Ba người trong đình nghỉ mát đều sửng sốt. Hướng người nọ tới chính là về phía lưng của Yên Vũ. Yên Vũ đứng dậy quay lại, nhìn thấy đúng là người trung niên đi theo mình ở bên ngoài Ngũ Phương Trai ngày ấy. Biết là Tuyên Thiệu tìm nàng, liền cúi chào người nọ.
“Má Từ, tiểu thư từ từ dùng, nô tỳ đi trước.” Yên Vũ khẽ nói với hai người.
Ra khỏi cửa hông của hậu viện Xuân Hoa lâu, chiếc xe ngựa rộng rãi thoải mái kia của Tuyên Thiệu đang đứng ở bên ngoài.
Yên Vũ hít một hơi thật sâu, leo lên xe ngựa.
Bên trong xe thoang thoảng mùi hoa lan, khiến cho tinh thần căng thẳng của nàng hơi thả lỏng. Nàng nhịn không được ngửi ngửi, có lẽ hương này có dùng an thần. Nàng mặc dù đêm qua không ngừng bôn ba, lại bị doạ sợ, rồi ngồi tù, mãi cho đến bây giờ cũng chưa có thời gian nghỉ ngơi một chút. Nhưng ngửi hương này lại dường như thoải mái rất nhiều.
Tuyên Thiệu đang nửa nằm giữa ghế dựa rộng rãi thoải mái được trải da cáo đen, mắt híp lại, biếng nhác nhìn nàng. Xe ngựa bắt đầu di chuyển, lò hương chạm rỗng tơ vàng để ở góc thùng xe bị chấn động xuất ra càng nhiều hương, mùi hoa lan lượn lờ tản ra trong xe.
Yên Vũ mệt mỏi, cảm thấy hơi buồn ngủ. Nhưng vì ngại Tuyên Thiệu ở bên cạnh nên nàng không dám thật sự nhắm mắt lại.
Lén véo mình một cái, tỉnh thần lại. “Chẳng biết vụ án của Tiểu Hồng kết thúc chưa?”
Yên Vũ thử hỏi.
Tuyên Thiệu nhắm mắt lại, ừ một tiếng.
“Vụ án tối hôm qua, trong lòng công tử có ý nghĩ gì? Thủ phạm kia còn sẽ không còn trở ra hành hung nữa chứ?” Yên Vũ lại hỏi.
Một trận lặng im trong thùng xe. Yên Vũ nghĩ rằng Tuyên Thiệu đã ngủ rồi.
Lại đột nhiên hìn thấy hắn mở to mắt nhìn mình. “Ngươi đoán xem đây là đâu?”
Yên Vũ sửng sốt, lắng tai nghe. Bên ngoài có tiếng bước chân vội vã của người đi đường đi qua, loáng thoáng còn có tiếng rao hàng, có tiếng con nít chơi đùa, còn có tiếng nước.
“Cầu Thiên Thuỷ” Yên Vũ nói.
Tuyên Thiệu cầm chén trà, còn chưa đưa đến bên miệng đã nghe được đáp án của Yên Vũ, dường như không ngờ rằng nàng đoán được nhanh như vậy.
“Tuyên Hoà?” Tuyên Thiệu gọi một tiếng.
Tuyên Hoà bên ngoài xe lập tức đáp: “Bẩm công tử, đúng là cầu Thiên Thuỷ.”
Xe ngựa cũng không có dừng lại, tiếp tục lăn đều tiến về phía trước.
Tuyên Thiệu nhìn nàng một cái. “Bản lĩnh không tồi. Nói một chút đi, tối hôm qua sau khi ngươi trở về, Xuân Hoa lâu đã xảy ra gì, ngươi lại nghe được những điều gì.”
Yên Vũ cẩn thận nhớ lại, tỉ mỉ nói.
Tuyên Thiệu lại cầm chén trà, nửa nằm về trong ghế dựa rộng rãi thoải mái của hắn.
Yên Vũ vẫn ngồi quỳ trên đệm mềm mại. Cơm trưa hơi mặn, trước mặt được bày ra một bộ đồ trà men sứ xanh vân hoa mai tinh xảo, mùi trà lượn lờ, nàng không khống chế được thôi thúc muốn tự mình nâng tay rót chén trà đến uống.
Tuyên Thiệu ném chén trà của mình trở lại trên bàn trà. Nước trà trong suốt càng lắc lư trước mắt nàng.
Yên Vũ rũ mắt xuống.
Lại chợt nghe tiếng của Tuyên Thiệu trên đỉnh đầu. “Gần đây ngươi cẩn thận một chút. Trước khi tên tội phạm kia bị bắt, chỉ sợ còn có thể xuống tay với người khác.”
Yên Vũ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Tuyên Thiệu.
Đang muốn mở miệng hỏi hắn, lại nghe được Tuyên Hoà bên ngoài xe nói: “Công tử, tới rồi.”
“Đi xuống.” Môi đỏ thắm của Tuyên Thiệu hé mở, nói với Yên Vũ.
Yên Vũ vội vàng xuống xe. Vì vừa rồi quá mức chuyên chú nên không có để ý đến động tĩnh bên ngoài xe, lúc này xe ngựa đã dừng lại ở cửa hông bên ngoài Xuân Hoa lâu.
Xa phu chờ ở một bên trèo lên xe, giơ roi điều khiển xe ngựa đi.
Yên Vũ cau mày lại. Câu cuối cùng của Tuyên Thiệu kêu nàng cẩn thận một chút là ý gì?