“Cậu, không phải cậu là thần y sao? Không phải cậu có thể cứu sống người chết xương đã trắng sao? Cậu mau cứu mẫu thân đi! Cậu mau cứu bà ấy đi!” Yên Vũ khóc nhìn An Niệm Chi siết chặt hai tay mình, khẩn cầu.
“Ta là thần y không phải là thần tiên…” An Niệm Chi nhìn Yên Vũ, nói.
Yên Vũ lắc đầu, cả người thất hồn lạc phách. “Buông cháu ra.”
“Cháu cam đoan không làm chuyện vô vị nữa.”
Yên Vũ gật đầu, lúc này An Niệm Chi mới buông tay nàng ra.
Yên Vũ xoay người, dựa vào trên quan tài ngọc lưu ly, mở to hai mắt, nhìn mẫu thân nằm ở bên trong không nhúc nhích.
“Mẹ…”
Tám năm, không ai biết nàng có bao nhiêu hối hận năm đó tại sao ham chơi, tại sao muốn mang theo biểu ca lén chuồn ra phủ thừa tướng xem hoa đăng. Vì sao ngay cả nhìn cha mẹ một lần cuối cũng không được…
Hôm nay nàng lại gặp được mẫu thân, dáng vẻ giống hệt như trong trí nhớ, một chút cũng không thay đổi.
Mẹ vẫn búi búi tóc, trên tóc cài trâm vàng, cổ áo và tay áo thêu hồ điệp. Quần áo vẫn màu đỏ thẫm hoặc màu sắc rực rỡ như thế, tựa như năm tháng bị ngăn ở bên ngoài quan tài ngọc lưu ly, bà nằm trong quan tài, cách biệt với thời gian biến đổi.
Yên Vũ nhìn chằm chằm mẫu thân không chớp mắt. Tựa như rất sợ một động tác sai lầm nhỏ của nàng, giống như trong một cái chớp mắt tiếp theo thì bà sẽ mở mắt ra, nhìn nàng, dịu dàng gọi nàng: “Vũ nhi…”
“Đừng nhìn, ta nhìn tám năm… vẫn là bộ dáng này…” An Niệm Chi nói ở sau lưng nàng.
Yên Vũ lại giống như không nghe được lời của ông ta, khó có thể tin nhìn chằm chằm mẫu thân.
“Không, cậu nhất định có biện pháp cứu sống bà ấy!”
Yên Vũ chợt đứng lên, quay sang nói với An Niệm Chi: “Bằng không, tại sao cậu không cho bà ấy mồ yên mả đẹp? Tại sao muốn giữ lại bà ấy tám năm, không để cho bà ấy biến đổi?”
Yên Vũ chỉ vào những bồn băng xếp đống trong phòng đá. “Những bồn băng này đều là vì cậu muốn giữ lại hình dáng của mẫu thân hoàn hảo như lúc ban đầu mà làm phải không? Cậu nhất định có biện pháp cứu sống bà, đúng hay không?”
An Niệm Chi dời tầm mắt đi, lắc đầu. “Không thể, cháu đừng nghĩ quá nhiều.”
“Là cháu nghĩ quá nhiều. Hay là cậu đang gạt cháu?” Yên Vũ nhấc chân tới gần ông ta. “Bà ấy là mẹ của cháu, cậu giữ lại thi thể của bà, không cho bà mồ yên mả đẹp, việc này không thích hợp. Nếu cậu không có cách nào cứu sống bà. Cháu sẽ an táng mẫu thân của cháu!”
Nàng đã từng cho rằng trận hoả hoạn đó nuốt tất cả của nàng, nhà của nàng, thân phận của nàng, người thân của nàng… Cuối cùng, ngay cả toàn bộ hài cốt của người thân đều táng ở trong trận hoả hoạn đó, không có lưu lại gì cả.
Nhưng hôm nay thấy mẫu thân hoàn hảo như thế, bình tĩnh nằm ở trước mặt mình. Sao không thể khiến nàng chấn động.
