Yên Vũ lên xe ngựa, Tuyên Thiệu cũng lên theo.
Tô Vân Châu lau lau nước miếng chảy trên cằm, trong lòng chua chát nghĩ, khi nào thì sư huynh cũng có thể đối với mình như vậy. Mình có chết cũng đáng!
Cảm thấy không thể vào xe ngựa chướng mắt, Tô Vân Châu liền chỉ ở bên ngoài cửa xe ngồi sóng vai cùng Lộ Nam Phi trên càng xe. Ai cũng không nói tới ai.
Lộ Nam Phi giật dây cương một cái, xe ngựa chậm rãi chạy ra ngoài cung.
Trên xe ngựa, Yên Vũ vừa mới hết sức lắng nghe tìm tung tích Mục Thanh Thanh, tinh thần tiêu hao quá độ, lúc này không muốn cố sức, chỉ thoải mái vùi ở trong lòng Tuyên Thiệu, ăn điểm tâm thơm ngọt từ tay hắn.
“Trong cung thật không phải là nơi tốt lành gì, ăn một bữa cơm với nhau cũng phải cẩn thận từng li từng tí, căng thẳng thần kinh, cơm cũng ăn không no.” Yên Vũ lẩm bẩm nói.
Tuyên Thiệu cúi đầu nhìn giai nhân ở trong lòng, chỉ cảm thấy bộ dáng nàng chu mỏ khẽ oán trách giống như làm nũng vậy, trực tiếp khiến cho trong lòng người ta ngưa ngứa.
“Nếu không thích đến nàng có thể không đến mà. Mẫu thân cũng không…” Tuyên Thiêu nói phân nửa lại hơi ngừng.
Yên Vũ nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn. Đúng rồi, yến hội trong cung cũng không thấy Tuyên phu nhân tham gia, Mình cũng nhận được thiếp mời, không có khả năng mẹ chồng của mình không nhận được thiếp mời. Vì sao không thấy bà ấy tham dự vậy? Là không thích náo nhiệt? Hay là không thích nơi trong cung này?
Thấy Tuyên Thiệu nói phân nửa liền dừng lại, nàng cười cười, thông minh không có đi truy vấn.
Hắn không muốn nói dĩ nhiên có lý do. Hắn đã có thể cái gì cũng không hỏi, chờ nàng đem tất cả nói cho hắn biết. Như vậy nàng cũng có thể giấu tò mò ở trong lòng cho đến ngày hắn bằng lòng chia xẻ với nàng.
Xe ngựa ngừng lại. Yên Vũ ngồi dậy từ trong lòng Tuyên Thiệu, đẩy mành xe nhìn ra ngoài.
Đêm vắng vẻ không tiếng động, chỉ có ánh sáng của trăng sao chiếu trên mặt nước cách đó không xa. Gió nhè nhẹ phất qua, sóng nước lấp loáng, trông rất đẹp mắt.
“Không hồi phủ sao?” Yên Vũ nghi hoặc hỏi.
Tuyên Thiệu cầm tay nàng xuống xe. Phân phó Lộ Nam Phi cùng Tô Vân Châu, nói: “Các ngươi ở đây coi chừng.”
Hắn và Yên Vũ cùng nhau đi về phía bóng dáng Thất Tinh tháp thấp thoáng ở chỗ sâu trong rừng cây cách đó không xa.
Ở giữa chỗ xe ngựa dừng lại cùng với Thất Tinh tháp có con đường nhỏ được trải đá xanh. Bên đường là rừng cây long não rậm rạp xanh tươi. Cây long não có hiệu quả xua đuổi muỗi, ban đêm đi trên con đường nhỏ này không có tiếng côn trùng kêu vang, chỉ có tiếng bước chân nhè nhẹ của hai người, cùng với nhịp tim vững vàng bên tai.
“Nàng biết truyền thuyết Thất Tinh tháp không?” Tuyên Thiệu nắm tay Yên Vũ, nói.
“Truyền thuyết gì?” Yên Vũ tò mò hỏi.
