Chiếc vòng vàng lại trở về trên cổ tay Yên Vũ, Yên Vũ cũng bị đuổi về Xuân Hoa lâu. Tuy là đêm khuya nhưng phòng khách của Xuân Hoa lâu vẫn ca múa mừng cảnh thái bình.
Bà chủ canh giữ ở cửa nhìn lên thấy bóng dáng của Yên Vũ liền vội vàng đến đón, mắt lộ vẻ lo lắng, liếc nhìn nàng một cái. “Không có việc gì chứ?”
Yên Vũ lắc đầu, không muốn nhiều lời.
“Đừng đi qua từ cửa trước, trực tiếp từ cửa hông đi về hậu viện.” Bà chủ dặn dò.
Yên Vũ gật đầu, xoay người rời cửa trước, đi về phía cửa hông.
Đã đi thật xa vẫn còn không nghe được tiếng bà chủ xoay người rời đi. Nàng nhìn lại, quả nhiên thấy bà chủ còn đứng tại chỗ, nhìn thăm dò về phía nàng.
Trong lòng nàng ấm áp. Tuy rằng thường ngày bà chủ nghiêm khắc một chút, thật ra là người rất tốt. Tám năm trước, nếu không có bà chủ thu nhận cũng không biết hôm nay nàng và biểu ca sẽ lưu lạc đến tình cảnh nào.
Yên Vũ quẹo, đi qua bức tường đỏ, vào cửa hông.
Cảm thấy hơi nhớ đến biểu ca, không biết biểu ca hiện giờ ra sao.
Tết Nguyên Tiêu tám năm trước, cả nhà biểu ca đến nhà cô làm khách, ai cũng không ngờ được một đêm đó sẽ xảy ra thảm án như vậy…Một trăm tám mươi bảy mạng người bị một trận hoả hoạn lớn nuốt mất, không lưu lại chút dấu vết nào. Nàng và biểu ca đều trở thành cô nhi, không nơi nương tựa, trôi giạt trong thành Lâm An. Trong phẫn nộ và đau buồn tuyệt vọng, vừa phải lo lắng kẻ thù hại cả nhà bọn họ sẽ không buông tha ngay cả hai người bọn họ…
May mắn gặp được bà chủ của Xuân Hoa lâu.
Bà chủ thu nhận nàng, đồng ý nàng chỉ bán nghệ không bán thân, còn đưa biểu ca đến núi Thanh Thành học kiếm. Vốn tưởng rằng những ngày nàng ở Xuân Hoa lâu sẽ không dễ chịu, không ngờ rằng con người bà chủ rất tốt, thật sự chỉ cần nàng đánh đàn, đãi nàng ăn ngon, không có để nàng vào phòng khách.
Vốn tưởng rằng bà chủ thương hại nàng nhỏ tuổi, còn lo lắng trưởng thành sẽ thay đổi, nhưng về sau gặp được Mục Thanh Thanh ở đây, nàng rốt cuộc mới yên lòng. Khuôn mặt Mục Thanh Thanh ngọt ngào vui tươi, vả lại có một giọng nói đặc biệt hay, hát ca rất êm tai, nhưng mà không biết đánh đàn.
Sau khi Mục Thanh Thanh tự nguyện bán mình cho thanh lâu, bà chủ liền để cho nàng phối hợp với Mục Thanh Thanh, Mục Thanh Thanh ở trước sân khấu, nàng ở sau màn…
“Yên Vũ, muội đã trở lại? Hắn…Có làm khó dễ muội không?” Hồi tưởng của Yên Vũ bị Mục Thanh Thanh đột nhiên cắt ngang.
Quay đầu, Mục Thanh Thanh đang ngồi trên lan can cầu Nguyệt Nha ở hậu viện Xuân Hoa lâu, khẽ đung đưa hai chân, chờ nàng.
Cầu Nguyệt Nha được xây bằng đá cẩm thạch trắng, dưới ánh trăng êm dịu, nhuốm ánh sáng óng ánh rực rỡ.
Mục Thanh Thanh ngồi trên lan can cầu khẽ mỉm cười, đường nét trên mặt cũng vô cùng dịu dàng.
Yên Vũ lắc đầu. “Không có, đã trễ thế này, tiểu thư không đi ngủ đi, ngồi ở chỗ này rất lạnh đó?”
Mục Thanh Thanh nhảy từ trên lan can xuống. “Không phải là ta lo lắng cho muội sao, đứa nhỏ không có lương tâm!”
Dứt lời, Mục Thanh Thanh liền khoát tay lên vai Yên Vũ, ôm lấy Yên Vũ, đi về phía chái nhà ở hậu viện. “Vậy Tuyên công tử kia mang muội đi làm cái gì? Có phải có ý với muội hay không? Ta thấy bộ dạng hắn rất đẹp trai! Muội có động tâm không?”
“Tiểu thư…” Yên Vũ bất đắc dĩ nhìn Mục Thanh Thanh. “Bọn muội cùng đi đến nhà xác.”
Mục Thanh sửng sốt, lập tức lấy tay trên vai Yên Vũ ra, lui lại hai bước, trừng mắt nhìn nàng. “Muội…Muội nói cái gì?”
“Muội nói, mới từ nhà xác trở về.” Yên Vũ buồn cười nhìn Mục Thanh Thanh. Nàng biết Mục Thanh Thanh tuy rằng trong miệng nói mình không tinh thần phật ma quỷ, nhưng thật ra vừa nhát gan lại sợ tối.
Mục Thanh Thanh run run rẩy rẩy nhìn Yên Vũ từ trên xuống dưới. “Muội nói, rốt cuộc muội là người hay quỷ?”
“Muội dĩ nhiên là người. Được rồi, không doạ tỷ nữa, nhưng tỷ cũng đừng nghĩ nhiều. Tuyên công tử kia không có ý gì với muội, chỉ là để muội đi phân biệt xác chết một chút.” Yên Vũ tiến lên nắm lấy tay của Mục Thanh Thanh.
Lúc đầu Mục Thanh Thanh còn muốn trốn, nhưng khi chạm được lòng bàn tay ấm áp của Yên Vũ thì mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. “Đó là nhận biết xác chết, cũng nên đi vào lúc giữa trưa dương khí thịnh nhất, hơn nửa đêm đi nhận biết xác chết, không sợ sao?”
Mục Thanh Thanh than thở nói. “Còn tưởng rằng muội câu được một con rùa vàng, không nghĩ tới như thế này…Tại sao hắn tìm muội đi nhận biết xác chết, muội quen với người đó sao?”
Yên Vũ lắc đầu. “Nhận không ra.”
Mục Thanh Thanh đang muốn hỏi lại, Yên Vu đã nắm mạnh tay nàng ta, ý bảo nàng ta đừng nói.
Bởi vì lổ tai nhạy bén của nàng đã nghe thấy có người đang lặng lẽ tới gần các nàng.