Hoa mỹ nhân chăm chú nhìn Mục Thanh Thanh, mặc dù không thấy rõ mặt mũi nhưng nàng ta nghĩ thân hình của người này rất quen mắt. “Không có gì. Chẳng qua là cảm thấy dường như hơi quen.”
“Ta cũng không phải lần đầu vào cung, Hoa mỹ nhân gặp qua nha hoàn bên người ta cũng chẳng có gì lạ. Không ngờ rằng Hoa mỹ nhân thân phận tôn quý lại có chút ấn tượng với nàng ta?” Yên Vũ chậm rãi nói.
Hoa mỹ nhân che miệng cười. “Có lẽ là nhìn lầm rồi, nha hoàn mà, đều từa tựa nhau.”
Ngón tay của Mục Thanh Thanh giấu trong tay áo đều khảm vào lòng bàn tay đến phát đau, mới nhịn xuống không nhảy dựng lên kiếm chuyện với Hoa mỹ nhân.
“Đi thôi.” Yên Vũ nói với kiệu phu khiêng bộ liễn.
Hoa mỹ nhân gật đầu với nàng, ánh mắt cũng dời khỏi người Mục Thanh Thanh.
Hai bộ liễn cuối cùng đi qua nhau.
Trên lưng Yên Vũ đã hơi đổ mồ hôi. Nếu Mục Thanh Thanh bị phát hiện, đừng nói nàng có có biện pháp nào lấy được thuốc giải từ An Niệm Chi, sợ rằng không đợi Tuyên Văn Bỉnh tỉnh lại, Tuyên gia cũng đã bị dính líu.
Bây giờ vốn có người mở to hai mắt tìm kiếm sai lầm của Tuyên gia. Lén đưa người từ lãnh cung ra ngoài, nhược điểm lớn như vậy rơi vào trong tay người có lòng, bị đâm thọt đến chỗ hoàng thượng…
Yên Vũ đã không dám nghĩ tiếp.
Nhưng mà hoàn hảo, đã đến cửa cung.
Hồng Tiêu lùi qua một bên, bộ liễn thuận lợi ra khỏi cửa cung.
Mục Thanh Thanh cũng đi theo đến bên ngoài cửa cung.
Yên Vũ nghe được một tiếng thở dài của nàng ta, lãnh đạm liếc nhìn nàng ta một cái.
Mục Thanh Thanh tiến lên, khom người đỡ Yên Vũ lên.
Dù sao đây là ở cửa cng, có cung nhân nhìn ở một bên, nếu bị người ta phát giác ra cái gì, chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?
Nhìn thấy xe ngựa của Tuyên gia chờ ở phía trước cách đó không xa.
Mục Thanh Thanh ước gì có thể chạy như bay tới. Nàng ta nhận ra được đây là xe ngựa mà Tuyên Thiệu thường ngồi. Mình đích thân ngồi xe ngựa của Tuyên Thiệu. Thật tốt! Thật khó có được cơ hội!
Mình đã xuất cung! Thật sự đã ra ngoài! Mình đã giành lấy tự do!
Hơn nữa, xe ngựa của Tuyên Thiệu ở ngay trước mặt, trên xe ngựa chắc chắn có dấu vết lưu lại của Tuyên Thiệu, có hơi thở của hắn…
Mục Thanh Thanh chỉ nghĩ tới những điều này liền cảm thấy sóng lòng dâng trào.
Nhưng bỗng nhiên trong mắt Yên Vũ hơi có chút bất ngờ. Nàng nghe được trong xe ngựa không phải là hít thở của một người.
Ngoại trừ Lục Bình, còn có ai khác ở trong xe ngựa.
Đầu chân mày nàng nhíu lên, trong xe ngựa sao đột nhiên nhiều hơn một người?
Nhưng thấy vẻ mặt của xa phu bên ngoài xe ngựa vẫn thản nhiên. Vẻ mặt tựa như không hề khác thường.
Nói như vậy, trong xe ngựa không phải là người ngoài?
Nàng lắng tai nghe tỉ mỉ.
Người trong xe ngựa đang ngồi sau chiếc bàn con, cầm chén trà, uống nước trà, hít thở nhẹ nhàng vững vàng, trống ngực đập lớn hữu lực, nhịp điệu không loạn chút nào.
Ung dung bình thản như là đang ở địa bàn của mình.
Khoé miệng Yên Vũ lộ ra nụ cười nhỏ đến mức không thể nhìn thấy.
Hắn vẫn là không yên lòng, cho nên đích thân chạy tới sao?
Mục Thanh Thanh đỡ Yên Vũ, đi tới bên cạnh xe ngựa.
Xa phu đẩy cửa buồng xe ra. Mục Thanh Thanh tiến lên vén mành xe, đang muốn đỡ Yên Vũ lên xe ngựa thì bất thình lình nhìn thấy trong xe ngựa còn có người khác ngồi.
Một bàn tay thon dài vươn ra từ trong xe, vững vàng cầm lấy tay của Yên Vũ. Trên khuôn mặt tuấn tú mang nụ cười hơi nhạt, nhưng long lanh sáng rỡ khiến cho người ta không dời mắt ra được.
Mục Thanh Thanh thừa nhận là mình nhìn đến ngây người.
Lúc này bỗng nhiên trong mắt trong tim nàng ta đều chỉ có người đàn ông trước mắt, đâu còn có người khác.
Hắn thò tay ra, tựa như đang duỗi về phía mình.
Nhưng khi nàng ta kinh ngạc đưa tay mình ra thì lại bị một chưởng của Tuyên Thiệu. Lệch sang một bên, nhìn thấy Yên Vũ được hắn thận trọng đỡ lên xe ngựa.
Trong mắt Mục Thanh Thanh hơi âm trầm, tự mình đạp lên bậc xe ngựa, lên xe ngựa.
Trong xe, Tuyên Thiệu nửa ôm Yên Vũ ngồi.
Lục Bình ngồi xổm trên sàn, dùng lò đất nhỏ nấu nước trà.
Xe ngựa chậm rãi chuyển động, tiếng lăn đều qua, ở trong xe yên tĩnh nghe được vô cùng rõ ràng.