“Truyền thuyết rằng ở trên trời có bảy vị tiên nữ chuyên môn may y phục mây ngũ sắc cho Vương Mẫu nương nương, khéo tay, vô cùng xinh đẹp. Một ngày vì chế tạo gấp y phục mây ngũ sắc mà quá kiệt sức làm rớt con thoi khỏi thiên đình, rơi vào nhân gian. Con thoi này là tiên vật, bất cứ ai nhặt được đều có thể dệt thành gấm mây chỉ ứng với có ở trên trời. Vì miễn cho Vương Mẫu biết được việc này mà phạt các nàng, các nàng liền lén để vị tiên nữ thứ bảy nhỏ tuổi nhất lẻn xuống thế gian tìm kiếm con thoi bị thất lạc. Con thoi bị rơi vào trong tay của Phóng Ngưu Lang, tiên nữ muốn lấy con thoi về, liền hoá thành hình dáng người phàm, giả bộ ngẫu nhiên gặp phải Phóng Ngưu Lang, cầu xin Phóng Ngưu Lang chứa chấp. Phóng Ngưu Lang trong lòng thiện lương, chứa chấp tiên nữ, đưa nàng về nhà, dốc lòng chiếu cố. Tiên nữ rốt cuộc đạt được tín nhiệm của Phóng Ngưu Lang, gạt được con thoi từ trong tay Phóng Ngưu Lang. Lúc muốn trở về thiên đình thì lại phát hiện mình không bay lên được. Thì ra nàng và Phóng Ngưu Lang chung đụng mấy ngày nay, sinh lòng phàm, quyến luyến Phóng Ngưu Lang đối với nàng dịu dàng che chở, quyến luyến cuộc sống đơn giản hạnh phúc ở nhân gian. Sâu trong nội tâm nàng thật ra không muốn rời đi. Lúc này sáu vị tiên nữ kia lưu lại ở thiên đình thúc giục nàng trở lại. Khi phát hiện nàng mất đi pháp lực, không thể thăng thiên thì sáu vị tỷ tỷ suy nghĩ một biện pháp, kêu nàng tự tay giết chết Phóng Ngưu Lang, chặt đứt tơ tình, chặt đứt dính dáng của nàng cùng với trần thế, nàng liền có thể khôi phục pháp lực trở lại thiên đình.”
Giọng nói của Tuyên Thiệu rất nhẹ, tiếng nói trầm ấm thật là êm tai. Khi nói đến đây, hai người đúng lúc đi tới phía dưới Thất Tinh tháp, hắn chợt ngừng nói.
“Sau đó thì sao? Tiên nữ tự tay giết Phóng Ngưu Lang sao? Trở lại thiên đình hả?” Yên Vũ không khỏi truy hỏi. Tuyên Thiệu quay sang, chăm chú nhìn nàng.
Ánh trăng xuyên qua cành cây rơi vào trên mặt của hắn. Dưới dung mạo vô song là sự trang nghiêm không thể giải thích được. “Nàng chưa từng nghe qua truyền thuyết này sao?”
Yên Vũ lắc đầu. “Thiếp… Ở quê nhà của thiếp, truyền thuyết không giống lắm với cái chàng nói.”
Tim nàng đập bang bang. Khi giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi của hắn từ từ kể đến truyền thuyết thì nàng lại buông lỏng cảnh giác, suýt nữa đã thốt ra “Thiếp lớn lên ở Lâm An, sao chưa từng nghe qua truyền thuyết này”.
Tuyên Thiệu nghe vậy gật đầu. “Có thể truyền thuyết ở mỗi địa phương đều không giống nhau lắm.”
Hắn dắt tay nàng, đi lên mười bậc, bước vào bên trong Thất Tinh tháp.
Thất Tinh tháp có bốn tầng, lên tới đỉnh tháp hầu như có thể quan sát toàn cảnh Lâm An. Thất Tinh tháp có bảy mép sừng vểnh lên, mỗi mép sừng treo một ngôi sao lớn bằng đồng. Chẳng biết Thất Tinh tháp được xây dựng khi nào, bây giờ trên ngôi sao bằng đồng đã có rỉ xanh lốm đốm.
Bên trong tháp không có đèn đóm, cửa sổ mỗi tầng đều rất nhỏ, rất cao. Ánh trăng không xuyên vào được bao nhiêu.
Tuyên Thiệu vẫn nắm thật chặt tay của Yên Vũ. Mỗi một bước, mỗi một bậc thang đều bước vô cùng thận trọng, vững vàng.
Yên Vũ nghe được thang gỗ dưới chân phát ra tiếng kẽo kẹt nho nhỏ. Tay bị Tuyên Thiệu nắm thật chặt, mặc dù tầm mắt lờ mờ nhưng nàng không chút lo lắng bước tiếp theo sẽ bước vào khoảng không.
