CHƯƠNG 37
Ngày thứ hai, lúc Tiêu Di tỉnh lại đã là chính ngọ. Y duỗi cái thắt lưng lười biếng, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, mệt nhọc toàn bộ đều tiêu tan, mệt mỏi hai ngày trước tích tụ cuối cùng cũng quét sạch.
Bây giờ đã là đầu tháng sáu, khí trời dị thường nóng bức, thế nhưng Tiêu Di cũng không dám nán lại, đến trạm dịch lân cận mua một con tuấn mã, liền vội vàng hướng phía Tây Nam mà đi.
Sinh thần phụ thân y Tiêu Phức Lâm vào ngày mười lăm tháng sáu, gần như là cấp bách. Gia quy Tiêu gia, hàng năm ngày sinh thần Tộc trưởng, con cháu đều phải tập trung đến tổ trạch, cùng chúc mừng, người quá thời gian không tới đều như nhau, chính là tự mình vứt bỏ thân phận người Tiêu gia.
Nói đến đây, tụ họp này trên thực tế cũng là cơ hội đọ sức của các phe phái, cho tới bây giờ đều là ám triều dũng động (khởi động sóng ngầm), Tiêu Di vẫn không thể quen. Càng không nói, trở lại tổ trạch, liền phải đối mặt với không ít ký ức phi thường không thoải mái lúc nhỏ. Nếu như có thể tránh, y đương nhiên là quyết không đi.
Chỉ tiếc, muốn y vứt bỏ thân phận người Tiêu gia, đích xác so với giết y còn thống khổ vạn lần, bởi vậy dù không thích như thế nào, y hàng năm vào ngày nay cũng nhất định trình diện. Cũng may sau khi y thành niên ở trên giang hồ cũng có danh tiếng, người Tiêu gia dù có khinh thường xuất thân của y, cũng không dám ngay mặt gây khó dễ.
Tiêu Di cơ hồ là ngày đêm thần tốc, chạy về tổ trạch, trên đường đã thay đổi hai con ngựa. Kỳ thực nếu nói chỉ là gấp rút lên đường, thời gian tuy không quá gấp, chung quy vẫn không cần khẩn cấp đến mức như vậy, thế nhưng y ở trên đường lại vài ba lần gặp phải sự cản trở của những nhân sĩ giang hồ, có vài lượt thật đúng là cũng có chuẩn bị kỹ mà đến, thậm chí khiến y thụ thương.
Bất quá, cuối cùng lúc tới gần Tiêu gia, những sát thủ cường đạo này cũng dần dần ít đi, đến gần hai ngày, rốt cuộc cũng không còn xuất hiện. Tiêu Di tự nghĩ, những người này tất nhiên phải sợ hãi thế lực Tiêu gia trong chốn giang hồ, không dám tại địa bàn Tiêu gia mà động thủ. Bởi vì như vậy, y cuối cùng có thể kịp lúc quay trở về.
Khi Tiêu Di trở lại tổ trạch, đã là chạng vạng ngày mười bốn tháng sáu. Y xoay người xuống mã, ngẩng đầu nhìn một tòa cao môn đại viện (nhà cao cửa rộng) trước mắt, bỗng nhiên có loại cảm khái không nói nên lời.
Tường Tiêu phủ cao tới ba trượng, chỉ so với tường hoàng thành thấp hơn ba thước, thế nhưng đối với cao thủ trên giang hồ mà nói, độ cao như vậy muốn nhảy qua được thật là chuyện không thể. Không giống Trầm Nguyệt Tông, tuy rằng không có tường vây,nhưng được thiên nhiên che chắn đã có thể phòng ngự sự quấy nhiễu của tất cả kẻ thù bên ngoài. Viện tử (sân) Tiêu phủ tuy xa hoa, nhưng những hoa thảo kia là từ nơi khác chuyển đến trồng ở đây, được sắp xếp tất nhiên là rất hoàn chỉnh, nhưng lại thiếu sinh khí, sơn là giả, trì đường (hồ nước) là oạt (đào/khoét), không như Trầm Nguyệt sơn nhất hoa nhất cảnh đều là dựa vào bàng thủy (dòng sông bên cạnh) mà tạo thành, mãn sơn sức sống dạt dào, khiến người quên ưu sầu. Tiêu phủ…
Tiêu Di đột nhiên lắc đầu, tỉnh táo lại. Trong lòng âm thầm tự trách, có đúng hay không vì ở lại Trầm Nguyệt sơn quá lâu, bị Tần Nguyệt Miên thôi miên mất rồi? Buổi tối mỗi ngày mộng thấy Tần Nguyệt Miên không nói, trên đường có cái gì liền không tự chủ được mà lại đem so sánh với Trầm Nguyệt sơn. Thế nào lại cũng nghĩ rằng so ra còn kém với Trầm Nguyệt sơn, làm y thập phần phiền muộn khó chịu.
Tiêu Di nhắc nhở chính mình, ở trong tổ trạch cũng không thể như với ngày thường, hành sự tất yếu phải vô cùng cẩn thận, dù sao cũng chỉ ở lại ba ngày, sau đó, liền có thể thoải mái rời đi, lại có một năm cuộc sống tiêu diêu. Hay là, có thể quay về Trầm Nguyệt sơn.
Tiêu Di vội vàng lắc đầu, vứt đi cái ý nghĩa nguy hiểm này. Thực sự là trúng tà, sự tình gì cũng đều có thể nghĩ đến Trầm Nguyệt sơn, nghĩ đến Tần Nguyệt Miên.
Y miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, dắt ngựa đi tới trước cửa, dùng sức đập thật mạnh môn hoàn (cái vòng người ta hay dùng đập cửa ý) bằng đồng. Tiếng gõ cửa thanh thúy mà trầm thấp, giữa nơi không khoáng này, xa xa mà truyền ra.
*****