Yên Vũ

Chương 130: Chương 130: Nàng vẫn tuyệt tình như vậy




Ngày hôm đó Yên Vũ đang rầu rĩ ngồi trong hành lang phơi nắng ấm mùa đông, Linh Nhi theo Lục Bình trở về từ tiền viện.

Hôm nay Lộ Nam Phi hưu mộc, Linh Nhi muốn đi theo học nhận biết dược liệu, nhưng con bé dường như còn hơi e ngại Lộ Nam Phi, mỗi lần đều phải Lục Bình theo cùng thì con bé mới dám đi.

Yên Vũ đương nhiên sẽ không phản đối, mỗi lần đều để Lục Bình nghỉ, cho phép nàng ta cùng đi.

Linh Nhi nắm tay của Lục Bình, vừa nhảy chân sáo vừa lưng đeo dược liệu mới nhận thức.

Nâng mắt nhìn thấy Yên Vũ ngồi trong hành lang, con bé cười hì hì vẫy tay chào Yên Vũ. “Thiếu phu nhân, chúng tôi đã về rồi!”

Lục Bình kéo con bé một cái, bảo con bé không nên mất quy củ như vậy.

Nhưng Yên Vũ khoát khoát tay, ôn hoà kêu con bé tiến đến. “Không sao, con bé là tuổi vô câu vô thúc*, ngươi dù sao cũng không nên cấm đoán con bé, tuỳ ý như vậy mới tốt.”

(*vô câu vô thúc: là thành ngữ, chỉ tự do, không bị giới hạn)

Yên Vũ nhìn nụ cười sáng rỡ, hoạt bát đáng yêu, vẻ mặt ngây thơ của tiểu Linh Nhi, gần giống như thấy được Tô Vân Châu của trước đây.

Khi Tô Vân Châu còn bé có phải giống như Linh Nhi bây giờ hay không?

Lúc mình năm tuổi thì đã bị mẹ quản rất nghiêm, cười không nhe răng, giơ tay nhấc chân đều có quy chế, ngay cả giọng nói cao thấp đều phải có giới hạn, hiếm khi không thích hợp sẽ nói nàng mất phong cách quý phái. Năm, sáu tuổi chính là tuổi ham chơi, nhớ lại tuổi thơ của mình thật giống như chim bị nhốt trong lồng.

Nàng hâm mộ nhất là Tô Vân Châu tuỳ ý, tự do tự tại. Hôm nay thấy Linh Nhi hoạt bát, tất nhiên là không chịu nổi khiến con bé không được tuỳ ý, tự do tự tại như mình khi đó.

“Hôm nay đã học cái gì? Có nhớ không?” Yên Vũ kéo tay của Linh Nhi, vuốt mái tóc mềm mại của con bé.

Khi Linh Nhi mới tới, tóc vừa khô vừa vàng giống như rơm.

Dưỡng vài ngày đến nay, Lục Bình vẫn thường dùng trứng gà để con bé dưỡng tóc, dùng hà thủ ô cùng xà bông mài thành bột để con bé gội đầu. Hôm nay ít nhiều đã tốt hơn chút, Không còn vàng nữa, đã hơi bóng hơn chút.

“Dạ. Lộ đại nhân dạy con nhận thức nhiều thảo dược, có tên rất êm tai như bạch truật, bạch thược, bạch chỉ, bạch cập, hoàng cầm, đương quy, có tên hơi kỳ quái như bà bà đinh, bát bảo cảnh thiên, sử quân tử, lưu ký nô*. Thật nhiểu thật nhiều! Chỉ cần nghe thấy mùi thuốc là con có thể phân biệt ra được nó là cái gì!” Linh Nhi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, dựa vào trên đùi Yên Vũ, tự hào nói.

*tên những dược liệu, thảo dược của đông y

bạch truật: https://vi.wikipedia.org/wiki/Bạch_truật

thược dược: https://vi.wikipedia.org/wiki/Thược_dược_Trung_Quốc

bạch chỉ: https://vi.wikipedia.org/wiki/Bạch_chỉ_(thuốc_Bắc)

bạch cập: https://vi.wikipedia.org/wiki/Bạch_cập

hoàng cầm: https://vi.wikipedia.org/wiki/Hoàng_cầm

đương quy: https://vi.wikipedia.org/wiki/Đương_quy

bà bà đinh: bồ công anh: https://vi.wikipedia.org/wiki/Chi_Bồ_công_anh_Trung_Quốc

bát bảo cảnh thiên: cỏ bò cạp: https://translate.google.com/translate?hl=vi&sl=zh-CN&u=http://www.baike.com/wiki/八宝景天&prev=search

sử quân tử: https://vi.wikipedia.org/wiki/Sử_quân_tử

lưu ký nô: rau nho đen: https://translate.google.com/translate?hl=vi&sl=zh-CN&u=http://www.baike.com/wiki/刘寄奴&prev=search

“Tốt, thật không tồi, Linh Nhi của chúng ta bây giờ lợi hại như vậy!” Yên Vũ khen ngợi nói.

Linh Nhi hôm nay so với khi mới vào phủ thì đã mạnh dạn hơn rất nhiều, hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ khiếp sợ trốn sau lưng người khác, cúi đầu không dám nhìn ai như lúc còn ở trong hẻm khu Bằng Kiều lúc trước.

“Thiếu phu nhân, người rất thơm, là dùng phấn son bỏ thêm mùi quýt phải không?” Linh Nhi nhúc nhích cái mũi nhỏ của mình, nằm ở trên đầu gối của Yên Vũ, nói.

Yên Vũ cười khẽ. “Lần này là ngươi ngửi sai rồi, ta từ lúc biết có thai tới giờ đều không dùng qua phấn son.”

Linh Nhi không phục, miệng lầm bầm, cầm lấy ngón tay của Yên Vũ ngửi một cái. “Ồ, là ngửi lầm, là người đã ăn quýt!”

Yên Vũ nở nụ cười, gật đầu nói. “Đúng, có phải tiểu Linh Nhi thèm ăn không? Còn quýt, ngươi có muốn hay không?”

Linh Nhi gật đầu. “Muốn!”

Yên Vũ sai người đi xuống bưng lên cho Linh Nhi một dĩa quýt.

