tiết, càng thêm đẩy nhanh thế tiến công trên tay, thầm nghĩ đem Tần Nguyệt Miên lập tức đâm ngay dưới kiếm.
Tần Nguyệt Miên thấy y thực sự tức giận, nhưng tuyệt không cảm thấy lo lắng, trái lại càng cười thêm phần đắc ý.
Tiêu Di trong lòng quýnh lên, vẻ lãnh tĩnh thường ngày đã sớm toàn bộ không thấy bóng dáng, kiếm chiêu trên tay đúng là càng nhanh hơn, nhưng dần dần mất đi kết cấu, hơn mười chiêu bên trong đã lộ ra một vài sơ hở.
Tần Nguyệt Miên ban đầu ý định chính là muốn khích Tiêu Di nổi giận, hảo đem hắn lừa gạt đưa về Trầm Nguyệt sơn. Lúc này thấy mục đích đã đạt được, hắn trái lại không vội đánh bại Tiêu Di, mà chỉ ở một bên khẽ cười, thưởng thức kiếm chiêu của y như “hành vân lưu thủy.” (mây bay nước chảy lưu loát sinh động)
Tiêu Di vài lần xuất thủ, đều không làm gì được Tần Nguyệt Miên, lại thêm Tần Nguyệt Miên căn bản là không đánh trả, chỉ ở một bên tránh, Tiêu Di càng thêm nổi nóng, nói: “Ngươi chỉ ở một bên tránh né còn gọi cái gì bản lĩnh? Muốn tỷ thí thì hãy toàn lực xuất thủ đi.”
Tần Nguyệt Miên kéo lên khóe miệng: “Tốt lắm, vậy Tiểu Di hãy chú ý.” Nói xong, hắn dĩ nhiên động thân, nhưng lại hướng phía kiếm Tiêu Di đang đâm tới.
Tiêu Di sửng sốt, không nghĩ tới hắn cư nhiên lại làm như vậy.
Mắt thấy mũi kiếm đã gần đến trước ngực Tần Nguyệt Miên, nhất định sẽ đâm xuyên qua ngực hắn. Tần Nguyệt Miên không chỉ không tránh, còn ngẩng đầu hướng Tiêu Di nở nụ cười.
Nụ cười này so với cái gì tuyệt thế thần công đều phải hiệu nghiệm hơn.
Tiêu Di thấy hắn nhoẻn miệng cười, chói lọi như xuân hoa, không biết là thế nào mà đầu óc lại có chút choáng váng. Y tinh quang chợt lóe, cánh tay tựa như ý thức được, hướng phía sau co lại, tránh né chỗ hiểm trước ngực Tần Nguyệt Miên.
Tần Nguyệt Miên thấy thế liền thuận theo điểm huyệt đạo trên cổ tay Tiêu Di, đem trường kiếm trong tay y đoạt lấy, lúc thu tay lại còn không quên ở lòng bàn tay Tiêu Di sờ soạng một chút.
Hắn nhẹ nhàng cười, nhún người trở ra, nhìn vẻ mặt trắng bệch của Tiêu Di: “Tiểu Di đối xử với ta quả nhiên tình thâm ý trọng, không nỡ thương tổn ta. Ta biết ngươi ngoài miệng tuy rằng không muốn nói, nhưng trong lòng cũng là hướng đến ta. . . Đã như vậy, ngươi hãy sớm thu dọn một chút, ngày mai liền cùng ta đến Trầm Nguyệt sơn đi.”
*****