Yên Vũ móc từ trong lòng ra phương thuốc An Niệm Chi Vviết, giao cho Tuyên Thiệu.
“Ông ta nói đây là phương thuốc, thuốc giải thì ngoại trừ ông ta không ai khác điều chế ra được. Làm sao bây giờ?”
Tuyên Thiệu nhận lấy phương thuốc, hơi rũ mắt xuống. “Lại thử một lần đi.”
Bầu không khí trong kiệu nhất thời hơi trang nghiêm.
Trong lòng Yên Vũ nổi lên áy náy thật sâu.
“Nàng có để ý đến người đàn ông kia đang ngồi trong phòng khách cùng quản gia hay không?” Tuyên Thiệu đột nhiên hỏi.
Yên Vũ gật đầu. “Dạ, hắn là ai? Sao thiếp nhìn hơi quen vậy?”
“Còn nhớ đêm đó chúng ta bị ám sát trong đình nghỉ mát ở hậu viện
không?” Tuyên Thiệu trầm giọng nói. “Thân hình của hắn rất giống với hắc y nhân kia.”
Yên Vũ được hắn nhắc nhở, chợt nhớ tới người nọ khiến thái độ của Tuyên Thiệu khác thường vào đêm đó.
Chính là đêm đó hắn đã nói cho nàng biết hờn giận giấu trong lòng hắn tám năm qua. Chính là đêm đó nàng biết được tám năm trước hoàng thượng
bị nguy hiểm ám sát, biết được hắn cũng từng tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc.
“Sau đó không phải hắc y nhân được các chủ Toàn Cơ các cứu đi sao?
Tại sao hắn lại ở trong nhà của Cao Khôn? Hắn và Cao Khôn quan hệ thế
nào? Hay hoặc là nói, Cao Khôn và Toàn Cơ các quan hệ thế nào?” Yên Vũ
hoảng sợ nghĩ tới quan hệ trong đó.
Tuyên Thiệu nói, chiêu thức của hắc y nhân kia dùng giống hệt với người ám sát hoàng đế, hại hắn bị thương vào tám năm trước.
Nói như vậy, người đàn ông kia rất có thể có quan hệ mật thiết với người ám sát hoàng đế tám năm trước.
Bây giờ người đàn ông đó lại cùng Toàn Cơ các và Cao Khôn có liên hệ.
Nói như vậy… Chẳng lẽ là Toàn Cơ các ý đồ mưu phản?
Mỗi ngày Cao Khôn canh giữ ở bên người hoàng đế… Như vậy, chẳng phải hoàng đế rất nguy hiểm?
Yên Vũ nghĩ tới những thứ này, hoảng sợ nắm tay của Tuyên Thiệu.
“Lời nói của hắn ở Cao phủ còn có tác dụng hơn so với quản gia. Nói
như vậy, quan hệ của hắn và Cao Khôn không tầm thường. Nếu Cao Khôn muốn mưu hại hoàng thượng…” Yên Vũ nói với giọng hơi cấp bách.
Tuyên Thiệu khẽ vỗ về lưng của nàng.
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội. Sẽ không dễ dàng như vậy. Từ sau khi
bị ám sát tám năm trước, bảo vệ sát bên cạnh hoàng thượng không dưới hai mươi người, đều là người võ công cao cường. Vả lại cũng có người nhìn
chằm chằm bên cạnh Cao Khôn, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Giọng của Tuyên Thiệu lộ ra bình tĩnh.
Yên Vũ tựa vào trong ngực ấm áp của hắn, vậy mới cảm thấy được an lòng.
Kiệu phu khiêng cỗ kiệu, vang tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.
Yên Vũ hơi buồn ngủ. Phụ nữ có thai sẽ ngủ ít nhiều.
Đêm nay thật sự hơi quá hao tổn tinh thần.
Còn chưa trở lại Tuyên phủ, Yên Vũ đã tiến vào mộng đẹp ở trong lòng Tuyên Thiệu.
Sau đó nàng về tới trong phủ như thế nào, lại được Tuyên Thiệu bế vào phòng ra sao, khi thức giấc ngày hôm sau nàng đã hoàn toàn không có ấn
tượng.
Lúc nàng thức giấc thì ánh nắng rực rỡ, ngoài cửa sổ chim hót véo von.
Lục Bình nghe thấy tiếng động, đẩy cửa vào, hầu hạ nàng dậy. Nàng chỉ cảm thấy hôm nay cả người đều sinh động rất nhiều.
Giống như được hồi sinh.
Trên mặt Lục Bình cũng lộ vẻ vui mừng, đến khi nàng dùng xong đồ ăn
sáng thì vẻ tươi cười của Lục Bình vẫn treo ở trên mặt, không rút đi
chút nào.
“Sao ngươi vui vẻ như vậy?” Yên Vũ nhịn không được hỏi.
“Nô tỳ là vui vì chủ tử!” Lục Bình che miệng nói. “Đêm qua nhìn thấy
công tử bế thiếu phu nhân trở về. Cẩn thận từng li từng tý như vậy, còn
ngủ lại ở phòng chính. Đây là chuyện lâu rồi không có…”
Sau mấy câu, nàng ta nói rất nhỏ giọng, nói xong, mặt mình đỏ lên trước tiên.
Yên Vũ đau xót trong lòng, vội gật đầu che giấu.
Nếu không phải nàng đã từng u mê không tỉnh ngộ, hà cớ gì cùng Tuyên Thiệu đi tới mức độ như vầy?
Đêm qua Tuyên Thiệu nghỉ lại ở phòng chính sao? Nàng ngủ rất ngon, đã hoàn toàn không có ấn tượng gì.
“Công tử đã đi rồi sao?” Yên Vũ hỏi.
“Dạ, trời chưa sáng đã đi.” Lục Bình thấy khí sắc của Yên Vũ không
tệ. “Hôm nay thời tiết tốt, chủ tử có muốn ra bên ngoài một chút hay
không?”
Yên Vũ vốn định lắc đầu. Mặc dù đêm qua ngủ được không tệ, nhưng nàng vẫn còn hơi không có sức lực.
Nhưng cúi đầu thấy cái bụng bằng phẳng của mình, suy nghĩ một chút, vẫn gật đầu: “Được, đi bộ một chút cũng tốt.”
