“Muội nghe được cái gì vậy?” Mục Thanh Thanh khẩn trương cầm tay Yên Vũ, dựng lỗ tai lên. Nhưng phòng giam bằng đá này vô cùng phong kín, nàng không nghe được gì cả. Nghe âm thanh mọi người dần đần đi xa.
Yên Vũ cảm thấy càng sốt ruột. Nàng biết ở trong phòng giam này có kêu bể cổ họng thì người của Hoàng thành ti đến đòi người cũng không nghe được tiếng của bọn họ.
Nếu chờ cho hắn mang mọi người đi, lúc chất vấn mới phát hiện thiếu nàng và Mục Thanh Thanh, mặc dù sẽ trở lại đòi người nhưng tới lui trì hoãn như vậy chỉ sợ Vương bộ đầu đã sớm ra tay.
Lời nàng nói lúc nãy bất quá chỉ hù doạ Vương bộ đầu mà thôi. Hiện giờ vụ án được Hoàng thành ti tiếp nhận, mặc kệ là án lớn hay nhỏ, dù cho thật sự là vụ án giết người hàng loạt, cũng không liên quan đến Vương bộ đầu. Chỉ sợ hắn sẽ càng thêm trắng trợn.
Lúc Yên Vũ ngày càng sốt ruột, bỗng nhiên nghe được giọng nói quen thuộc từ rất xa.
“Nhìn xem trong đám người có người con gái tên là Yên Vũ không? Không phải là hoa nương, là tỳ nữ của hoa khôi.”
Tuy rằng giọng nói rất xa, phải là ở ngoài đại viện của nhà lao, vả lại truyền đến từ bên trong xe ngựa.
Nhưng bởi vì tinh thần Yên Vũ đang khẩn trương cao độ, cho nên lúc này nghe được tiếng nói vô cùng xa, ở trên xe ngựa kia, nàng cũng phân biệt được rõ ràng, đây đúng là tiếng của Tuyên Thiệu.
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, lúc này nghe thấy đặc biệt dễ nghe.
Nàng tức khắc thở dài nhẹ nhõm.
Trong tai nghe được tiếng người của Hoàng thành ti đi vòng trở lại.
“Quan gia, quan gia, thiếu hai người. Mục Thanh Thanh của lâu chúng tôi và tỳ nữ của nàng ta, Yên Vũ, không có ở đây!” Má Từ chạy đến nói với người của Hoàng thành ti. Người của Hoàng thành ti ừ một tiếng, nhấc chân đi tới trước mặt Vương bộ đầu, không nói hai lời, đá một cước vào ngực Vương bộ đầu.
Vương bộ đầu bị đá bay lên, va vào trên tường đá cứng rắn của nhà lao, nôn ra một búng máu.
Người nọ cười lạnh. “Giở trò với ta? Ngươi ngại mạng của mình quá dài có phải hay không?”
“Ty chức không rõ đại nhân nói cái gì?” Vương bộ đầu vẫn mạnh miệng.
Người nọ lại rút đao ra khỏi vỏ.
Yên Vũ chỉ nghe được Vương bộ đầu hét thảm một tiếng: “A… lỗ tai của ta…”
Nàng nghe được tiếng máu tươi ồ ồ trào tra, tiếng Vương bộ đầu nâng tay bụm lỗ tai của mình.
Nàng không nén nổi thở gấp.
Hoàng thành ti xử án quả nhiên thô bạo!
Lập tức có tiếng bước chân hỗn loạn chạy về phía phòng giam của các nàng.
Lúc tiếng chìa khoá cắm vào ổ khoá truyền đến, Mục Thanh Thanh hoảng sợ, lập tức nhảy dựng lên, nắm lấy cánh tay Yên Vũ. “Không phải là Vương bộ đầu kia lại trở lại chứ?”
Yên Vũ khẽ an ủi nàng ta. “Không phải, đừng sợ.”
Cửa sắt kẽo kẹt một tiếng, mở ra.
“Đi ra!” Cai ngục đứng ở cửa, hướng vào trong nhìn xung quanh.
Trong phòng giam quá mờ, mãi đến khi Yên Vũ đỡ Mục Thanh Thanh đi về phía trước vài bước thì hắn mới nhìn thấy hai người.
“Nhanh lên!”
Hai người ra khỏi phòng giam, đi theo gã cai ngục ra khỏi nhà lao.
Bỗng nhiên nhìn đến bên ngoài sáng rỡ, hai người còn có chút không thích ứng.
Nâng tay che ánh sáng đâm vào làm đau mắt, một lát sau mới từ từ mở mắt ra.
Vương mục đầu bị bắt đứng ở một bên, tay phải bụm lỗ tai phải, máu không ngừng tràn ra theo khe hở ngón tay.
Trong tay thủ hạ đỡ hắn đang cầm cái lỗ tai.
Mục Thanh Thanh nhìn thấy liền sợ tới mức mặt trắng bệch, nôn khan hai cái, hơn phân nửa trọng lượng đều dựa ở lên người Yên Vũ.
Yên Vũ chỉ liếc nhìn một cái. Nhưng nàng vẫn thấy được Vương bộ đầu trừng nàng và Mục Thanh Thanh, ánh mắt như sói dữ muốn ăn tươi nuốt sống các nàng.
Đỡ Mục Thanh Thanh đi về phía trước theo người đàn ông mặc áo gấm.
Ngoại trừ người của nha môn, lao ngục ra, cũng không thấy mọi người của Xuân Hoa lâu, duy nhất má Từ đang đứng ở góc tường, lo lắng nhìn quanh về phía cửa viện.
Người đàn ông áo gấm quay đầu liếc nhìn hai người bọn họ một cái, lạnh lùng nói: “Các ngươi trở về Xuân Hoa lâu đi. Vụ án giết người đêm qua đã giao cho Hoàng thành ti đảm nhận. Các ngươi trở về chờ thông truyền, vô cớ không được tuỳ ý ra ngoài.”
“Cảm ơn quan gia!” Yên Vũ kéo Mục Thanh Thanh vái chào người nọ.
Người nọ khoát tay. “Đi đi.”
Yên Vũ nâng mắt lén liếc hắn một cái. Người đàn ông trên dưới hai mươi tuổi, râu quai nón, sắc mặt hơi trắng, cặp mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng thâm thuý, cũng giống như giọng nói không có độ ấm của hắn.
Người nọ xoay người đi khỏi. Yên Vũ nhìn thoáng qua hướng hắn rời đi, chỉ thấy chiếc xe ngựa lớn, xa hoa mà mình ngồi vào lần đầu tiên chợt loé qua ở góc đường.