Đến khi ra khỏi cửa cung cuối cùng.
Cả người Mục Thanh Thanh mới coi như là trầm tĩnh lại.
Nàng ta quyến luyến nhìn thoáng qua Tuyên Thiệu, rồi lại dời tầm mắt về phía Yên Vũ.
“Nói một chút đi, cứu ta ra rồi ngươi định làm cái gì?” Mục Thanh Thanh nhướng mày hỏi.
Nàng ta biết với quan hệ của mình và Yên Vũ bây giờ, nếu không có điều gì tốt, Yên Vũ nhất định không thể nào mạo hiểm lớn như vậy, đưa nàng ta từ trong cung ra ngoài. Chút kiến thức này nàng ta vẫn còn có.
“Không phải là ta muốn cứu ngươi, là người khác nhờ vả, còn làm cái gì thì ngươi cuối cùng sẽ biết.” Yên Vũ không có nhìn nàng ta, trực tiếp uống một ngụm nước trà trong còn chưa thấm lá trà từ tay Tuyên Thiệu.
“Hơi đói bụng.” Nàng quay sang dịu dàng nói với Tuyên Thiệu.
Tuyên Thiệu nghe vậy cười, để chén trà trong tay xuống, bốc lên một miếng bánh hoa quế trên chiếc bàn con bằng ngà voi, bỏ vào trong miệng nàng.
Mục Thanh Thanh nhìn cử chỉ thân mật của hai người, suýt nữa cắn nát răng.
Dĩ nhiên là Yên Vũ cố ý, cố ý làm cho nàng ta xem! Biết rõ nàng ta thích Tuyên Thiệu, còn muốn hành động như vậy ở trước mặt nàng ta! Thật là đáng ghét!
Yên Vũ lại tựa như hoàn toàn không để nàng ta ở trong lòng. Bây giờ mình và Tuyên Thiệu nối lại tình xưa, hơn nữa mở rộng cửa lòng, thẳng thắn thành khẩn đối đãi, là nàng sớm cầu còn không được. Bây giờ Tuyên Thiệu lại rất bận rộn, thời gian hai người có thể ở cùng nhau cũng không rộng rãi. Có thể ở cùng với nhau thì dĩ nhiên như keo như sơn.
Về phần có thể kích thích đến Mục Thanh Thanh hay không, có thể khiến Mục Thanh Thanh sinh lòng oán giận hay không, vậy hoàn toàn không ở trong phạm vi lo lắng của nàng.
Nhưng thính lực của nàng quá tinh, tiếng Mục Thanh Thanh thở hổn hển nghe vào trong tai thực sự không cách nào không để ý.
Nàng hơi tách khỏi ôm ấp của Tuyên Thiệu, nhẹ giọng nói: “Người nữ tù kia hết sức phối hợp. Thiếp đã đáp ứng với nàng ta, chăm sóc cho con gái của nàng ta. Con gái của nàng ta mới năm tuổi, là nỗi lo lắng duy nhất của nàng ta. Có lẽ gia đình chồng nàng ta trọng nam khinh nữ, đối đãi với con gái của nàng ta cũng không tốt. Thiếp muốn đích thân đi nhìn xem, đón con gái của nàng ta về phủ ở.”
Tuyên Thiệu nghe vậy gật đầu. “Được, trước tiên không hồi phủ, trực tiếp đi vòng qua đó, ta theo nàng.”
Yên Vũ nghe vậy, quay đầu lại nhìn Mục Thanh Thanh một chút. “Quên đi, hồi phủ trước đã, nán lại một chút cũng không sao. Vả lại chàng cũng vội.”
Tuyên Thiệu bận rộn tất nhiên là không cần phải nói, nhưng bây giờ trên xe vẫn còn mang theo một Mục Thanh Thanh.
Bây giờ Mục Thanh Thanh vô cùng quan trọng. An Niệm Chi nói, chỉ có nàng mang Mục Thanh Thanh ra khỏi cung mới có thể lấy ra thuốc giải. Hiện giờ hy vọng cứu tỉnh Tuyên Văn Bỉnh đều ở trên người Mục Thanh Thanh. Tất nhiên là sớm mang nàng ta về phủ thì mới càng ổn thoả hơn.
Tuyên Thiệu theo tầm mắt của nàng, cũng nhìn về phía Mục Thanh Thanh.
Từ khi Mục Thanh Thanh lên xe tới giờ, đây là lần đầu tiên ánh mắt của Tuyên Thiệu rơi tới trên người nàng ta. Nàng ta tất nhiên là kích động không thôi, đón lấy ánh mắt của Tuyên Thiệu.
Nhưng Tuyên Thiệu lại lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, vung tay lên.
Một sống bàn tay chém Mục Thanh Thanh ngất đi.
“Được rồi, bây giờ có thể yên tâm đi đón con bé đó chứ? Nàng ta trốn không thoát đâu.” Tuyên Thiệu quay sang Yên Vũ, nhàn nhạt nói.
Lục Bình đang nhìn nước trà, hơi nâng mắt liếc Mục Thanh Thanh té xỉu ở trên sàn xe, khoé miệng ngoéo một cái, lộ ra nụ cười nhạo, lắc đầu, lại tiếp tục quan tâm đến cái bếp trà ở trước mặt.
Xe ngựa vòng đến nơi Ngô Vương thị nói.
Khu Bằng Kiều ngày nay cũng coi như phồn vinh, người đến người đi, tiếng rao hàng nhộn nhịp không ngừng bên tai.
Xe ngựa không có đi đường chính của khu Bằng Kiều mà vòng đến phía sau một ngõ hẻm.
Nơi này không phải là cửa hiệu sát mặt tiền đường, mà là sân nhỏ phía sau cửa hiệu ở mặt tiền đường.
Không ồn ào giống như trên đường phố phồn hoa, mặt trời chiều ngã về tây, không ít nhà toả ra khói bếp.
Xe ngựa vừa đi vừa nghỉ. Xa phu không ngừng hỏi người ta sân của hàng rèn Ngô gia ở nơi nào.