Hoạt động một chút, hít thở không khí cuối thu mát lạnh tốt cho thân
thể, có lẽ cũng có chỗ tốt cho đứa bé trong bụng phải không?
Tuyên phu nhân nói, nàng chưa từng làm mẹ, không hiểu tấm lòng của
người mẹ. Như vậy bây giờ nàng sẽ bắt đầu học làm một người mẹ tốt.
Hơi đi mấy bước, nàng đã cảm thấy mệt.
Lục Bình khuyên nàng không nên miễn cưỡng, mệt thì ngồi xuống nghỉ ngơi một chút mới tốt.
Nàng đang ngồi trong hành lang, bỗng nhiên nghĩ đến, mấy ngày nay gặp Tuyên Thiệu đều là vội vội vàng vàng. Không phải là tình trạng của mình không tốt thì là đang suy nghĩ đến chuyện khác.
Rốt cuộc không lo hỏi một câu, bọn Tần Xuyên có được thả ra rồi?
Cũng không biết có thông báo cho người nhà của Tô Vân Châu hay chưa?
Nàng quả thật áy náy trong lòng với Tô Vân Châu, chờ khi Tuyên Thiệu trở lại, nhất định phải hỏi rõ một chút.
Yên Vũ ngồi bên ngoài một hồi, rồi kêu Lục Bình đỡ nàng về phòng.
Nàng vốn định đi thăm Tuyên phu nhân, cũng đi xin lỗi Tuyên đại nhân.
Nhưng nghĩ đến thuốc giải còn chưa điều chế ra, tuy nàng quyết định
phải cứu về Tuyên đại nhân, nhưng dù sao cũng “mưu sự tại nhân, hành sự
tại thiên”. Hay là chờ thật sự cứu tỉnh Tuyên đại nhân thì nàng sẽ đến
trước Tuyên đại nhân xin lỗi.
Yên Vũ mở ra khúc mắc, trạng thái cả người đều đã khá nhiều.
Cơn mắc ói ít đi, chỉ cần không phải cơm nước chứa nhiều dầu mỡ thì cũng có thể nuốt trôi.
Thỉnh thoảng còn có thể hơi thèm ăn, muốn ăn gì đó mà thường ngày cũng không nghĩ tới.
Ngược lại, Lục Bình nói chuyện này là tốt. Trước đây nàng ta nghe nói phụ nữ mang thai đều có phản ứng như thế, chứng minh đứa bé trong bụng
khoẻ mạnh.
Yên Vũ không biết nàng ta an ủi mình hay là thật sự như vậy, chẳng qua nghe xong vẫn vô cùng vui vẻ.
Đến xế chiều, Tuyên Thiệu vội vã chạy về từ bên ngoài, nhất định là vì đặc biệt về dùng bữa tối với nàng.
Dùng qua bữa tối, hắn còn phải đi.
Thấy hắn bận rộn như vậy, thần thái trên mặt cũng mang chút vẻ mệt
mỏi, nhưng vẫn trong trăm công nghìn việc nhín chút thời gian đặc biệt
vội trở về chỉ vì dùng một bữa cơm với nàng. Lúc đối mặt với nàng lại
còn bày ra khuôn mặt tươi cười ấm áp.
Yên Vũ thậm chí nghi ngờ mình đã từng bị mỡ heo làm tâm trí mê muội,
sao không tiếc đi thương tổn Tuyên Thiệu đối đãi nàng như vậy?
Đến khi cơm nước xong, hắn ngay cả trà cũng không đoái hoài tới, lúc đang muốn rời đi.
Yên Vũ gọi hắn. “Tướng công, chàng đã biết thân thế của thiếp, có lẽ
quan hệ của thiếp và Tần Xuyên chàng cũng rất rõ ràng phải không?”
“Hắn là con trai của muội muội của mẹ nàng, là biểu huynh của nàng?”
Tuyên Thiệu tuỳ theo hỏi một câu, nhưng trên mặt không có vẻ nghi vấn.
Yên Vũ gật đầu. “Dạ. Tám năm trước người nhà của huynh ấy đã gặp nạn ở
phủ thừa tướng, cho nên chỉ còn lại hai huynh muội bọn thiếp sống nương
tựa lẫn nhau… Huynh ấy đi cứu thiếp từ trong ngục cũng là xuất phát từ…”
Yên Vũ không biết nên nói tiếp như thế nào, định nhảy qua những quá
trình rối ren này, nói thẳng đến trọng điểm: “Nếu thiếp đã hoàn toàn ra, vậy bọn họ?”
Tuyên Thiệu vẫn nhìn nàng, im lặng không nói.
Ngay từ đầu Yên Vũ có chút quẫn bách, sau đó lại nghĩ đến mình chỉ có một biểu huynh, có cái gì mà không nhận người? Bây giờ đã nói rõ tất cả với Tuyên Thiệu, Tần Xuyên đúng là thích nàng, nàng cũng từng một dạo
cho rằng mình sẽ cùng Tần Xuyên nắm tay nhau suốt đời. Nhưng đó không
phải là đã từng sao? Ai mà không có quá khứ? Tuyên Thiệu còn có một biểu muội Lâm Ngọc Dao đó!
Nghĩ đến đây, nàng liền ngẩng đầu lên, nhìn trở lại không yếu thế chút nào.
Tuyên Thiệu không kềm chế được cười khẽ. “Giống như thế này, có lời
gì trực tiếp nói rõ với ta thì thật tốt? Từ giây phút nàng gả cho ta trở đi, chúng ta mới là người thân nhất, vợ chồng một thể, vinh nhục cùng
hưởng. Hai bên chia sẻ, không cần thận trọng giấu diếm.”
Yên Vũ kinh ngạc nhìn hắn. Nàng không biết mặt lạnh như Tuyên Thiệu cũng sẽ cảm tính như vậy.
“Ừm, thiếp nhớ kỹ.” Nàng trịnh trọng gật đầu. “Trước đây thiếp làm không tốt, sau này thiếp sẽ cố gắng.”
Tuyên Thiệu tiến lên, hai tay nhẹ nhàng nắm lấy vai của nàng. “Được.
