Tuyên Văn Bỉnh lắc đầu. “Đã muốn cưới hỏi đàng hoàng thì phải vấn danh, nạp cát, đưa sính lễ. Rất nhiều chuyện phải làm, mười tám tháng sau quá vội vàng.”
Tuyên Thiệu đã đứng dậy đi tới cửa, quay đầu lại nói: “Đó là làm cho người khác xem. Ông biết, thứ ông để ý, từ trước đến nay đều không phải là thứ ta để ý!”
Nghe giọng điệu lạnh lùng cứng rắn của Tuyên Thiệu, Tuyên Văn Bỉnh chỉ cảm thấy như nghẹn ở cổ họng.
Còn nhớ rõ con trai hồi nhỏ nghe lời hiểu chuyện, thông minh đáng yêu như vậy. Hôm nay cha con lại thành dáng vẻ đối chọi gay gắt, thật sự không phải là mong muốn của ông. Nếu xảy ra lại chuyện tám năm trước một lần nữa, ông vẫn sẽ có lựa chọn giống trước đây không?
Tuyên Văn Bỉnh lặng lẽ lắc đầu, cũng không cách nào đưa ra một đáp án cho bản thân.
Sau khi Tuyên Thiệu đi không lâu, Tuyên Văn Bỉnh liền cho đòi Tần Xuyên, cận vệ mới vào.
Trên mặt ông ta mang theo ý cười vui mừng, nói: “Cách của ngươi không tệ, Thiệu nhi đã đồng ý.”
Nghe thấy biểu ca muốn cưới tiểu thư của Chu gia, Lâm Ngọc Dao ở luôn trong phòng mình khóc thành lệ nhân.
Một hồi nói muốn về Lâm gia, một hồi lại nói muốn chết ở Tuyên gia. Chết cũng muốn làm người của biểu ca. Một hồi lại oán Tuyên gia đem hôn nhân đại sự làm trò đùa như vậy. Làm sao cũng phải cho nàng ta, cho Lâm gia một câu trả lời hợp lý.
Khi Lâm Ngọc Dao kêu Linh Lung treo sợi dây thừng trên xà nhà cho nàng ta thì Tuyên phu nhân rốt cuộc vội vội vàng vàng chạy tới.
Đám người hầu nhận lệnh lui ra ngoài.
Tuyên phu nhân chỉ chừa lại một mình Lâm Ngọc Dao ở trong phòng.
Chẳng biết hai người nói gì đó, ban đầu Lâm Ngọc Dao hu hu khóc rất khổ sở. Sau đó dần dần còn lại thút thít, rồi sau đó thì không còn tiếng khóc.
Sau một canh giờ, Tuyên phu nhân mới ra khỏi phòng.
Lâm Ngọc Dao đã lau khô lệ, chỉ sắc mặt tiều tuỵ ngồi ở trong phòng, không khóc cũng không lộn xộn.
Giống như đã nhận mệnh.
Trong khoảng thời gian này, Yên Vũ ngoại trừ mỗi buổi tối sẽ bị Tuyên Thiệu hung hăng đòi hỏi một phen, thì ngược lại cũng gió êm sóng lặng trôi qua. Bất kể là Tuyên phu nhân hay là Lâm Ngọc Dao cũng không có tới gây sự với nàng.
Trái lại, Tuyên phu nhân vẫn phái ma ma ở bên người đến nói cho nàng biết giá y gì gì đó là do phòng dệt tới thêu. Khăn voan thì muốn nàng tự tay mình làm, nếu nàng không thêu được thì cũng phải động hai mũi kim cho có ý một chút.
Mặc dù Yên Vũ không rõ sao Tuyên gia lại đồng ý cho Tuyên Thiệu cưới nàng qua cửa. Nhưng thính lực nàng từ từ khôi phục, nàng rốt cuộc cũng thám thính được người hầu trong phủ đang lặng lẽ nghị luận, Tuyên Thiệu lui hôn sự với Lâm gia, dự định cưới đích nữ của Chu gia.
Nếu thật sự muốn cưới đích nữ của Chu gia, Tuyên phu nhân cần gì kêu phòng dệt đến đo kích cỡ của nàng, kêu nàng thêu khăn voan? Chỉ sợ cưới đích nữ của Chu gia là có giải thích khác.
Yên Vũ bình tĩnh, cũng không hỏi nhiều, chỉ thêu khăn voan vô cùng tinh xảo.
Đến ngày mười lăm, nàng được một cỗ kiệu đưa vào Chu gia, rồi được người dẫn đến, trịnh trọng lạy Chu đại nhân, Chu phu nhân và con trai nối dõi của Chu gia.
Nàng bị mấy tiểu nha đầu kêu “tỷ, tỷ”. Quay qua quay lại, đích nữ này của Chu gia không phải là ai khác, chính là nàng!