“Ngươi không thể!” An Niệm Chi hét lớn một tiếng, gân xanh trên đầu nổi lên, bước nhanh tới bên cạnh quan tài ngọc lưu ly, trìu mến nâng tay sờ quan tài ngọc lưu ly trong suốt. “Ai cũng không thể, cũng không bao giờ có thể mang đi nàng từ bên cạnh ta nữa!”
Yên Vũ híp mắt lại, chăm chú nhìn ông ta. “Vì vậy, cậu nhất định có biện pháp cứu bà ấy tỉnh lại, đúng hay không?”
An Niệm Chi thở dài một tiếng, một lúc lâu mới yếu ớt mở miệng. “Ba năm trước đây ta đã từng gặp được cơ hội ngàn năm một thuở, thiếu chút nữa, chỉ thiếu một chút nữa là có thể cứu sống nàng… Nhưng ai ngờ lại xuất hiện sai lệch… Nàng không thể tỉnh lại, bỏ lỡ lần cơ hội kia, ta không biết… thật sự không biết…”
An Niệm Chi lắc đầu, vẻ mặt cũng biến thành vô cùng hoảng hốt. “Ta không biết còn có khả năng không… Tám năm, ta đã quen canh chừng nàng như vậy, dù cho không còn cơ hội nữa… Ta cũng sẽ canh chừng nàng đến khi ta chết…”
Yên Vũ kinh ngạc nhìn bộ dáng An Niệm Chi dựa nửa thân mình vào trên quan tài ngọc lưu ly.
Nàng đã sớm cảm thấy tình cảm của cậu đối với mẫu thân vượt xa tình cảm của một ca ca nên đối với muội muội.
Cậu yêu mẫu thân…
Nàng lui lại một bước, tất cả trước mắt đều quá mức chấn động. Nàng cảm thấy mình đã không còn khả năng suy xét, không thể bình tĩnh, quá nhiều kích động. Nàng thậm chí đã quên vì sao mình tới tìm cậu, vì sao rõ ràng đang ở trong phòng đá quen thuộc đầy bức hoạ mẫu thân lại bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này? Đây là đâu?
Nàng thở dốc hồi lâu. “Đó là muội muội của cậu, cậu…”
An Niệm Chi nghe vậy thì ngẩng lên từ quan tài ngọc lưu ly, bình tĩnh nhìn nàng.
Ánh đèn trong phòng đá mờ tối, nàng không thấy rõ vẻ mặt của An Niệm Chi, chỉ cảm thấy mặt ông ta lúc này nhất định âm trầm đáng sợ.
“Ta cũng không biết còn có thể sống bao lâu, sau khi ta chết, thi thể của mẹ cháu tất nhiên không thể duy trì như vậy.” An Niệm Chi nhấc chân tới gần nàng. “Cháu không muốn để cho mẫu thân thấy sau khi thù của bà được báo thì bình yên chôn cất sao?”
“Cậu quả thật không có cách nào cứu tỉnh mẫu thân?” Yên Vũ run giọng hỏi.
“Cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng, chỉ là cơ hội có thể gặp không thể cầu… Cháu giết Tuyên Văn Bỉnh, ta sẽ trả mẹ cháu lại cho cháu, thế nào?” An Niệm Chi bỗng nhiên cất giọng hỏi.
Yên Vũ lắc đầu. “Cậu, vì sao cậu hận Tuyên Văn Bỉnh như thế? Cháu nói, chuyện năm đó có lẽ không phải như cậu cho rằng! Tuyên Văn Bỉnh có lẽ không phải là hung thủ hại cả nhà của cháu! Vì sao cậu khăng khăng một mực?”
“Hắn giết mẹ ngươi! Là hắn! Hắn là hung thủ! Là hắn hại chết mẹ ngươi! Mẹ ngươi vô tội biết bao!” An Niệm Chi nghe vậy nổi giận, từng tiếng gào thét gần như chấn động điếc lỗ tai Yên Vũ, gần như đánh vỡ phòng đá.
