Mặc dù giọng nói của hắn không lớn, hơn nữa rất nhiều người quỳ trong Hoa Âm điện.
Nhưng toàn bộ lời của hắn vào lỗ tai Yên Vũ.
Lúc này Yên Vũ hoàn toàn hiểu ra Mục Thanh Thanh vừa diễn kịch vừa giả thần giả quỷ. Vừa đau bụng vừa ngất, mục đích chính là để hãm hại hoàng hậu.
Người khác không biết, nhưng nàng hết sức rõ ràng. Ngày sinh tháng đẻ trên con rối căn bản không phải là bát tự của Mục Thanh Thanh, bất quá chỉ do má Từ thuận miệng bịa ra.
Cho dù vu thuật dùng hình nhân hữu dụng, cũng tuyệt đối không nguyền rủa được tới trên người nàng ta.
Yên Vũ nâng mắt nhìn về phía Mục Thanh Thanh.
Mục Thanh Thanh cảm nhận được ánh mắt của nàng, cũng nhìn lại về phía nàng.
Ánh mắt của hai người gặp nhau, Yên Vũ tập trung nhìn nàng ta.
Nhưng Mục Thanh Thanh nhanh chóng lái ánh mắt nhìn về phía hoàng đế. “Hoàng thượng, thần thiếp hơi mệt mỏi, muốn vào bên trong nghỉ ngơi một chút, có thể để Tuyên thiếu phu nhân theo tiếp thần thiếp hay không?”
Tuyên Thiệu nghe vậy nhíu mày, còn chưa mở miệng thì nghe hoàng đế nói: “Chuyện này có gì mà không thể? Khó được các nàng hợp ý nhau. Thiệu nhi cũng sẽ không có ý kiến chứ?”
Tuyên Thiệu chắp tay. “Vậy thần trước tiên bắt đầu thẩm vấn những cung nhân này. Sớm tìm ra chân hung gieo hoạ cho nương nương cũng tốt.”
Hoàng đế gật đầu đồng ý.
Mục Thanh Thanh vẫy vẫy tay với Yên Vũ. Yên Vũ chậm rãi tiến lên.
Hai người đỡ nhau, tựa như tình cảm rất tốt, đi vào gian trong.
Vòng qua bình phong, Mục Thanh Thanh thấp giọng, nói: “Ngươi tốt nhất đừng chõ mõm vào.”
Yên Vũ nghe được nàng ta đầy khí thế, trong giọng nói nào có nửa phần yếu đuối gì. Gật đầu một cái, nói: “Ngươi quả nhiên là giả bộ.”
“Chuyện không liên quan tới ngươi, chỉ sẽ khiến mình hãm vào!” Mục Thanh Thanh lạnh lùng nói.
Yên Vũ đỡ nàng ta đến bên giường. “Nương nương nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi.”
Mục Thanh Thanh vội nắm lấy tay nàng. “Ngươi cam đoan với ta!”
“Cam đoan cái gì?” Yên Vũ nhướng mày.
“Cam đoan ngươi sẽ không dính líu đến chuyện này.”
“Tại sao ta phải cam đoan với loại người như ngươi?” Yên Vũ khinh thường.
Mục Thanh Thanh cười nhạt. “Bởi vì ta đã nói với ngươi rằng dính líu vào đối với ngươi không có điều tốt. Không chỉ không giúp được người khác mà cũng sẽ chỉ khiến ngươi sa vào thị phi.”
Yên Vũ bị nàng ta kéo ngồi xuống cạnh giường. Người ngoài nhìn vào, hai người tựa như vô cùng tha thiết, tay cầm tay, rúc vào bên giường, nhỏ giọng nói thầm thì.
Thật ra trong lời nói đều sắc bén.
“Ta chỉ muốn chứng minh ngày sinh tháng đẻ không phải là của ngươi, ngươi trắng trợn giả bộ tất cả.” Yên Vũ nhướng mày nói.
Mục Thanh Thanh nghiêng mặt liếc nhìn nàng một cái. “Dù cho ta giả bộ, bây giờ ta cũng không phải đang chiến đấu một mình. Ngươi nghĩ, hoàng thượng sẽ làm gì ta đây?”
Khi nói chuyện, nàng ta đưa tay đặt ở trên bụng còn chưa nhô ra của mình, nhẹ nhàng vuốt ve.
Đúng rồi, hoàng thượng cực kỳ để ý đến đứa bé này.