Bọn Tần Xuyên dù sao cũng là cướp nhà lao. Đó là đại lao của phủ nha Lâm An, dù muốn cứu bọn họ ra cũng còn có một chút trình tự phải đi. Ta đã
cho người ta đi làm. Bây giờ người nhìn chằm chằm Tuyên gia rất nhiều,
mọi việc không qua loa được. Nhanh nhất cũng phải sáng hôm sau mới có
thể thả bọn họ ra. Nàng không cần phải lo lắng, tất cả bọn họ ở trong tù đều bình yên.”
“Ừm, cảm ơn chàng.” Yên Vũ khẽ nói.
Tuyên Thiệu giơ tay lên sờ sờ đỉnh đầu nàng, khẽ cười xoay người rời đi.
Yên Vũ không biết Tuyên Thiệu gần đây đều đang bận rộn cái gì, nhưng
thấy nét mặt hắn không giảm mệt mỏi cũng biết hắn nhất định đã lâu rồi
cũng không có nghỉ ngơi thật tốt.
Mặc dù nàng muốn chia sẻ giúp hắn, nhưng có lòng cũng không có sức.
Bây giờ nàng có thể làm cũng chỉ là chăm sóc tốt bản thân mình, để hắn
ít lo lắng. Còn nữa, chính là hy vọng Lộ Nam Phi có thể mau sớm điều chế được thuốc giải, cứu tỉnh Tuyên đại nhân. Có lẽ áp lực trong lòng hắn
chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều.
Mặc dù Tuyên Thiệu bận rộn, nhưng chuyện cứu đám người Tần Xuyên
không có ngừng lại. Hắn nói nhanh nhất là sáng ngày hôm sau bọn họ có
thể ra.
Quả nhiên xế chiều ngày hôm sau, Yên Vũ đang ngồi trong phòng chợt
nghe người hầu bẩm báo, cận vệ bên cạnh lão gia cầu kiến ở ngoại viện.
Ban đầu nghe nói thế, nàng còn sửng sờ một chút, chợt nghĩ đến nhất định là Tần Xuyên.
Tần Xuyên là đàn ông bên ngoài, không tiện vào bên trong viện. Nàng kêu Lục Bình đỡ nàng, chậm rãi đi ra ngoại viện.
Phòng khách ngoại viện, hai người gặp nhau cách cái bình phong.
Khi đó Tần Xuyên đã tắm rửa thay quần áo, tẩy đi không khí lao ngục.
Nhưng cách bình phong tô cẩm trong suốt, Yên Vũ vẫn nhìn thấy thân hình Tần Xuyên dường như ốm đi rất nhiều.
“Muội… dạo này vẫn khoẻ chứ?” Tần Xuyên thấp giọng hỏi.
Yên Vũ ngồi trên ghế bành ở trong phòng, một tay đặt trên chiếc bàn con, đầu ngón tay vuốt ve cái chén ấm áp.
Lục Bình thì đứng hầu bên cạnh nàng.
Tất cả giữa nàng và Tần Xuyên bây giờ xem ra chỉ là đã từng. Giữa bọn họ giờ đây cũng chỉ còn lại có tình thân. Nhưng Yên Vũ không muốn khiến cho trong lòng Tuyên Thiệu sinh ra khúc mắc, liền đặc biệt giữ Lục Bình lại.
Lục Bình tò mò nhìn xuyên qua bình phong ra bên ngoài.
Trước đây, lúc Tô Vân Châu còn sống, nàng ta cũng từ trong miệng Tô
Vân Châu nghe qua sư huynh rất nhiều lần. Cách bình phong thấy mặt sư
huynh của Tô Vân Châu vẫn là lần đầu tiên.
“Muội rất khoẻ, biểu ca không cần lo lắng.” Yên Vũ khẽ thở dài một
tiếng. “Biểu ca, có nhiều chuyện muội biết bây giờ nói có lẽ là hơi trễ. Nhưng sự tình đã đến mức ngày hôm nay, với tư cách chỉ có hai chúng ta
thoát khỏi hoạ diệt môn năm đó, muội thật sự nên nói cho huynh những gì
muội biết.”
Tần Xuyên ở bên ngoài bình phong nghe vậy, ngẩng đầu liếc nhìn về phía bên trong bình phong một cái.
“Muội nói đi, ta nghe.”
Yên Vũ chạm vào cái chén, tựa như nhất thời không biết mở miệng từ đâu mới thích hợp.
Trong phòng khách im lặng một lúc lâu, mới nghe thấy giọng nói nhẹ
của nàng: “Huynh biết, muội vốn tiếp cận Tuyên Thiệu là vì hồ sơ của năm đó, nhưng hồ sơ tìm không được. Muội lại bất ngờ nghe được chuyện năm
đó do Tuyên đại nhân làm. Vốn muội không tin, sao Tuyên đại nhân là
người như vậy chứ?”
Tần Xuyên ở bên ngoài bình phòng cau mày lắng nghe. Khi hắn biết được Tuyên đại nhân là bị Yên Vũ đầu độc thì hắn liền đoán được nguyên nhân
trong đó. Nhưng hôm nay nghe chính miệng nàng nói ra, vẫn cảm thấy khó
có thể tin. Hắn là cận vệ của Tuyên đại nhân, có thể tính là sớm chiều ở chung cùng Tuyên đại nhân. Hắn hết sức rõ ràng thái độ làm người của
Tuyên đại nhân. Cái chuyện diệt cả nhà người ta này thật sự không giống
như Tuyên đại nhân mà hắn biết được có thể làm ra.
“Nhưng sau đó lại để muội bất ngờ nghe thấy Tuyên đại nhân chính
miệng thừa nhận… đúng là ông ta.” Yên Vũ dừng một chút. “Muội và huynh
tìm chân tướng tám năm, thì ra hung thủ ở ngay bên cạnh chúng ta, điều
này khiến cho muội làm sao cũng thật không ngờ. Muội một khắc cũng không chờ được, không thể nhịn xuống được, cho nên muội làm ra việc ngày ấy.
Muội cho rằng muội làm như vậy là đúng, ngay cả lòng dạ ác độc nhưng
cũng không có gì đáng trách. Muội chỉ dùng mạng của một mình ông ta đền
lại cho mạng của cả nhà muội, như vậy còn chưa đủ rộng lượng sao?”