Yên Vũ lùi lại hai bước, vẫn kiên định lắc đầu. “Không, thích khách năm đó chắc chắn không phải là Tuyên Văn Bỉnh an bài! Cháu không tin, cháu muốn đích thân tìm ra chân tướng!”
An Niệm Chi chợt cười lạnh, gương mặt dưới ánh đèn lờ mờ càng phát ra dữ tợn. “Ngươi không tin? Không phải là Tuyên Văn Bỉnh, vậy là ai? Ngươi nghĩ là ai? Là Diệp Chính Lương? Có phải ngươi đã bắt đầu hoài nghi cha mình năm đó thực sự có ý muốn mưu phản?”
Yên Vũ lắc đầu. “Không, cha cháu không phải là người như vậy, cháu không phải là đang hoài nghi cha! Phía sau chuyện này nhất định còn có ẩn tình, chẳng qua là bây giờ chúng ta không biết mà thôi!”
An Niệm Chi lạnh lùng nhìn nàng. “Ngươi đứa con gái bất hiếu này, thà rằng tin kẻ thù, tin một người hại chết mẹ của mình, cũng không chịu tin cậu! Ngươi không xứng làm con gái của Ngọc Chi! Ngươi cút đi!”
Nhìn thấy An Niệm Chi giơ tay lên, Yên Vũ lập tức lui về sau.
Nhưng dưới sự khẩn trương của nàng vẫn khó tránh khỏi hít vào trong mũi khói trắng mà ông ta bắn ra.
Trong nháy mắt, mắt tối sầm, nàng lại ngất đi.
Trước khi hôn mê nàng còn đang suy nghĩ gian phòng đá này rốt cuộc là ở đâu?
Lục Bình và Tô Vân Châu chờ ở bên ngoài tiểu viện, đợi lâu cũng không thấy Yên Vũ đi ra.
Dưới thương lượng của hai người, không chờ thêm nửa canh giờ, liền đá văng cửa viện, xông vào.
Tô Vân Châu đập vang cửa chái nhà phía đông, nhưng bên trong không có một động tĩnh nào.
Nàng ta cảm thấy không tốt, một cước đá văng cửa.
Nhưng trong phòng nào có bóng dáng của thiếu phu nhân?
“Làm sao bây giờ?” Tô Vân Châu đầy vẻ lo lắng.
“Thiếu phu nhân? Thiếu phu nhân…” Lục Bình la lớn, chưa từ bỏ ý định.
Nhưng đáp lại nàng ta chỉ có im lặng vô biên, cùng với tiếng chim hót như có như không bên ngoài sân.
“Ta kêu người đánh xe đi báo cho công tử, chúng ta ở lại xem có thể tìm được chút manh mối hay không.” Lục Bình nói, xoay người xông ra khỏi chái nhà phía đông, báo cho người đánh xe.
Người đánh xe lập tức giơ roi giục ngựa, nhanh chóng đi.
Lục Bình cùng Tô Vân Châu lật tung toàn bộ sân, nhà chính, chái nhà phía đông, nhưng không tìm được bất kỳ manh mối gì.
“Chúng ta luôn trực ở cửa, hắn mang theo thiếu phu nhân rời khỏi, sao có thể một chút động tĩnh cũng không có đây?” Tô Vân Châu cắn đầu ngón tay, gãi đầu nói.
Không bao lâu liền nghe được tiếng vó ngựa chạy nhanh đến. Ngựa chưa dừng lại, Tuyên Thiệu đã phi thân xuống, nhảy vọt vào viện.
Lục Bình nghe được tiếng vang, lập tức đi tới trong sân. “Công tử… không thấy thiếu phu nhân. Chúng nô tỳ chính mắt nhìn thấy thiếu phu nhân vào chái nhà phía đông, vẫn chưa rời đi…”
Không đợi Lục Bình dứt lời, Tuyên Thiệu liền nhấc chân vào chái nhà phía đông.