Trong cung đã có sáu năm không có thêm con nối dòng. Dù cho hoàng thượng cuối cùng biết Mục Thanh Thanh là cố ý giả bộ dáng vẻ bị hại, hãm hại hoàng hậu, chỉ sợ cũng sẽ xem hoàng tự trên hết, sẽ không làm gì đối với nàng ta, chuyện này chỉ biết âm thầm bỏ qua.
Nhưng nếu mặc cho Mục Thanh Thanh hắt nước bẩn vào người hoàng hậu, theo vẻ giận dữ lúc này của hoàng đế, chỉ sợ hoàng hậu lành ít dữ nhiều.
Mục Thanh Thanh huênh hoang trong cung không ai bằng, nếu ngày nào đó nàng ta lên vị trí hoàng hậu…
Yên Vũ nghiêng mặt nhìn Mục Thanh Thanh. Hai người bọn họ sẽ có một ngày chung sống hoà bình, bất kể hiềm khích lúc trước sao?
Theo hiểu biết đối với Mục Thanh Thanh, chỉ sợ là không thể.
“Lúc nô tỳ đang quét dọn sân vườn thì nhặt được dưới con rùa chạm khắc từ gỗ sồi ở trong sân.”
Yên Vũ nghe thấy ma ma làm việc nặng sợ hãi thành thật nói.
Tuyên Thiệu vì ở trong cung theo nàng, cố ý ở lại Hoa Âm điện thẩm vấn tất cả mọi người. Thường ngày, loại chuyện này đều đưa tới Hoàng thành ti thẩm vấn.
“Ngươi nhặt được con rối này khi nào? Còn có ai thấy ngươi nhặt về từ trong sân?” Tuyên Thiệu ngồi trên ghế bành bằng gỗ lê vàng, hỏi.
“Chuyện này… Lúc đó nô tỳ nhặt được là buổi tối, ngoài nô tỳ ra không có ai khác thấy được…” Ma ma làm như bị doạ cho phát sợ.
“Hiền phi nương nương bắt đầu đau bụng từ lúc nào?” Tuyên Thiệu lại hỏi cung nữ ở bên cạnh.
Cung nữ hồi bẩm, nói: “Lúc buổi chiều, nương nương tựa như thấy trong bụng khó chịu, truyền thái y, thái y nói không có chuyện gì. Sau đó càng ngày càng đau, mới vừa truyền dọn bữa tối thì nương nương chợt đau dữ dội, ngồi cũng ngồi không yên. Lúc bấy giờ chúng nô tỳ mới bẩm rõ với hoàng thượng.”
“Con rối là ngươi làm à?” Yên Vũ bỗng nhiên quay sang nói bên tai Mục Thanh Thanh đang nằm.
Mục Thanh Thanh lạnh lùng nhìn nàng. “Phải thì sao? Không phải thì sao? Đây chỉ là suy đoán của ngươi, ai có thể chứng minh?”
“Bất kỳ một cung nữ nào trong cung cũng không làm ra đường may thô như vậy.” Yên Vũ cười nhạo nói.
“Vậy ngươi đi nói đi, xem hoàng thượng sẽ tin ngưoi hay là tin ta?” Mục Thanh Thanh không sợ hãi, buông tay nàng ra, dựa vào đầu giường. “Ta chỉ là có lòng tốt nhắc nhở ngươi đừng dính líu vào, miễn cho dẫn đến tai bay vạ gió. Ngươi cho rằng ta sợ ngươi sao?”
Yên Vũ đứng dậy. “Ờ, cảm ơn lời nhắc nhở của ngươi, ta biết rồi, không có việc gì thì ta có thể đi được chưa?”
Mục Thanh Thanh gật đầu, lười biếng phất tay. “Đi đi, đi đi. Hai chúng ta nhìn nhau đều ghét, cũng thật không có gì đáng nói.”
Yên Vũ chậm rãi ra khỏi nội điện.
Tuyên Thiệu liếc nhìn nàng một cái, trên mặt lộ ra vẻ an tâm. Lại đơn giản thẩm vấn vài câu, liền kêu áp giải tất cả những người có liên quan đến Hoàng thành ti. Cái xác của thái giám được kéo lên trong giếng cạn kia cùng con rối được tạo ra vụng về dùng cho vu thuật nguyền rủa kia cũng đều đưa về Hoàng thành ti.
Hai vợ chồng đều xin cáo lui với hoàng đế, dắt tay ra khỏi cấm cung.
Trên xe ngựa quay về Tuyên phủ, Yên Vũ rất muốn nhắc lại đề tài hai người đang đàm luận trước khi bị cắt đứt.
Tám năm trước, rốt cuộc hắn đã trải qua cái gì mới có thể cha con không hoà thuận với Tuyên Văn Bỉnh như thế?