Nhưng Linh Nhi khoát tay nói: “Không cần, không phải trong phòng còn lại mấy quả sao? Cho con hai, ba quả là đủ rồi!”

Lục Bình cười điểm đầu của con bé, nói: “Biết nói ngươi không tham lam, không nghĩ đến ngươi là tham không kịp đợi đó!”

Nói xong liền đi vào phòng bưng cái dĩa còn dư lại vài quả quýt cho Linh Nhi.

Yên Vũ lại nhìn Linh Nhi đang nằm ở trên đầu gối của nàng cười với nàng, như có điều suy nghĩ.

“Sao ngươi biết trong phòng còn có vài quả quýt?” Yên Vũ bỗng nhiên cúi đầu hỏi.

Linh Nhi nhìn thấy vẻ mặt Yên Vũ nghiêm túc thì cắn cắn ngón tay, lầm bầm nói: “Con, con ngửi được ạ?”

“Ngươi ở bên ngoài, có thể ngửi được trong phòng còn dư lại mấy quả quýt?” Yên Vũ lại hỏi tới.

Linh Nhi bị vẻ nghiêm túc của nàng doạ sợ, gặm đầu ngón tay, ấp úng nói: “Dạ, đúng vậy. Thiếu phu nhân, con, con thật không có lén chuồn vào. Lục Bình tỷ tỷ có thể làm chứng!”

Lúc này, Lục Bình đang bưng cái dĩa đi ra cũng lên tiếng nói: “Đúng vậy, vì biết hôm nay Lộ đại nhân hưu mộc, Linh Nhi dậy rất sớm, mặc đồ xong xuôi thì chúng tôi liền đi tiền viện, bây giờ mới vừa trở về, con bé không có bước vào phòng chính.”

Nhưng Yên Vũ lắc đầu. “Không phải ta nói chuyện đó… Linh Nhi, khứu giác của ngươi rốt cuộc là nhạy cảm đến trình độ nào? Nếu như Lục Bình đem dĩa quýt này giấu đi, ngươi có thể tìm được không?”

Lục Bình và Linh Nhi nhất thời đều hơi há hốc mồm, chẳng biết tại sao Yên Vũ lại hỏi chuyện này.

Nhưng Linh Nhi vẫn rất nghiêm túc trả lời: “Có thể tìm được, trước đây bà nội giấu đồ ăn, con đều có thể tìm được!”

Yên Vũ gật đầu với Lục Bình. Lục Bình khẽ bước, bưng cái dĩa xoay người rời đi.

Yên Vũ nhẹ bịt kín mắt của Linh Nhi, nói với con bé: “Ngươi cố gắng đi tìm, có lẽ lần này ngươi có thể lại giúp việc lớn…”

Linh Nhi không rõ vì sao, nhưng nghe nói mình có thể giúp thiếu phu nhân một tay, cũng lòng tràn đầy niềm vui, gật đầu lia lịa, vui sướng “Dạ!” một tiếng.

Đến khi Lục Bình giấu kỹ cái dĩa quýt , xoay người trở về.

Yên Vũ mới bỏ mắt Linh Nhi ra. Linh Nhi bật lên từ dưới đất, động đậy cái mũi nhỏ, ngửi Lục Bình một cái, rồi hướng về khắp nơi ngửi, vui sướng chạy về phía phòng của con bé và Lục Bình. Không bao lâu, liền thấy con bé cầm một dĩa quýt chạy đến từ gian phòng cách đó không gần, vừa chạy vừa cười nói: “Lục Bình tỷ tỷ, tỷ giấu quá đơn giản, trước đây bà nội giấu kín hơn tỷ nhiều, muội đều có thể tìm được!”

Linh Nhi bưng cái dĩa chạy đến.

Yên Vũ đích thân lột một quả quýt cho con bé, bỏ vào trong miệng nó. “Ngươi nghỉ một lát, chúng ta đi đến một nơi.”

Linh Nhi vừa nhai quýt chua ngọt vừa mở to hai mắt nhìn. “Đi chỗ nào?”

Yên Vũ lại quay mặt sang phía Lục Bình, nói: “Kêu Lộ đại nhân đi Hoàng thành ti tìm công tử về!”

Lục Bình gật đầu, lập tức đi ra bên ngoài viện.

Chủ tử rất ít khi quấy rầy công tử làm việc, lần này lại phải tìm công tử về ngay, chắc là có chuyện quan trọng gì ư?

Chủ tử muốn mang Linh Nhi đi chỗ nào?

Lục Bình vừa suy đoán vừa đi tìm Lộ Nam Phi.

Linh Nhi ăn sạch sẽ dĩa quýt còn dư lại bảy, tám quả, ngượng ngùng cười cười với Yên Vũ.

“Không thể một mạch ăn quá nhiều, nếu ngươi thích, ngày mai sẽ cho ngươi nữa.” Yên Vũ nói với con bé.

“Dạ!” Linh Nhi gật đầu trả lời.

Lúc này không phải mùa quýt, quýt Yên Vũ ăn hôm nay đều là phía nam tiến cống, địa vị của Tuyên gia nhận được những ban thưởng này đều chẳng có gì lạ. Chẳng qua Linh Nhi nhỏ tuổi cũng không hiểu được thứ này quý giá, con bé vừa mới ăn bảy, tám quả quýt tươi, đủ vài tháng cơm cho một nhà mấy miệng ăn.

Linh Nhi cầm khăn tay lau tay, đang ngồi ở một bên vừa nhớ lại mùi thuốc vừa nhớ lại tên thuốc mang trên lưng mà Lộ Nam Phi đã dạy.

Tuyên Thiệu liền bước vào viện.

Yên Vũ vẫy vẫy tay với hắn.

Tuyên Thiệu thấy hôm nay sắc mặt của Yên Vũ thoải mái hơn một chút so với ngày thường, nhưng lại vội vã tìm mình về như vậy, chẳng lẽ là có chuyện tốt gì?

Tiến lên nhìn thấy Linh Nhi đứng ở bên cạnh, nhún người với hắn, liền đưa tay vỗ vỗ đầu Linh Nhi. “Linh Nhi cũng ở đây à.”

