Đi thẳng qua một con đường, Tuyên Thiệu mới bỏ cánh tay trên vai Yên Vũ xuống.
Hai người vừa mới dựa vào chặt chẽ như vậy, giữa hai người đều là mùi đàn hương thơm nhàn nhạt trên người Tuyên Thiệu. Yên Vũ nhịn không được trên mặt nóng rang.
"Xem ra tối hôm qua theo dõi vẫn bị hắn phát hiện." Tuyên Thiệu lạnh lùng nói.
Yên Vũ sững sờ, đầu chân mày nhíu lại. "Không phải đâu, chúng ta luôn cách rất xa, lúc theo gần nhất cũng ở ngoài hai dặm, sao hắn lại phát hiện được chứ?"
"Tối hôm qua ngươi có nghe được trong viện nhà này còn người nào không?" Tuyên Thiệu hỏi.
Yên Vũ trầm ngâm đáp: "Còn có mấy người vú già cùng mấy gã sai vặt, cùng một ông lão giữ cửa. Ngoại trừ người trông cửa, những người khác đều đã ngủ. Đêm qua ngừơi đến đây lẽ nào chính là Cao Khôn?"
Tuyên Thiệu gật đầu, cất bước trở lại trên xe ngựa.
Nói như thế, trước đêm qua, lúc toà nhà này không có ai thì cũng đã là sản nghiệp của Cao Khôn. Hôm nay hắn lại rầm rộ ở chỗ này là vì phát hiện đêm qua bị ngừơi ta theo dõi nên hôm nay cố ý chờ ở chỗ này làm trò cho người ta xem một phen.
Yên Vũ nhíu mày theo lên xe ngựa. Thính lực của nàng luôn không có sai, tối hôm qua rõ ràng không có nghe được nguyên nhân khác thường bị người phát hiện. Sao lại bị Cao Khôn phát hiện chứ?
Tuyên Thiệu lên xe ngựa trước, thấy Yên Vũ chậm chạp theo sau, hơn nữa vẫn còn cau chặt mày, một lát sau chậm rãi mở miệng. "Ngươi cũng đừng nên tự trách, Cao Khôn võ công cao cường, vả lại dọc đường đi rất cẩn thận, trước đây ta phái người theo dõi hắn đều bị hắn bỏ rơi. Lần này đã thu hoạch không nhỏ."
Yên Vũ im lặng không lên tiếng, gật đầu một cái. Lại qua một hồi, mới hậu tri hậu giác phát hiện Tuyên Thiệu đây là đang an ủi nàng? Tuyên công tử luôn lạnh lùng không hợp tình người cũng biết an ủi người ta? Nâng mắt nhìn Tuyên Thiệu thì thấy hắn đã nhắm mắt giả vờ ngủ.
Yên Vũ cúi đầu, nhưng trong lòng có ấm áp vô hình. Nhưng nàng lại không biết Cao Khôn thấy nàng, nhận ra nàng chính là người giả trang Mục Thanh Thanh đêm đó, thì cũng hơi tức giận ở trong lòng.
Tuyên Thiệu luôn không gần nữ sắc, đến nỗi người quen biết hắn cũng hoài nghi hắn có phải long dương chi hảo* hay không. Thật vất vả thám thính được hắn dường như là có tâm tư đối với hoa khôi của Lâm An. Cao Khôn liền muốn mượn cơ hội này hiến mỹ nhân cho hoàng đế, khơi mào hiềm khích giữa hoàng đế và Tuyên Thiệu.
(*là "đoạn tụ" hay "gay" đó)
Nhưng không ngờ bị nha đầu này phá huỷ chuyện tốt.
Cao Khôn trở lại hoàng cung, liền tới Hoa Âm điện, chỗ ở của Mục chiêu nghi.
"Cao tổng quản hôm nay trái lại cực kỳ rãnh rỗi." Mục Thanh Thanh vừa đưa tay để cung nữ bên người sửa móng tay cho nàng ta, vừa nâng mắt nhìn Cao Khôn.
Tuy rằng thuốc mỡ đưa cho Yên Vũ là cầu xin Cao Khôn mới lấy được, hai người cũng coi như có quan hệ hợp tác. Nhưng Mục Thanh Thanh vẫn không lọt mắt loại đàn ông bị thiến như thế này.
Nếu không phải khuôn mặt của Cao Khôn thật cực kì tuấn tú thì nàng ta sẽ không hợp tác với hắn.