Hàng xóm nhìn thấy xe ngựa lộng lẫy như vậy chưa từng chạy qua con hẻm nhỏ này của bọn họ. Bề ngang của xe ngựa kia gần như chặn kín toàn bộ con hẻm nhỏ! Nếu con hẻm nhỏ hơn một tí thì xe ngựa cũng không đi thông qua được! Không cần suy nghĩ cũng biết nhất định là nhà giàu! Nói không chừng còn là hoàng thân quốc thích đó!
Ngô gia này được vận may gì đây? Lại có người có mặt mũi như vậy tìm tới cửa?
Hàng xóm vừa chỉ đường, vừa hiếu kỳ chạy đi truyền tin tức, cùng nhau chạy đuổi theo xe ngựa đi đến Ngô gia.
Yên Vũ vốn muốn dừng xe ngựa ở bên ngoài hẻm.
Nơi này không phải là chỗ nhà quan, đường xá đều xây hơi hẹp, xe ngựa của Tuyên Thiệu quá lớn, đi lại bất tiện.
Nhưng Tuyên Thiệu vì lo lắng nàng đang mang thai, đi bộ trong hẻm quá mức mệt nhọc, không chịu ngừng xe đi bộ.
Khi xe ngựa, dưới sự chỉ điểm của hàng xóm, dừng ở cửa của Ngô gia thì người nhà họ Ngô đã ra đón từ rất sớm.
Lục Bình nhảy xuống xe, Tuyên Thiệu kéo Yên Vũ lại, ngồi yên ở trên xe.
“Vị nào là chủ nhà của Ngô gia?” Lục Bình nhìn mọi người vây quanh mình và xe ngựa nhưng cũng không dám tiến lên trước, cất giọng hỏi.
“Là, là ta!” Một người đàn ông tuổi gần bốn mươi đứng ra từ trong đám người, hết sức tò mò nhưng lại có vài phần khiếp sợ, trả lời.
Ánh mắt của mọi người đều ở trên người của Lục Bình, nhìn từ trên xuống dưới.
Lục Bình gật đầu với ông ta. “Nghe nói gia đình ngươi có một bé gái năm tuổi thật là lanh lợi, có thể dẫn ra cho ta gặp hay không?”
Lục Bình đi thẳng vào vấn đề.
Người đàn ông họ Ngô còn đứng sững sờ ở cửa. Hàng xóm ở một bên chọt lưng hắn, thấp giọng nói: “Còn không mau đi, là nói cháu nội gái của ngươi đó, nhanh đi, đây là quý nhân người ta coi trọng đấy?”
“Hả, à…” Người đàn ông họ Ngô còn hơi sững sờ. Hàng xóm nhắc nhở kêu hắn trở về viện, đi tìm cháu gái của mình.
Một người phụ nữ tuổi tác tương tự người đàn ông họ Ngô ở bên cạnh tiến lên, thấp thỏm hỏi: “Vị tiểu thư này, ngài muốn tìm Linh nhi làm gì?”
Lục Bình xoay mặt nhìn bà ta. “Bà là?”
“À, vừa rồi là chồng của ta.” Người phụ nữ xoa tay lên tạp dề ở trước ngừơi, nói.
Lục Bình gật đầu. “Phu nhân nhà ta nghe nói cháu gái của ngươi lanh lợi hiểu chuyện, định mang về nuôi ở bên người.”
Người phụ nữ nghe vậy, con ngươi đảo một vòng. “Chuỵên này… Đây là muốn mua Linh nhi?”
Lục Bình nghe vậy, hơi nhíu mày. “Ngươi nói vậy, cũng có thể.”
Trong bụng người phụ nữ nghĩ ngợi, lắc đầu. “Vậy không được. Đó là cháu nội gái của ta, đứa bé này đáng thương. Mẹ của nó nhẫn tâm làm ra chuyện như vậy, khiến cho nó thành cô nhi… Bây giờ ngược lại hai ông bà gia chúng tôi nuôi nó, cha của nó cũng chỉ có một đứa con gái là nó, các người mua nó đi chẳng phải là khiến cho cha của nó sau này ngay cả một người viếng mồ mả, đốt giấy tiền vàng bạc cũng bị mất sao?”
Lục Bình đánh giá người phụ nữ này từ trên xuống dưới, thấy người phụ nữ nhìn chằm chằm quần áo màu sắc rực rỡ của mình, dáng vẻ con ngươi gần như muốn rớt ra ngoài, biết bà ta không phải là không muốn bán cháu gái của mình, e là muốn nhiều thêm một chút bạc.
Liền gật đầu. “Vậy cũng không sao. Dù sao thì bên cạnh phu nhân của ta cũng không ít người hầu hạ.”
Nói xong, Lục Bình cũng không chờ cô bé kia được mang đến, liền muốn xoay người lên xe.
Hàng xóm ở bên cạnh nhìn thấy đều tiến lên khuyên nhủ: “Ngô Lý thị, bà hồ đồ à. Đây vừa nhìn là biết nhà giàu sang, cha mẹ của nó đều đã mất, bây giờ hai ông bà già các người còn theo ở nhà của lão nhị, sau này ai tới lo liệu chuyện của Linh nhi?”
“Đúng vậy. Bà nhìn cái xe ngựa lớn này đi, bà nhìn quần áo, nữ trang của người ta đi, toàn bộ khu Bằng Kiều có nhà nào có thể sánh được sao? Linh nhi của nhà bà có đi cũng là mạng hưởng phúc!”
Lúc này một người ở bên cạnh khẽ nói thầm: “Bán Linh nhi đi sớm, cũng giảm được đi theo các người bị giày vò, nhìn một bé gái nhỏ như vậy sống bên cạnh các người cũng không biết mấy ngày.”
Có lẽ là bị tư thế muốn lên xe của Lục Bình doạ cho.
Người phụ nữ kia cũng không ngờ người này nói đi là sẽ đi. May mà lời của hàng xóm ở bên cạnh cho bà ta bậc thang xuống. “Ấy, ấy, ngài đừng đi ạ! Ta nghe thấy tất cả mọi người nói có lý, chuyện này cũng không phải là không thể thương lượng.”
Lục Bình cười khẽ, xoay người trở lại. “Có thể thương lượng?”
“Có thể, có thể!” Người phụ nữ gật đầu liên tục không ngừng.