“Dạ, bẩm công tử, thiếu phu nhân nói muốn dẫn Linh Nhi đi một nơi, Linh Nhi có thể giúp một tay đó!” Linh Nhi ngây thơ chớp đôi mắt to, hào hứng nói.

Tuyên Thiệu hồ nghi nhìn Yên Vũ.

Yên Vũ gật đầu với hắn, tuy trong giọng nói không chắc chắn nhưng trên mặt mang vài phần mong đợi. “Khứu giác của Linh Nhi nhạy cảm, đồ bị giấu đi nó có thể tìm được. Thiếp nghĩ… mang Linh Nhi đi mật thất nhìn một chút.”

Tuyên Thiệu nghe vậy, lập tức hiểu ý của nàng.

Cúi đầu nhìn đứa bé đứng ở bên cạnh.

Linh Nhi nhỏ bé, chỉ mới cao đến hông của Yên Vũ. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, non nớt lại lộ vẻ hăng hái nóng lòng muốn thử.

Mặc dù Tuyên Thiệu không ôm mong ước gì đối với dựa vào khứu giác của Linh Nhi đi tìm An Niệm Chi ẩn núp, nhưng không đành lòng quét đi hăng hái của đứa bé ở trước mặt vợ yêu, bất quá là đi thêm một chuyến, liền gật đầu nói. “Được, ta mang các nàng đi.”

Một nhóm mấy người ngồi xe ngựa, đi đến nơi từng là Cao phủ.

Bây giờ tấm biển trên đầu cửa Cao phủ đã bị lấy đi, trống rỗng không treo gì cả, vả lại trong nhà ngoài nhà đều có thị vệ Hoàng thành ti đóng giữ. Những người không có nhiệm vụ thì không được đến gần.

Xe ngựa của Tuyên Thiệu đương nhiên đi thẳng vào nội viện.

Xe ngựa dừng lại bên ngoài lùm cây ở hậu viện. Yên Vũ một tay kéo cánh tay của Tuyên Thiệu, một tay nắm tay Linh Nhi, bước chân hơi vội vàng đi trên con đường đá xanh giữa cây cối.

Tuyên Thiệu tất nhiên là cảm thấy nàng vội vã, cố ý thả chậm bước chân. “Cho dù tìm được hay không tìm được, đừng quá canh cánh trong lòng, được không?”

Yên Vũ nâng mắt nhìn ánh mắt chuyên chú của hắn, gật đầu. “Được.”

Ba người đi qua nhà ấm trồng hoa trống rỗng, đi qua hành lang, nhấn cơ quan trên tường đá, cửa đá chậm rãi hạ xuống.

Linh Nhi kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, tựa như có hơi hiếu kỳ, cửa đá thoạt nhìn nặng như vậy làm sao lại cứ tự chậm rãi hạ xuống như vậy cơ chứ?

Con bé còn chưa có suy nghĩ ra thì bước chân đã theo Yên Vũ cùng Tuyên Thiệu, vào mật thất.

Trong mật thất vẫn bày băng như cũ. Tuyên Thiệu châm lên một cái đèn dầu nhỏ trên bàn đá trong mật thất.

Ánh đèn lờ mờ chiếu sáng mật thất.

“Sao nơi này lạnh thế? Mùa đồng còn bày nhiều bồn băng như vậy làm cái gì?” Linh Nhi không nhịn được hỏi.

Yên Vũ nửa ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng Linh Nhi, nói: “Linh Nhi là một đứa bé dũng cảm, bất kể thấy cái gì cũng sẽ không sợ đúng không?”

Linh Nhi nghe vậy, nhìn bốn phía một chút. Con bé đương nhiên thấy quan tài ngọc lưu ly ở giữa những bồn băng, nhưng mà không hiểu được con bé có biết đó là quan tài hay không, có biết quan tài là nơi của người chết hay không.

“Ừm, Linh Nhi không sợ, có thiếu phu nhân và công tử ở đây, không có gì phải sợ.” Linh Nhi nói với vẻ chắc chắn.

Yên Vũ gật đầu, kéo tay Linh Nhi đi về phía di thể của mẫu thân.

Vừa đi, nàng vừa chậm rãi nói: “Nơi này là mẫu thân của ta nằm, mẫu thân qua đời rất nhiều năm. Ngươi đừng sợ, mẫu thân lúc còn sống là người rất tốt, hoà nhã lương thiện, không mắng chửi người, cũng không ra tay đánh người.”

“Ừm, mẫu thân đều là tốt, mẫu thân của con cũng không có đánh con, không mắng con.” Linh Nhi nói theo.

Hai người đi tới trước quan tài ngọc lưu ly.

Yên Vũ dừng bước lại. “Ngươi có thể ngửi được mùi đặc thù gì không?”

Yên Vũ cảm thấy quan tài ngọc lưu ly này có thể để cho mẫu thân tám năm không thối rữa, chắc chắn là An Niệm Chi đã dùng thuốc đặc biệt gì đó. Nếu là như vậy, nên sẽ có chút mùi, cho dù ông ta lấy đi tim của mẫu thân, tim của mẫu thân chắc chắn cũng mang theo mùi trong quan tài này.

Nói không chừng Linh Nhi có thể phát hiện cái gì.

Tuy rằng lời của Yên Vũ đã làm cho Linh Nhi chuẩn bị tâm lý.

Như khi nhìn đến người phụ nữ nằm trong quan tài, thấy trước ngực của người phụ nữ bỗng nhiên phanh một lỗ lớn.

Con bé vẫn nhịn không được lui lại hai bước, hoảng sợ ngã ngồi trên đất.

“Thiếu, thiếu, thiếu phu nhân… Đây, đây thật là mẫu thân của người? Bà, bà, bà…”

Yên Vũ khom người đỡ Linh Nhi lên, vỗ vỗ bụi trên người con bé, trong giọng nói hơi mang theo âm mũi. “Đúng vậy, đích xác là mẫu thân của ta. Có kẻ xấu trộm đi tim của mẫu thân. Cho nên, ta muốn để ngươi giúp ta tìm về tim của mẫu thân. Kẻ đó nhất định đã mang tim của mẫu thân đi từ nơi này, ngươi có thể ngửi được không? Có thể giúp ta tìm về tim của mẫu thân không?”

Linh Nhi ngửa mặt nhìn Yên Vũ.