Nói tới đâu, Yên Vũ thở dài một tiếng. “Nhưng mà biểu ca, huynh biết
không? Đợi sau khi muội ra khỏi tù thì mới biết được năm đó cha muội
thật sự có lòng riêng, thật sự làm ra chuyện không nên làm. Tuy Tuyên
đại nhân là hung thủ diệt cả nhà Diệp gia, nhưng cũng là ân nhân cứu cửu tộc của Diệp gia. Rất mâu thuẫn đúng không?”
Tần Xuyên ở bên ngoài vẫn không có lên tiếng.
Yên Vũ hít một hơi thật sâu. “Cho nên, chuyện này liền dừng ở đây đi. Buông tha khăng khăng, hoàn toàn không có kẻ thù gì, không có huyết hải thâm thù gì đáng giá chấp niệm cả đời. Bây giờ muội chỉ muốn cứu tỉnh
Tuyên đại nhân, cùng Tuyên Thiệu tiếp tục sống thật tốt. Biểu ca… Huynh
có tính toán gì không?”
Yên Vũ đơn giản thông báo chuyện đã xảy ra, nhưng vẫn tránh không nói đến An Niệm Chi.
Nàng nghĩ An Niệm Chi thật sự quá mức tà môn. Vả lại tình cảm của An
Niệm Chi đối với mẹ nàng cũng khiến cho nàng cảm thấy khinh thường. Hôm
nay những gì từng chấp niệm đều biến thành thoảng qua, chợt mất đi một
sư muội, trong lòng Tần Xuyên tất nhiên cũng không tốt hơn, còn chưa nói chuyện như thế khiến cho huynh ấy ưu phiền.
Tần Xuyên im lặng một lúc lâu. “Muội có thể buông xuống hận thù, vậy
rất tốt. Ta nghĩ ta có thể phải cần một khoảng thời gian để thích ứng.
Bây giờ ta biết… Ta biết muội và Tuyên Thiệu là thật lòng với nhau, ta…
dự định rời khỏi Lâm An.”
Ngón tay Yên Vũ vuốt ve cái chén chợt dừng lại.
Rời đi? Đúng vậy, cha mẹ của huynh ấy chết ở chỗ này, sư muội của
huynh ấy cũng chết ở chỗ này. Lâm An thật sự là nơi đau lòng của huynh
ấy, có thể rời đi nơi này, với huynh ấy mà nói là tốt nhất phải không?
“Ta muốn về núi Thanh Thành trước, đưa tro cốt của Vân Châu về. Vân
Châu là con gái út mà sư phụ và sư nương ta yêu thương nhất… Theo ta
xuống núi, lại…” Tần Xuyên có chút không nói được.
Trong lòng Yên Vũ cũng thương tiếc đến phát đau.
Tô Vân Châu nghiêng mình cản mũi tên kia, vô lực ngã vào trong lòng
của Tần Xuyên, cùng với mấy câu nàng ta nói khi lâm chung, đều làm cho
Yên Vũ thương tiếc không thôi.
“Muội hãy bảo trọng. Ngày mai ta liền lên đường, trước khi đi… sẽ không tới gặp muội.” Giọng của Tần Xuyên hơi xót.
Vành mắt của Yên Vũ cũng nóng lên. Nàng gật đầu, trầm giọng nói: “Ừm, muội biết rồi, biểu ca cũng đi đường cẩn thận.”
Tần Xuyên ngắm nhìn bóng dáng lờ mờ trong tấm bình phong, như có
thiên ngôn vạn ngữ nghẹn ở trong lòng, nhưng một hồi lâu chỉ hoá thành
một tiếng thở dài khe khẽ. Cuối cùng hắn cũng không nói một lời, xoay
người, từng bước một ra khỏi phòng khách, từng bước một đi xa.
Yên Vũ kêu Lục Bình đỡ nàng đi tới bên ngoài, yên lặng đứng ở cửa
phòng khách, yên lặng nhìn theo bóng lưng của Tần Xuyên càng đi càng xa.
Nếu như lúc này có thể có Tô Vân Châu làm bạn, có phải bóng dáng của
biểu ca cũng sẽ không có vẻ cô đơn như vậy? Tiêu điều như vậy?
Yên Vũ cúi đầu, nhìn lá vàng còn chưa kịp quét, đủ loại cảm xúc buồn ly biệt xông lên đầu.
Đi là tốt, ra khỏi Lâm An, chỗ thị phi này. Năm đó cha mẹ của Tần Xuyên mới là vô tội bị liên luỵ.
Bây giờ Tần Xuyên lại bị nàng liên luỵ, hại huynh ấy mất đi sư muội.
Có lẽ người Tần gia không nên đến Lâm An, không nên khuấy vào trong trận âm mưu tính toán cùng giết chóc này.
“Chủ tử, người đã đi xa, chúng ta trở về đi?” Lục Bình đỡ nàng, nói.
Yên Vũ gật đầu, bước ra khỏi phòng khách, đi đến nội viện.
Ngày hôm sau Tần Xuyên phải đi, đêm đó liền chào từ biệt với Tuyên Thiệu. Dù sao bây giờ Tuyên Văn Bỉnh vắng mặt, tất cả mọi chuyện của Tuyên gia đều rơi trên đầu một mình Tuyên Thiệu.
Ngày trước Tuyên Thiệu nhìn Tần Xuyên mọi nơi không vừa mắt, đến hôm nay thì sinh ra chút cảm giác đồng cảm.
Kêu người chuẩn bị lộ phí hậu hĩnh cho Tần Xuyên, đồng ý thỉnh cầu rời phủ của hắn.
Nhưng ban đêm lúc Tuyên Thiệu trở về viện thì biểu cảm trên mặt hắn chứng tỏ tâm tình của hắn rất là không tốt.
Hiếm khi hôm nay Yên Vũ không đi ngủ sớm.
Tuyên Thiệu thấy lo lắng trong mắt nàng, muốn mỉm cười với nàng, tỏ vẻ thoải mái nhưng nụ cười rất là miễn cưỡng.
Yên Vũ dìu tay của Tuyên Thiệu, ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Chàng nói chúng ta là vợ chồng một thể, tất cả đều thẳng thắn thành khẩn với nhau. Mặc dù thiếp không giúp được chàng cái gì, thấy chàng lo lắng cũng khó tránh khỏi lo lắng. Nếu chàng có tâm sự gì, đừng ngại nói với thiếp, có người chia sẻ có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.” Yên Vũ dịu dàng khuyên nhủ.
