Ông lão cười ha hả, nói: “Vậy thì ngươi dẫn nàng ta đi đi, không cần nhiều lời gì nữa.”
Tuyên Thiệu hít sâu một hơi, nhìn về phía Yên Vũ.
Yên Vũ thấy hắn trông lại thì ngửa đầu cười với hắn, thấp giọng nói: “Cho dù trị không hết cũng không hề gì, bây giờ yên lặng không nghe được chút âm thanh, ngược lại cũng tốt.”
Thấy nàng chẳng những không có oán giận, ngược lại còn an ủi mình, Tuyên Thiệu mím chặt môi mỏng. “Được, làm theo lời ông nói.”
“Ta biết ngươi lo lắng cho cô nương này, ngươi có thể lưu lại người bảo vệ ở gần đây, nhưng người của ngươi nhất định không thể bước vào nhà của ta. Nếu không, ta liền không khám và chữa bệnh cho nàng ta nữa.” Ông lão kiên quyết nói.
Tuyên Thiệu trầm mặc một hồi, lạnh nhạt đáp ứng.
Hắn có thể phái nhiều người đến bao vây quanh khu nhà nhỏ này, cho dù có mọc cánh cũng nhất định không thể bay ra được. Như vậy là không lo không bảo vệ được Yên Vũ.
Vì là đến khám bệnh nên Tuyên Thiệu không mang theo nhiều người bên mình. Sai Lộ Nam Phi trở về phái người đến, Tuyên Thiệu kéo tay của Yên Vũ qua, ngồi ở bên giường.
Viết ở trong lòng bàn tay nàng: “Thần y nói lỗ tai của ngươi có thể trị được, đừng lo lắng.”
Yên Vũ mỉm cười gật đầu, nâng mắt nhìn, ông lão kia đã ra khỏi phòng. Nàng nghe không được ông lão đang ở chỗ nào, vì thính giác đã bị mất nên không cách nào phán đoán âm lượng của mình, liền kéo tay của Tuyên Thiệu qua, viết ở trên bàn tay của hắn: “Ngươi đồng ý với điều kiện gì của ông ta vậy?”
Tuyên Thiệu cười nhạt, khẽ lắc đầu một cái, nâng tay lên viết: “Ngươi an tâm chữa bệnh, cái khác không cần quan tâm, ta sẽ phái người đến bảo vệ ngươi, nhất định sẽ làm ngươi khôi phục thính giác.”
Nghe ý của lời này là muốn lưu nàng lại?
Yên Vũ không nghe được tiếng, cũng không biết vừa rồi ông lão và Tuyên Thiệu đã đạt được hiệp nghị như thế nào. Nghĩ đến lúc ông lão kia bắt mạch cho mình để lộ ra vẻ kinh ngạc, trong lòng nàng mơ hồ bất an.
Trước khi phủ thừa tướng gặp chuyện không may, nàng còn nhỏ tuổi, được nuôi dưỡng ở khuê phòng, người ngoài gặp qua nàng càng ít. Mẫu thân luôn luôn thích an tĩnh, cũng không thường đi lại giữa các phu nhân, càng ít mang theo nàng đi ra ngoài làm khách. Vả lại tám năm qua nàng đã lớn lên, dung mạo đã không còn non nớt giống trước kia nữa. Người ngoài không nhận ra được nàng mới đúng, vì sao ông lão kia khi nhìn đến mặt của nàng thì lộ ra vẻ kinh ngạc như vậy? Giữ một mình nàng ở lại, sẽ có mưu đồ gì khác hay không?
Trên mặt Yên Vũ lo lắng sao Tuyên Thiệu lại không nhìn ra, lập tức đứng dậy ra khỏi phòng.
“An đại phu, nàng ấy bỗng nhiên không nghe được, trong lòng vốn bất an, bên cạnh lại không có người quen, e rằng nàng ấy càng sợ hãi.” Tuyên Thiệu chưa bao giờ nói với người xung quanh lời van xin, lúc này lại thấp giọng cầu xin đối với ông lão lần đầu tiên gặp mặt. Mặc dù biểu hiện trên mặt cứng ngắc nhưng trong lòng không có một tia không cam lòng nào. Chỉ cần có thể làm cho nàng an tâm, chỉ cần có thể làm cho nàng khôi phục lại thính giác, cho dù hắn ăn nói khép nép với người ta thì sao chứ?