“Nhường một chút, nhường một chút.” Người đàn ông họ Ngô rời đi tìm cháu gái chen vào từ phía sau đám người.
Trong tay còn dắt một bé gái nhỏ xíu gầy teo.
Bé gái cúi gằm đầu, quần áo vừa bẩn vừa cũ. Tóc tai lộn xộn không chịu nổi, còn dính chút lá cỏ. Giầy trên chân còn bị lủng, ngón chân cái lòi ra ngoài.
Lén nhìn mọi người, có lẽ là cảm thấy xấu hổ, nó ra sức muốn cho ngón chân lui về trong giầy.
Nhưng có lẽ là giầy quá nhỏ, cũng quá cũ, chân của nó ngọ nguậy vài cái lại khiến cho giầy rách càng lớn hơn, thêm ngón chân thứ hai cũng lòi ra ngoài.
Người phụ nữ thấy đầu chân mày của Lục Bình cau lại, tiến lên tát một cái vào ót của bé gái. “Nha đầu ngu xuẩn, không nhìn thấy quý nhân tới sao? Gọi tiểu thư!”
“Tiểu, tiểu thư…” Đứa bé gái khiếp sợ, giọng nói rất nhỏ.
Đầu chân mày của Lục Bình càng cau chặt hơn.
“Đồ ngu, lớn tiếng một chút!”
Nhìn thấy người phụ nữ kia còn muốn đưa tay đánh nữa, Lục Bình bước nhanh đến, giơ tay nắm lấy tay của người phụ nữ. “Sao ngươi đánh đứa con nít chứ?”
“À… Đứa bé này cứng đầu, lại không hiểu chuyện, không đánh không nên thân.” Người phụ nữ chê bai nói.
Lục Bình nhìn nhìn quần áo của người phụ nữ cùng chồng bà ta, mặc dù không tính là lộng lẫy nhưng cũng ngăn nắp sạch sẽ, vải mới tinh.
Sao quần áo trên người một đứa bé gái năm tuổi lại vừa bẩn vừa cũ, đã nhìn không ra màu sắc nguyên thuỷ, rõ ràng còn có dấu chắp vá qua.
“Không cần nhiều lời khác, phu nhân của ta mua con bé, muốn bao nhiêu bạc?” Lục Bình đưa tay kéo tay của đứa bé từ trong tay của người đàn ông qua.
Con bé sợ hãi rụt về sau lưng người đàn ông.
Len lén nâng mắt khiếp sợ nhìn Lục Bình, nhưng lại nhanh chóng cúi đầu.
Người phụ nữ nhìn thấy, từ phía sau đẩy con bé một cái, đẩy nó tới trước mặt Lục Bình.
Lục Bình ngồi xổm nửa người xuống, nhìn con bé, dịu dàng hỏi: “Ta là Lục Bình, muội tên là gì? Phu nhân của ta rất tốt, không đánh người cũng không mắng người, muội theo ta về, làm nha hoàn bên người phu nhân nhé?”
Ngồi xổm người xuống, Lục Bình mới thấy mặt mũi con bé. Mắt của con bé rất lớn, đôi mắt rất trong trẻo, chẳng qua lúc này lại chứa chút nước mắt. Khuôn mặt nhỏ nhắn, rất gầy. Trên mặt cũng bẩn thỉu.
Hơn nữa con bé thấp hơn một đầu người so với đứa bé năm tuổi trong ấn tượng của nàng ta.
Con bé nghe vậy cắn cắn ngón tay, giọng rất khẽ, hỏi: “Thật sự không đánh người, cũng không mắng chửi người sao?”
Lục Bình nghiêm trang gật đầu. Nhìn thấy ánh mắt của con bé rõ ràng tràn đầy khát vọng nhưng lại vô cùng sợ hãi, nàng không biết sao ngực lại ê ẩm. “Thật sự.”
“Vậy… cho cơm ăn không?” Con bé quay đầu lại nhìn thoáng qua ông bà nội của mình, lại khẽ hỏi một câu.
“Cho, mỗi bữa đều có thể ăn no nê, không chỉ cho cơm ăn mà còn cho quần áo đẹp mặc.” Lục Bình chịu đựng chua xót trong lòng, trịnh trọng gật đầu.
“Ừm… Còn phải hỏi ông bà…” Con bé cắn cắn ngón tay.
Lục Bình đứng lên, nắm lấy tay của con bé. “Nghĩ xong chưa? Muốn bao nhiêu bạc?”
“Chuyện này… Ít nhất, ít nhất cũng phải đưa mười xâu tiền chứ?” Người đàn ông họ Ngô liếc nhìn vợ của ông ta, nói.
“Mười xâu? Ta nói này lão Ngô, ông muốn cũng quá nhiều đó?” Một người đàn ông thân hình hơi mập trong đám người vừa cười nịnh vừa nói. “Con gái của ta xấp xỉ tuổi với Linh nhi, đưa năm xâu là cho người ta mang đi làm nha hoàn đó!”
“Con gái nhà ta cũng bán năm xâu!”
“Nói bậy! Con gái nhà ta ba xâu bạc, ba xâu là để cho người ta mang đi.”
…Xung quanh lại vang lên tiếng ồn ào.
Lục Bình chỉ cười nhìn hai vợ chồng Ngô gia, cũng không nói.
Người đàn ông họ Ngô hơi nóng ruột, vẫy tay với người vây xung quanh nhìn, nói: “Đừng làm rộn, đừng làm rộn. Các ngươi muốn bán con gái cũng phải quý nhân người ta muốn chứ? Đừng ồn ào vớ vẩn!”
Lục Bình ngược lại cũng không cảm thấy mười xâu tiền mua một cô bé là nhiều. Tuyên gia giàu có dĩ nhiên không cần nói. Vì nguyên nhân công tử lúc nhỏ suýt bị mất mạng, không biết là vì đối nghịch với Tuyên đại nhân hay là vì nuôi dưỡng tinh thần nên trong đời sống vật chất càng có thể nói là xa hoa lãng phí.
Đừng nói mười xâu, cho dù một trăm xâu, một ngàn xâu, chỉ cần thiếu phu nhân muốn mua là công tử nhất định cũng sẽ không chớp mắt một cái.