Tuyên Thiệu nghe vậy liếc nhìn nàng một cái, lại im lặng hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng. “Lộ Nam Phi xem kỹ phương thuốc kia, phương thuốc đúng là không sai. Nhưng mà…Thuốc giải lại thật sự không điều chế ra được.”
Yên Vũ nghe vậy, đầu chân mày nhíu lên.
Thời gian Tuyên Văn Bỉnh nằm xuống càng lâu thì cơ hội cứu tỉnh càng nhỏ.
Bây giờ thời gian ngày càng khẩn cấp, nếu như Lộ Nam Phi điều chế thuốc giải còn không có tiến triển…
Ánh mắt Yên Vũ rơi vào trên chiếc bàn trà bằng gỗ lê vàng. Hoa văn nước chảy mây trôi trên gỗ lê vàng thật là đẹp, nhưng ánh mắt của nàng dường như xuyên thấu qua gỗ lê vàng không biết rơi vào nơi nào.
“Vậy dùng Mục Thanh Thanh trao đổi thuốc giải…”
Tuyên Thiệu nghe vậy nhìn nàng.
Nhưng Yên Vũ rũ ánh mắt, tự mình nói: “An Niệm Chi muốn cứu tỉnh mẫu thân đã đến nông nỗi không thể tự kềm chế. Chỉ cần chúng ta mang Mục Thanh Thanh từ trong lãnh cung ra, dùng Mục Thanh Thanh uy hiếp ông ta, để cho ông ta dùng thuốc giải trao đổi. Mục Thanh Thanh ngông cuồng tự đại bây giờ ở lãnh cung, có đi ra cũng không còn là Hiền phi của ngày trước, có lẽ cũng không có năng lực hại được thiếp.”
Yên Vũ nói tới đây mới ngẩng đầu lên nhìn Tuyên Thiệu. “Thời gian cấp bách, nếu Lộ đại nhân không thể điều chế thuốc giải kịp thời… Không thì chúng ta chuẩn bị hai tay, có thể điều chế ra dĩ nhiên là tốt nhất, không thể điều chế ra, chúng ta cũng không thể không làm gì chứ? Bây giờ thiếp biết sống mới là quan trọng nhất, chết đi… thật sự cái gì cũng không có.”
Tuyên Thiệu chăm chú nhìn nàng. “Nàng thật sự nghĩ như vậy? Thật sự nghĩ muốn cứu tỉnh phụ nhân như vậy?”
Yên Vũ gật đầu. “Dạ. Thiếp đã sai lầm tám năm, không muốn lại tiếp tục sai, cũng không muốn hổ thẹn cả đời.”
Tuyên Thiệu gật đầu. “Được, nếu như thế, ngày mai ta hẹn gặp Cao Khôn.”
Yên Vũ hít sâu một hơi, nhưng lắc đầu. “Không được, để thiếp hẹn gặp hắn.”
Tuyên Thiệu nhìn nàng.
“Con người An Niệm Chi đa nghi, chàng và Cao Khôn gặp mặt có lẽ ông ta nhất định càng thêm nghi ngờ lời của thiếp ngày ấy.”
Tuyên Thiệu không chút nghĩ ngợi liền phản đối. “Bây giờ nàng mang thai, có nhiều bất tiện. Ông ta muốn nghi ngờ thì ngi ngờ, chỉ cần đưa Mục Thanh Thanh mà ông ta mong muốn tới tay là được.
“An Niệm Chi rất có thủ đoạn dùng độc, vả lại lòng dạ ác độc, có thể giảm một phần nghi ngờ của ông ta thì giảm một phần sẽ tốt hơn.” Yên Vũ giơ tay lên cầm lấy tay hắn. “Chúng ta đều muốn nhanh một chút làm phụ thân đại nhân tỉnh lại, không phải sao?”
Tuyên Thiệu ngắm nhìn nàng, cuối cùng gật đầu.
Lúc trước nàng mưu tính khiến cho Mục Thanh Thanh vào lãnh cung, nhưng không ngờ sẽ có một ngày như thế này, còn phải đem nàng ta ra khỏi lãnh cung!
Nhưng ngược lại cũng may nàng ta bây giờ ở trong lãnh cung. Nếu nàng ta vẫn là Hiền phi, muốn đem nàng ta ra khỏi cung chắc chắn không thể dễ dàng!
Yên Vũ đích thân viết thư, kêu người ta suốt đêm đưa đến phủ của Cao Khôn.
Đúng lúc Cao Khôn đang ở nhà, cho nên thư hồi âm nhanh chóng được người làm mang về.
Cao Khôn hẹn nàng sáng ngày mai gặp lại ở chỗ cũ.
Chỗ cũ này dĩ nhiên là chỉ Lâu Ngoại Lâu.
Tuyên Thiệu lo lắng nàng đi một mình, Lục Bình không biết võ công, mặc dù phái ám vệ bảo hộ, nhưng bên cạnh nàng không có người thích hợp, hắn cũng khó mà an tâm.
Bây giờ ngược lại cảm thấy Tô Vân Châu trước đây có chỗ dùng.
Đáng tiếc Hoàng thành ti toàn là đàn ông, không có lực lượng phụ nữ. Tuyên Thiệu không khỏi thầm hối hận, trước đây thật sự nên đào tạo những người phụ nữ võ nghệ xuất sắc để phòng bất cứ tình huống nào.
Hôm nay đến lúc cần thì hối hận cũng đã muộn.
“Tướng công đừng lo lắng như vậy. Hôm nay chỉ là gặp Cao Khôn, cũng là quan hệ hợp tác, vả lại có ám vệ bảo hộ bên cạnh, làm sao cũng không đến mức để cho hắn tổn thương thiếp mà?” Yên Vũ nói trấn an hắn.
Hắn vốn cực kỳ bận rộn, nàng thật sự không muốn bởi vì mình mà khiến cho hắn bận lòng.
Nhưng Tuyên Thiệu bỗng nhiên nhớ tới một người.
Có lẽ chỉ có người đó ở đây, sự tình sẽ đơn giản rất nhiều.
