Yên Vũ Nguyệt Sắc

Chương 50: Chương 50




CHƯƠNG 50

Tiêu Di cười lắc lắc đầu: “Nguyệt Miên, ngươi không nên hiểu lầm, ta không có trách ngươi.” Lập tức lại nghiêm mặt nói: “Ngươi đáp ứng ta, sẽ không tiếp tục hướng Tiêu gia trả thù.”

Tần Nguyệt Miên lông mày thanh tú tức khắc nhíu lại, khó xử nói: “Điều này sao vậy được? Ngươi có biết ta nhìn thấy ngươi hôn mê ở trong mưa lớn, có bao nhiêu đau lòng không, khi đó, ta thật sự hận không thể lập tức vọt tới Tiêu phủ, đem tất cả bọn chúng giết sạch.”

Tiêu Di đưa tay xoa ấn đường (điểm giữa hai đầu lông mày) nhíu chặt của hắn, ôn nhu nói: “Chuyện này đều quên đi.”

Tần Nguyệt Miên nắm lấy tay Tiêu Di, đặt lên bên môi Tiêu Di khẽ hôn, động tác này của hắn tuy khinh nhu như thủy, nhưng ngữ khí lại vẫn như cũ không hảo ý: “Không được, ta nuốt không trôi cơn tức này. Như vậy đi, chúng ta có ân báo ân, có oán báo oán. Ngươi nói cho ta biết, những kẻ nào đã hại ngươi? Ta sẽ đối phó bọn chúng, người khác liền không tính toán.”

Tiêu Di cảm thấy được trong lòng bàn tay ngứa ngứa, dùng sức rút tay, lại bị Tần Nguyệt Miên nắm chặt. Y đành phải tùy hắn hôn môi, một bên thở dài: “Bọn họ đều là ruột thịt của ta, hà tất gây khó dễ bọn họ, dù sao từ nay về sau ta cùng bọn họ cũng sẽ không tiếp tục gặp lại. Bản thân ta tình nguyện đem tất thảy chuyện này quên đi.”

Tần Nguyệt Miên cười lạnh: “Ngươi đem bọn chúng là ruột thịt, lúc bọn chúng đối phó ngươi có từng nghĩ qua các ngươi là quan hệ huyết thống? Ngươi khoan hồng độ lượng, đem tội của bọn họ quên đi, nhưng chính bọn họ lại vẫn nhớ mãi không quên. Ngươi cũng biết, sau khi ta đem ngươi đi, Tiêu gia phái không ít nhân thủ khắp nơi tìm tung tích của ngươi, nếu không phải ta sớm có phòng bị, mọi nơi đều ẩn nấp hành tung, chỉ sợ sớm đã có thích khách tìm tới cửa.”

Tiêu Di lặng yên một chút, mới nói: “Nguyệt Miên, chỉ cần ngươi đáp ứng ta không cùng Tiêu gia thù địch, ta sẽ quay về Trầm Nguyệt sơn với ngươi, vĩnh viễn bồi bên cạnh ngươi, không cần xuống núi nữa.”

Tần Nguyệt Miên nghe vậy sửng sốt, ngay tức khắc vui mừng nhướng mày, truy vấn: “Ngươi nói là thật sao? Không được đổi ý.”

Tiêu Di lẳng lặng gật đầu: ”Ta nói được là làm được.”

Tần Nguyệt Miên vẫn có chút khó tin: “Tiểu Di, ngươi thật sự nguyện ý ở lại Trầm Nguyệt sơn bồi ta sao? Ngươi thật sự sẽ không thay đổi tâm tư? Có thể ở lại chưa được một năm rưỡi, ngươi liền cảm thấy không thú vị.”

Tiêu Di lắc đầu nói: “Ta võ công cũng đã hoàn toàn mất, trừ bỏ ở bên cạnh ngươi còn có thể đi nơi nào?”

Tần Nguyệt Miên biết trong lòng y thủy chung đối với việc mất võ công vẫn chưa thể buông được, tuy rằng ngoài mặt giả bộ không thèm để ý chút nào, nhưng ở sâu trong nội tâm vẫn luôn cảm thấy khó chịu. Dù sao cũng là nhiều năm khổ luyện liền trôi theo nước chảy, huống chi năm đó y hành hiệp giang hồ, gặp chuyện bất bình, có bao nhiêu là phong lưu tiêu sái, tâm cao khí ngạo, hiện giờ lại chỉ có thể ở bên cạnh mình, chịu sự che chở của mình, loại cảm giác này, tất nhiên làm cho tâm tình của y sa sút.

Tần Nguyệt Miên cúi thấp người, ôn nhu ở trên môi Tiêu Di ấn xuống một nụ hôn, rồi mới ngẩng đầu nói: “Tiểu Di, ta hiểu ý tứ của ngươi, Tiêu gia này bại hoại, nhân tiện để bọn họ tiêu dao một trận, dù sao ác giả ác báo, chưa chắc cần ta phải đối phó với bọn chúng.”

Tiêu Di liền vui vẻ: “Ngươi đáp ứng ta, vậy ngươi cũng yên tâm, ta tất nhiên sẽ tuân thủ lời hứa, bồi ở bên cạnh ngươi.”

Tần Nguyệt Miên vươn một ngón tay, để ở bên môi Tiêu Di, ngăn cản y nói tiếp.

Hắn lắc lắc đầu, chậm rãi nói: “Tiểu Di, ta không đối phó Tiêu gia, không phải bởi vì giao dịch, mà là bởi ngươi mong muốn như thế. Đây không phải giao dịch. Cho nên, ta cũng hi vọng, ngươi lưu ở bên cạnh ta là bởi vì yêu, chứ không phải là lời hứa.”

Tiêu Di mặt hơi hơi đỏ lên: “Ta đương nhiên là vì yêu ngươi. Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tùy tiện cùng một người nam nhân hôn môi sao? Nếu không phải ngươi, ta chỉ sợ muốn ngay tại chỗ mà ói ra.”

Tần Nguyệt Miên cười cười: “Ngươi hiện tại không có võ công, chỉ có thể ở bên cạnh ta, ta đương nhiên thật cao hứng. Nhưng là, ta càng muốn nhìn thấy bản lĩnh trên võ lâm đại hội ngày đó, một Tiêu Di thần thái phi dương. Ta nhất định nghĩ biện pháp trị lành cho ngươi, đến lúc đó, nếu ngươi muốn hành hiệp giang hồ, ta cũng tất nhiên phụng bồi tới cùng.”

Nắm tay mỹ nhân cùng giao du thiên hạ, này tiêu sái sảng khoái đến cỡ nào! Tiêu Di làm sao có thể không hướng tới. Nhưng y cũng biết, này hơn phân nửa là không thể nào. Tiêu Di ảm đạm cười: “Không sao, cho dù trị không hết, có được tâm ý này của ngươi, ta cũng thật sự thỏa mãn.”

Thần sắc Tần Nguyệt Miên cũng dị thường kiên định: “Trời không tuyệt đường người. Không có thử qua, sao vậy biết không có thể chứ? Cuối cùng sẽ có biện pháp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.