Không bao lâu, Cao Khôn liền đẩy cửa điện ra từ bên ngoài, trên vai hắn còn khiêng một người.
Mục Thanh Thanh sợ hết hồn, trốn ở sau lưng người đàn ông. “Chuyện gì xảy ra?”
“Có người theo dõi, nhưng thật tốt, bị chúng ta đúng lúc bắt được.” Cao Khôn nhún vai, nói với người đàn ông. “Ngươi đưa nàng ta trở về, ta đem thi thể đi xử lý.”
“Là ai vậy?” Mục Thanh Thanh thò đầu ra hỏi.
Cao Khôn giơ tay lên, tìm ra một ngọc bài từ trên người thái giám hắn đang khiêng trên vai, ném cho Mục Thanh Thanh.
Mục Thanh Thanh không có bắt lấy, là người đàn ông kia giơ tay lên bắt được rồi đưa cho nàng ta.
Nàng ta dựa theo ánh trăng, nhìn kỹ, sắc mặt đông lạnh lại. “Thì ra là hoàng hậu…”
Người đàn ông ôm Mục Thanh Thanh, đưa nàng ta về Hoa Âm cung. Lúc đang muốn rời đi thì bỗng nhiên quay sang nói với nàng ta: “Ta là Thượng Quan Tĩnh, lần sau chớ gọi sai tên.”
Nói xong, hắn nhún người rời khỏi tẩm điện của nàng ta.
Thượng Quan Tĩnh?
Mục Thanh Thanh cân nhắc cái tên này. Quản hắn tên gì, sau khi con trai của mình sinh ra thì mình nhất định phải trừ khử hắn. Cái câu “con trai của chúng ta” kia khiến cho nàng ta tỉnh táo lại.
Nàng ta hoài thai chính là long chủng, là con của hoàng thượng. Sao lại có con của Thượng Quan Tĩnh gì ở đây?
Hắn bất quá chỉ là công cụ mình nhờ mà thôi!
Mục Thanh Thanh giơ tay lên, nhìn ngọc bài trong lòng bàn tay, nhếch miệng. Hoàng hậu quả nhiên không phải nhìn vô năng từ bề ngoài mềm yếu như vậy, lại có thể phái người âm thầm theo dõi mình.
Như vậy cũng tốt. Lần trước, lễ cầu Chức Nữ giúp khéo tay thêu thùa, mình bị người ta ám toán. Mình còn chưa rõ lắm món nợ này rốt cuộc tính ở trên đầu người nào đây. Hoàng hậu chờ không nổi đã nhảy ra như vậy!
Yên Vũ vẫn tìm không được An Niệm Chi.
Vì hy vọng vào chân tướng, nàng cũng không tiếp tục dùng thuốc độc kia nữa.
Ngày hôm nay thấy tâm trạng Tuyên Thiệu không tệ, nàng thử thăm dò: “Hồ sơ của Hoàng thành ty là tối mật hả?”
Tuyên Thiệu đang đọc sách, nghe vậy nâng mắt nhìn nàng. “Có một số là vậy, phần lớn thì không phải. Ta thỉnh thoảng cũng sẽ cầm về một ít để xem. Sao, nàng cảm thấy hứng thú?”
Yên Vũ gật đầu. “Chuyện của Tuyền Châu trên thực thế cũng chưa có chấm dứt. Tuy rằng Lý Trực lấy thân phận các chủ bị đi dạo phố thị chúng, nhưng mà chẳng phải lá thư kia nói rõ… các chủ thật sự hiện giờ rất có khả năng đang ở Lâm An sao?”
“Nàng muốn làm bộ đầu bắt người, phá án sao?” Tuyên Thiệu cười nói.
Yên Vũ đỏ mặt, ngược lại không có phủ nhận.
Tuy rằng nàng biết dù cho cậu nói không đúng, nhưng có một điểm cậu không có nói sai. Năm đó nói như thế nào thì Diệp gia cũng là phủ thừa tướng, trong khoảnh khắc bị huỷ bởi một cơn hoả hoạn. Người có mắt cũng nhìn ra được lửa kia không đơn giản. Làm gì có chuyện lửa nào mà ngay cả một người cũng đào không ra được? Toàn gia hơn trăm người tất cả bị chết trong biển lửa? Nhưng thánh thượng lại không có hạ chỉ điều tra rõ, chỉ bắt mấy người bình thường quẳng vào ngục, không có thẩm vấn liền đem chém đầu.
Việc này ít nhất chứng minh hoàng thượng đối với chuyện phủ thừa tướng bị diệt là ngầm đồng ý.
Nếu không phải Tuyên Văn Bỉnh mưu hại, vậy chân tướng sẽ là như thế nào đây?