Có lẽ bây giờ nên gọi người đó trở về…
Tuyên Thiệu nghĩ đến đây, không nhiều lời, chỉ căn dặn ám vệ nhất định phải bảo vệ tốt thiếu phu nhân mới coi như thôi.
Ngày hôm sau dùng xong bữa sáng, Yên Vũ liền dẫn Lục Bình, ngồi kiệu nhỏ đi đến Lâu Ngoại Lâu.
Bởi vì biết quanh mình có ám vệ bảo hộ, nhưng có lẽ ảnh hưởng trong đầu, Yên Vũ luôn cảm giác mình sinh hoạt ngay dưới tầm mắt của người khác, cảm giác mọi cử động bị người ta nhìn chằm chằm rất là không tốt.
Thính lực của nàng không tự chủ chú ý bốn phía, tựa như muốn tìm ra những tiếng động của ám vệ.
Thật sự không hiểu được những người cả ngày đều có ám vệ bên cạnh sẽ trôi qua thế nào? Có lẽ lâu ngày thành thói quen? Nàng thì cảm thấy mình có qua bao lâu cũng không quen được. Thính lực không ngừng thám thính chung quanh mình, khiến cho nàng ra cửa không lâu đã hơi mệt mỏi.
Ở bên trong kiệu thì tốt đẹp, xuống kiệu ở Lâu Ngoại Lâu thì loại cảm giác này liền càng rõ rệt.
Thật giống như bị người khác quang minh chính đại rình rập.
Nàng thở dài bất đắc dĩ. Xem ra, sau này loại chuyện như thế vẫn là phải bớt làm.
Yên Vũ ngồi không lâu trong phòng bao thì Cao Khôn tới.
Thấy Lục Bình đứng bên cạnh Yên Vũ, hắn ta cười cười. “Tuyên thiếu phu nhân muốn để cho người ngoài nghe được chuyện như thế này à?”
Yên Vũ nhàn nhạt nhìn hắn. “Không cách nào, là tâm phúc.”
Cao Khôn rũ mắt xuống. “Đi, đi ra chờ bên ngoài.”
Lời này dĩ nhiên là nói với Lục Bình.
Lục Bình chỉ nhìn chủ tử của mình là Yên Vũ, không nhúc nhích.
Cao Khôn chợt xuất thủ, móng vuốt như ưng trảo chụp trên cổ trắng ngần của Lục Bình. Thoáng chốc, mặt của nàng ta liền nghẹn đến đỏ bừng.
“Cao tổng quản, ngươi làm cái gì vậy?!” Yên Vũ lập tức đứng dậy.
Cao Khôn liếc nhìn nàng. “Làm cái gì? Tuyên thiếu phu nhân, ngươi xưa nay thông minh, không thấy được ta đang làm cái gì sao?”
“Thả tay ra!” Yên Vũ nhíu mày nhìn chằm chằm hắn. “An Niệm Chi không có nói cho ngươi biết là phải làm gì sao?”
Nghe được tên An Niệm Chi, Cao Khôn mới hừ lạnh một tiếng, thả tay đang nhấc lên cổ của Lục Bình ra.
Lục Bình lập tức ho sặc sụa, trên cổ trắng ngần đã lưu lại vết bóp đỏ bầm.
“Kêu nàng ta đi ra ngoài!” Cao Khôn ngồi xuống, lạnh lùng nói. “Bằng không khỏi cần nói chuyện.”
Yên Vũ gật đầu với Lục Bình. “Ngươi chờ ở bên ngoài đi.”
“Thiếu phu nhân…” Lục Bình lo lắng.
“Đi đi.” Yên Vũ biết, nếu Cao Khôn muốn xuống tay với nàng, cho dù có Lục Bình thì cũng chỉ là nhiều thêm một mạng mà thôi. Vả lại lần trước đã thấy qua bộ dáng của Cao Khôn ở bên ngoài nhà ấm trồng hoa rất cung kính đối với An Niệm Chi, hắn cũng sẽ không tuỳ tiện làm ra hành động gì tổn hại nàng.
Hai người lần nữa ngồi xuống trong gian phòng bao. Cao Khôn mang trên mặt vẻ cười châm chọc.
“Tuyên thiếu phu nhân tự mình đến Cao phủ chơi, cũng không chào hỏi trước, thật sự không coi mình là người ngoài hả?”
Nghe lời này của Cao Khôn, bây giờ nàng mới hiểu được vừa rồi Cao Khôn đột nhiên làm khó dễ Lục Bình là vì bất mãn với mình đêm đó tuỳ tiện xông vào Cao phủ, trực tiếp tìm An Niệm Chi.
“Cao tổng quản công vụ bề bộn, ta cũng không muốn làm phiền nhiều đến Cao tổng quản mà thôi.” Yên Vũ lãnh đạm nói.
“Hừ.” Cao Khôn hừ lạnh một tiếng. Vẻ mặt tuấn tú lộ ra mỉa mai cùng không kiên nhẫn. “Nếu ngươi thật sự thông minh thì nên che lại sự thông minh của mình một chút. Ngươi trực tiếp xông vào Cao phủ tìm An Niệm Chi, không phải tỏ ra lần trước ta dẫn ngươi đi một vòng lớn ở Lâm An cũng chỉ là không công vô ích sao? Nếu muốn sau này còn có thể hợp tác, nên thu liễm một chút!”
“Thì ra là thế, cảm ơn Cao tổng quản chỉ giáo.” Yên Vũ biết nghe lời, cũng không tranh chấp ngay mặt với hắn ta.
Cao Khôn liếc nàng một cái, hừ lạnh một tiếng. “Nói đi, ngươi có tính toán gì không?”
“Trước khi ngươi tới, cậu không có nói cho ngươi biết sao?” Yên Vũ hỏi ngược lại.
Cao Khôn cười cười. “Bây giờ ngươi và ta nói chuyện, ta đương nhiên phải nghe ngươi nói như thế nào?”
Yên Vũ nghe vậy hơi rũ đôi mắt, thấp giọng nói: “Ta tính, dĩ nhiên là đem Mục Thanh Thanh từ trong lãnh cung ra trước.”
Cao Khôn cười. “Khẩu khí của Tuyên thiếu phu nhân thật là lớn, đem ra? Ngươi cho rằng lãnh cung là hình ngục của Hoàng thành ti sao? Ngươi muốn đem ai ra là có thể đem người đó ra?”