Tô Vân Châu thấy sắc mặt của hắn, nhịn không được rụt người lại.
Hiện giờ Tuyên công tử thật là đáng sợ…
Tuyên Thiệu tỉ mỉ kiểm tra khắp mọi ngõ ngách của chái nhà phía đông. “Lấy giường trúc ra.”
Lập tức có thị vệ đi theo đến dời giường trúc qua một bên.
Dưới giường trúc có đậy một tấm ván gỗ. Hắn ngồi xổm người xuống, gõ một cái, chỉ vào một chỗ trong đó nói: “Cạy ra!”
Thị vệ lập tức tiến lên, cạy tấm ván gỗ ra.
Một đường ngầm sâu không thấy đáy hiện ra trước mặt mọi người.
“Hả? Lại có mật đạo?” Tô Vân Châu nhịn không được kêu lên.
Tuyên Thiệu đang muốn thả người xuống, bị một thị vệ ở bên cạnh cản lại. “Công tử, để thuộc hạ đi trước.”
Dứt lời, thị vệ đó theo thang dây xuống dưới mật đạo.
Không bao lâu, giọng của hắn truyền lên từ dưới lòng đất. “Công tử, phía dưới có mật thất!”
Tuyên Thiệu nghe vậy, thả người nhảy xuống mật đạo, đi qua hành lang hẹp, tới trước cửa phòng đá.
Thị vệ lục lọi nửa ngày cũng không thể mở cửa phòng đá ra.
Tìm không thấy Yên Vũ, trong lòng Tuyên Thiệu đã sớm nóng như lửa đốt.
Nhưng vào giờ khắc này hắn không thể không khiến cho mình tỉnh táo lại, lục lọi ở mọi nơi trên cửa đá lạnh lẽo.
Chạm đến một chỗ hơi có cơ quan nhô ra, hắn chậm rãi dùng sức làm chuyển động cơ quan.
Cửa đá mở ra.
Mười hai cây đuốc chiếu phòng đá rất sáng.
Tuyên Thiệu kinh ngạc nhìn bức tranh vẽ mỹ nữ trên vách tường.
Người con gái kia toàn thân ăn mặc lộng lẫy, hoặc ngồi hoặc đứng, hoặc chơi đùa giữa hoa, hoặc giơ quạt bắt bướm, nụ cười sáng rỡ, giống như đúc.
“Yên Vũ?” Tuyên Thiệu nhìn người con gái trên tường, đôi mắt như hắc diệu thạch thắt chặt.
Hắn giơ tay lên muốn lấy cây đuốc trên tường xuống, đem ánh lửa gần hơn chút để nhìn cho rõ ràng hơn.
Nhưng cây đuốc bị cố định ở trên tường, bị hắn động tới, giường đá bên trong phòng đá bỗng nhiên trầm xuống.
Trên vị trí của giường đá xuất hiện một cầu thang dẫn xuống phía dưới.
Lục Bình và Tô Vân Châu theo vào phòng đá sợ hết hồn.
“Còn có mật thất?” Tô Vân Châu thò đầu vào trong nhìn xung quanh.
Tuyên Thiệu dẫn đầu theo cầu thang đi xuống.
Những người khác cũng lập tức đuổi theo.
Dưới cầu thang lại là một đoạn hành lang hẹp, vừa tối vừa dài, có không khí ẩm ướt đập vào mặt.
Tuyên Thiệu cảm nhận được có luồng khí đập vào mặt, trong bụng đoán được đầu kia của mật đạo phải là thông ra bên ngoài.
Quả nhiên, đi một hồi liền nhìn thấy phía trước có ánh sáng lờ mờ len vào.
Hắn đi nhanh mấy bước, đẩy cỏ đắp ở trên cửa ra.