Ông lão vuốt vuốt râu bạc, khẽ lắc đầu nói: “Công tử vẫn nên mang nàng ấy đi đi, quy củ ở nơi này của ta không thể phá.”
Sắc mặt của Tuyên Thiệu chìm liễm. “Một chút thương lượng cũng không có sao?”
Ông lão lắc đầu, quay lưng lại, thu dọn dược liệu phơi nắng.
Tuyên Thiệu hít sâu một hơi, cất bước vào phòng.
Tiếng cự tuyệt của ông lão truyền đến từ trong sân. “Ngươi muốn dẫn vị cô nương này đi tìm đại phu khác, ta đương nhiên sẽ không cản. Nhưng ta nói thật cho ngươi biết, nội trong thiên triều, ngoại trừ ta thì không có người nào khác có thể chữa lỗ tai của nàng ta. Nếu chuyện này trì hoãn lâu…”
Ông lão không nói tiếp.
Bước chân của Tuyên Thiệu cũng dừng lại.
Mang nàng ấy đi? Hay là lưu nàng ấy lại để ông lão chữa trị cho nàng?
Suy nghĩ hồi lâu, Tuyên Thiệu sầm mặt, đi tới bên giường.
“Ta sẽ phái người ở bên ngoài viện bảo vệ ngươi. Mỗi ngày sẽ tới thăm ngươi, ngươi đừng lo lắng, an tâm để thần y chữa trị cho ngươi, nhé?” Tuyên Thiệu viết ở trong lòng bàn tay nàng.
Yên Vũ nâng mắt nhìn Tuyên Thiệu.
Trong con ngươi như hắc diệu thạch của hắn cũng có đấu tranh cùng không muốn.
Yên Vũ liền lập tức hiểu rõ, kêu nàng một mình lưu lại chắc chắn là là yêu cầu của ông lão kia với Tuyên Thiệu. Nếu Tuyên Thiệu không chịu vậy thì ông ta sẽ không chữa trị cho mình.
Tuyên Thiệu là một người tự phụ biết bao, nếu có biện pháp khác để khôi phục thính giác cho mình thì hắn chắc chắn sẽ không bằng lòng bị người khác điều khiển. Có lẽ để nàng ở lại chỗ ông lão này là biện pháp duy nhất.
Suy nghĩ rõ ràng những điều này, Yên Vũ lộ ra khuôn mặt tươi cười, gật đầu. “Đợi thính giác của ta khôi phục, nhất định sẽ dốc sức vì công tử, để báo ân tình của công tử!”
Nàng viết ở trên tay hắn như thế.
Trong con ngươi của Tuyên Thiệu hiện lên một tia xúc cảm phức tạp.
Tình cảm của hắn đối với Yên Vũ từ lúc mới bắt đầu là khinh thường, lợi dụng. Từ từ ở chung cho tới bây giờ, vô tri vô giác trong tim của hắn đã thay đổi từ lâu, thay đổi đến bản thân hắn cũng không khống chế được. Thậm chí biết rõ thân phận nàng khả nghi, biết rõ nàng cố gắng tiếp cận mình là có mưu đồ, nhưng vẫn không nhịn được muốn quan tâm nàng, muốn bảo vệ nàng, muốn thay nàng trừng trị những người nào thương tổn nàng, không muốn thấy nàng chịu một chút uất ức nào.
Kiêu ngạo như Tuyên Thiệu sao sẽ nói ra những điều này?
Hắn chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, nhớ tới nàng không nghe được thì lại gật đầu một cái.
Nghe thấy Lộ Nam Phi đã mang người tới rồi, liền đứng dậy đi tới bên ngoài viện, dặn dò những người đến đây nhất định phải giám sát chặt chẽ viện này, bảo vệ tốt Yên Vũ, tuyệt đối không thể có bất kỳ sơ sót nào.
Từ biệt Yên Vũ, hắn rời khỏi thập lý đình ở ngoại thành.