Hai người đi thẳng đến tầng chót mới ngừng lại.
Tầng chót lại là một đoạn thang gỗ hẹp, có thể thông đến đỉnh tháp Thất Tinh. Tầm nhìn ở chỗ này mở ra, ngôi sao trên trời giống như gần trong gang tấc, đưa tay là có thể chạm tới.
“Muốn đi lên không?” Tuyên Thiệu quay sang hỏi nàng.
Yên Vũ cảm thấy đêm nay Tuyên Thiệu có chút kỳ quái. Trước kia, loại chuyện râu ria này đều là hắn nghĩ sao thì trực tiếp làm vậy. Đêm nay lại trịnh trọng hỏi nàng như thế.
“Nếu đã tới thì đi lên xem một chút đi.” Yên Vũ nhẹ giọng nói.
Nhưng thang gỗ thông lên đỉnh tháp rất hẹp, không cho phép hai người song song.
Tuyên Thiệu nhìn thang gỗ hẹp một chút. “Nàng muốn tự mình lên hay là ta mang nàng lên?”
Yên Vũ ngẩn ra, trong lòng thật giống như bị cái gì khuấy động. Hắn ở dưới tháp nói đến truyền thuyết, có phải câu hỏi hôm nay của hắn là ám chỉ cái gì hay không?
“Thiếp…” Yên Vũ mở miệng rồi lại do dự.
Nàng nhìn về phía cầu thang gỗ hẹp, để hắn mang nàng đi lên? Thang gỗ thật giống như chỉ có thể chứa một người đơn độc đi qua? Tự mình lên?
Yên Vũ nhìn Tuyên Thiệu. Trong bóng tối, nàng nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở dài và nhịp tim mạnh mẽ kiên định của hắn.
Do dự một hồi, nàng nói: “Chàng mang thiếp lên đi!”
Tuyên Thiệu lập tức nở nụ cười. Mặc dù nàng không nghe được tiếng hắn cười, nhưng cảm thấy tựa như tầng chót mờ tối được ánh trăng nhu hoà chiếu sáng.
Tuyên Thiệu tiến lên ôm lấy nàng, nhún người bay lên. Không có đi thang gỗ, mà là sau khi bay lên thì một cước đạp mạnh lên thang gỗ, thân mình từ cửa sổ ở mái nhà bay lên đỉnh tháp.
Mặt trăng và ngôi sao tựa như gần trong gang tấc.
Dung mạo tuấn tú của hắn ở dưới ánh trăng càng khiến cho người ta tim đập thình thịch.
Hai người sóng vai nằm trên đỉnh tháp, ngước nhìn vửa vầng trăng sáng, ngước nhìn ngôi sao lấp loé.
Nàng gối lên cánh tay hắn. “Sau đó thì sao? Vị tiên nữ kia làm sao? Nàng trở lại thiên đình ư?”
Tuyên Thiệu khẽ cười một tiếng, chậm rãi nói nhỏ: “Lúc nàng xuống tay với Phóng Ngưu Lang thì lại phát hiện lòng độc ác của mình không đủ. Từ lúc hai người ở chung nhà, nàng đã bất tri bất giác yêu Phóng Ngưu Lang. Cuối cùng nàng lệ rơi đầy mặt, đem giấu con thoi ở trong nhà Phóng Ngưu Lang, cam nguyện một đời tiếp nhận nghiêm phạt của Vương Mẫu nương nương. Vương Mẫu cho rằng Phóng Ngưu Lang là người phàm không thể ở lại, lúc muốn dùng tiên pháp đánh chết Phóng Ngưu Lang thì tiên pháp bị giam cầm trong cơ thể của tiên nữ kích phát, nàng chắn trước người Phóng Ngưu Lang, hoá thành Thất Tinh tháp, chống đỡ tiên pháp của Vương Mẫu nương nương công kích. Nhưng tiên nữ không phải là đối thủ của Vương Mẫu nương nương, Phóng Ngưu Lang vẫn bị chết dưới tay của Vương Mẫu. Tiên nữ cũng bị Vương Mẫu giam cầm trong Thất Tinh tháp, không bao giờ có thể tiếp tục hoá về nguyên hình. Sáu vị tỷ tỷ của tiên nữ thương hại tiên nữ, liền dùng hết khả năng đem linh hồn suýt nữa bị tan thành tro bụi của Phóng Ngưu Lang để ở xung quanh Thất Tinh tháp. Nàng thấy cây cổ thụ ngàn năm ở phía sau tháp kia không? Có người nói chính là Phóng Ngưu Lang biến thành.”
