Tám kiệu phu thấy Cao Khôn đi cuống cầu thang liền đều vứt chén rượu xuống, bước nhanh ra khỏi Xuân Hoa lâu. Cao Khôn lên kiệu, đoàn người lặng lẽ rời đi.
Tuyên Thiệu ngồi xuống bên trong phòng bao.
Yên Vũ đứng ở phòng trong, sau bức rèm, nhất thời chẳng biết nên làm thế nào cho phải.
“Ra đây.” Tuyên Thiệu lãnh đạm bảo.
Yên Vũ chần chừ một chút. Hắn coi mình là Mục Thanh Thanh hay đã biết là nàng giả mạo?
“Không nghe thấy sao?” Tuyên Thiệu nâng mắt, nhìn về phía sau bức rèm.
Lúc này Yên Vũ mới vén bức rèm lên, chậm rãi đi ra. “Tuyên công tử.”
Tuyên Thiệu nhìn thẳng cặp mắt của Yên Vũ lộ ra bên ngoài mạng che mặt, không có vẻ kinh ngạc, “Không phải là ngươi trốn sau màn đánh đàn sao? Sao cũng muốn đến phòng khách tiếp khách?”
Yên Vũ im lặng, không có giải thích. “Biết người đội mũ che vừa rồi là ai không?” Tuyên Thiệu nhấc tới ấm tử sa trên chiếc lò đất nhỏ, rót nước trà trong vắt vào trong chén men sứ đen*.
(*link tham khảo hình đây: http://auction.artxun.com/pic-575532184-0.html)
Yên Vũ suy nghĩ một chút, nói: “Nghe kiệu phu dưới lầu gọi hắn là Cao tổng quản, còn nhắc tới thánh thượng và công tử ngài, có lẽ công tử biết hắn?”
“Ngươi nghe được cũng không ít hửm.” Tuyên Thiệu nghe vậy nâng mắt nhìn nàng.
Yên Vũ mím miệng gật đầu một cái.
Nếu nàng không nói gì cả, Tuyên Thiệu biết rõ thính lực của nàng khác thường tất nhiên sẽ ngờ vực nàng.
“Cao tổng quản này là ai? Vì sao muốn gặp tiểu thư nhà ta?” Yên Vũ hỏi.
Tuyên Thiệu nâng chén trà lên, thổi lá trà, uống một hớp, cười khẽ. “Ngươi sẽ nhanh chóng biết thôi, e rằng tiểu thư nhà ngươi sắp đổi vận rồi.”
Yên Vũ nghe vậy, chân mày khẽ nhíu.
Bỗng nhiên nghe thấy phòng thẩm vấn dưới lầu truyền đến tiếng tranh chấp.
“Để ta đi qua! Người Tuyên công tử muốn gặp là ta! Các ngươi dựa vào cái gì mà cản ta?” Là tiếng của Mục Thanh Thanh.
“Ngươi muốn đi đâu hả? Vừa rồi năm lần bảy lượt mời, ngươi không ra, bây giờ Yên Vũ đang thay ngươi chống đỡ, ngươi ngược lại chạy đến quấy rối!” Má Từ bước nhanh đón đầu.
“Ta không phải là quấy rối! Ta muốn gặp Tuyên công tử. Khách lúc trước ngay cả là ai cũng không rõ ràng, ta dĩ nhiên không thể gặp. Bây giờ Tuyên công tử tới, ngươi gạt ta không nói, là có ý gì?” Mục Thanh Thanh mạnh miệng nói.
Yên Vũ đứng trong phòng bao, nghe thấy Mục Thanh Thanh nói, sắc mặt lạnh đi một chút.
Vẻ mặt Tuyên Thiệu không đổi, vẫn nhấm nháp uống, thong dong tự đắc.
“Nếu Tuyên công tử tới, tiểu thư nhà ta nhất định nguyện ý đích thân hầu hạ công tử, nô tỳ xin cáo lui.” Yên Vũ cúi người nói.
Tuyên Thiệu nghe vậy cười khẽ. “Thế nào, ngươi không muốn hầu hạ ta?”
Vẻ mặt Yên Vũ cứng đờ. “Nô tỳ không phải là hoa nương của phòng khách, vả lại không phải là công tử gọi tiểu thư nhà ta sao?”
“Ngươi ngay cả khách không biết rõ cũng nguyện ý thay tiểu thư nhà ngươi tiếp đãi, bây giờ tới khách quen thì ngược lại một mực từ chối.” Tuyên Thiệu nhướng mày nhìn nàng. “Chẳng lẽ là đang chơi trò lạt mềm buộc chặt?”
Yên Vũ chợt nhớ tới lời nói ngày hôm đó của Lộ Minh Dương, nói Tuyên Thiệu chỉ là đùa bỡn nàng.
Đã là gặp dịp thì chơi, theo như nhu cầu, cần gì phải để ý hắn nghĩ như thế nào về mình?
Yên Vũ cười khẽ. “Công tử đã rõ ràng, sao cần phải vạch trần nô tỳ?”
Tuyên Thiệu chỉ nhìn lá trà chìm chìm nổi nổi trong chén trà, không hề lên tiếng.
Yên Vũ coi như là hắn ngầm thừa nhận, cúi chào lui ra khỏi phòng bao.
Đi tới phòng thẩm vấn dưới lầu, Mục Thanh Thanh còn đang giằng co với má Từ.
“Má, ta đã trở lại, để tiểu thư lên đi.” Yên Vũ thấp giọng nói.
Mục Thanh Thanh nhìn nàng một cái với vẻ có ý tứ khác, hừ lạnh về phía má Từ một tiếng, hất ra hoa nương đang kéo nàng ta, ba chân bốn cẳng lên cầu thang.
Má Từ nhìn bóng lưng Mục Thanh Thanh, than nhẹ một tiếng. “Ta vốn muốn gạt nàng ta, cũng không biết ai đem tin tức Tuyên công tử tới nói cho nàng ta.”
Yên Vũ lắc đầu, băng qua phòng thẩm vấn đi đến hậu viện.
Nhưng nghe thấy phía sau có tiếng bước chân nhanh bước đuổi theo.
Nàng nghe tiếng đứng lại.
Mục Thanh Thanh điên cuồng đuổi tới trước mặt nàng, giơ tay tát một bạt tai trên mặt nàng.
“Yên Vũ, ta coi ngươi là tỷ muội, móc tim móc phổi với ngươi! Còn ngươi? Ngươi hồi báo ta như thế nào? Ta không có nói cho ngươi biết ta thích Tuyên Thiệu sao? Ta không có nói cho ngươi biết cách xa hắn một chút sao?” Mục Thanh Thanh căm tức nhìn nàng, lớn tiếng chất vấn.