Tuyên Thiệu chuyên tâm thổi lá trà.
Trong bụng Lộ Minh Dương càng ngày càng khẩn trương.
“Nàng ta không đơn giản, giữ lại bên cạnh còn có chỗ dùng, ngươi không cần phải nhớ nhung.” Tuyên Thiệu để chén trà xuống, như lơ đãng nói.
“Dạ…” Lộ Minh Dương mất mác trong lòng, nhớ tới hôm nay công tử đùa bỡn nàng ấy, không nhịn được nói: “Nàng ấy là cô nương tốt, công tử ngài…”
Tuyên Thiệu cười xuỳ một tiếng. “Gái thanh lâu trong mắt ngươi là cô nương tốt?”
Mặt Lộ Minh Dương đỏ lên. “Xuất thân là cái gì? Ta và đại ca chẳng phải hồi đó được công tử cứu ra từ trong sở quán sao?”
Tuyên Thiệu nâng mắt nhìn Lộ Minh Dương, trong mắt khó nén vẻ thất vọng. “Tài đánh đàn của Yên Vũ giỏi, tướng mạo xinh đẹp, nhưng chỉ là tỳ nữ của Mục Thanh Thanh. Thậm chí ngay cả Vương đại nhân ngày thường lưu luyến chốn phong nguyệt cũng không quen biết nàng ta. Âm thầm điều tra, lại không ai biết nàng từ đâu, lúc nào vào Xuân Hoa lâu, càng không tra được lai lịch của nàng ta. Nàng ta tận lực lấy lòng, tiếp cận ta, sau khi ta nhắc nhở ngươi đừng có nhớ thương nàng ta thì ngươi vẫn nói tốt cho nàng. Chứng minh ngươi không những chưa từng nghĩ sâu tới những chỗ khả nghi trên người nàng ta, mà còn càng không để lời của ta ở trong lòng.”
Lộ Minh Dương nghe vậy sắc mặt liền đổi, phịch một tiếng, quỳ rạp xuống đất.
Tuyên Thiệu lạnh nhạt nói: “Đứng lên đi, thật không biết cho ngươi đi phủ Kiến Ninh có thể khiến cho ta an tâm hay không.”
“Thuộc hạ biết sai rồi. Sau này nhất định gặp chuyện thì động não nhiều, chắc chắn không để cho công tử lại thất vọng.” Lộ Minh Dương nói với lời lẽ thành khẩn.
Lộ Nam Phi chờ ở cuối đầu cầu nổi cửu khúc, nhìn thấy Lộ Minh Dương gục đầu, bơ phờ đi tới.
Vỗ vỗ vai của hắn, đang muốn động viên đôi câu.
Lại thấy Lộ Minh Dương bỗng nâng đầu lên. “Ca, ta thật sự rất ngu hả?”
Lộ Nam Phi còn chưa mở miệng, Lộ Minh Dương đã nhún người bay xa.
Yên Vũ không biết Lộ Minh Dương bị đả kích, đã lặng lẽ rời đi.
Trái lại uống thuốc hắn đưa tới, trong người thư thái rất nhiều. Qua vài ngày yên ổn, trong lòng âm thầm tính chừng nào gặp lại phải cảm ơn Lộ Minh Dương thật tốt, nhưng vẫn không gặp lại được hắn. Cũng không thấy bóng dáng của Tuyên Thiệu.
Ngày hoàng đạo mà Xuân Hoa lâu chọn đã lặng lẽ tới.
Bóng đêm buông xuống, sau khi một xâu pháo lớn đùng đùng vang lên, Xuân Hoa lâu long trọng khai trương.
Các hoa nương trang điểm lộng lẫy, mặc quần áo lụa mỏng đứng ở cửa, tiếng cười giống như chuông bạc truyền ra rất xa, mời chào người qua đường.
Nhưng khách chịu vào Xuân Hoa lâu cũng không nhiều. Có lẽ là bóng ma từng có một hoa nương chết còn chưa tiêu tan trong lòng mọi người.
Lúc tới gần nửa đêm thì có một kiệu lớn tám người khiêng, đỉnh xanh lam đính rũ tơ vàng dừng ở bên ngoài Xuân Hoa lâu.