Tim con bé đập rất nhanh, hít thở cũng hơi gấp.

Yên Vũ biết, Linh Nhi đang sợ, bất cứ ai thấy thi thể trên ngực bị phanh rộng, bị lấy mất tim thì cũng sẽ kinh hãi phải không?

An Niệm Chi đã vượt qua phạm vi của người bình thường. Ông ta có thể làm ra loại chuyện này đối với người con gái mình yêu thích!

Linh Nhi đứng tại chỗ, thở dốc một lúc lâu, mới lại cất bước về phía trước. Con bé hơi nhắm mắt lại, dùng cái mũi nhỏ của mình cố gắng ngửi một cái. “Thiếu phu nhân, người đừng lo, Linh Nhi nhất định có thể giúp người tìm được!”

Linh Nhi nhịn xuống sợ hãi trong lòng, hai tay nhỏ bé vịn vào trên mép quan tài ngọc lưu ly, gắng sức ngửi một cái.

Con bé quay sang nhìn Tuyên Thiệu, nói: “Công tử, có thể mở nó ra không? Đậy kín quá, con không ngửi được mùi.”

Tuyên Thiệu nghe vậy, nghiêng mặt nhìn Yên Vũ. Yên Vũ nhíu mày, nhìn mẫu thân trong quan tài bị đóng kín, trên ngực mẫu bị khuyết một lỗ, thật đau nhói mắt nàng. Nàng chậm rãi gật đầu.

Tuyên Thiệu tiến lên, hay tay đầy chưởng lực đặt trên mép quan tài ngọc lưu ly, cố sức mở nắp của quan ra một khe hở.

Linh Nhi còn chưa tiến lên, liền nhíu chặt đầu chân mày. Con bé gật đầu, giơ tay lên che mũi. “Con nhớ kỹ mùi này rồi.”

Tuyên Thiệu lập tức bỏ nắp quan tài xuống.

Nhưng Yên Vũ thấy trong nháy mắt, màu sắc chất lỏng màu đỏ nhạt trong quan tài ngọc lưu ly dường như thẫm một chút.

Nhưng nếu không nhìn kỹ thì cũng không phát hiện được gì.

Linh Nhi động đậy cái mũi nhỏ, cố gắng ngửi, theo hành lang đi ra ngoài.

Tuyên Thiệu tiến lên đỡ lấy Yên Vũ, theo sát sau lưng Linh Nhi.

Ban đầu Linh Nhi đi rất nhanh, sau khi ra khỏi Cao phủ thì tốc độ liền dần dần chậm lại.

Con bé ngửi bên trái một cái, ngửi bên phải một cái, khi thì dừng bước như là đang tìm mùi, khi thì bước rất nhanh.

Đầu chân mày Yên Vũ vẫn nhíu lại, không có giãn ra.

Tuyên Thiệu vừa đỡ Yên Vũ vừa lưu ý động tĩnh xung quanh, để phòng ngừa bất ngờ.

Hắn vốn muốn để Yên Vũ ngồi trên xe ngựa, nhưng thấy nàng vội theo sau Linh Nhi, vẻ không muốn bị bỏ xa một bước nào, biết nàng chắc chắn là không muốn chờ ở trên xe ngựa, liền không thể làm gì khác hơn là tuỳ nàng đi, chỉ đỡ tay nàng để nàng không cố sức, không muốn để cho nàng tiêu hao thể lực quá mức.

Nhóm ba người vừa đi vừa dừng, lại tốn hơn một canh giờ.

Linh Nhi đứng ở bên ngoài một nơi tường cao, cố sức ngửi một cái từ một cái sân rộng lớn vây quanh bởi tường cao, chỉ vào chỗ dừng lại lúc đầu, nói: “Mùi này biến mất ở ngay đây, chắc là ở trong nhà này!”

Giọng của Linh Nhi giòn dã mang theo vẻ non nớt.

Yên Vũ nghe vậy, cùng Tuyên Thiệu liếc mắt một cái. Ở nhà này? Nếu là chỗ khác, có thể kêu Hoàng thành ti tìm lý do bao vây lại, không để cho An Niệm Chi có chuẩn bị, có thể chạy trốn. Nhưng nếu là chỗ này, ngay cả Hoàng thành ti cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Viện được tường cao bao vây này không là gì khác, chính là quan dịch* Lâm An chuẩn bị cho sứ giả của nước. Trong quan dịch lúc này là sứ giả của Tây Hạ và nước Kim ở.

(*quan dịch: là trạm ở của quan)

Như bây giờ, Thiên triều cùng Tây Hạ và nước Kim quan hệ tế nhị. Hoàng đế cảm thấy hàng năm nộp tiền cống nước Kim, bảo đảm an nhàn một phương đã là rất khá, tuyệt không muốn bởi vì một chút chuyện nhỏ mà chọc cho nước Kim không vui.

Cho nên Hoàng thành ti tuyệt đối không có khả năng cả gan bao vây quan dịch, cho dù trong quan dịch ẩn giấu ai.

“Xuỵt…” Yên Vũ đưa tay ra hiệu với Linh Nhi và Tuyên Thiệu đừng có lên tiếng, nửa dựa thân thể lên bức tường, tận khả năng phóng ra thính lực của mình, cố gắng nghe một tý động tĩnh trong quan dịch.

Vì quan dịch này là đặc biệt xây dựng cho sứ giả của nước, cho nên xây vô cùng rộng rãi. Phòng ngừa sứ giả của các nước khác cùng ở dưới một mái hiên, sớm chiều chung đụng xảy ra cái gì không thoải mái, trong quan dịch xây từng tiểu viện độc lập, cách nhau.

Trên trán Yên Vũ nhanh chóng rịn ra mồ hôi, sắc mặt cũng hơi trắng bệch.

Tuyên Thiệu muốn cản nàng, nhưng bị nàng giơ tay lên ngăn lại.

Giờ đã biết tim của mẫu thân mà nàng muốn tìm rất có thể ở ngay đây, nàng chỉ cố sức xác định một chút xem sao?

Bỗng nhiên một tiếng vùng vẫy rất nhỏ rơi vào trong lỗ tai dựng thẳng lên của Yên Vũ.

“Ngươi thả ta ra!”