Cao Khôn cười lạnh. "Mục chiêu nghi vẫn có tâm tư ở đây sửa móng tay? Thuốc mỡ kia của ngươi thật sự không phát huy được tác dụng. Hôm nay ta xuất cung, đúng lúc gặp gỡ Tuyên công tử cùng tỳ nữ dung mạo xinh đẹp ở bên cạnh hắn. Trước mặt mọi người, Tuyên công tử không sợ hiềm nghi chút nào, cùng tỳ nữ kề vai sát cánh, ôm ôm ấp ấp rất thân mật. Trên mặt tỳ nữ trơn bóng, nhìn không thấy một vết thương nào... Chậc, chậc, chậc, thật đúng là trai tài gái sắc..."
Chỉ nghe "Rắc-" một tiếng, một móng tay vừa mới sửa xong của Mục Thanh Thanh bị nàng ta bấm gãy.
Cung nữ lập tức hoảng sợ quỳ xuống. "Chiêu nghi tha tội..."
Mặt Mục Thanh Thanh âm trầm, phất phất tay để cung nữ lui ra.
Trong Hoa Âm điện chỉ còn lại nàng ta và Cao Khôn.
"Cao tổng quản nói những điều này trước mặt ta là ý gì? Ta là chiêu nghi của hoàng thượng, Tuyên công tử cùng ai thân mật có quan hệ gì tới ta?" Mục Thanh Thanh lạnh mặt.
Cao Khôn cười khẽ. "Người quang minh chính đại không nói lời mờ ám. Mục chiêu nghi không thấy lạ tại sao mình lại đột nhiên bị chọn ở bên quân vương sao? Ta nghe nói... tỳ nữ bên cạnh Tuyên công tử từng là tỷ muội tốt của Mục chiêu nghi. Đêm đó, chính là nàng ta giả mạo Mục chiêu nghi, đưa bạc tự tiến cử đến hầu hạ hoàng thượng..."
Cao Khôn vừa nói vừa quan sát dung nhan tuyệt mỹ của Mục Thanh Thanh dần dần vặn vẹo, một đôi tay trắng noãn dần dần nắm lại thành quả đấm
Hắn cười thầm trong lòng, trên mặt lại lộ ra vẻ đồng cảm. "Loại cảm giác bị tỷ muội tốt của mình phản bội e rằng không dễ chịu chứ? Nhưng hôm nay nàng ta đã trở thành người phụ nữ bên cạnh Tuyên công tử, ngươi đối phó với nàng ta dĩ nhiên có Tuyên công tử che chở, chỉ sợ là không tiện ra tay."
Mấy chữ "người phụ nữ bên cạnh Tuyên công tử" như là kim đâm vào trong lòng Mục Thanh Thanh.
Trước đây nàng thật sự mù mắt mới có thể coi Yên Vũ thành tỷ muội tốt! Thảo nào lúc nàng nói cho Yên Vũ biết mình thích Tuyên Thiệu, Yên Vũ vẫn làm ra vẻ mặt không thèm để ý, trong chớp mắt lại phản bội mình, sáp vào Tuyên Thiệu. Thì ra nàng ta đã sớm mưu tính tất cả! Mình vẫn đần độn tin tưởng nàng ta!
"Cao tổng quản nói những điều này rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ Cao tổng quản muốn giúp ta?" Mục Thanh Thanh tận lực kềm chế tức giận trong lòng mình, bình tĩnh hỏi.
Cao Khôn cười. "Mục chiêu nghi bây giờ đang được hết sức sủng ái, nhìn thấy ngày sau sẽ phú quý không kể hết, ta dĩ nhiên là phải thừa dịp lúc có thể dựa vào người, dốc sức cho người, tránh cho sau này muốn ôm chân phật cũng không với tới được."
Nhìn thấy vẻ hoài nghi trong mắt Mục Thanh Thanh, Cao Khôn chuyển cách nói: "Thật ra cũng không hoàn toàn là vì giúp người, ta dĩ nhiên là có tâm tư. Tuyên công tử tuổi còn trẻ đã được vô cùng sủng ái, lại là người tâm phúc trước mặt hoàng thượng, thật sự khiến người ta ghen tỵ. Ta từ nhỏ hầu hạ bên người hoàng thượng, tín nhiệm của hoàng thượng đối với ta cũng không bằng đối với một đứa con nít đầu để chỏm! Ngươi nói có thật đáng giận không?"
Cao Khôn nói xong, vội vàng cầm quạt tự vả miệng mình. "Phi phi, nô tài nói sai, hoàng thượng nhân từ, ơn vua mênh mông cuồn cuộn, nô tài sao dám nghị luận hoàng thượng. Mục chiêu nghi, người chỉ coi như nô tài đánh rắm đi."