Có thể vừa trải qua chuyện kia ở trong cung, đã không tìm được bầu không khí, nàng hỏi lại, không biết hắn có còn tâm trạng nói nữa không đây?
“Hiền phi tìm nàng nói cái gì?” Vẫn là Tuyên Thiệu mở miệng trước.
“Hả, chàng cũng nhìn ra à. Đây rõ ràng là mưu kế của nàng ta cố ý hãm hại người khác. Nàng ta nói cho thiếp biết, kêu thiếp đừng dính líu vào chuyện này, bằng không bản thân khó bảo toàn.” Yên Vũ từ tốn nói, tựa như hoàn toàn không bị bối rối bởi uy hiếp của Mục Thanh Thanh.
Tuyên Thiệu gật đầu. “Vậy nàng tính sao?”
“Hả?” Yên Vũ ngẩng đầu nhìn hắn. “Thiếp dự tính?”
“Nàng ta luôn châm chích nàng. Đây chẳng phải là thời điểm tốt cho nàng phản kích sao?” Tuyên Thiệu nhàn nhạt nói.
Yên Vũ nghe vậy kinh ngạc nhìn hắn.
Tuyên Thiệu cười khẽ. “Tại sao trong mắt nàng có vẻ bất ngờ? Thế nào, nàng nghĩ rằng ta là loại người bằng lòng bị động thụ địch sao?”
Yên Vũ khẽ lắc đầu.
“Ta và nàng là vợ chồng một thể, ta dĩ nhiên không muốn nàng bị uy hiếp. Nếu nàng không muốn để ý tới chuyện này, tự ta sẽ xử lý giúp nàng.” Tuyên Thiệu nhàn nhạt nói. “Địch và bạn vẫn chưa xác định rõ. Dẫn bạn vào giết địch, không cần đích thân mình ra tay.”
“Không cần, thiếp tự mình.” Yên Vũ lập tức lên tiếng từ chối.
Tuyên Thiệu biết có một số việc nếu hắn toàn quyền làm thay thì cũng không phải nhất định tốt cho nàng.
Nàng tự có chủ kiến của mình, không phải là vật phụ thuộc hắn, không cần lớn nhỏ gì cũng đều phụ thuộc vào hắn.
Hai người trở lại Tuyên phủ. Tuyên Thiệu sắp xếp hồ sơ chuyện có liên quan đến vu thuật hình nhân, cho Yên Vũ lật xem. Bây giờ đã rõ ràng tìm được hình nhân kia, thời gian chênh lệch không bao nhiêu liền có người phát hiện thi thể của tiểu thái giám thuộc cung của hoàng hậu trong cái giếng cạn ở bên ngoài lãnh cung.
Giữa hai người này có liên hệ hay không, thau nước bẩn này rốt cuộc Mục Thanh Thanh có phải định giội lên đầu hoàng hậu hay không thì chưa xác định được. Yên Vũ trực giác như vậy.
Rốt cuộc thì cô ta sẽ làm cách nào để giá hoạ cho hoàng hậu đây? Nếu có thể biết được bước tiếp theo cô ta sẽ làm gì, phải chẳng có thể dẫn mối hoạ này sang nơi khác?
Cũng may chuyện này giao cho Hoàng thành ti xử lý, Yên Vũ cũng có thể biết tiến triển của vụ án trước tiên.
Trưa ngày hôm sau, Tuyên Thiệu lại phái người đưa về một lá thư.
Trên lá thư viết kết quả thẩm vấn.
Trải qua kiểm nghiệm, vải dùng để làm hình nhân chính là gấm trắng, cống phẩm của Tô Châu. Chỉ có hoàng hậu trong cung có được vào nhiều năm trước, nhưng ngay cả trong cung của Hiền phi cũng có. Mà vải để làm hình nhân thoạt nhìn là đã lâu năm. Tiểu thái giám được vớt lên trong giếng cạn sau khi trải qua khám nghiệm tử thi thì biết được là bị người ta đánh hôn mê rồi ngộp chết. Đã chết hai ba ngày. Mà cung nữ của Hoa Âm cung chứng thực vào mấy ngày trước bọn họ có nhìn thấy tên thái giám này lảng vảng ở bên ngoài Hoa Âm cung.
Yên Vũ gấp lá thư lại.
Thủ đoạn của Mục Thanh Thanh cũng không cao minh, nhưng vì thái giám kia bày nghi* trận, không ai sẽ hoài nghi Hiền phi làm hình nhân tự nguyền rủa mình.