Ông lão thấy Tuyên Thiệu đi, nhìn cảnh viện bị bao vây đến ngay cả một con chuột cũng không chạy ra được, vuốt chòm râu cười cười, xoay người vào phòng Yên Vũ đang ở.
Bỗng thấy ngưỡng cửa tối sầm lại, Yên Vũ nâng mắt nhìn ông lão tới gần, trong lòng liền khẩn trương.
Lúc tai nghe được tám hướng, khi bị Nghiêm Yến Sinh bắt đi, trong lòng nàng cũng không có sợ hãi. Bởi vì nàng biết chỉ cần có một cơ hội, nàng dựa vào thính lực trội hơn người thường của mình cũng có thể biến nguy thành an.
Hôm nay đối diện với một khuôn mặt được cho là thần y hoà ái, nhưng trong tai không có một âm hưởng nào, khiến cho nàng thấp thỏm bất an trong lòng.
Ông lão đứng ở chỗ cách nàng hai bước chân, chăm chú nhìn mặt của nàng, tỉ mỉ nhìn, tựa như muốn nhìn ra một đoá hoa từ trên mặt nàng.
Không bao lâu, trong mắt ông lão rốt cuộc có nước mắt.
Ông lão đang quan sát Yên Vũ, đồng thời Yên Vũ cũng đang quan sát ông lão.
Nàng chợt phát hiện thần y râu bạc tóc trắng này thật ra cũng không già. Trên mặt ông ta hầu như không có nếp nhăn. Nét mặt của người từng bị sương gió năm tháng mài sẽ không thể không lưu lại một vết tích nào.
Tuổi tác của thần ý cùng lắm là trên dưới bốn mươi, nhưng tóc trắng cùng râu bạc khiến cho người ta đoán lầm tuổi tác của ông ta. Phát hiện điểm này, Yên Vũ càng bất an. “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Tiếng nói của nàng rất khẽ, khẽ giống như là tự lẩm bẩm vậy. Bởi vì nàng không nghe được nên không dễ khống chế âm lượng của mình.
Cũng may thần y tai thính mắt tinh, trong nháy mắt khôi phục lại từ trong suy nghĩ xuất thần do nhìn mặt của nàng, xoay người tìm giấy bút đến, cúi người trên bàn gỗ vội ngoáy bút.
Vẻ mặt ông ta kích động, khiến cho tay cầm bút cũng đang run rẩy.
“An Ngọc Chi là gì của ngươi?” Yên Vũ thấy trên giấy thần y viết.
Yên Vũ chợt biến sắc, xoay người ngồi ở mép giường, trong lòng suy tính nếu mình đứng lên bỏ chạy thì có khả năng thần y cản nàng chạy ra khỏi phòng hay không?
Nếu lỗ tai của nàng còn có thể nghe được thì tốt rồi, nàng có thể từ nhịp tim, hít thở mà nghe ra được thần y có võ công trong người hay không, cũng có thể đoán ra mình có mấy phần thắng.
Bây giờ thì không nắm chắc được, hoàn toàn giống như thầy bói mù xem voi.
Thần y cũng nhìn ra khẩn trương, bất an của nàng, tròng mắt màu xám híp lại, viết trên giấy: “Xem ra ngươi nhất định biết.”
“An Ngọc Chi nào, ta không biết.” Yên Vũ lắc đầu liên tục, lúc này mới nhớ tới phủ nhận.
Thần y lạnh lùng cười một tiếng, vung bút viết xuống: “Ngươi không nhận cũng được, ta có ngàn vạn phương pháp khiến cho ngươi chết im hơi lặng tiếng, cũng có thể rời khỏi nơi đây, ngươi có tin không?”
Yên Vũ biết Tuyên Thiệu lưu lại không ít người, ngay ngoài sân. Nhưng vẻ mặt thần y này bình tĩnh, nàng thật không dám mạo hiểm. Nàng cũng không phải là tham sống sợ chết, nhưng không muốn khi chưa hiểu rõ, chưa báo thù nhà mà chết oan uổng ở chỗ này.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Cả người Yên Vũ đề phòng nói.