Cao Khôn cố ý lộ một nhược điểm cho Mục Thanh Thanh.
Quả nhiên thấy Mục Thanh Thanh lộ ra vẻ mặt an tâm.
"Thì ra là Cao tổng quản ghen tỵ Tuyên công tử?" Mục Thanh Thanh ngắm nghía đồ bịt móng tay có vẽ hoa màu lam*.
(*link thao khảo hình đây: http://item.taobao.com/item.htm?id=21715031830)
Cao Khôn gật đầu thấp giọng nói: "Không dám không dám..."
"Cao tổng quản không nói thật thì ta không thể tin được ngươi."
"Ây... Việc này, quả thật có một chút như vậy. Thật ra thì Mục chiêu nghi chung sức hợp tác với ta, người không thể đợi gặp được nha hoàn bên cạnh Tuyên công tử, có thể có Tuyên công tử ở nơi đó cản trở, người cũng không tiện ra tay không đúng sao? Chỉ có đối phó với Tuyên Thiệu trước, rồi nha hoàn bên cạnh hắn không có chỗ dựa vào, còn chưa phải là chiêu nghi ngài muốn gây khó dễ thế nào thì là thế đó sao?" Cao Khôn thầm thì đầu độc nói.
Mục Thanh Thanh lạnh lùng nhìn đồ bịt móng dài nhọn ở trong tay. Đối phó Tuyên Thiệu? Kêu nàng cùng Cao Khôn đối phó Tuyên Thiệu? Đối phó người đàn ông hào hoa phong nhã độc nhất vô nhị đã từng cứu nàng một mạng?
Nàng than nhẹ một tiếng ở trong lòng. Nàng làm không được a...
"Mục chiêu nghi?" Cao Khôn thấy nàng thất thần thì kêu một tiếng.
Mục Thanh Thanh ngẩng đầu lên, cười khẽ. "Cao tổng quản nói rất đúng! Nhưng thời gian ta ở trong cung ngắn ngủi, không có mạng lưới người. Lúc này còn phải dựa vào Cao tổng quản giúp ta."
"Chiêu nghi có chuyện gì xin cứ việc phân phó." Cao Khôn cười như một con hồ ly xinh đẹp, khoé mắt quyến rũ nhếch lên.
"Ta muốn gặp công tử nhà Nghiêm thị lang, Nghiêm Yến Sinh. Chẳng biết Cao tổng quản có thể an bài hay không?"
Mắt hồ ly của Cao Khôn xoay chuyển, cười ha hả gật đầu.
Hai ngày sau, Mục Thanh Thanh nhận được tin tức của Cao Khôn, kêu nàng giờ mẹo hai khắc chờ trong rừng hoa đào của triều trước ở gần đó.
Vừa qua giờ mẹo, Mục Thanh Thanh liền một mình xuất hiện trong mảnh rừng đào kia.
Khoảng hai khắc sau, nàng ta nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ từ phía sau truyền đến thì lập tức giả vờ thút thít nức nở, có chiếc khăn đã tẩm hành cay, chỉ cần chặm vào một tí là nước mắt liền tuôn trào không dứt.
Tiếng bước chân kia càng đến gần, tốc độ chậm lại chứng minh người tới không chắc chắn và dè dặt.
"Thanh Thanh?" Sau lưng truyền đến tiếng gọi khẽ.
Mục Thanh Thanh chợt ngừng khóc thút thít, chậm rãi xoay người lại. Khuôn mặt tiều tuỵ lo lắng của Nghiêm Yến Sinh hiện ra trước mắt.
"Nghiêm công tử..." Mục Thanh Thanh muốn nói lại thôi. Nước mắt tuôn xuống như hạt châu bị đứt.
Nghiêm Yến Sinh khó có thể khống chế tình cảm, nhịn không được tiến lên nắm chặt bờ vai gầy yếu của Mục Thanh Thanh. "Thanh Thanh, ta cho rằng đời này kiếp này sẽ không còn được gặp lại nàng..."
"Nghiêm công tử, chớ nói như vậy, thiếp... thiếp cũng tưởng nhớ công tử..." Mục Thanh Thanh đẩy tay Nghiêm Yến Sinh ra, lui về sau một bước. "Khiến cho người ta nhìn thấy, hiểu lầm công tử thì không tốt."
Nghiêm Yến Sinh vừa nghe lời này thì càng đau lòng, lập tức tiến lên một bước, ôm Thanh Thanh vào lòng. "Ta không sợ người khác hiểu lầm, cho dù là thánh thượng trách cứ, ta cũng nguyện cùng chết với nàng!"