(*nghi ngờ)
Làm sao mới có thể giúp hoàng hậu phá cái bẫy này của Mục Thanh Thanh, cùng mượn tay hoàng hậu loại trừ uy hiếp nhìn chằm chằm như hổ của Mục Thanh Thanh đối với nàng đây?
Tuy Yên Vũ hết sức rõ ràng Mục Thanh Thanh hoàn toàn không tin những thứ này, hơn nữa ngày sinh tháng đẻ viết trên hình nhân cũng không phải là của nàng ta.
Yên Vũ suy nghĩ một hồi, cảm thấy cần phải đem việc này nói cho hoàng hậu biết mới được.
Tuyên Thiệu còn chưa báo cáo kết quả thẩm vấn với hoàng đế, để hoàng hậu biết trước một bước cũng có đề phòng tốt.
“Tô Vân Châu!” Yên Vũ kêu một tiếng.
Tô Vân Châu lập tức từ ngoài cửa nhảy vào. “Thiếu phu nhân gọi ta có việc?”
“Ngươi giúp ta đưa phong thư đến trong cung, dâng cho hoàng hậu nương nương.” Yên Vũ giao lá thư đã phong kín cho Tô Vân Châu, cùng đưa cho nàng ta một xấp vàng lá. “Biết đút lót như thế nào chứ?”
Tô Vân Châu gật đầu, nhìn thấy dáng vẻ trịnh trọng của Yên Vũ thì nét mặt tươi cười cũng nghiêm túc lại. “Ta hiểu rồi.”
Tô Vân Châu cưỡi khoái mã chạy thẳng tới cửa cung.
Sở dĩ Yên Vũ kêu nàng ta đi là bởi vì nàng ta lên ngựa có thể cưỡi, xuống ngựa có thể chạy, tốc độ rất nhanh nhẹn.
Tô Vân Châu đến cửa cung dĩ nhiên là bị ngăn lại.
“Ta là Tuyên thiếu phu nhân phái tới dâng thư cho hoàng hậu nương nương.” Tô Vân Châu tung người xuống ngựa, vươn tay đưa phong thư cùng ngọc bài của Tuyên gia, đồng thời kẹp một xấp vàng lá phía dưới phong thư.
Tướng lãnh giữ cửa nhận phong thư và ngọc bài nhìn một chút rồi trả lại.
Tô Vân Châu nhìn thấy vàng lá phía dưới phong thư không còn, trên mặt nhẹ nhõm một trận.
“Đi đi, nhưng ngựa phải lưu lại, bên trong cấm cung không cho phép cưỡi ngựa!” Tướng lãnh phất phất tay nói.
Tô Vân Châu thuận theo dắt ngựa qua một bên, bước nhanh vào cửa cung.
Đến lúc thị vệ ở cửa không nhìn thấy nàng ta nữa thì nàng ta nhún người bay lên, nhắm hướng nội cung lao đi.
Mấy tên thái giám giữ cửa nội cung đang đứng trong bóng râm khẽ nói cười gì đó.
Thấy Tô Vân Châu đi lên phía trước, lập tức cản nàng ta lại. “Làm cái gì?”
Tô Vân Châu dựa theo y như trước, đưa lên phong thư cùng ngọc bài, đồng thời kẹp vàng lá ở dưới phong thử. “Ta do thiếu phu nhân của Tuyên gia sai tới, dâng thư cho hoàng hậu nương nương.”
Thái giám nhận thư, cười nói: “Tuyên thiếu phu nhân có chuyện gì thì cũng nên tự mình đến bái kiến hoàng hậu nương nương, nào có đạo lý phái một nha hoàn đến? Ngươi là giả mạo phải không?”
Tô Vân Châu thấy hắn thu vàng lá mà còn nói chuyện như vậy, vội la lên: “Ngọc bài của Tuyên gia ở đây, ta giả mạo ở đâu chứ?”
“Ngọc bài của Tuyên gia cũng có thể bị kẻ gian trộm đi!” Tên thái giám đó nói sẽ phải huỷ đi phong thư.
Tô Vân Châu tiến lên ngăn cản.
Tên thái giám bên cạnh lập tức cản nàng ta lại.
“Đó là thư của thiếu phu nhân nhà ta dâng cho hoàng hậu nương nương, há có thể cho ngươi nhìn trộm!” Tô Vân Châu vội la lên.
Tên thái giám cười hì hì. “Ta không kiểm tra qua sao có thể biết ngươi có nói dối hay không đây?”