“Cho nên, đây không phải là muốn cùng thương lượng với Cao tổng quản sao? Nếu ta có khả năng lớn như vậy, hôm nay cũng không phải ngồi ở đây thương nghị với Cao tổng quản.” Yên Vũ không giận, ngược lại cười nói.
Cao Khôn nghe vậy, cười cười. Có lẽ là hắn nghĩ lời của Yên Vũ coi như lọt tai. “Đã là An thần y dặn, ta dĩ nhiên sẽ giúp một tay. Nhưng cứu người ra như thế nào, biện pháp vẫn là phải ngươi ra. Ta chỉ phụ trách phối hợp từ bên trong.”
“Việc này không nên chậm trễ. Hôm nay thế nào?” Yên Vũ trực tiếp nói.
Cao Khôn sững sờ. “Hôm nay? Nói như vậy Tuyên thiếu phu nhân đã có quyết định?”
Yên Vũ chậm rãi gật đầu. Nếu không phải Tuyên Văn Bỉnh không thể đợi thêm, kéo dài thêm một ngày là ít thêm một cơ hội sống sót thì nàng cũng không đến mức sốt ruột như vậy.
“Vâng, hôm nay sau giờ ngọ, xin Cao tổng quản sắp xếp ta tiến cung một chuyến.” Yên Vũ thấp giọng nói.
“Ngươi nói dự định cho ta nghe trước, ta sẽ phối hợp với ngươi.” Cao Khôn cau mày nói.
Yên Vũ hơi chần chờ, nhưng biết nếu mình không chịu nói gì cả thì Cao Khôn chắc chắn sẽ không chịu phối hợp.
Mang Mục Thanh Thanh ra khỏi lãnh cung không thể thiếu đóng góp của Cao Khôn. Cho nên sau khi do dự, nàng vẫn nói ra kế sách cơ bản mà mình và Tuyên Thiệu đã bàn bạc.
Cao Khôn rũ mắt suy nghĩ sâu xa một hồi. “Được, liền làm theo lời ngươi nói.”
Nói xong, hắn đứng dậy đi ra ngoài cửa, trước khi tới cửa lại quay đầu liếc nhìn Yên Vũ, cười thâm trầm, không nói cái gì cả, kéo cửa đi ra ngoài trước.
Lục Bình đứng ở ngoài cửa nhìn thấy hắn, hung hăng lườm hắn một cái. Cao Khôn lại giơ tay lên sờ soạng trên mặt của Lục Bình một cái.
Trong lúc Lục Bình từ ngơ ngẩn chuyển thành thẹn quá hoá giận, muốn chửi ầm lên thì hắn ta cười vang, đi xuống cầu thang, ra khỏi Lâu Ngoại Lâu.
Lục Bình nhấc chân vào phòng bao.
Yên Vũ vẫn còn ngồi bên cửa sổ.
“Thiếu phu nhân, người này… người này hơi quá đáng!” Khi nói chuyện, dấu vết trên cổ của Lục Bình bỗng nhiên đỏ ửng ở trước mắt.
Màu sắc con ngươi của Yên Vũ chìm liễm, giọng âm trầm nói: “Bây giờ hắn còn có chỗ dùng, ngươi nhẫn nại một lúc, đợi sau này…”
Đợi sau này ra sao, Yên Vũ chưa nói.
Lục bình nâng mắt nhìn chủ tử của mình, nhưng thấy vẻ kiên quyết trong mắt của Yên Vũ.
Ngay cả nha hoàn bên cạnh mình cũng không che chở được, nàng cũng thật sự hơi ấm ức.
Lại ngồi một hồi, Yên Vũ mới chậm rãi đứng dậy.
“Đi thôi, chúng ta cũng đi về, cần chuẩn bị chuyện sau giờ ngọ.”
Yên Vũ đi kiệu, đoàn người lại trở về Tuyên phủ.
Vừa dọn xuống ngọ thiện, Tuyên Thiệu chạy về từ bên ngoài.
Hôm nay Yên Vũ rất ít ói ra, có thể ăn cơm, thần sắc tự nhiên khá hơn nhiều, có việc làm, người cũng linh lợi rất nhiều.
Thấy Tuyên Thiệu quay về, nàng lập tức đứng dậy. “Tướng công có dùng cơm chưa?”
Tuyên Thiệu xua tay kêu nàng ngồi xuống. “Ta dùng rồi, nàng không cần bận rộn. Ta đã chuẩn bị người xong rồi, là tử tù của Hoàng thành ti, thân hình xấp xỉ với nàng ta.”
Yên Vũ gật đầu, trong lòng chợt có chút khẩn trương. “Thiếp đã gặp Cao Khôn.”
“Ừm, ta biết.” Tuyên Thiệu cầm tay của nàng. “Hắn có bất kính với nàng không?”
Yên Vũ cười khẽ. “Không thành vấn đề, bây giờ cứu phụ thân quan trọng hơn, lấy lại thuốc giải, không bị người ta kềm chế, rồi quay đầu thu thập tiểu nhân cũng không muộn.”
Tuyên Thiệu thấy vẻ mặt của nàng tự nhiên, thật sự không có khổ sở vì chuyện này, mới gật đầu không nói nữa.
Lúc buổi chiều, người trong cung đến mời Tuyên thiếu phu nhân vào cung.
Nói là hoàng hậu nương nương triệu kiến.
Người đến cũng không phải là cung nữ Yên Vũ đã gặp qua ở bên cạnh hoàng hậu. Hiển nhiên biết đây là Cao Khôn an bài, không nói gì đối với việc mỗi lần hắn đều mượn tên của hoàng hậu.
Nhưng vẫn mang theo Lục Bình, ung dung lên xe ngựa nhà mình.
Đây là xe ngựa mà Tuyên Thiệu đặc biệt hay ngồi thường ngày. Xe ngựa của hắn lớn và thoải mái, ngồi rộng rãi, hơn nữa sẽ không xóc nảy như vậy.
Dù sao bây giờ Yên Vũ có thai, không được khinh thường.
Yên Vũ không hề cự tuyệt.
Vì xe ngựa lớn, dĩ nhiên sẽ có chỗ tốt khác biệt.