Nước mắt của Mục Thanh Thanh ào ạt rơi vào cổ áo của Nghiêm Yến Sinh, đốt nóng tim của hắn.
Nàng lập tức che miệng Nghiêm Yến Sinh lại, từ trong ngực lấy ra một túi thơm thêu hoa sen tịnh đế* nhét vào trong tay hắn. "Nghiêm công tử, đừng nói lời này. Chúng ta đều phải cẩn thận sống sót, thiếp biết trong lòng chàng có thiếp là tốt rồi."
( link tham khảo hình: http://file12.mafengwo.net/M00/3B/25/wKgBpU7JDdexGvzsAANWOBKQj-057.jpeg)
Nghiêm Yến Sinh cầm chặt túi thơm, đau lòng không thôi. "Sao nàng bỗng nhiên tiến cung?"
Ai ngờ Mục Thanh Thanh vừa nghe lời này thì đau khổ trong lòng kéo đến, khóc không thành tiếng. Nghẹn ngào một lúc lâu mới nói: "Nha hoàn bên cạnh thiếp, thiếp coi nàng ta như tỷ muội vậy, nhưng không ngờ... nhưng không ngờ... Nàng ta trèo lên Tuyên công tử, liền xin Tuyên công tử hiến thiếp cho hoàng thượng... Tuyên công tử có ơn cứu mạng với thiếp, thiếp không trách hắn... Chỉ tự trách mình cùng công tử duyên phận mỏng..."
Mục Thanh Thanh nói xong, nghe thấy có tiếng chim hót chiêm chíp, là ám hiệu hẹn trước của nàng ta và Cao Khôn.
Lập tức đẩy Nghiêm Yến Sinh ra, xoay người muốn đi, nhưng quay mặt lại ngay, bi thương nhìn Nghiêm Yến Sinh, nói: "Công tử nên quên thiếp đi, quên hết... Lấy vợ sinh con, coi như chưa bao giờ quen biết thiếp..."
Nói xong liền chảy nước mắt, bước nhanh rời đi.
Không bao lâu, Cao Khôn liền dẫn người tìm đến, nhìn thấy Nghiêm Yến Sinh đang thất hồn lạc phách đứng trong rừng đào, làm như lo lắng nói: "Nghiêm công tử sao ở chỗ này, để cho chúng tôi đi tìm!"
Nghiêm Yến Sinh lập tức giấu túi thơm ở trong tay, vẻ mặt có chút hoảng hốt. "Hả, ta, ta bị lạc đường, không biết sao đã đi đến nơi này."
Mục Thanh Thanh trở về thẳng Hoa Âm điện, nước mắt vẫn còn hai hàng. "Đinh Hương con nha đầu kia, rốt cuộc tẩm bao nhiêu hành cay ở trên khăn?"
Nhưng cho dù Mục Thanh Thanh có bao nhiêu chật vật, Nghiêm Yến Sinh về đến nhà, mở túi thơm ra, thấy bên trong là một đoạn tóc đen thì sững sờ rất lâu.
Nghĩ tới cảm giác mỹ nhân mềm mại trong ngực cùng với vẻ mặt bi thương ngấn lệ của mỹ nhân, càng nghĩ đến từ nay về sau có muốn gặp nàng một lần cũng khó như lên trời, quả thật vừa buồn vừa tức.
Đêm đó liền mở tiệc ở quán rượu, mời Tuyên Thiệu.
Lúc đó Tuyên Thiệu đang dẫn theo Yên Vũ đi dạo ở phố phía tây bắc, thử để Yên Vũ nghe một chút rốt cuộc toà nhà Cao Khôn hao tổn tâm sức bí mật đi vào cất giấu bí mật gì.
Cũng để tránh đầu ngọn gió ở trong nhà một chút.
Kể từ ngày có người nhìn thấy Yên Vũ sáng sớm đi ra từ trong phòng ngủ của Tuyên Thiệu, trong Tuyên phủ sôi sùng sục.
Lâm Ngọc Dao đã khóc hai ba trận ở trước mặt Tuyên phu nhân.
Tuyên phu nhân cũng gọi Yên Vũ đến hỏi, không những vẻ mặt ôn hoà mà còn thưởng không ít đồ cho nàng.
Yên Vũ cảm thấy việc này rất bất đắc dĩ, nhưng lại không cách nào giải thích. Dưới ánh mắt tha thiết của Tuyên phu nhân, nàng cảm thấy vô cùng áp lực, có thể dừng ở bên ngoài lâu một chút rồi trở về thì thật là tốt.