Nếu như hung thủ không phải là Tuyên Văn Bỉnh, như vậy trong hồ sơ của Hoàng thành ti sẽ có manh mối của năm đó hay không?
Thật giống như tất cả lại trở về điểm ban đầu. Mục đích của nàng lại biến thành phải tìm hồ sơ của năm đó.
Quanh qua quanh lại, chân tướng vẫn bị che giấu đến tột cùng là cái gì?
Có thể sẽ nhanh chóng công bố ra hay không đây?
“Thời gian muộn chút ta sẽ kêu Lộ Nam Phi chuẩn bị cho nàng một bộ quần áo của thị vệ Hoàng thành ti, dẫn nàng đến trong kho hồ sơ nhìn một cái.” Tuyên Thiệu khẽ cười nói.
“Thật, thật sự?” Yên Vũ trợn to hai mắt nhìn. Khó thể nào tin, chuyện mình hao hết tâm tư muốn cầu được, ở trước mặt hắn lại là đơn giản tuỳ ý như vậy?! Một câu nói như thế là được?
“Vi phu có bao giờ lừa gạt nàng?” Tuyên Thiệu giơ tay lên xoa xoa đỉnh đầu nàng.
Không cẩn thận vo búi tóc của nàng rơi tán loạn.
“Tướng công, chàng thật tuyệt” Yên Vũ nhảy lên từ trên ghế, khó kềm chế tình cảm ôm lấy cổ của Tuyên Thiệu.
Hai cánh tay nàng siết thật chặt, Tuyên Thiệu cảm thấy hít thở đều có chút khó khăn.
Nhưng trên mặt hắn lại cười vô cùng vui vẻ.
Nàng rốt cuộc đã bắt đầu xin giúp đỡ của hắn, rốt cuộc bắt đầu ỷ lại vào hắn, tin tưởng hắn… Có phải chứng minh nàng thật sự mở rộng cửa lòng đối với hắn đã không còn xa vời nữa?
Lúc xế chiều, Lộ Nam Phi đưa tới một bộ quần áo của thị vệ Hoàng thành ti.
Đường may mới tinh, vải vóc sáng ngời, rõ ràng là mới làm. Yên Vũ mặc thử một lần, kích cỡ vừa y.
Trong lòng nàng ấm áp, nhớ ơn sự tỉ mỉ cùng quan tâm của Tuyên Thiệu.
Lục Bình nhanh tay lẹ chân búi tóc, đội khôi mạo* cho nàng.
(*như mũ cánh chuồn, links tham khảo hình: http://gaitaobao1.alicdn.com/tfscom/i6/T1oQqvXfJrXXXsivA._081914.jpg_310x310.jpg)
Trong gương liền chỉ thấy một vị thị vệ Hoàng thành ti khôi ngô tuấn tú.
“Thiếu phu nhân, xe ngựa đã chuẩn bị, công tử đang ở trong ti chờ người.” Lộ Nam Phi ở ngoài cửa nói.
Yên Vũ gật đầu, theo Lộ Nam Phi ra khỏi viện, lên xe ngựa. Hai tay nàng không tự chủ nắm lại với nhau thật chặt. Tay hơi lạnh, nhưng trong lòng bàn tay đều toàn là mồ hôi. Nàng phóng ra thính lực, không ngừng lắng nghe động tĩnh bên ngoài xe ngựa để phán đoán xe ngựa đi tới đâu. Nhưng trong lồng ngực tiếng tim đập thình thịch thình thịch liên tục quấy rối ở bên tai, khiến cho nàng khó có thể tập trung tinh thần để phán đoán. Ngay cả hít thở hơi gấp của mình nàng cũng không thể phát hiện.
Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại.
“Đến rồi sao?” Yên Vũ nhịn không được hỏi.
“Còn chưa.” Lộ Nam Phi ngồi ở trên càng xe, bên ngoài thùng xe, lên tiếng trả lời.
Đúng rồi, bên ngoài còn có tiếng người rộn ràng, lúc này xe ngựa hẳn còn đang trên đường phố sầm uất. Nàng lắc đầu bật cười, mình sao vậy chứ?
Xe ngựa lại chậm rãi chuyển động.
Yên Vũ hít sâu một hơi, vỗ nhẹ ngực, cố gắng bình phục nhịp tim quá nhanh. Nhưng tới gần Hoàng thành ti thì nàng phát hiện không những trống ngực không có dấu hiệu nhẹ nhàng, ngược lại càng dồn dập hơn.
“Hu…” Lộ Nam Phi ghìm cương ngừng xe ngựa.
Yên Vũ nghe thấy tiếng hắn nhảy xuống càng xe nhưng nàng ngồi ở trong xe không nhúc nhích.