Nhưng thần y không trả lời, chỉ khoanh tròn câu nói được viết ra lúc đầu kia “An Ngọc Chi là gì của ngươi?”.
Lúc phủ thừa tướng bị huỷ diệt, trong một đêm An gia mai danh ẩn tích trên đời.
Không phải thần y này là người nào của An gia chứ?
“Là…mẫu thân của ta…” Yên Vũ ngập ngừng nói.
Thần y nghiêm vẻ mặt gật đầu, trong miệng không biết lẩm bẩm gì đó.
Xoay người ra khỏi phòng, không bao lâu liền ôm trở lại một cái chăn gấm mỏng, đệm giường, cùng một cái gối ngọc.
Ông ta đích thân trải giường cho Yên Vũ, trên giấy hỏi thăm tên Yên Vũ, lại dặn dò nàng an tâm ở đây, ông ta nhất định sẽ chữa trị tốt lỗ tai của nàng. Những cái khác cũng không nhiều lời, cũng không nhắc lại mẫu thân của Yên Vũ, liền ra khỏi phòng. Vào trong chái nhà hơi thấp ở phía đông, không đi ra nữa.
Trong lòng Yên Vũ nghi ngờ không chắc. Rốt cuộc thần y và mẫu thân nàng quan hệ như thế nào? Người vừa thấy mặt của nàng liền có thể nghĩ đến mẫu thân, có lẽ thật sự vô cùng quen thuộc với mẫu thân.
Thấy thái độ của ông ta cũng không có địch ý đối với mình, cũng đích thân trải giường cho nàng, có lẽ là người nhà mẹ đẻ của mẫu thân? Nhưng mình cũng không nhận biết ông ta, nhìn tuổi tác trên dưới bốn mươi của ông ấy, lớn hơn mẫu thân không bao nhiêu, nàng không nhớ rõ mình có cậu như vậy a?
Nhưng lúc phủ thừa tướng gặp chuyện không may thì nàng mới tám tuổi, mẫu thân cũng không thường về nhà mẹ đẻ, nàng không quá quen thuộc với nhà ngoại tổ, có thể cũng khó nói thật sự là một người cậu nào đó.
Yên Vũ tự an ủi mình như vậy, khiến cho nỗi lòng bình tĩnh trở lại.
Trừ thời gian ăn cơm thần y sẽ xuất hiện để hai ngươi cùng ăn cơm.
Thời điểm khác đều ở trong phòng của mình, chẳng biết đang làm cái gì.
Yên Vũ ngây ngốc buồn chán ở trong phòng, đi dạo một chút ở trong viện, nhìn ông ta phơi thảo dược, ông ta cũng mặc kệ.
Yên Vũ để ý nhìn, xung quanh tiểu viện có ít nhất hai mươi người canh giữ. Có người dựa ở phía sau cây, có ngừơi ngồi xổm ở trên cây, còn có người trực tiếp vòng tới vòng lui ở bên ngoài viện. Canh giữ tiểu viện này kín đến nỗi không kẽ hở.
Yên Vũ lập tức an tâm rất nhiều.
Ngày đầu tiên liền gió êm sóng lặng trôi qua như vậy.
Lúc chạng vạng ngày thứ hai, xe ngựa của Tuyên Thiệu tới cửa viện.
Hắn nói hắn sẽ mỗi ngày đến thăm nàng, quả nhiên là tới. Thần y tựa như sớm đoán trước được hắn đến, hắn còn chưa bước vào cửa viện thì ông ta liền ngăn ở cửa.
“Ngươi không thể vào.” Thần y vê chòm râu, nói.
Vẻ mặt Tuyên Thiệu lạnh lẽo, đang muốn nổi giận thì thấy Yên Vũ từ phòng chính đi ra.
Nàng vừa mới dựa ở trước cửa sổ, nhìn thấy xe ngựa của hắn liền đứng dậy tới đón hắn.
Thần y xoay người nhìn Yên Vũ, ra dấu ta với nàng, kêu nàng dừng tại chỗ, không được tiến lên.
“Trước khi lỗ tai của nàng ấy tốt lại thì ngươi không thể gặp nàng.” Thần y nói với Tuyên Thiệu.