Yên Vũ ngẩng đầu nhìn ánh sao nhấp nháy trên bầu trời, khoé mắt chẳng biết đã ướt khi nào.
“Tiên nữ không nên xuống phàm trần, không nên gặp phải Phóng Ngưu Lang, không nên động tâm… Không động tâm cũng sẽ không bị khó xử như vậy… Nếu như Vương Mẫu không khiến cho các nàng gắng sức dệt thành y phục mây ngũ sắc, nếu như các nàng không có không cẩn thận làm rớt con thoi khỏi thiên đình, nếu như con thoi không có rơi vào trong tay của Phóng Ngưu Lang…”
Yên Vũ hít mũi một cái, không nói tiếp.
Nếu như phủ thừa tướng không bị diệt trong một trận hoả hoạn, nếu như không có Tuyên Văn Bỉnh trăm phương ngàn kế hãm hại, nếu như Tuyên Thiệu chưa bao giờ đến Xuân Hoa lâu, nếu như nàng không gặp được cậu… Có phải là nàng có thể không động tâm, có phải là nàng cũng không phải khó xử như vậy…
Tuyên Thiệu xoay người, nghiêng mặt nhìn nàng, giơ tay lên xoá đi nước mắt đang chảy xuống trên mặt nàng.
“Mặc kệ kết quả thế nào, trước mặt tất cả những điều đã tới, nếu như bọn họ một lòng yêu thương thì không có nuối tiếc. Nếu như bắt đầu và kết thúc đều đã định trước, không cách nào thay đổi, chúng ta chỉ có thể nắm chặt quá trình mà thôi. Chúng ta có thể nào dũng cảm một chút, tận hứng quá trình để không có tiếc nuối?”
Yên Vũ nhìn gương mặt của Tuyên Thiệu gần trong gang tấc, hít mũi một cái, mang theo giọng mũi đậm đặc, hỏi: “Chàng biết cái gì?”
Nàng từ nhỏ lớn lên ở Lâm An, truyền thuyết Thất Tinh tháp này sao nàng chưa từng nghe qua? Chẳng lẽ là hắn bịa đặt để nói bóng gió nàng?
Tuyên Thiệu xoay người, lại ngửa mặt nằm ở đỉnh tháp, nhìn ánh sao lấp loé, cười khẽ.
“Xem ra câu chuyện ta kể không tệ, nàng không tự chủ được đã rơi vào trong câu chuyện. Yên Vũ, chúng ta đã ở cùng với nhau, có bất kỳ phản đối cùng lực cản nào cũng không phải sợ, nàng ở bên cạnh ta, ta nhất định bảo vệ nàng chu toàn. Ta sẽ không giống như Phóng Ngưu Lang trong câu chuyện, không có sức phản kháng chút nào, mặc cho người ta tổn thương nàng.” Giọng nói của hắn rất êm tai, hay là bẩm sinh có khả năng kể chuyện. “Chỉ cần lòng của nàng ở cùng với ta.”
Yên Vũ giơ tay lên che ở trên mắt.
Trong mắt khô rang cũng rốt cuộc không chảy ra một giọt lệ nào. Nàng không phải là tiên nữ trong câu chuyện. Tiên nữ có thể vì Phóng Ngưu Lang mà buông tha trở về thiên đình, buông tha làm thần tiên, cam nguyện tiếp nhận xử phạt của Vương Mẫu.
Nhưng nàng không thể buông tha báo thù, không thể làm bộ không thèm để ý đến 187 mạng chết oan của Diệp gia!
“Tuyên Thiệu, thiếp biết chàng yêu thiếp, thiếp biết chàng vô tội trong ân oán này. Nhưng mà xin lỗi, thiếp ngay cả một cái quá trình dốc hết tình yêu, không tiếc nuối cũng không thể cho chàng…” Yên Vũ thì thầm ở trong lòng.
Đêm đã khuya, gió hơi lạnh.