Trong tai nghe được Lộ Nam Phi kêu một tiếng “công tử”, nàng vén mành xe nhìn ra ngoài.
Tuyên Thiệu đang cất bước đi tới xe ngựa.
“Xuống đi.” Giọng nói của Tuyên Thiệu mát lạnh êm tai.
Cùng hắn tới gần có mùi thơm đàn hương nhàn nhạt truyền đến. Ngửi được mùi đàn hương thơm dịu quen thuộc, Yên Vũ rốt cuộc cũng cảm thấy kiên định rất nhiều.
Nàng đẩy cửa xe ra. Hôm nay nàng toàn thân nam trang, hơn nữa còn ở cửa Hoàng thành ti, kêu Tuyên Thiệu đến đỡ là tuyệt đối không tốt, tự nàng nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa, tiến lên một bước, nhỏ giọng nói: “Nhìn thiếp như vầy có tạm được không?”
Tuyên Thiệu nhìn ra nàng đang hồi hộp, gật đầu cười nói: “Được lắm tiểu thị vệ đẹp trai, đi theo ta nào.”
Yên Vũ chăm chú theo sau lưng Tuyên Thiệu, tiến vào giữa hai cửa đỏ thẫm có khảm những viên đinh tròn to màu vàng kim của Hoàng thành ti.
Sáu thị vệ đứng cầm giáo ở cửa nhìn thấy nhóm Tuyên Thiệu đi vào cũng không di chuyển, không hề liếc nhìn.
Bên tai Yên Vũ lúc này chỉ còn lại tiếng tim đập như trống đánh của mình.
Tuyên Thiệu dẫn Yên Vũ vào chính điện của Hoàng thành ti. Trong điện lạnh lẽo vắng vẻ, không một bóng người. Cột đá sơn đen, bình phong lớn bằng gỗ đen điêu khắc hoa văn rỗng, cái bàn đen vàng*, bầu không khí khắp nơi lộ vẻ tiêu điều, lạnh như băng.
(*bàn được sơn màu đen viền vàng, mặt bàn màu vàng-google)
Yên Vũ nhịn không được run lên, tựa như nơi đây bày vô số bồn băng.
Tuyên Thiệu dẫn nàng trực tiếp vòng qua bình phong, xuyên qua nhà sau, đi tới trong hậu viện. Giữa hậu viện sừng sững một toà nhà ba tầng. Ở cửa toà nhà có hai con sư tử đá mặt mũi hung dữ ngồi xổm. Đứng hai bên con sư tử có hai thị vệ tay cầm giáo, dáng vẻ trang nghiêm, uy vũ không thua kém hai con sư tử khí phách chút nào.
Yên Vũ giơ tay lên che ngực, tim đập dồn, e rằng nó sẽ nhảy ra.
Nếu đi về phía trước một bước, không biết con sư tử đá mặt mày hung dữ có thể thình lình nhảy xuống cắn nàng một cái hay không? Chẳng biết thị vệ cầm giáo kia có lấy giáo cản đường nàng không? Nhìn thấu nàng là nữ giả nam trang, không cho phép nàng đi vào?
Nhưng thấy mình theo Tuyên Thiệu đi qua thị vệ, qua con sư tử đá, đạp bước lên bậc thang, từng bước một tới gần cửa chính của toà nhà, chuyện nàng lo lắng cũng không có xảy ra chút nào. Con sư tử đá không có nhảy xuống cắn nàng, thị vệ lại càng không có liếc nhìn nàng lấy một cái.
Nàng chỉ đơn giản tuỳ ý đi theo Tuyên Thiệu như vậy, bình bình đạm đạm đi vào toà nhà!
Phân nửa tầng một của toà nhà bày bàn, trên bàn để giấy và bút mực, bộ đồ trà và bếp lò nhỏ. Một nửa còn lại là từng hàng giá sách san sát, trên giá sách để ngay ngắn từng cuộn hoặc to hoặc nhỏ, trên cuộn còn buộc một sợi dây nhỏ, dưới sợi dây có kèm một cái nhãn nho nhỏ.
Yên Vũ giấu trong lòng tim như thỏ chạy, bước nhanh tới phía trước, tới gần trên giá sách nhìn một hàng cuộn được bày trên đó, nhìn ngày tháng năm được viết trên đó. Những cuộn được đặt chung trong một ô vuông đều là cùng tháng.
Ngón tay nàng nhẹ nhàng chạm qua từng cuộn, chậm rãi quay đầu lại nhìn Tuyên Thiệu, trong giọng nói hơi run run. “Những cái này thiếp đều có thể xem sao?”
Tuyên Thiệu cười khẽ. “Lầu một có thể tuỳ ý tìm đọc, lầu hai cần thị vệ tứ phẩm trở lên mới được đọc, lầu ba ngoại trừ thánh thượng thì chỉ có ta và phụ thân mới có thể xem tài liệu.”