Ra khỏi mật đạo, trước mắt là một mảnh rừng yên tĩnh không tiếng động.
Hắn kiểm tra mọi nơi. Xung quanh không có người sinh sống, cũng không có tiếng của ai, chỉ có tiếng chim hót chiêm chiếp, càng yên tĩnh khiến người ta hoảng hốt.
Hắn cúi đầu đi mấy bước, phát hiện ở trên một phiến cỏ xanh có dấu vết bánh xe nghiền qua.
Lập tức ra lệnh: “Đuổi theo dấu vết bánh xe!”
“Dạ!” Mấy tên thị vệ lập tức theo vết bánh xe chạy ra ngoài rừng.
“Thần y rốt cuộc là ai? Ngươi thấy bức hoạ trong mật thất không? Bên trên vẽ có phải là thiếu phu nhân không?” Tô Vân Châu kề vào bên tai Lục Bình khẽ hỏi.
Lục Bình đẩy nàng ta một cái, trừng mắt liếc nàng ta, không cho nàng ta nói nữa.
Tô Vân Châu nhìn nhìn lưng thẳng tắp toả ra khí lạnh của Tuyên Thiệu, mím miệng.
Không bao lâu, thị vệ đuổi theo vết bánh xe đã vòng trở lại.
“Hồi bẩm công tử, xe ngựa vào thành.”
Tuyên Thiệu thông qua đường ngầm, trở lại trong sân của An thần y, phân phó với thị vệ canh giữ trong sân: “Lưu lại hai người canh ở chỗ này, những người còn lại triệu tập mọi người của Hoàng thành ti, tìm kiếm thiếu phu nhân khắp thành!”
“Dạ!”
Tuyên Thiệu phi thân lên ngựa, đánh ngựa chạy về phía trong thành.
“Yên Vũ, nàng ở đâu? Bất kể nàng đã từng trải qua cái gì, bất kể nàng che giấu ta cái gì, giờ đây ta chỉ muốn nàng bình an trở lại bên cạnh ta…”
Tuyên Thiệu thúc bụng ngựa, suy nghĩ trong đầu càng thêm bức thiết.
“Cái gì?” Tần Xuyên ngạc nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm Tô Vân Châu.
“Thiếu phu nhân nàng ta, nàng ta không thấy… Tuyên công tử đã sai ngươi tìm kiếm khắp thành, sư huynh không nên gấp, nhất định có thể tìm được! Tuyên công tử nhất định có thể tìm được nàng ta… Ngươi đừng nóng giận… Ta, ta nên cùng vào với nàng ta… Xin lỗi…”
Lời của Tô Vân Châu còn chưa nói hết, Tần Xuyên đã lách mình qua người nàng ta ra khỏi phòng.
Tuyên Thiệu giống như điên cuồng, hạ lệnh mọi người của Hoàng thành ti lục soát từng nhà.
Bất kể hoàng thân quý tộc hoặc bá tính bình dân cũng không được ngoại lệ.
Đã có vài nhà hiển quý chạy đến trong cung cáo trạng Tuyên Thiệu, nói hắn ỷ thế hiếp người, tuỳ ý xông vào nhà dân.
Nhưng hành vi của Tuyên Thiệu không thu liễm chút nào. Buổi trưa vừa qua khỏi, toàn bộ thành Lâm An đã bị lật hơn phân nửa.
Tần Xuyên một tay nắm chặt kiếm, một tay nắm chặt thành quyền.
Rảo bước xuyên qua đầu đường cuối ngõ ở Lâm An.
“Yên Vũ, Yên Vũ… Muội ở đâu? Lần này nếu để cho ta tìm được muội, ta nhất định sẽ không, sẽ không để muội rời khỏi nữa…”
Tần Xuyên tự nhủ.
Sắc trời đã dần tối xuống.
Toàn bộ Hoàng thành ti lục soát không thu hoạch được gì.