“Mau ăn đi, đừng có nói nhảm nhiều như vậy!”

“Ta không ăn… ưm…”

Yên Vũ trợn to hai mắt nhìn. Nàng tin chắc mình không có nghe lầm, tiếng vùng vẫy chính là Mục Thanh Thanh.

Mục Thanh Thanh còn sống, chứng minh tim của mẫu thân còn ở trong tay An Niệm Chi.

Ông ta còn chưa làm ra chuyện hoang đường.

“Ở bên trong.” Yên Vũ khẽ nói.

Nàng đứng dậy rời khỏi tường, ngẩng đầu nhìn tường rào thật cao. “Làm sao bây giờ? Thiếp nghe được tiếng của Mục Thanh Thanh, một người khác phải là An Niệm Chi. Làm sao bây giờ?”

Tuyên Thiệu cầm tay Yên Vũ. “Nàng đừng vội. Bây giờ đang là ban ngày, chúng ta không thể tuỳ tiện vào quan dịch. Nếu cứng rắn xông vào sẽ khiến An Niệm Chi có phòng bị, cũng sẽ chuồn mất.”

“Vậy làm sao bây giờ? Cứ chờ như vậy sao? Bây giờ Mục Thanh Thanh còn sống, nhưng mà không biết lúc nào ông ta sẽ…” Yên Vũ gấp đến độ hơi thở đều rối loạn.

Hai tay Tuyên Thiệu cầm tay nàng. “Nàng đừng hoảng, đừng loạn. Đợi buổi tối, buổi tối nàng ở nhà chờ ta, ta dẫn người lặng lẽ lẻn vào. Ban đêm không dễ bị người phát hiện, có thể không kinh động sứ giả của Tây Hạ và nước Kim, tìm được An Niệm Chi, đoạt lại tim của mẫu thân, được không?”

Yên Vũ nhìn chăm chú Tuyên Thiệu, biết phương pháp hắn nói là phương pháp ổn thoả nhất, thế nhưng còn muốn nàng chờ, chờ đến tối. Trời biết, nàng gấp gáp cỡ nào, nàng không muốn chờ một khắc nào cả.

Tìm lâu như vậy, hôm nay rốt cuộc tìm được nơi ẩn thân của An Niệm Chi, nàng ước gì có thể vọt vào, đoạt lại tim của mẫu thân, để cho mẫu thân có thể hoàn toàn yên ổn hạ táng, không tiếp tục phải để thi thể đau khổ lưu lại nơi thế gian này.

Nhưng nàng nâng mắt liền nhìn thấy ánh mắt chuyên chú và ân cần của Tuyên Thiệu, chạm được nhiệt độ lòng bàn tay hắn. Nàng biết, mình ở chỗ này chẳng những không thể giúp Tuyên Thiệu cái gì, ngược lại chỉ có thể khiến cho hắn phân tâm. Võ công của An Niệm Chi sâu không lường được, ban đầu lúc ở Tuyền Châu cũng đã biết qua. Tuyên Thiệu không phân tâm cũng chẳng biết có là đối thủ của ông ta không, nếu như có mình ở trong cuộc, chỉ có thể liên luỵ Tuyên Thiệu như trước đây vậy.

Nàng gật đầu. “Chàng tìm đến bản đồ của quan dịch, thiếp cho chàng biết đại khái vị trí ông ta núp, như vậy cũng có thể giảm chút thời gian.”

Tuyên Thiệu thấy nàng có thể nói ra được lời này, biết trong lòng nàng đã ít nhiều bình tĩnh lại, yên tâm gật đầu. Hai người nắm tay Linh Nhi, chậm rãi ra khỏi ngõ hẻm, ngồi lên xe ngựa, đi Tuyên phủ.

Trên xe ngựa, Linh Nhi vẫn chờ, một đội mắt to, trong veo như nước, bình tĩnh nhìn Yên Vũ.

Yên Vũ cố gắng bình phục tâm trạng của mình, không ngừng nói với bản thân, càng đến thời điểm như thế này thì càng phải tỉnh táo, không thể gấp gáp.

Nâng mắt thấy ánh mắt trong suốt của Linh Nhi, nàng mỉm cười lên một cái. “Linh Nhi nhìn cái gì?”

“Con tưởng rằng chỉ có con không có mẫu thân, rất đáng thương. Thì ra thiếu phu nhân người cũng không có mẫu thân… Còn… thi thể của mẫu thân còn bị người ta đánh cắp đi trái tim…” Linh Nhi nói, tiến lên cầm tay của Yên Vũ, nâng đôi tay của nàng trong lòng bàn tay nhỏ bé. “Thiếu phu nhân không nên khổ sở, mẫu thân của người… À… Bà ấy, bà ấy sẽ không rất đau. Mẹ con nói, người chết rồi thì không biết đau. Mẹ con chết rồi, cha đánh mẹ như thế nào đi nữa, mẹ cũng sẽ không sợ đau…”

Yên Vũ kinh ngạc nhìn Linh Nhi một hồi, mới hiểu được con bé này dường như đang dùng cách của mình để an ủi nàng.

Con bé nhỏ như vậy nhưng có thể nói ra lời này, có thể tưởng tượng con bé từng ở trong gia đình bạo lực đã trải qua cái gì.

Nhìn con bé chín chắn nhưng gầy còm hơn so với con nít cùng lứa, Yên Vũ không tự chủ đau lòng một hồi.

Nàng nghiêm túc gật đầu. “Ừm, mẫu thân sẽ không đau. Mẫu thân của chúng ta đều ở trên trời nhìn chúng ta, nhìn chúng ta sống tốt, bọn họ sẽ rất vui vẻ, rất thoả mãn.”

Yên Vũ khẽ vuốt ve đầu của Linh Nhi, nói.

Linh Nhi gật đầu, nâng lên gương mặt tươi cười với Yên Vũ.

“Cảm ơn ngươi, Linh Nhi.” Yên Vũ chậm rãi nói. “Cảm ơn ngươi có thể giúp ta tìm kiếm tim bị người ta đánh cắp của mẫu thân, cảm ơn ngươi an ủi ta.”