Lúc gia đinh của Nghiêm gia tìm tới, Lộ Nam Phi đang đánh xe, ba người chủ tớ đã qua lại mấy vòng ở phố bắc.
Nghe nói Nghiêm Yến Sinh mở tiệc chiêu đãi, Tuyên Thiệu không do dự nhiều, liền đi đến nơi hẹn.
Nghiêm Yến Sinh bao cả quán rượu, chuẩn bị một bàn lớn món ăn nổi tiếng của Lâm An.
Rượu qua ba tuần, trên mặt Nghiêm Yến Sinh đã hiện ra chút ửng đỏ. Ánh mắt có phần mê ly rơi trên người Yên Vũ ở sau lưng Tuyên Thiệu.
"Tuyên công tử, tỳ nữ này của ngươi dáng dấp không tệ. Ngươi tặng nàng cho ta, ta tặng lại Tuyên công tử hai tiện tỳ được không?" Nghiêm Yến Sinh nói xong liền để ý sắc mặt của Tuyên Thiệu.
Mặt Tuyên Thiệu trầm như nước, đôi mắt đen nhánh sáng ngời như hắc diệu thạch bình tĩnh không lay động nhìn Nghiêm Yến Sinh. "Nghiêm công tử nói cái gì? Ta không nghe rõ?"
Nếu như bình thường Tuyên Thiệu nói như vậy, người khác nhất định không còn dám mở miệng.
Nhưng Nghiêm Yến Sinh tưởng nhớ Mục chiêu nghi trong cung, mượn mời rượu mà cười ha hả. "Nghe nói Tuyên công tử luôn không gần nữ sắc, không phải là không bỏ được chứ?"
Tuyên Thiệu ném chén rượu trong tay lên bàn. "Nếu ta thật không bỏ được thì sao?"
Nghiêm Yến Sinh cười lắc đầu. "Trong ngày thường thì tuỳ ngươi, nhưng hôm nay không thể thuận theo Tuyên công tử..."
Nghiêm Yến Sinh nói xong, dưới gối mềm nhũn, ngồi trượt ở trên ghế. Mềm nhũn vô lực nhìn Tuyên Thiệu cười không ngừng.
Tuyên Thiệu đứng dậy, kéo Yên Vũ muốn đi, nhưng chợt thấy chóng mặt một trận. Lảo đảo hai cái, suýt nữa ngã xuống đất.
Yên Vũ lanh tay lẹ mắt đỡ lấy hắn.
Ánh mắt Tuyên Thiệu lạnh lùng nhìn Nghiêm Yến Sinh.
Nghiêm Yến Sinh mơ hồ nói: "Ta biết ngươi luôn cẩn thận, cho nên ta đã bỏ thuốc mê ở trên người mình."
Nói xong hắn liền hôn mê.
Người Tuyên Thiệu lảo đảo.
Lộ Nam Phi lập tức tiến lên đỡ lấy Tuyên Thiệu.
Cửa phòng bao bỗng nhiên bị mở ra. Gia đinh của Nghiêm gia lập tức bao vây phòng bao.
Người đi theo bên cạnh Nghiêm Yến Sinh nói: "Lưu lại cô gái này, chúng tôi lập tức đưa Tuyên công tử rời khỏi. Nếu không để lại, chẳng biết Lộ đại nhân sức lực một người có chống cự nổi trăm người của Nghiêm gia hay không?"
Yên Vũ nhíu mày nhìn Lộ Nam Phi, thấy hắn đang đỡ Tuyên Thiệu cũng liếc mắt nhìn mình.
"Lộ đại nhân..."
Lúc này Tuyên Thiệu đã bất tỉnh nhân sự.
Lộ Nam Phi nhíu mày tự suy nghĩ một hồi. "Yên Vũ cô nương, đắc tội!" Thấy hắn bỏ lại Yên Vũ, gia đinh Nghiêm gia lập tức nhường ra một lối đi.
Lộ Nam Phi thật sự cõng Tuyên Thiệu rời đi không quay đầu lại.
Yên Vũ bị vứt lại một mình ở trong vòng vây của gia đinh Nghiêm gia, trong lòng vẫn hy vọng xa vời có phải là kế hoãn binh của Lộ Nam Phi không đây? Có thể nào hắn an trí cho Tuyên Thiệu xong thì vòng trở lại cứu mình không?
Nhưng trong tai nghe thấy tiếng Lộ Nam Phi cưỡi xe ngựa nhanh chóng rời đi, càng chạy càng xa.
Mình thực sự bị bỏ lại?
Sắc mặt Yên Vũ cứng ngắc, nhìn người tuỳ tùng của Nghiêm Yến Sinh.
"Mang đi!"