“Nếu ta không có nói dối, ngươi tự huỷ đi thư tính của chủ tử thì phải bị tội gì?” Tô Vân Châu lạnh lùng nói.
“Ta đây là tận chức tận trách, nếu chủ tử hỏi tới, ta cũng nói như vậy. Nhưng nếu ngươi là giả mạo, hoàng cung này người vào được nhưng không ra được!” Thái giám nói xong thì mở phong thư, móc lá thư ở bên trong ra.
Tô Vân Châu biết nơi này là hoàng cung, không phải là nơi mình có thể tuỳ tiện dương oai, nắm nắm tay lại, nhưng cuối cùng không động thủ với mấy tên thái giám này.
Tên thái giám đó xem thư một chút, cười xuỳ một tiếng, lạnh lùng nhìn qua Tô Vân Châu.
Tô Vân Châu căng thẳng trong lòng.
Nhưng tên thái giám đó giơ tay đưa thư tới trước mặt nàng ta. “Mau đi đi.”
Nàng ta hồ nghi nhận lấy thư, lại nhìn nhìn tên thái giám đó.
“Còn không đi? Ngươi không tính đi vào sao?” Tên thái giám hểnh mũi lên trời, hừ với nàng một tiếng.
Lúc này Tô Vân Châu mới cất bước đi mau.
Cuối cùng cũng không có nhục sứ mệnh đến được Phượng Nghi cung, giao thư cho hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu vô cùng ngạc nhiên với chuyện Tuyên thiếu phu nhân đột nhiên viết thư cho bà ta, kêu nha hoàn trực tiếp đưa vào.
Mở lá thư ra, chỉ thấy bên trên có nét chữ Khải thanh tú ca ngợi lần trước ở trong vườn quế, thưởng thức được hoa quế ở trong cung đẹp đến bực nào, bánh hoa quế của ngự thiện phòng ngon ra sao. Rồi ở trong thư hỏi, bây giờ ý thu đã dần đậm, có phải vườn hoa quế trong cung đã nở rộ, ngự thiện phòng có thể làm tiếp bánh hoa quế không? Gần đây nàng không ngon miệng, mỗi khi ngửi được mùi hoa quế liền nhớ lại bánh hoa quế đã được thưởng thức ở trong cung khó có thể quên đi mùi vị. Cho nên nàng mặt dày xin hoàng hậu nương nương một chút bánh để giải nỗi thèm ăn nhiều ngày qua.
Trong thư tựa như thật sự là đang nói bánh hoa quế.
Hoàng hậu nương nương đọc thư xong cũng nở nụ cười. Đối thoại trong vườn quế lần trước, bà ta nhớ rất rõ. Vẫn chưa nhận được câu trả lời của Tuyên thiếu phu nhân, bà ta vốn đã từ bỏ đột phá Tuyên gia từ trên người nàng.
Đến hôm nay không ngờ lại nhận được “thư về bánh hoa quế” của nàng.
“Người đâu, đến ngự thiện phòng lấy một ít bánh hoa quế tới.” Trên mặt hoàng hậu mang ý cười, ra lệnh.
Tô Vân Châu chỉ ở trong thiên điện không bao lâu liền thấy ma ma nhất đẳng bên cạnh hoàng hậu mang theo hộp đựng thức ăn đi đến.
“Nương nương phân phó nô tài đi tặng chút điểm tâm cho Tuyên thiếu phu nhân, ngươi cùng ta xuất cung đi thôi.” Ma ma nói với Tô Vân Châu.
“Không cần, ta tự mình cầm về được rồi!” Tô Vân Châu cười hì hì tiến lên, hai tay chuẩn bị nhận lấy hộp đựng thức ăn.
Ma ma lại di chuyển thân mình, tránh được tay của nàng ta. “Đây là nương nương phân phó, lão nô cũng chỉ có thể theo cô nương một chuyến, xin mời cô nương.”
Tô Vân Châu cũng không kiên trì, quay lưng, bĩu môi. Nàng ta còn tưởng là chuyện lớn gì, không phải chỉ là một hộp bánh thôi sao, cũng đáng để cẩn thận từng li từng tí như vậy?
Yên Vũ đang ở trong viện sốt ruột chờ, nghe thấy có tiếng xe ngựa đến, tập trung tinh thần lắng nghe, bên trong hình như có tiếng của Tô Vân Châu. “Bánh hoa quế của trong cung này thật đúng là thơm quá! Khó trách thiếu phu nhân nhà ta phải đặc biệt viết thư đến xin!”
Một giọng khác cười cười căng thẳng, vẫn không nhiều lời.
Lúc này Yên Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, tới là tốt rồi.