Có thể thấy vợ chồng họ Ngô đối với Linh nhi cũng không tốt, lúc này Lục Bình lại không muốn hời cho bọn họ như vậy.
“Ba xâu tiền. Các người đồng ý thì ta mang đi. Các ngươi không đồng ý, ta nghĩ đến bây giờ người hầu hạ bên cạnh phu nhân của ta cũng không ít.” Lục Bình nhìn thoáng qua xung quanh một cái.
“Chuyện này…”
“Vậy không được!”
Người đàn ông họ Ngô còn đang do dự, vợ ông ta đã lớn tiếng phản đối.
“Ít nhất, ít nhất cũng phải tám xâu! Con gái của nhà bọn họ không thông minh bằng Linh nhi của chúng tôi! Nha đầu này, đừng thấy còn nhỏ tuổi, vóc dáng nhỏ nhắn, nhưng việc gì cũng có thể làm! Thổi lửa nấu cơm, nuôi heo nuôi gà, mọi thứ nó đều làm được!” Người phụ nữ rộng họng nói.
Yên Vũ biết Tuyên Thiệu bận rộn, lúc này hai người ngồi trên xe, mặc dù sắc mặt của Tuyên Thiệu bình tĩnh, nhìn không ra một chút dáng vẻ gấp gáp gì.
Nhưng nàng không muốn làm những chuyện vô vị này, kéo dài thời gian của hắn.
Hơn nữa, liên lạc với An Niệm Chi sớm một chút cũng lấy được thuốc giải sớm một chút. Sao Lục Bình vì vài xâu tiền mà cùng người lời qua tiếng lại?
Yên Vũ hắng giọng một cái.
Tuyên Thiệu mỉm cười nhìn nàng. “Không sao, bận rộn nhiều ngày nay, khó có được một chút nhàn rỗi cùng nàng, xem như nghe náo nhiệt đi.”
Yên Vũ lắc đầu. Mình có nhàn rỗi cũng nên ở nhà, thoải mái nằm xuống. Nằm trong xe ngựa, Mục Thanh Thanh còn nằm ở bên cạnh, bên ngoài ồn ào rối loạn, được coi là nhàn hạ cái gì?
“Lục Bình, ngươi lãng phí nhiều thời gian với bọn họ làm gì? Nói cho bọn họ biết là con dâu bọn họ cầu xin nha môn thu nhận con gái của nàng ta làm nha hoàn, chúng ta cho bạc đó là tâm ý. Để cho nha môn tới, người của nha môn còn có thể cho bọn họ bạc, cò kè mặc cả cùng bọn họ sao?”
Trong xe ngựa đột nhiên truyền tới một giọng nữ trong trẻo nhưng lộ ra uy nghiêm.
Giọng nói không tính là lớn nhưng khiến cho người vây quanh xem náo nhiệt đều sửng sốt.
Bốn bề thoáng chốc yên lặng xuống.
Vì sao con dâu của Ngô gia vào ngục, mọi người đều biết, cũng đều rõ mấy ngày nữa thì con dâu của Ngô gia sẽ bị chặt đầu.
Cho nên giọng nói truyền ra trong xe ngựa, tất cả mọi người rất tin không nghi ngờ gì.
Nghe vậy, rốt cuộc yên lặng lui lại vài bước, cách xa vợ chồng nhà họ Ngô một chút, tựa như là muốn phủi sạch quan hệ với Ngô gia.
Vợ chồng Ngô gia vừa nghe lời này cũng bị doạ sợ, sắc mặt đều trở nên khó coi.
“Vốn, vốn là có chuyện như vậy à… Chúng, chúng tôi vốn không biết ạ…” Người vợ Ngô gia lui hai bước về sau lưng chồng của bà ta, nhỏ giọng nói lầm bầm.
Người đàn ông họ Ngô trừng mắt liếc bà ta, khom người cười. “Tiểu thư ngài nói bao nhiêu thì bấy nhiêu, chúng tôi không tranh…”
Lục Bình cũng nghĩ tới công tử còn có thật nhiều chuyện phải vất vả, lười ở đây tính toán với bọn họ, quay lại chỗ xa phu mang tới ba xâu tiền, đưa cho người đàn ông họ Ngô. “Sáng sớm ngày mai có người đến cùng các ngươi đi nha môn ký khế ước bán thân.”
“Dạ, dạ…” Người đàn ông họ Ngô cúi đầu khom lưng nhận lấy tiền.
Lục Bình kéo đứa bé trèo lên xe ngựa.
Xa phu xua tan mọi người, chậm rãi chạy xe ngựa ra ngõ hẻm.
Đứa bé gái lên xe ngựa, thấy Tuyên Thiệu và Yên Vũ trước.
Tựa như người chưa từng thấy qua đất thiêng nảy sinh hiền tài, hoàn toàn ngây ngốc đứng bất động nhìn ở đằng kia.
Xe ngựa ra khỏi ngõ hẻm, xa phu vung roi ngựa, ngựa chạy vùng lên.
Con bé đứng không vững, suýt nữa ngã cắm đầu xuống chiếc bàn con bằng ngà voi.
May mà Lục Bình nhanh tay lẹ mắt bắt lại con bé.
Lúc này con bé mới nhìn thấy người vẫn nằm trên sàng, sợ đến đạp đạp hai bước lui đến trong góc buồng xe, trợn to hai mắt dò xét trên mặt mấy người ở trong xe, không dám thở mạnh một chút nào.
Lục Bình thấy gương mặt con bé và Ngô Vương thị giống nhau đến mấy phần.
Nghĩ đến qua không bao lâu, hoặc là ngay tối nay Ngô Vương thị sẽ chết ở trong lãnh cung thay cho Mục Thanh Thanh, trong lòng nhịn không được chua xót một trận.
“Đừng sợ, là mẹ ngươi nhờ ta chăm sóc cho ngươi.” Yên Vũ nhẹ nhàng nói.
Con bé chớp mắt nhìn nàng, nước mắt liền chảy xuống, nức nở nói: “Người… Người thật sự gặp qua mẹ con?”
