CHƯƠNG 44
Khi Tiêu Di tỉnh lại, sắc trời đã tối. Y mở mắt ra, thoáng cử động thân thể một chút, sự đau đớn ở ngực lập tức làm y co rúm lại.
Một thân ảnh đang ngồi bên giường liền bổ nhào tới: “Lục ca, ngươi đừng động, thương thế của ngươi không nhẹ, mau nằm xuống.”
Tiêu Di nhìn nhìn, thấy rõ thiếu niên ở trước mặt, suy yếu cười: “Hoài nhi, ngươi sao lại đến đây?”
Tiêu Hoài lau lau nước mắt, nức nở nói: “Lục ca, bọn họ đối với ngươi thật quá đáng, thiếu chút nữa đem ngươi bức tử. Cũng không nghĩ tới những năm gần đây ngươi đã làm cho Tiêu gia không ít sự tình, bao nhiêu họa đại ca nhị ca gây ra thì đều là ngươi thu thập tàn cuộc, giờ lại muốn đem ngươi trục xuất khỏi gia môn.”
Tiêu Di nghĩ đến tình cảnh lúc đó, liền trầm mặc, một lúc sau mới nói: “Hoài nhi, ngươi trở về phòng mình đi. Ngươi ở chỗ này lại bị người khác nhìn thấy, chính là đối với ngươi phi thường bất lợi.”
Cửu đệ của y tuy rằng cũng chỉ là con của thiếp, nhưng sinh mẫu Tứ phu nhân cũng là danh môn khuê tú, bởi vậy không giống với Tiêu Di. Nó từ nhỏ đã thích dính lấy Lục ca này, trong huynh đệ Tiêu gia cũng xem như là có quan hệ tốt nhất với Tiêu Di.
Tiêu Hoài lắc lắc đầu: “Không được, đệ đi rồi, ai tới chiếu cố Lục ca? Lúc Lục ca té xỉu, cha cùng đại nương bọn họ lại có thể cứ như thế đi, hoàn toàn mặc kệ chết sống của ca. Vẫn là đệ cùng Bát ca đưa huynh nâng trở về thượng dược.”
Tiêu Di nhìn vẻ mặt quật cường của Tiêu Hoài, ngầm thở dài: “Vậy đệ giúp ta tìm một ít thức ăn đi. Ta hôm nay một ngày không có ăn uống gì, thực rất đói bụng.”
Tiêu Hoài nghe xong lời này, ngẩng đầu lên, đáp một tiếng, lo lắng mà nhìn y một cái, rồi mới xoay người chạy đi.
Tiêu Di thấy hắn đi rồi, mới nhắm mắt điều tức, miễn cưỡng ngồi dậy. Lúc này, trong trù phòng còn có thể có cái gì ăn sao? Chỉ sợ ngay cả người đều đã không còn ai, y chỉ là muốn Tiêu Hoài đi mà thôi.
Y biết, sự tình sẽ không chấm dứt đơn giản như vậy, Đại phu nhân đã sớm nhìn chính mình không vừa mắt, bắt được cơ hội này, thế nào lại từ bỏ ý đồ? Khẳng định còn có chuyện. Tiêu Hoài ở lại chỗ này, không những không có trợ giúp được gì, ngược lại còn sẽ phải chịu liên lụy.
Qủa nhiên, y vừa mới ngồi trên giường, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Cửa mở, Đại phu nhân mang theo Tiêu Thầm, hai nha hoàn cùng bốn thị vệ tới. Mấy thị vệ kia Tiêu Di đã từng thấy qua, đó đều là cao thủ có tiếng trong Tiêu phủ.
Tiêu Di bình tĩnh quét mắt nhìn bọn họ một lần: “Đại phu nhân hạ cố đến đây, không biết có gì muốn nói sao?”
Đại phu nhân lạnh lùng cười: “Tiêu Di, ngươi sẽ không quên chứ? Ngươi đã bị trục xuất khỏi Tiêu gia.”
Tiêu Di im lặng không nói.
Đại phu nhân cũng không muốn nghe y trả lời, rồi nói tiếp: “Ngươi ở Tiêu gia cũng không phải một hai năm, phải biết rõ, tử đệ Tiêu gia hễ là mạo phạm gia quy mà bị trục xuất khỏi gia môn, đều phải đem một thân võ công hoàn lại cho Tiêu gia, để tránh ra ngoài lại giả danh Tiêu gia mà bày trò.”
Tiêu Di vẻ mặt không chút thay đổi, thảnh nhiên nói: “Ta đương nhiên biết. Ngươi đưa thanh dược tới đây.”
Đại phu nhân hơi sững sờ: “Ngươi vẫn rất thẳng thắn, chẳng lẽ có âm mưu quỷ kế gì sao?”
Tiêu Di cười lạnh nói: “Đại phu nhân cần gì lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử?” Phế bỏ võ công đối với rất nhiều cao thủ mà nói, quả thật so với chết còn khó hơn, nhưng là y hiện giờ sớm đã là người tâm như tro tàn, há lại còn để ý điều đó? Phế đi võ công cũng tốt, từ Tiêu gia liền đạt được cái gì, liền hoàn lại cho bọn họ cái đó, hơn nữa y mấy năm qua vì Tiêu gia bán mạng, ngày sau xuống suối vàng, cũng có thể cùng mẫu thân nói rõ.
Nha hoàn bên cạnh Đại phu nhân đem hóa công thang dược tới. Tiêu Di đưa tay vững vàng tiếp lấy, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Đại phu nhân ở một bên nhíu mày nhìn, tựa hồ có chút khó tin.
Tiêu Di vừa mới uống xong, đã cảm thấy một cỗ liệt hỏa đau nhức như đốt cháy từ trong bụng hướng lên trên ngực, tiếp đó, lại từ ngực liên tục hướng ra ngoài lan rộng ra mỗi huyệt đạo toàn thân, cảm giác tinh khí tiêu tán giống như sức sống cũng đang nhanh chóng mà tiêu thất, tuy rằng cả người đau đớn như bốc cháy giày vò, lại ngay cả một chút khí lực đều sử dụng không được.
Đại phu nhân nhìn khuôn mặt y vặn vẹo, đột nhiên cảm giác có chút không đành lòng, quay đầu đối Tiêu Thầm nói: “Nương có chút choáng váng đầu, đi về trước nghỉ ngơi. Ngươi ở đây thay ta xem y, chờ y tán hết võ công, để y thu dọn đồ đạc, ra khỏi Tiêu phủ.” Noi xong, mang theo hai nha hoàn rời đi.
Tiêu Thầm chờ mẫu thân hắn vừa đi, liền nhanh chóng đến trước mặt Tiêu Di, đắc ý nhìn y chật vật vặn vẹo trên mặt đất, cười nói: “Tiêu Di a Tiêu Di, ngươi lúc nào cũng nối danh, lại thích phá hư chuyện tốt của ta, không nghĩ tới ngươi cũng sẽ có ngày hôm nay. Ngươi không phải ỷ vào võ công hơn ta sao? Hiện giờ không có võ công, xem ngươi còn như thế nào kiêu ngạo.”
*****