Linh Nhi chớp đôi mắt to, cười hì hì không nói gì. Trong lòng con bé, thiếu phu nhân là một người vô cùng tốt, nhận con bé về từ ông bà nội không tốt của nó, cho nó mặc quần áo đẹp, cho nó đồ ăn ngon, còn để nó học y thuật lợi hại.

Trước đây mẫu thân nói cho nó biết, người khác cho mình thứ tốt thì mình cũng phải đem thứ tốt mình có được cho người khác. Thiếu phu nhân đối với nó tốt như vậy, nó không muốn nhìn thấy thiếu phu nhân khổ sở.

Yên Vũ thu tay về từ trên đầu Linh Nhi, chậm rãi rơi ở trên bụng mình, nghiêng người dựa vào vai Tuyên Thiệu.

Bây giờ, trong thân thể nàng cũng có một sinh mệnh nho nhỏ đang trưởng thành. Bây giờ nàng cũng sắp trở thành một người mẹ.

Nàng chỉ hy vọng con của mình có thể hạnh phúc vui vẻ, bình an suông sẻ lớn lên, có một trái tim thiện lương, trong sạch như Linh Nhi. Đừng để gặp phải chứa nhiều đau khổ thấu tim gan như nàng, như Linh Nhi.

Xe ngựa dừng lại ở Tuyên phủ.

Tuyên Thiệu đỡ Yên Vũ xuống xe ngựa. Nhưng Linh Nhi lại không để người ta ôm, tự mình nhảy lên bậc xe ngựa, nhảy xuống xe.

Tuyên Thiệu bị Lộ Nam Phi tìm về từ Hoàng thành ti, lúc này còn phải trở lại. Yên Vũ liền không để cho hắn đưa mình, nắm tay Linh Nhi, vẫy tay tạm biệt hắn. Hai người, một lớn một nhỏ chậm rãi đi đến nội viện.

Xe ngựa của Tuyên Thiệu rời khỏi không lâu sau.

Yên Vũ nghe thấy chỗ mai rùa sau hàng sồi xanh ở cổng trong đang ẩn núp một người. Nhịp tim của người đó hơi gấp, nhưng hít thở cố ý duy trì vững vàng.

Yên Vũ rũ mắt suy nghĩ một chút, làm như không có phát hiện, kéo tay Linh Nhi tiếp tục đi vào.

Linh Nhi cũng dường như ngửi được mùi của người ngoài, kéo ngón tay của Yên Vũ, chỉ chỉ hàng sồi xanh phía sau mai rùa kia với nàng.

Yên Vũ hơi lắc đầu với con bé.

Linh Nhi vô cùng thông minh, ngậm miệng không hề nói gì.

Người nọ núp ở sau cây sồi xanh cũng không chờ được, khi Yên Vũ và Linh Nhi sẽ cất bước đi vào cổng trong thì đi ra từ phía sau cây sồi xanh.

“Yên… Thiếu phu nhân…”

Yên Vũ chậm rãi xoay người, nhìn thấy Lộ Minh Dương đứng ở trước mặt cách đó không xa.

Lâu rồi không gặp, lần này Lộ Minh Dương trở về dường như cao hơn trước đây, thân hình nhìn cũng rắn rỏi hơn, mặt cũng bị nắng ăn đen. Một đôi mắt sáng cũng không luôn mang theo ý cười như trước đây, toàn thân đều trầm ổn hơn rất nhiều so với trước đây.

“Lộ đại nhân.” Yên Vũ gật đầu với hắn.

Lộ Minh Dương nắm thật chặt quả đấm, đầu chân mày nhíu thành chữ xuyên (川). “Nàng… Chuyện của nàng, ta có nghe nói, trong khoảng thời gian này nàng có sống tốt không?”

Yên Vũ rũ mắt. Lộ Minh Dương quan tâm nàng, nàng nhìn ra được. Trước đây Lộ Minh Dương là một thiếu niên tâm tư đơn thuần, nàng không biết khi nào thì Lộ Minh Dương nổi lên tâm tư đối với nàng, nhưng mà từ đầu tới cuối nàng cảm thấy thái độ của mình đối với Lộ Minh Dương đều hết sức rõ ràng, cũng không có làm ra cái gì khiến cho hắn hiểu lầm.

Lần Lộ Minh Dương đi phủ Kiến Ninh nên có rèn luyện, trưởng thành không chỉ là bề ngoài mà cả người nên thành thục không ít mới đúng. Lời nói như vậy thật sự không nên hỏi ra miệng, vượt qua giới hạn.

“Lộ đại nhân phí tâm.” Yên Vũ gật đầu với hắn, cũng không trả lời câu hỏi của hắn. “Nếu Lộ đại nhân không có chuyện gì khác, xin chớ lưu lại ở cửa nội viện.”

Lộ Minh Dương nghe vậy nâng mắt nhìn nàng, nhìn chằm chằm vào mặt của nàng, mắt của nàng, khoé miệng hơi căng, chua chát cười khẽ. “Đã qua lâu như vậy, nàng vẫn không thay đổi, nói chuyện luôn tuyệt tình như vậy.”

Yên Vũ liếc hắn một cái. Mình đã gả làm vợ của Tuyên Thiệu, tuyệt đối không nên để người ngoài còn có niệm tưởng đối với nàng. Nếu nói tới đây, không bằng làm cho rõ ràng hơn một chút, trực tiếp khiến người ta tuyệt đi tâm tư mới được. “Đúng, ta đối với Lộ đại nhân không thay đổi, nhưng cũng không phải tuyệt tình đối với tất cả mọi người.”

Lộ Minh Dương không ngờ nàng lại nói ra những lời này, vô cùng kinh ngạc nhìn nàng.

Linh Nhi bị Yên Vũ nắm tay ở một bên, nhìn người này nhìn người kia một cái, cái hiểu cái không nói: “Đúng vậy, ta cũng cảm thấy thiếu phu nhân rất tốt, rất tốt với ta, đối với công tử cũng tốt, đối với mọi người hầu ở bên cạnh tốt!”

Lộ Minh Dương cúi đầu nhìn thân hình nho nhỏ không cao của Linh Nhi, trên mặt kéo ra một nụ cười nhạt bất đắc dĩ. “Vậy tại sao thiếu phu nhân của người tuyệt tình đối với một mình ta như vậy?”