Yên Vũ gật đầu. “Vâng, mẹ ngươi rất nhớ ngươi, sợ ngươi ở chỗ này sống không được tốt cho nên nhờ ta nhận ngươi đi, sau này ngươi sẽ ở nhà của ta.”
Yên Vũ nhìn nhìn quần áo, khuôn mặt nhỏ đen, ốm đói của con bé, nói tiếp: “Sau này ngươi có thể ăn no mặc ấm, sẽ không có người ăn hiếp ngươi.”
Con bé nhìn Lục Bình một chút, lại nhìn Yên Vũ, qua một hồi mới gật đầu. “Mẹ con… Mẹ con thế nào? Bọn họ nói mẹ con là người xấu, giết cha con… Mẹ con sẽ bị chém đầu? Là thật sao? Mẹ con không phải là người xấu… Phu nhân, người mau cứu mẹ đi?”
Yên Vũ nghe vậy trong lòng đau xót.
Năm đó lúc cả nhà nàng bị diệt, nàng bất quá cũng chỉ lớn hơn con bé ở trước mặt này ba bốn tuổi.
Nhìn ánh mắt tội nghiệp của nó, giống như thấy được mình năm đó.
Tuyên Thiệu bỗng nhiên ôm vai của nàng, khiến cho trên người nàng ấm áp. Nàng ngoái đầu nhìn lại Tuyên Thiệu.
Khuôn mặt hắn cười ôn hoà, giống như ánh mặt trời sáng rỡ xuyên thấu qua vẻ lo lắng, xua tan mây đen, xua tan tất cả không vui.
“Đúng, mẹ ngươi làm chuyện sai lầm nên bị trừng phạt. Nhưng mà tin rằng sau này bà ấy sẽ ở trên trời nhìn ngươi, nhờ ta chăm sóc cho ngươi, cho nên…ngươi phải thật tốt, đừng để cho mẹ ngươi ở trên trời lo lắng cho ngươi, có được hay không?” Yên Vũ quay sang, dịu dàng nói với con bé.
Con bé nghe vậy, cũng không có náo loạn khóc lớn, chỉ ngồi chồm hổm ở trong góc buồng xe, ôm đầu gối của mình, giơ lên bàn tay đen nhỏ sờ sờ nước mắt lăn xuống trên gò má.
Bụi đất trên tay lại khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn càng bẩn hơn.
Suốt đường về Tuyên phủ, con bé cũng không có nói gì khác nữa.
Mục Thanh Thanh bị người làm khiêng đi, nhốt lại.
Lục Bình dẫn con bé đi rửa mặt, thay quần áo.
Tuyên Thiệu và Yên Vũ về phòng chính trước. “Ta đi xem chỗ mẫu thân một chút, buổi tối còn có một số việc phải xử lý, có thể về hơi trễ, nàng không cần chờ ta, đi ngủ sớm đi.”
“Tướng công.” Yên Vũ kéo hắn. “Đêm nay… Đêm nay đi liên lạc với An Niệm Chi ngay chứ?
Sớm đi lấy lại thuốc giải thì cũng sớm cứu tỉnh phụ thân!”
Tuyên Thiệu nghe vậy, hơi cụp mắt. “Nàng lừa ông ta thì không thể thể hiện ra nàng khẩn thiết. Đừng quá sốt ruột, chúng ta vẫn có thời gian.”
Nhưng Yên Vũ nắm tay hắn không buông ra.
Làm sao nàng có thể không nóng nảy. An Niệm Chi nói thời gian hôn mê càng lâu thì cơ hội cứu tỉnh càng nhỏ.
Bây giờ Mục Thanh Thanh đã bắt đến tay, dĩ nhiên là phải nhanh chút dùng nàng ta đổi về thuốc giải mới tốt, miễn cho đêm dài lắm mộng.
Tuyên Thiệu vỗ vỗ tay của nàng. “Đừng nóng vội, chờ ông ta tìm tới cửa. Tin rằng không qua ngày mai, ông ta nhất định sẽ chủ động đến đây. Ta cố gắng về sớm chút, chớ suy nghĩ quá nhiều, thân thể làm trọng, được không?”
Yên Vũ chỉ có thể gật đầu.
Sau khi Tuyên Thiệu rời đi không lâu.
Lục Bình liền dẫn con gái của Ngô Vương thị vào phòng chính.
Con bé thấy tất cả đều có vẻ mới lạ, một đôi mắt thật to tựa như không đủ dùng. Nhìn trái một cái, nhìn phải một cái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ ngạc nhiên thú vị.
Đứa bé rửa mặt qua, thay quần áo cũ của con cái người làm. Tuy là cũ nhưng cũng tốt hơn rất nhiều so với ăn mặc trước đó của nó.
Người còn rất nhỏ gầy, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn rửa sạch sẽ ít ra cũng không có đen, bẩn như vậy, cả người thoạt nhìn hoạt bát lên khá nhiều.
Một đôi mắt to trong vắt cũng tràn ngập tinh thần.
“Phu nhân.” Dường như không có ông bà bên cạnh, con bé cũng không phải nhát như chuột, khá hiểu lễ nghi, cung kính khom người với Yên Vũ.
“Ngươi tên là gì?” Yên Vũ ăn miếng bánh ngọt, dịu dàng hỏi.
“Con, con là Linh Nhi, Ngô Linh Nhi.” Con bé nói.
Yên Vũ gật đầu. “Linh Nhi, tên không tồi, ai đặt cho ngươi?”
“Là mẹ của con.” Con bé cắn cắn đầu ngón tay của mình, nói.
Lục Bình nhìn thấy, tiến lên kéo tay của con bé xuống. “Ở trước mặt chủ tử không thể làm như thế, rất thất lễ, rất bất nhã.”
Linh Nhi nhìn nàng ta, nghe lời để tay xuống.
Con bé ngửi ngửi, mắt nhìn chằm chằm bánh ngọt trong tay Yên Vũ, đưa bàn tay vào miệng, nghĩ đến lời vừa rồi Lục Bình thì lại bỏ tay xuống.
“Đói bụng à?” Yên Vũ nhìn ánh mắt của con bé, nói.
Linh Nhi lắc đầu. “Vừa rồi Lục Bình tỷ tỷ đã cho con ăn, con ngửi thấy mùi bánh ngọt này hơi đặc biệt, mùi hoa quế.”