Cung nhân tới ngược lại cũng không chấp nhất. Thấy Tuyên thiếu phu nhân lên xe ngựa Tuyên gia của mình thì cũng không nhiều lời, theo xe ngựa của Tuyên thiếu phu nhân, lăn bánh đi về phía hoàng cung.
Thị vệ canh giữ cửa cung nhìn thấy xe ngựa của Tuyên Thiệu thì cũng không có vặn hỏi nhiều, liền cho bọn họ vào cung.
Đến khi vào cửa cung thứ hai thì xe ngựa bị chặn lại.
“Xe ngựa của gia quyến ngoại thần không được đi vào cung.” Thị vệ canh giữ cửa cung lớn tiếng nói.
Bên trong xe ngựa, Lục Bình xoay mặt nhìn Yên Vũ.
Yên Vũ cũng sững sờ. Chẳng phải Cao Khôn đã đáp ứng hắn sẽ an bài tốt sao? Sao còn bị cản lại?
Lục Bình đẩy mành nói với bên ngoài: “Đây là xe ngựa của Tuyên công tử, bên trong là thiếu phu nhân nhà ta. Thân thể thiếu phu nhân nhà ta không khoẻ, không thích hợp bị mệt mỏi, xin các vị quan gia tạo thuận lợi.”
“Vậy không được. Chúng ta phải giải quết việc công, nếu thân thể của phu nhân ở bên trong không khoẻ, chúng ta có thể kêu người đem bộ liễn tới.” Thị vệ canh giữ cửa cung nói.
Trên bộ liễn thì không giấu được một người sống sờ sờ.
Yên Vũ đã bàn bạc xong xuôi với Cao Khôn. Hắn sắp xếp chuyện ở trong cung, để cho nàng có thể ngồi xe ngựa đi vào, cho nên Tuyên Thiệu đề xuất đem tử tù từ trong ngục, lúc này đang mê man, giấu ở trên xe ngựa, đến lúc đó cứu Mục Thanh Thanh ra thì nữ tù này chết thay cho Mục Thanh Thanh trốn đi.
Cao Khôn quả nhiên là không đáng tin cậy sao?
Chẳng phải hắn nghe lệnh của An Niệm Chi sao?
“Thiếu phu nhân, vậy nên làm cái gì bây giờ?” Lục Bình vội la lên.
Cao Khôn có ý định quỷ quái gì?
“Ngài còn vào hay không?” Thị vệ ở bên ngoài đã bắt đầu thúc giục.
“Bây giờ ta hơi váng đầu, chúng ta dừng xe ngựa một bên, nghỉ tạm một hồi.” Yên Vũ chợt nói.
Người đánh xe ở ngoài buồng xe nghe vậy, lập tức chạy xe ngựa sang một bên.
Chỉ cần không chắn ở cửa cung, ngược lại thị vệ cũng không tới quản lý.
Cung nhân cùng đi đã xuống xe ngựa, chờ ở một bên.
Yên Vũ lấy từ trong tay áo ra thuốc giải mà Tuyên Thiệu đã đưa cho nàng lúc trước, đi tới phòng riêng trong buồng xe ngựa, ngồi xổm xuống bên cạnh tử tù.
“Thiếu phu nhân, người muốn làm gì?” Lục Bình lập tức tiến lên, thấp giọng hỏi.
Yên Vũ liếc nhìn nàng ta một cái.
Lục Bình đã đổi trường sam cao cổ, vết bóp đỏ bầm trên cổ đã bị cổ áo thẳng đứng hoàn toàn che lại.
“Ngươi đừng vội, dù sao vẫn có cách.” Yên Vũ thấp giọng kêu nàng ta nhường qua một bên.
Lục Bình khẩn trương nhìn Yên Vũ, chẳng biết nàng dự định làm gì.
Yên Vũ nửa ngồi ngửa quỳ bên cạnh tử tù, thổi thuốc giải vào hơi thở của nàng ta.
Chờ không tới một khắc đồng hồ, tử tù ho nhẹ tỉnh lại.
Mở mắt nhìn thấy Yên Vũ, đang muốn nói chuyện thì bị Yên Vũ nhanh tay lẹ mắt bịt miệng lại.
Yên Vũ ra dấu với nàng ta đừng có lên tiếng.
Tử tù khá hoảng hốt nhìn nàng.
“Ta buông ngươi ra, ngươi đừng kêu loạn.” Yên Vũ thấp giọng nói.
Tử tù hỗn loạn gật đầu.
Lục Bình nhíu mày chờ ở một bên, không rõ lúc này sao chủ tử không vội vào cung mà trái lại muốn tử tù này tỉnh lại?
Tay của Yên Vũ chậm rãi rời khỏi miệng của tử tù.
Người phụ nữ thở mạnh, nhưng thật sự không có hét to tiếng nào.
“Nghe nói ngươi không chịu nổi tướng công ngươi đánh đập tàn nhẫn nên hạ độc mưu hại chồng, bị hạ ngục, phải không?” Yên Vũ nhỏ giọng hỏi.
Người phụ nữ kia trợn to hai mắt, cảnh giác nhìn Yên Vũ, gật đầu. “Vâng, ngươi là ai? Sao ta lại ở chỗ này?”
Tiếng nói chuyện của người phụ nữ kia hết sức nhỏ, nhưng giọng hơi khàn khàn.
Nàng ta quan sát cách ăn mặc của Yên Vũ một chút, thấy nàng toàn thân quý khí, biết không phải là người nhà bình thường, trong lòng càng hoảng sợ.
Yên Vũ nghe thấy tim nàng ta đập bang bang vô cùng gấp, khẽ cười nói: “Hôm nay sẽ phải chết, ngươi còn có cái gì bận lòng không?”
Người phụ nữ ngẩn ra, trong mắt đục ngầu phút chốc lại chảy xuống nước mắt. “Nhà ta còn có một đứa con gái, nếu không phải… Ta cũng không muốn làm ra chuyện như thế này. Hắn đánh ta thì thôi đi, đứa bé còn nhỏ như vậy nhưng cũng phải bị hắn đánh đập tàn nhẫn. Uống rượu say liền đánh hai mẹ con chúng tôi gần chết…”
Người phụ nữ nói, lại hu hu khóc lên.