Linh Nhi thấy người nọ lại cúi đầu hỏi mình thì giơ tay lên cắn đầu ngón tay mình, hai mắt thật to chuyển động, giọng non nớt nói: “Có lẽ là ngươi không tốt! Mẹ ta nói qua, người tốt sẽ được đền đáp tốt! Kẻ xấu cuối cùng cũng bị ác báo!”

Lộ Minh Dương nhất thời nghẹn họng.

Yên Vũ không kềm được cười khẽ. “Lộ đại nhân xin cứ tự nhiên.”

Nói xong, liền nắm tay của Linh Nhi, xoay người bước vào nội viện.

Lộ Minh Dương lại không thể đuổi theo vào, hơn nữa lời của Yên Vũ đã nói rất rõ ràng. Hắn còn có thể hy vọng xa vời cái gì?

Hắn nhìn bóng dáng Yên Vũ biến mất sau mảnh rừng trúc vắng lặng, thở dài bất đắc dĩ, xoay người đi ra ngoài.

Nhưng bất thình lình nhìn thấy từ trên cây long não cao to nhảy xuống một người.

“Ngạc nhiên hả?” Thượng Quan Hải Lan dựa vào trên thân cây thô chắc, cười hì hì nhìn Lộ Minh Dương.

“Nghe lén người ta nói chuyện rất thú vị sao?” Lộ Minh Dương nguýt hắn một cái.

Thượng Quan Hải Lan vẫy vẫy tay. “Hết cách rồi, ở Kiến Ninh làm cái này cả ngày, thói quen nha!”

Lộ Minh Dương không muốn để ý tới hắn, nhấc chân tiếp tục đi.

Thượng Quan Hải Lan lại tiến lên một bước, đưa tay khoác lên vai hắn. “Ta nói, phụ nữ có cái gì tốt? Sao các người từng người một lại treo cổ ở trên người của phụ nữ? Ta nghe nói trong Lê Viên Tử có một kép mới tới, đóng vai làm hoa đán, hát gọi là thú vị sống động. Không bằng hôm nào đó ngươi có thời gian, ta dẫn ngươi đi xem xem? Bảo đảm thú vị hơn so với những người phụ nữ ngươi thường gặp này!”

Lộ Minh Dương hất Thượng Quan Hải Lan ra, vẻ mặt ghét bỏ vỗ vỗ chỗ vai bị tay hắn đặt lên, khinh thường nhìn hắn: “Ngươi cho rằng ai cũng như ngươi?! Hiện giờ tâm trạng gia rất khó chịu, ngươi cách xa ta một chút đi! Đồ phải gió đâu không!”

Lộ Minh Dương giận dữ đi về phía trước.

Thượng Quan Hải Lan cười hì hì, không thèm để ý tiếp tục đuổi theo. “Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ muốn mời ngươi đi xem kịch mà thôi!”

Hai người càng lúc càng xa.

Nhưng giọng nói của hai người cũng không thoát khỏi thính lực nhạy bén của Yên Vũ.

Mặc dù nàng đang ở nội viện, nhưng Tuyên gia thật sự yên tĩnh, trong viện của Tuyên Thiệu càng yên tĩnh hơn, cách thật xa cũng không trở ngại thính lực của nàng.

Nàng lắc đầu bất đắc dĩ. Nếu nói nàng từng làm trễ nãi biểu ca, nhưng Lộ Minh Dương bây giờ cũng tuyệt đối không thể trách ở trên đầu nàng được. Nàng dường như mỗi lần đều nói rất rõ ràng rồi chứ?

Cũng không biết trước đây Tuyên Thiệu phái Lộ Minh Dương đi Kiến Ninh, không phải là bởi vì hắn thấu hiểu được tâm tư của Lộ Minh Dương chứ?

Yên Vũ nghĩ đến khuôn mặt lạnh của Tuyên Thiệu cũng biết dáng vẻ ghen tuông, trong lòng lại không tự chủ tràn ra một luồng ấm áp ngọt ngào.

Giao Linh Nhi cho Lục Bình, Yên Vũ trở lại phòng chính nghỉ ngơi.

Hôm nay đi đường lâu như vậy, nàng thật sự mệt muốn chết rồi.

Cũng may bây giờ em bé vẫn còn nhỏ, còn chưa có lộ ra. Nếu mà bụng phình to, chỉ sợ nàng tuyệt đối không đi được xa như vậy.

Không ngờ rằng khứu giác của Linh Nhi lại thật sự nhạy cảm đến nước này.

Càng không ngờ An Niệm Chi lại núp ở trong quan dịch.

Chứa chấp An Niệm Chi chính là sứ giả của Tây Hạ hay là sứ giả của nước Kim? Cũng có thể An Niệm Chi chỉ là lén núp ở chỗ nào đó, không làm kinh động tới sứ giả hai nước?

Không, không phải. Yên Vũ khẽ lắc đầu. Ông ta mang theo Mục Thanh Thanh ở tại quan dịch, phải ăn phải uống. Hơn nữa, mình cũng nghe được tiếng tranh chấp của Mục Thanh Thanh và ông ta. An Niệm Chi không có khả năng núp ở đó dưới tình huống không kinh động tới sứ giả của hai nước.

Như vậy rốt cuộc là Tây Hạ? Hay là nước Kim?

An Niệm Chi đã lén lút thông đồng với lân bang*?

(*lân bang: nước láng giềng)

Đúng rồi, ngoài thần y ra, An Niệm Chi còn có một thân phận khác là các chủ Toàn Cơ các. Phải nói, ông ta chủ yếu là các chủ Toàn Cơ các. Làm các chủ Toàn Cơ các, ông ta được lân bang tiếp nhận, chứa chấp cũng không lạ gì. Nước Kim và Tây Hạ ngoài mặt là quan hệ hoà hợp với Thiên triều, có quan hệ ngoại giao hữu hảo.

Nhưng trên thực tế, nước Kim hiếu chiến cùng Tây Hạ tham lam đều ở đây nhìn chằm chằm khối thịt thơm ngon nhu nhược là Thiên triều này. Tất cả đều muốn một miếng.