Yên Vũ cười khẽ. “Đúng, đây là bánh hoa quế, dùng hoa quế làm thành. Đến, thưởng cho ngươi.”
“Hoa quế cũng có thể ăn sao?” Linh Nhi mở to hai mắt nhìn.
Lục Bình tiến lên nhận lấy cái dĩa, đưa tới trước mặt Linh Nhi, cười khẽ. “Làm tốt tự như là có thể ăn, còn không cảm ơn thiếu phu nhân?”
Hai tay của Linh Nhi chạm qua cái dĩa, trên mặt nở nụ cười thật to. “Cám ơn thiếu phu nhân, người thật là một người tốt!”
Nói xong liền cầm lên bánh ngọt ở trong dĩa, ăn miếng lớn. “Ôi, thật là thơm, ăn ngon thật.”
Con bé vừa ăn vừa mơ hồ nói không rõ.
Lục Bình hơi nhíu mày. “Ở trong phòng của chủ tử, ăn nhiều như ngươi vậy cũng không phải thành…”
“Được rồi, Lục Bình.” Yên Vũ giơ tay lên kêu nàng ta ngừng lại. “Nó còn nhỏ, lại vừa tới, làm sao hiểu những điều này. Ta thấy nha đầu đó rất lanh lợi, sau này từ từ dạy là được. Ngươi dẫn nó xuống dưới nghỉ ngơi đi.”
“Dạ, chủ tử. Nhà bếp nhỏ nói có thể dọn cơm.” Lục Bình nói.
Yên Vũ gật đầu. “Vậy dọn cơm đi.”
Lục Bình vừa dắt tay của Linh Nhi vừa lui ra ngoài.
Ăn xong một miếng bánh ngọt, một tay kia vẫn bưng cái dĩa, Linh Nhi bỗng nhiên ngửa đầu hỏi: “Tối nay có chân giò ăn sao?”
Lục Bình ngẩn ra, cho là con bé thèm ăn. “Muội muốn ăn à? Hôm nay hơi trễ, ngày mai ta kêu phòng bếp làm cho muội, được không?”
Linh Nhi lắc đầu. “Không phải, muội đã ăn no. Muội đã ngửi thấy được mùi thịt giò! Từ trước đến nay muội chưa từng ăn thứ đó, nhưng mà khu Bằng Kiều có cửa hàng thịt heo của Trương gia, nơi đó có bán!”
“Mùi thịt giò à?” Lục Bình có chút dở khóc dở cười.
Ngoại trừ mùi hoa nhàn nhạt trong sân ra, nàng ta cũng không ngửi thấy được mùi thịt giò gì cả.
Yên Vũ đang ngồi trên ghế bành bằng gỗ lê vàng cũng thấy buồn cười, một đứa bé gái lớn như vậy rồi nhưng đó giờ chưa từng ăn thịt giò. “Buổi tối nấu không được, trưa mai sẽ bảo phòng bếp làm cho muội ăn.”
Linh Nhi phồng miệng, nhỏ giọng nói lầm bầm. “Muội thật sự không phải là thèm…”
Đúng lúc này, người của phòng bếp mang theo hộp đựng thức ăn đến gần.
Lục Bình liền kéo Linh Nhi qua một bên.
Nhỏ giọng nói với con bé: “Đi thôi, trong phòng của ta còn giường, muội hãy ngủ cùng ta.”
“Được!” Giọng trẻ con của Linh Nhi tràn đầy vẻ mừng rỡ.
Đứa bé này thật đúng là dễ dụ, lại dễ thoả mãn.
Yên Vũ nghĩ như vậy. Nha hoàn hầu hạ bên người đã dọn bữa tối lên bàn.
Nàng đứng dậy đi tới cạnh bàn.
Vì nàng mang thai, ăn không ngon miệng, một ngày ba bữa đều vô cùng thanh đạm.
Phần nhiều thức ăn trên bàn là món chay, đều là nấm tuyết, cẩu kỷ*, đảng sâm** các loại để bổ thân thể. Màu sắc của thức ăn trên bàn đều vô cùng nhạt nhẽo.
*cẩu kỷ còn gọi là quả sơn tra, tên tiếng Anh là wolfberry. Link tham khảo thêm: https://translate.google.com/translate?hl=vi&sl=zh-CN&u=http://baike.baidu.com/view/11163.htm&prev=search
**đảng sâm là một trong những thảo dược của Trung Quốc. Link tham khảo thêm: https://translate.google.com/translate?hl=vi&sl=zh-CN&u=http://baike.baidu.com/view/41140.htm&prev=search
Nhưng đêm nay ngược lại có một món ăn, nước canh màu hồng nâu điểm chút rau quế, ngò rí nhỏ vụn màu xanh, nhìn cũng khiến người ta nhỏ dãi thèm ăn.
Yên Vũ liếc nhìn món ăn một cái, nhưng không nhận ra là món gì.
Nha hoàn đứng ở một bên gắp thức ăn liền gắp đồ ăn đến trong dĩa của nàng.
Cách rất gần, nàng chợt ngửi được mùi thịt nồng nặc.
Đã lâu không ăn được thịt, đến nay cũng có chút muốn ăn nhưng nàng sợ mình ăn vào sẽ ói, hơn nữa đây cũng là buổi tối.
“Không muốn thịt, dọn xuống đi.” Yên Vũ lắc đầu nói.
“Đây không phải là thịt.” Nha hoàn gắp thức ăn cười khẽ. “Là nhà bếp biết người muốn ăn nhưng không ăn được, đã vắt hết tâm tư làm ra, nghe mùi nhưng ăn sẽ không ngấy. Thiếu phu nhân, nếu không thì người nếm thử một chút?”
Yên Vũ hồ nghi nhìn thức ăn ở trong dĩa trước mặt. Nàng rõ ràng ngửi được mùi thịt, sao có thể không phải là thịt đây?
Nàng gắp lên bỏ vào trong miệng. Đầu tiên là một mùi thịt tràn ngập trong miệng, nhưng nhai kỹ thì cũng không khó phân biệt là mùi vị của bí đao.