“Tại sao?” Giọng của Tuyên Thiệu trong trẻo nhưng lạnh lùng, không vui.
Thần y vuốt râu cười. “Đây là quy củ của ta.”
Tuyên Thiệu chợt ra tay, ngón tay thon dài nửa quắp lại, giống như ưng trảo sắc bén, chụp vào cổ họng của thần y.
Thân hình thần y vụt qua, thoáng như một bóng mờ, lắc mình đứng ở một bên.
“Thân thủ của công tử rất khá!” Thần y cười khen một tiếng.
Tuyên Thiệu thu tay lại chắp ở sau lưng. Cử chỉ vừa rồi chỉ là thăm dò, thần y này là cao thủ, võ công không kém hắn, nội lực thậm chí càng trên hắn.
Người này mềm không được, cứng không xong, hơn nữa phải cầu cạnh ông ta, quả là khiến cho người ta phiền lòng buồn bực.
“Công tử không cần phải lo lắng, cô nương này chính là người có duyên với ta, ta đã đồng ý chữa trị tốt lỗ tai của nàng thì nhất định sẽ làm được. Công tử không cần mỗi ngày đến dò xét, chỉ cần chuẩn bị tốt đưa tới thứ ta muốn là được.” Thần y vuốt râu nói xong liền muốn đưa tay đóng cửa viện lại.
Tuyên Thiệu nâng mắt nhìn về phía Yên Vũ.
Mặc dù Yên Vũ chẳng biết bọn họ đang nói gì, nhưng nhìn cũng hiểu thần y không chịu để cho Tuyên Thiệu vào gặp nàng, hơn nữa không cho phép nàng ra ngoài gặp Tuyên Thiệu.
Thấy vẻ mặt lo lắng của Tuyên Thiệu, nàng không thể làm gì khác hơn là gật đầu cười với Tuyên Thiệu, bảo hắn không cần phải lo lắng cho mình.
Thần y giơ tay lên đóng cửa viện lại, nhàn nhạt liếc nhìn Yên Vũ, cũng không nói gì cả, xoay người trở về chái nhà phía đông.
Yên Vũ cách hàng rào gỗ bao quanh viện, phất phất tay với Tuyên Thiệu. Thấy sau khi Tuyên Thiệu ngóng nhìn nàng một lúc thì quay người lên xe ngựa, lại nhìn theo xe ngựa càng đi càng xa.
Lúc này khuôn mặt đầy tươi cười mới sụp đổ, thần sắc chìm liễm đi về phía phòng chính.
Thần y đã biết thân phận của nàng, ngược lại nàng hoàn toàn không biết gì về thần y, quả thật là bị động. Mặc dù có thể nhìn ra thần y đối với nàng cũng không có địch ý, nhưng nàng vẫn không dám thả lỏng.
Yên Vũ trở lại trong phòng chính không bao lâu liền thấy thần y cầm cọng cỏ mảnh cùng một bình sứ nhỏ màu trắng đi đến.
Thần y ra hiệu nàng ngoái đầu lại, hướng lỗ tai lên trên.
Cọng cỏ mảnh dính nước thuốc từ bình sứ trắng, thận trọng nhỏ vào trong tai của nàng.
Trong tai lập tức truyền đến cảm giác một trận nóng rực, kéo dài chỉ chốc lát liền không có cảm giác. Thần y lại kêu nàng làm động tác nhấm nuốt, cảm giác nóng rực lại từ chỗ sâu màng nhĩ truyền đến.
Tạm ngừng, lỗ tai khác cũng một phen như vậy.
Thần y lại kiểm tra lỗ tai của nàng, sau đó liền rời khỏi phòng chính.
Đây là bắt đầu chữa trị lỗ tai cho nàng sao? Nhưng nàng ngoại trừ cảm giác nóng rực trong chốc lát thì cũng không có cảm giác nào khác, vẫn không nghe được một âm thanh nào.
Yên Vũ biết mình có chút nóng nảy.
Nhưng là người đã từng có thính lực hơn người, bỗng nhiên không nghe được cũng sẽ không biết làm thế nào.