Toàn Cơ các ở Thiên triều rất có thế lực, tuy rằng sau khi trải qua vụ án Tuyền Châu, bề ngoài gần như đã mai danh ẩn tích. Nhưng sau lưng rốt cuộc có còn sót lại thế lực hay không cũng không biết chừng.

Hơn nữa, truyền thuyết rằng Toàn Cơ các ở Thiên triều cũng không nắm giữ đường dây tin tức bình thường như vậy, hầu như không có bí mật nào mà Toàn Cơ các không tìm hiểu được.

Thế lực như vậy rơi vào trong tay lân bang thì thật là không ổn.

Yên Vũ mơ mơ màng màng bị cuốn vào tất cả. Trước khi ngủ, đầu vẫn đầy Toàn Cơ các, An Niệm Chi, Tây Hạ, nước Kim… tình hình rối loạn phức tạp, lẫn lộn mơ hồ. Nàng bất quá chỉ là một người phụ nữ có chồng ở trong nhà, dù cho suy nghĩ minh bạch thì phải làm thế nào đây… Nhưng nàng lại lập tức nghĩ đến cha, nghĩ đến phụ thân tư thế hào hùng đọc thơ rơi lệ lã chả, nhưng lại tình nguyện mạo hiểm chuyện sinh tử tồn vong của toàn gia, thậm chí của cửu tộc, cũng phải vì lấy lại kinh thành mà không tiếc đeo trên lưng tiếng xấu mưu phản.

Nàng là con gái của Diệp gia, là hòn ngọc quý trên tay cha, nàng không thể để cha mất mặt…

Giữa rối loạn nghĩ cách ở trong đầu, Yên Vũ dần dần thiếp đi.

Lúc nàng thức thì sắc trời đã tối.

Bây giờ nàng càng ngày càng có thể ngủ. Cho dù buổi chiều ngủ nhiều hơn thì buổi tối vẫn có thể ngủ ngon, nhưng sáng hôm sau thức dậy hơi sớm một chút.

Lục Bình nói đây là vì nàng mang thai, chứng tỏ em bé trong bụng khoẻ mạnh.

Bây giờ không có lời gì làm cho nàng vui mừng hơn so với nghe thấy em bé trong bụng nàng khoẻ mạnh.

Sau khi bữa tối vừa được mang lên không lâu thì Tuyên Thiệu trở về từ bên ngoài.

Còn mang về bản đồ của quan dịch.

Hai người vội vàng dùng qua bữa tối, liền khêu đèn nghiên cứu bản đồ.

Tuyên Thiệu ở trên bản đồ chỉ ra cho nàng vị trí tường rào mà bọn họ ở bên ngoài hôm nay.

Yên Vũ nhớ lại phương hướng tiếng động truyền đến mà nàng nghe được khi đó, dùng đầu ngón tay vòng ra vị trí đại khái ở trên bản đồ.

“Chính là khu này.” Yên Vũ thấp giọng nói.

Tuyên Thiệu gật đầu, cũng không mở miệng.

Yên Vũ ngẩng đầu nhìn hắn. “Viện này là của sứ giả nước nào ở? Chàng biết không?”

Tuyên Thiệu nghĩ sơ sơ. “Là Tây Hạ.”

“Tây Hạ… Người đàn ông ám sát ở Tuyên phủ đêm đó, chàng nhìn ra chiêu thức của hắn tương tự với thích khách dùng ám sát hoàng đế vào tám năm trước. Mà đêm đó hắc y nhân kia lại được các chủ Toàn Cơ các, chính là An Niệm Chi cứu đi. Điều này không phải nói rõ là chuyện ám sát hoàng đế tám năm trước thật ra cũng có tham dự của Toàn Cơ các?” Yên Vũ khẽ nói.

Tuyên Thiệu nhìn nàng một cái, hơi do dự mở miệng: “Thư và hồ sơ nàng cũng đã xem, ám sát năm đó đúng là do Diệp thừa tướng an bài… Có lẽ là Diệp thừa tướng mượn lực của Toàn Cơ các…”

Tuyên Thiệu không có đem chuyện nói ra.

Yên Vũ hơi cụp mắt. Nàng biết, nhắc tới chuyện ám sát tám năm trước thì không thể tránh né không nói tới cha. Hôm nay đã rõ ràng việc cha làm năm đó quả thật không phải là bị oan uổng. Thư đích thân cha viết, nàng sẽ không nhận lầm.

Nếu như nàng không thể nhìn thẳng vào chuyện sai lầm cha làm ra, bây giờ sẽ không cách nào công bằng chính trực phán đoán rõ ràng.

Yên Vũ ngẩng đầu, trong con người vô cùng thanh thản. “Vâng, thiếp biết. E là phụ thân đầu têu, Toàn Cơ các và cha hợp tác với nhau. Dù sao thì các chủ Toàn Cơ các An Niệm Chi quen biết mẫu thân, có thể phụ thân cũng quen với ông ta… Chàng nói…”

Yên Vũ bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, trợn to mắt nhìn Tuyên Thiệu: “An Niệm Chi yêu mến mẫu thân, lại hợp tác với cha cùng nhau ám sát hoàng đế! Chàng nói năm đó tin tức bị tiết lộ, thư đích thân cha viết rơi vào trong tay Tuyên đại nhân, sẽ không phải là An Niệm Chi một tay sắp đặt chứ? Tất cả chuyện này… đều do ông ta sắp đặt hết, ông ta giở trò ngấm ngầm?”

Tuyên Thiệu nghe vậy, khẽ gật đầu. “Không phải là không có khả năng.”

Yên Vũ càng nghĩ càng cảm thấy rằng bản thân như nhìn kỹ đến chân tướng năm đó. “Tại sao trước đây thiếp không có nghĩ đến chứ? Cùng phụ thân hợp mưu ám sát hoàng đế, cho dù thành công hay không, đối với An Niệm Chi, đối với Toàn Cơ các đều là có lợi mà vô hại! Ám sát thất bại, phụ thân chắc chắn phải chết, ông ta có thể chính tay cướp đi mẫu thân từ bên cạnh phụ thân. Ám sát thành công, ông ta đã cấu kết với Tây Hạ, liền có thể thừa dịp hỗn loạn kiếm một món lớn… Tính thế nào thì ông ta đều là người cuối cùng được lợi! Đúng rồi, nhất định là như vậy…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.