Tuyên Thiệu ôm Yên Vũ xuống đỉnh tháp. Hai người lại dắt tay nhau cùng đi xuống Thất Tinh tháp.
Ra cửa tháp, Yên Vũ nhịn không được quay đầu lại nhìn cây cổ thụ ngàn năm nguy nga đứng vững ở phía sau tháp. Tuy rằng nàng biết truyền thuyết có hơn phân nửa là Tuyên Thiệu bịa đặt, nhưng vẫn mở ra nụ cười nhạt. Mặc dù bọn họ một cây một tháp, nhưng đúng là vẫn còn ở cùng một chỗ, nương tựa nhau, nâng mắt là có thể nhìn thấy được.
Lúc này ở một chỗ sâu trong cấm cung, trong một gian đại điện hẻo lánh, cô gái thở dốc, ngân nga.
Cao Khôn đen mặt đứng ở cửa đại điện, nâng mắt nhìn ánh trăng một chút, sắc mặt chìm liễm.
Trong điện sau một tiếng hô to sung sướng, chỉ còn lại thở dốc liên tục.
Hắn gắt một cái, đưa tay móc móc lỗ tai, chờ người ở bên trong đi ra.
Mục Thanh Thanh mở hai mắt mơ màng, nhìn thấy cánh tay dài trơn bóng của mình đang đáp ở trên cổ một người đàn ông có chiều cao to lớn.
Người đàn ông cong lưng, trên vai tràn đầy mồ hôi.
Nàng ta cảm thấy trong cơ thể bỗng nhiên có một luồng nhiệt nóng, giống như đẩy nàng ta lên mây xanh. Hoàng thượng chẳng bao giờ cho nàng ta thể nghiệm sảng khoái như vậy.
Người đàn ông chậm rãi từ trên người nàng lui ra.
Nhờ ánh trăng, nàng nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh xa lạ của người đàn ông. Mặc dù không tuấn tú như của Tuyên Thiệu, nhưng cũng thuận mắt hơn nhiều so với gương mặt phù thủng của hoàng thượng.
Mục Thanh Thanh dùng cánh tay chống đỡ thân thể chậm rãi ngồi dậy, đang muốn hỏi tên họ của người đàn ông này, nhưng người đàn ông đã khoác áo ra khỏi phòng, sột soạt sửa sang lại quần áo xong thì nói với Cao Khôn. “Ta đi.”
“Ừm.” Cao Không gật đầu.
Người đàn ông kia tung người rời đi.
Mục Thanh Thanh hồi tưởng lại thể nghiệm chưa bao giờ có từ lúc sinh ra vừa rồi, vẫn có chút lưu luyến.
Trên người nàng ta còn hơi đau nhức, chống thân thể gắng gượng ngồi thẳng.
Nhìn thấy Cao Khôn đã cất bước tiến vào.
Chỉ một mảnh quần áo hỗn độn bày trên mặt đất, nơi này là một điện trống không người ở.
Mục Thanh Thanh cầm qua một bộ y phục, muốn che thân thể một chút, lại thấy y phục kia đã bị mình xé rách.
Cao Khôn cười nhạo. “Không cần che, nghe cũng đã nghe nửa ngày, còn sợ thấy sao?”
Trên mặt Mục Thanh Thanh hơi có vẻ lúng túng, cúi đầu lại nhìn thấy quần áo của mình trải trên mặt đất, còn có từng điểm từng điểm máu đỏ.
“Đây, đây là chuyện gì?” Nàng ta đã sớm đem mình cho hoàng đế làm không biết bao nhiêu lần rồi, lần đầu tiên cũng có một ít máu. Mà vết máu lốm đốm trước mắt này rõ ràng giống như là lạc hồng!
Cao Khôn nghe tiếng, tò mò nhìn lại, cũng là nhờ ánh trăng nhìn thấy mấy điểm đỏ sẫm này.
Hắn giơ tay lên sờ sờ cằm trơn bóng của mình. “Ý, ngược lại để cho thằng nhóc kia hời lớn!”
“Có, có ý gì?” Mục Thanh Thanh hoảng hốt bồn chồn.
Cao Khôn che miệng cười nhạo. “Có ý gì? Chiêu nghi không hiểu? Ha ha, loại chuyện này tuỳ rằng cực ít gặp phải, nhưng cũng không phải là chưa từng có. Long căn* quá ngắn, phá nhưng không vỡ, hôm này rốt cuộc phá hoàn toàn!”