Yên Vũ gật đầu, xoay người chậm rãi xuyên qua giữa những giá sách san sát, nhịp tim rốt cuộc dần bình phục.
Nàng vừa đi vừa nghỉ, tựa như chỉ là ngẫu nhiên dừng ở cạnh giá để hồ sơ trong năm Nhâm Tuất, giơ tay lên tuỳ ý cầm qua một cuộn hồ sơ, tiện tay lật xem.
Ánh mắt của nàng nhanh chóng quét qua ô vuông hồ sơ này, run rẩy đưa tay về phía cái cuộn trên nhãn viết tháng giêng năm Nhâm Tuất.
Nàng giật cái cuộn ra, quay đầu nhìn lại một cái, Tuyên Thiệu đang ngồi ở bên bàn chẳng biết đang nhìn cái gì.
Nàng hít sâu một hơi, lắng tai nghe. Tầng một chỉ có hai người nàng và Tuyên Thiệu, tầng hai, tầng ba có người canh giữ, lúc này không ai có thể phát hiện nàng đang xem cái gì.
Bấy giờ nàng mới chậm rãi mở cái cuộn, tỉ mỉ kiểm tra.
Không có! Trên hồ sơ của tháng giêng năm Nhâm Tuất thế nhưng lại không có ghi chép hoả hoạn của phủ thừa tướng! Chỉ ghi chép cặn kẽ một ít chuyện nhỏ nhặt của phố phường. Hoàng thành ti lại đi quản những chuyện nhỏ nhặt của phố phường sao? Nàng tiếp tục xem xét hồ sơ của tháng giêng một lần, thậm chí ngay cả phần của tháng hai cũng xem tới, nhưng không có một phần hồ sơ nào nói đến hoả hoạn của phủ thừa tướng.
Việc này quá kỳ quái, nếu như ngay cả chuyện nhỏ nhặt của phố phường mà Hoàng thành ti cũng ghi lại trong sổ sách thì hoả hoạn của phủ thừa tướng thật sự là không nên bỏ qua.
Nàng sửa sang lại hồ sơ bị mình lật loạn, dựa vào trên giá sách, nhắm mắt yên lặng một hồi, sau đó mới chậm rãi mở mắt ra, rồi lại tuỳ tiện lật vài cái ở chỗ khác. Nhưng trên hồ sơ viết cái gì, nàng cũng không nhìn thấy một chữ nào.
Nàng bỏ hồ sơ xuống, trêm mặt mang tò mò vừa đúng, đi tới bên cạnh Tuyên Thiệu, trong mắt chứa mong đợi, nói: “Hồ sơ ở đây đa số là chuyện nhỏ nhặt, chắc chắn không có chuyện gốc rễ liên quan đến Toàn Cơ Các, lầu hai và lầu ba thiếp có thể đi xem không?”
Tuyên Thiệu nâng mắt nhìn nàng.
Yên vũ cố gắng ổn định tâm thần, mỉm cười với hắn, tựa như sợ một ánh mắt của hắn liền có thể nhìn thấu tâm tư của nàng.
“Đi, ta dẫn nàng đi lên.” Tuyên Thiệu đứng dậy, nói.
Yên Vũ thở dài một hơi, vội vàng theo ở sau lưng hắn.
Quẹo qua cầu thang thông lên lầu hai, thị vệ đứng ở cửa khom người nói: “Công tử!”
Tuyên Thiệu chỉ hơi gật đầu, rồi đẩy cửa đi vào.
Yên Vũ theo sát phía sau.
Bày biện ở lầu hai cũng không khác với lầu một, vẫn là từng hàng giá sách, hồ sơ được bày rất ngay ngắn.
Yên Vũ đi lên phía trước, tiện tay lật xem, nhưng là bí mật tìm kiếm khoảng thời gian được trưng bày theo thứ tự. Ung dung bình tĩnh đi về phía hồ sơ của tám năm trước.
Lật xem toàn bộ hồ sơ của tháng giêng năm Nhâm Tuất, ngược lại có một hàng chữ nhỏ liên quan tới phủ thừa tướng.
Ở phía dưới vụ án một tên quan chiếm nhà dân có lác đác một hàng chữ nhỏ viết: “Hội hoa đăng tết nguyên tiêu, phủ thừa tướng chợt nổi lên hoả hoạn, bắt mấy tên thương buôn đi dạo phố, trải qua thẩm vấn biết chúng ghi hận trong lòng với phủ thừa tướng, ác ý phóng hoả.”
Trừ cái đó ra, không một chữ nào đề cập tới phủ thừa tướng nữa.