Má Từ vừa nghe, lập tức chạy tới dưới lầu, tự mình nghênh đón khách quý khó được.
Người khách đó xuống kiệu, nhưng trên đầu đội một chiếc nón có lụa đen bao quanh, không nhìn thấy mặt mũi, chỉ thấy dáng người cao gầy, hai bên trái phải còn có một thiếu niên mặt mũi trắng noãn thận trọng đỡ.
“Gia của ta muốn gặp hoa khôi của các ngươi, cho hoa khôi của các ngươi đến hầu hạ!” Thiếu niên ngạo mạn bảo má Từ.
“Chuyện này…” Vẻ mặt má Từ khó xử. Giờ đây toàn bộ tâm của Mục Thanh Thanh đều dốc ở trên người Tuyên Thiệu, nói rõ không gặp bất cứ kẻ nào. Người vừa tới không biết lai lịch ra sao, nên không dám tuỳ tiện đắc tội.
“Sao, nhìn không ra thân phận tôn quý của gia nhà chúng ta hả?” Giọng của thiếu niên vô cùng kiêu căng.
Người khách mang lụa đen che mặt lại hừ lạnh một tiếng, tràn đầy khí thế.
Xuân Hoa lâu khai trương lại lần nữa, làm ăn buôn bán vốn ế ẩm. Thêm đắc tội quý nhân, sợ là đừng nghĩ đến tiếp tục ở Lâm An.
Má Từ không dám trì hoãn, một mặt mời khách lên phòng bao lầu hai, một mặt sai người đi mời Mục Thanh Thanh.
Mục Thanh Thanh đang tưởng nhớ Tuyên Thiệu, nói cái gì cũng không chịu gặp khách.
Má Từ không có cách nào, đành phải sai người gọi Yên Vũ tới.
“Ngươi biết khó khăn của má, má không kêu ngươi tiếp khách, ngươi chỉ ngồi ở trong phòng trong, giả làm Thanh Thanh đánh đàn là được rồi.” Hai tay má Từ cầm tay Yên Vũ thật chặc, thấp giọng cầu xin.
Yên Vũ trông thấy tám người kiệu phu ngồi trong phòng khách dưới lầu đều là đàn ông khuôn mặt trắng nõn, dưới môi không có râu.
Trong tai nghe thấy bọn họ khẽ nói chuyện với nhau, tiếng vừa bén nhọn vừa chói tai.
Lúc nàng còn ở phủ thừa tướng đã gặp qua người như thế. Trong bụng liền có suy đoán những người này sợ là thái giám ở trong cung.
Con chuột ở trong cung còn to hơn cả mèo.
Người hầu hạ bên người các quý nhân như thế, đúng là không thể đắc tội.
Yên Vũ gật đầu, đồng ý với thỉnh cầu của má Từ. Mục Thanh Thanh chẳng biết nặng nhẹ, thật sự đắc tội với người trong cung sợ là toàn bộ người trong Xuân Hoa lâu đều phải theo đền mạng.
Yên Vũ lập tức trang điểm, đeo mạng che mặt, vào trong phòng bao, ngồi ngay ngắn phía sau đàn.
Má Từ hết lời ngon ngọt, cuối cùng cũng mời được người khách đội nón che di giá đến phòng bao có Yên Vũ đang ở đó.
“Thanh Thanh tiểu thư chỉ bán nghệ không bán thân, là thanh quan. Khách quan ngài ngàn vạn lần…”
“Được rồi, đã biết!” Thiếu niên cắt ngang lời của má Từ. “Nơi này không có chuyện của ngươi, mau đi ra đi!”
Má Từ lo lắng nhìn về phía sau bức rèm của phòng trong, bước nhỏ lui ra ngoài.
“Gọi nàng ta ra đây.” Người đội nón che ngồi bên cạnh bàn vuông rốt cuộc mở miệng.
Yên Vũ nhíu mày nhìn về phía người đó. Tiếng của người đó tuy nhỏ nhưng nàng nghe rõ ràng. Mặc dù giọng nói cố ý giảm thấp xuống nhưng vẫn hơi chói tai.
Người đó cũng là thái giám sao?
Thái giám đi dạo đến kỹ viện hả?