Muốn giấu một người ở Lâm An, quả thật rất dễ.
Muốn tìm ra người bị giấu, không khác gì mò kim đáy biển.
Sắc trời càng muộn, sắc mặt của Tuyên Thiệu càng chìm, trong lòng hắn cũng càng sốt ruột.
Bỗng nhiên một chiếc xe ngựa ở góc đường rơi vào tầm mắt của hắn.
Chiếc xe ngựa kia dường như đỗ ở chỗ đó rất lâu rồi. Hắn nhớ được một canh giờ trước đây, lúc đi qua nơi này, chiếc xe ngựa kia đã đỗ ở chỗ đó.
Xe ngựa không có dặc tính rõ rệt đặt ở đầu đường, rất bình thường.
Cửa buồng xe ngựa đóng kín, trên xe không có người điều khiển.
Con ngựa cúi đầu gặm rễ cây bên trên thảm cỏ, đã gặm hơn phân nửa thảm cỏ.
Hắn vốn tưởng rằng người đánh xe chắc là cách không xa.
Nhưng một canh giờ trôi qua, xe ngựa vẫn ở nguyên chỗ này, hình như là xe ngựa vô chủ.
Trong bụng Tuyên Thiệu khẽ động, cất bước tiến lên.
Con ngựa giật mình lui hai bước, bị hắn bắt lại dây cương.
Tuyên Thiệu ổn định ngựa, phi thân lên xe, đẩy cửa buồng xe ra.
Thấy Yên Vũ hai mắt nhắm nghiền, yên lặng nằm trên sàn buồng xe, không nhúc nhích.
Giờ khắc này Tuyên Thiệu không thấy hoảng loạn trên mặt mình, hắn vội tiến lên, thấp thỏm kêu: “Yên Vũ, Yên Vũ?”
Không có ai đáp lại.
Hắn run rẩy vươn tay, thò về phía hơi thở của nàng.
Có khí chảy lướt qua tay hắn.
Lúc này hắn mới thở dài một hơi.
“Yên Vũ, tỉnh lại.” Tuyên Thiệu ôm lấy Yên Vũ, phi thân nhảy xuống xe ngựa.
Lại đối mặt với Tần Xuyên đã bị đỏ mắt vì tìm kiếm khắp nơi.
Tần Xuyên và Tuyên Thiệu bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt của hai người đều rất lạnh.
Tần Xuyên nhìn nhìn xe ngựa sau lưng Tuyên Thiệu, quả đấm xuôi ở bên người chặt hơn vài phần.
“Ta mang nàng hồi phủ trước, ngươi, tránh ra!” Tuyên Thiệu lạnh lùng nói.
Tần Xuyên nhìn Yên Vũ nhắm mắt không nói trong ngực hắn, cuối cùng né người lui qua một bên.
Không ai biết lúc này trong lòng Tần Xuyên vô cùng hối hận… Có lẽ thật sự hắn và biểu muội thiếu duyên phận… Có lẽ thật sự ông trời quyết định như vậy?
Rõ ràng hôm nay hắn đi qua bên cạnh chiếc xe ngựa nhiều lần.
Rõ ràng hắn có thật nhiều cơ hội có thể tìm ra biểu muội trước Tuyên Thiệu.
Vì sao mỗi lần hắn đều vội vã đi qua…
Vì sao hắn không một lần nhìn vào trong xe ngựa một cái…
Duyên phận không nói rõ được cũng không tả rõ được, không bị chi phối bởi con người. Bất kể lúc này trong lòng Tần Xuyên hối hận cỡ nào cũng chỉ có thể thân mình cứng ngắc đứng tại chỗ, mắt mở trừng trừng nhìn Tuyên Thiệu ôm Yên Vũ càng đi càng xa, lên xe ngựa của Tuyên phủ, biến mất ở góc đường, rồi không nhìn thấy nữa.
Hắn đứng ngẩn ra hồi lâu mới cất bước đi về phía trước.