(*là bộ phận giới tính của hoàng đế)
Trên mặt Mục Thanh Thanh đốt nóng một trận. “Xin phiền Cao công công chuẩn bị một bộ quần áo đến đây cho ta đi.”
Cao Khôn giơ tay từ chỗ cung nữ bị đánh ngất lấy ra quần áo ném ở trước mặt nàng, không có hứng thú nhìn một đống hỗn độn đầy đất này, xoay người đi ra phòng ngoài.
Trong lòng chỉ cảm thấy chuyện đêm nay có chút ý nghĩa.
Mục Thanh Thanh sửa sang xong, cũng xử lý đống hỗn độn trên mặt đất.
“Chuyện hôm nay cảm ơn Cao công công giúp đỡ.” Mục Thanh Thanh thấp giọng nói.
Cao Khôn khoát tay một cái. “Chiêu nghi không cần khách khí, ta và ngươi cũng không phải lần đầu tiên giao thiệp. Tối nay là ai lập kế ngươi, trong lòng chiêu nghi có thể chắc chắn?”
Mục Thanh Thanh nghe vậy lạnh lùng nói: “Không phải Yên Vũ thì chính là hoàng hậu, hoặc là hai người đồng loã! Hừ, ta vốn còn tưởng rằng hoàng hậu là người tốt đó!”
Cao Khôn chắp tay sau đít, gật đầu, vẫn không nhiều lời. “Khi chiêu nghi cần Cao mỗ thì cứ mở miệng, Cao mỗ nhất định vui lòng ra sức.”
“Cảm ơn. Coi Mục Thanh Thanh ta dễ trêu sao? Bất kể là hoàng hậu hay là Yên Vũ, ta nhất định sẽ không để cho bọn họ sống tốt!” Mục Thanh Thanh nghiến răng nói. “Xin Cao công công hãy đưa ta trở về.”
Chút chuyện nhỏ này đương nhiên Cao Khôn sẽ không từ chối.
Lúc Cao Khôn mang Mục Thanh Thanh trở lại Hoa Ân điện thì hoàng đế đã dẫn người, khí thế hung hăng chạy tới.
Mục Thanh Thanh để Cao Khôn bỏ nàng ta vào từ cửa sổ phía sau tẩm điện, rồi đóng cửa sổ lại từ bên trong.
Nàng ta vừa cởi áo, chui vào trong màn.
Liền nghe thấy cửa tẩm điện bị người ta đẩy ra.
“Mục chiêu nghi ở đâu?” Một cung nữ theo hoàng đế đến đây muốn xem náo nhiệt đứng ở cửa, cao giọng hô.
Mục Thanh Thanh vùi ở bên trong màn, bình phục tim đập khẩn trương, bình tĩnh lắng tai nghe.
“Hoàng thượng, cũng không biết Mục chiêu nghi bỗng nhiên rời đi đâu? Cung nữ thiếp thân của nàng bị phát hiện thông dâm với thị vệ, nói không chừng Mục chiêu nghi cũng…” Cung nữ nói như vậy, thâm ý cầm khăn tay che miệng, lui sang một bên.
Mục Thanh Thanh nghe ra đây là giọng nói của Hoa mỹ nhân, mắt hơi híp lại. “Hoa mỹ nhân, ta nhớ kỹ ngươi!”
“Chớ có nói bậy, Mục chiêu nghi có ở trong điện không?” Hoàng đế lớn tiếng hỏi một cung nữ khác của Hoa Âm điện.
“Chuyện này… Chuyện này… Nô tỳ…”
“Có ở hay là không, chẳng phải là một câu nói thôi sao, có khó trả lời như vậy sao?” Giọng nói của Hoa mỹ nhân vừa nhọn vừa sắc.
Mục Thanh Thanh ngoéo khoé miệng, là lúc mình lên sân khấu rồi.
Nàng ta dụi dụi mắt, làm ra một bộ dáng còn buồn ngủ, một tay vén màn lên, nhẹ giọng hỏi: “Ai ở ngoài ồn ào vậy?”
Mọi người đứng ở cửa điện đều bị một tiếng êm dịu này chấn động đến sửng sốt.
Hoa mỹ nhân chắc chắn lúc này nàng ta sẽ không có ở tẩm cung, trợn to hai mắt nhìn. “Ngươi, ngươi sao ở đây?”