Mặc dù nàng tỏ vẻ bình tĩnh trước mặt Tuyên Thiệu, chẳng qua là không muốn bị Tuyên Thiệu chán ghét, bị hắn trục xuất khỏi Tuyên phủ mà thôi.
Nàng còn muốn dựa vào tiếp cận hắn để biết được chân tướng của năm đó đấy!
Liên tiếp mấy ngày, thần y đều dùng nước thuốc trong bình sứ trắng nhỏ vào lỗ tai của nàng.
Liên tiếp mấy ngày, lúc chạng vạng tối Tuyên Thiệu đều ngồi xe ngựa tới bên ngoài cửa tiểu viện.
Hắn không hề thử xông vào nữa, chỉ đứng ở bên ngoài viện, cách hàng rào gỗ, xa xa nhìn Yên Vũ. Mặc dù mặt không cảm xúc, nhưng một đôi mắt đen như hắc diệu thạch toả sáng.
Có lúc ngây ngốc trên một khắc, có khi lại ngắn hơn một chút, rồi ngồi xe ngựa rời đi.
Đến rồi đi một chuyến thập lý đình ở ngoại thành Lâm An phải mất không ít thời gian, Yên Vũ biết Tuyên Thiệu bề bộn công vụ, nhưng không biết sao mỗi ngày hắn đều rút ra một khoảng thời gian để đặc biệt chạy tới như vậy.
Lại qua hai ngày, Yên Vũ bị một trận âm thanh đôm đốp đánh thức.
Nàng xoay người ngồi dậy trên giường, lỗ tai vô cùng nhột, còn có âm thanh ầm ầm.
Nàng đang muốn đưa tay móc lỗ tai, ngoài cửa “đồm độp” một tiếng, như là tiếng đốn củi.
Tiếng động này khiến cho Yên Vũ sửng sốt, ngay cả tay đang muốn móc lỗ tai cũng cứng lại trong không trung.
Nàng có thể nghe được?
Mới vừa rồi nàng nghe được tiếng phải không?
“Ta, ta, ta là Yên Vũ.” Nàng thử thăm dò, nhỏ giọng tự nói.
Quả nhiên nghe được tiếng của mình. Tuy có chút xa xôi không giống như là từ trong miệng mình phát ra, nhưng nàng ngạc nhiên phát hiện mình thật sự có thể nghe được!
Yên Vũ hưng phấn đứng dậy, kéo cửa ra, quả nhiên thấy thần y đang ở trong sân dùng nội lực bổ củi không tốn một chút sức nào.
“Thần y, ta hình như… có thể nghe thấy được?” Yên Vũ nhịn xuống kích động trong lòng, hơi khẩn trương nói.
Thứ luôn nắm giữ được thì có thể không cảm thấy sự quan trọng của nó, loại cảm giác mất rồi lại được mới khiến cho người ta cảm thấy quý trọng. Chỉ sợ không để ý thì thính giác lại rời khỏi mình.
Thần y quay đầu liếc nhìn nàng một cái, nhàn nhạt gật đầu. “Ừm, tính toán thời gian, quả thật cũng xấp xỉ.”
Nói xong liền quay mặt qua chẻ củi.
Yên Vũ siết tay, trong lòng bàn tay đều nhầy nhụa mồ hôi.
“Nhưng mà, thần y, lỗ tai ta rất ngứa.”
Thần y ngay cả đầu cũng không quay lại. “Chịu đựng.”
Yên Vũ nhìn thần y dùng nội lực chẻ củi, nhìn sớm mai. Tuy là buồn chán nhưng cảm giác trong tai rốt cuộc có thể nghe được tiếng quả thật quá mức tuyệt vời.
Duy chỉ có cảm giác ngứa ngáy quấy nhiễu khiến cho người ta có chút khó chịu.
Đến khi thần y ăn sáng xong, thu dọn chén đũa xong thì mới rãnh tay đi tới trước mặt Yên Vũ. “Để cho ta xem lỗ tai của ngươi.”
Yên Vũ nhanh chóng chìa lỗ tai lên trước.
Lúc này lòng đề phòng đối với thần y đã hạ xuống thấp nhất vì thính giác của mình đã khôi phục.
Người chữa trị lỗ tai của nàng đó! Sao có thể là người xấu chứ?