Nhìn như thịt, ngửi có mùi thịt, nhưng thật không phải là thịt!
Cũng may nhờ tâm tư này của nhà bếp.
Ăn bí đao vô cùng ngon miệng, lẫn vào nước canh đậm mùi thịt nhưng dư vị vô tận, đã giải được nỗi thèm ăn, cũng không đến mức ngấy, càng không cần lo lắng ban đêm bỏ ăn.
Yên Vũ gật đầu, nhưng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì.
Nàng chợt dừng miệng, để đũa xuống. “Đi, gọi về Lục Bình cùng với con bé Linh Nhi vừa mới vào phủ kia.”
Nha hoàn hầu hạ trong phòng ngẩn ra, chẳng biết thiếu phu nhân đang dùng thiện, vừa rồi còn thấy ăn thật vui vẻ, sao trong nháy mắt lại đặt đũa xuống vậy?
Nhưng dưới chân của nàng ta cũng không dừng, liền xoay người vén mành ra khỏi phòng.
Không bao lâu Lục Bình và Linh Nhi đã tới.
Lục Bình với vẻ mặt nghi hoặc.
Yên Vũ chỉ vào dĩa bí đao như thịt ở trước mặt, nói: “Linh Nhi, ngươi nói ngửi được mùi chân giò, là cái này à?”
Linh Nhi trố mắt nhìn, gật đầu, lại lắc đầu.
“Rốt cuộc là đúng hay không đúng?” Yên Vũ hỏi.
Linh Nhi ngẩng đầu nhìn nàng. “Đúng, con ngửi được chính là mùi của nó, nhưng khi đó cách khá xa, con không ngửi rõ ràng. Cái đó và chân giò của hàng thịt Trương gia ở Bằng Kiều không phải một mùi!”
Yên Vũ nghe vậy, trên mặt hơi ngạc nhiên nhìn Linh Nhi.
Linh Nhi bị nàng nhìn đến không rõ vì sao.
Lục Bình cũng có chút sững sờ. Thiếu phu nhân đây là đang vui mừng cái gì vậy?
“Đến, ngươi qua đây.” Yên Vũ vẫy vẫy tay với Linh Nhi.
Linh Nhi đi tới bên người Yên Vũ.
“Thức ăn này ngươi đều biết chứ?” Yên Vũ chỉ chỉ trên bàn.
Linh Nhi lắc đầu. “Đa số không biết.”
“Không sao, để nàng ta nói cho ngươi biết.” Yên Vũ gật đầu với nha hoàn gắp thức ăn ở bên cạnh.
Nha hoàn chỉ vào thức ăn ở trên bàn, nói từng tên món ăn.
Mọi người trong phòng đều nhìn Yên Vũ, chẳng biết nàng rốt cuộc muốn làm gì.
“Nhớ chưa?” Yên Vũ chỉ nhìn Linh Nhi, hỏi.
Linh Nhi gật đầu. “Nhớ.”
“Được, vậy ngươi nhắm mắt lại.” Yên Vũ cười nói.
Linh Nhi nghe lời, nhắm mắt lại.
Yên Vũ đưa tay chìa đôi đũa qua, gắp một món ăn, cách mặt của Linh Nhi khoảng hai bàn tay, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Cá trắm viên!” Con bé giòn giã nói.
Lục Bình trợn tròn mắt.
Yên Vũ để cá xuống, lại gắp lên một món ăn, lần này lại cách mặt của Linh Nhi gấp đôi vừa rồi. “Đây là cái gì?”
“Đọt măng om!” Linh Nhi gần như không do dự nói ra tên món ăn.
Yên Vũ để đũa xuống, khẽ dùng muỗng múc một muỗng canh, lại cách mũi của Linh Nhi xa hơn chút.
“Đây là cái gì?”
“Đây là…” Linh Nhi giơ tay lên lại muốn cắn ngón tay, nhưng có lẽ nghĩ tới Lục Bình, lại để tay xuống.
Lúc này cái muỗng cầm trong tay Yên Vũ lại cách con bé quả thật hơi xa, gần như khoảng cách hai ba người.
“Đây là canh hạt dẻ tươi?” Linh Nhi hơi lưỡng lự nói.
“Trời…” Nha hoàn phân thức ăn nhịn không được nói nhỏ. “Xa như vậy cũng có thể ngửi được, hơn nữa trên bàn này đặt đầy đồ ăn, động cái là có thể phân biệt ra được?”
Yên Vũ bỏ muỗng xuống, cười nói: “Mở mắt ra đi.”
Lúc này Linh Nhi mới mở mắt ra. “Con nói đúng không?”
Yên Vũ gật đầu. “Đều đúng hết. Lỗ mũi của ngươi nhạy như vậy!”
Linh Nhi ngượng ngùng cười một tiếng, phồng miệng thấp giọng nói: “Bà nội luôn mắng con là mũi chó, nói cho dù giấu đồ ăn ở đâu cũng không thể gạt được lỗ mũi của con… Thật ra, con cũng không muốn ăn vụng cái gì, nhưng mà con thật sự quá đói…”
Linh Nhi khiến cho toàn bộ người trong phòng đều yên lặng, trên mặt cũng đều hơi có vẻ đau lòng.
Yên Vũ sờ sờ đầu con bé. “Đứa bé ngoan, sau này cũng không đói chết nữa. Ngươi nhìn một chút, trên bàn có món gì thích ăn thì ngày mai kêu phòng bếp làm cho ngươi ăn, được chứ?”
Linh Nhi nhìn thoáng qua trên bàn, cắn cắn ngóng tay, rồi lại nhanh chóng buông xuống, lắc đầu. “Không, không cần… Cái gì con cũng thích ăn, không kén ăn…”
Chứng thực suy đoán của mình, Yên Vũ kêu Lục Bình dẫn con bé xuống dưới.
Thật là không ngờ, ba xâu tiền lại mua được một kỳ tài như vậy.
Khứu giác bén nhạy của Linh Nhi không phải là thường.
Thế gian đã có người thính lực hơn người, khứu giác của Linh Nhi khác hẳn với người thường cũng không tính là ly kỳ. Nếu đào tạo tốt, nói không chừng sẽ có tác dụng lớn.