Nếu Tuyên đại nhân và Tuyên phu nhân đồng ý Tuyên Thiệu cưới nàng, cũng an bài một thân phận như vầy cho nàng, nàng đương nhiên sẽ không né tránh. Nếu có thể dưới tình huống không đắc tội với bọn họ mà trở thành chính thê của Tuyên Thiệu thì dĩ nhiên sẽ có nhiều cơ hội tiếp cận Tuyên Văn Bỉnh hơn so với làm thiếp thất của hắn.
Yên Vũ an tâm ở lại Chu phủ, chỉ đợi tới ngày mười tám là Tuyên Thiệu đến đây cưới. Còn nghi lễ thành thân rườm rà cũng không cần nàng quan tâm, tự có Tuyên gia và Chu gia đến xử lý. Thậm chí ngay cả đồ cưới cũng là Chu gia chuẩn bị tốt đẹp cho nàng.
Ngày mười tám, trời chưa sáng nàng đã bị nha hoàn đánh thức, ngồi trước bàn trang điểm, được phúc toàn nương đến chải đầu búi tóc cho nàng.
Yên Vũ vốn đã xinh đẹp, hôm nay dưới trang điểm lại càng toả ra xinh đẹp động lòng người. Đẹp đến nỗi khiến người ta không thể dời tầm mắt.
“Tiểu thư thật là xinh đẹp!” Nha hoàn Chu gia phái tới hầu hạ nàng nhịn không được ở một bên cảm thán nói.
Yên Vũ cười nhạt một tiếng. Nhìn đẹp hay không thì có ý nghĩa gì chứ? Phụ nữ điểm trang vì người mình yêu, đời này nàng không thể nào…
Đang ngây người, tầm mắt liền bị một màu đỏ tươi ngăn lại.
Phúc toàn nương đã phủ khăn voan đỏ lên đầu của nàng.
Ngoài cửa chính của Chu gia truyền đến tiếng người ồn ào, đúng là tân lang đón dâu đã đến.
Quả nhiên không bao lâu liền có tiếng pháo truyền đến.
“Tân lang tới! Mau đỡ tân nương tử ra ngoài!”
Lập tức có hai tiểu nha hoàn đỡ Yên Vũ đi ra ngoài về phía tú lâu.
Tiếng ồn ào lớn trong chính viện càng ngày càng gần.
Trong lòng Yên Vũ bỗng nhiên nổi lên thấp thỏm. Lúc chải đầu nàng không khẩn trương. Lúc trang điểm nàng thật bình tĩnh. Nhưng giờ khắc này, nàng chợt sinh ra vài phần hoảng sợ.
“Yên Vũ.”
Chợt nghe có người khẽ gọi tên của nàng. Nàng nghe tiếng ngẩng đầu, nhưng ngoại trừ một màu đỏ tươi, cái gì cũng không nhìn thấy.
Nàng nghe ra được là tiếng của Tuyên Thiệu, nhưng hôm nay trong âm thanh của hắn lộ ra vài phần vui mừng.
Bên tai là tiếng người huyên náo, nhưng ánh mắt sáng quắc của Tuyên Thiệu ngắm nhìn Yên Vũ thật sâu. Hắn biết nàng nghe được tiếng gọi khẽ của hắn.
Hắn tách khỏi đoàn người, tự mình đi lên phía trước, nắm lên tay của Yên Vũ.
“Sợ sao?”
Giọng nói của hắn trầm thấp dịu dàng, không giống với mỗi tối điên cuồng đoạt lấy, tàn sát bừa bãi như vậy.
Rốt cuộc khiến cho trong lòng Yên Vũ chậm rãi sinh ra một loại cảm giác an bình.
Nàng lắc đầu. “Không sợ.” Con đường này, nàng cuối cùng cũng phải một mình đi lên, sợ thì phải làm thế nào đây?
Hắn nắm chặt tay nàng, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người Chu gia cùng với tiếng phản đối của phúc toàn nương ở bên cạnh.
Nắm tay nàng, từng bước một đi ra cửa chính Chu gia, tự mình đưa nàng lên kiệu hoa.
Yên Vũ nghe thấy Tuyên Thiệu đi tới phía đầu của đội ngũ đón dâu, phóng người lên ngựa. Chỉ bằng nghe là có thể tưởng tượng ra tư thế hiên ngang oai hùng của hắn.
Lại một tràng tiếng pháo truyền đến.
Đội ngũ đón dâu chậm rãi di động.
Xung quanh cực kỳ náo nhiệt.
Nghe nói là Tuyên công tử kết hôn, hầu như toàn bộ dân chúng thành Lâm An tụ họp đến đây, đều muốn nhìn một chút, chỉ nghe đến phong thái của Tuyên công tử qua lời đồn.
Lỗ tai của Yên Vũ căn bản đã bình phục, dĩ nhiên không khó từ trong tiếng ồn ào lớn nghe được tiếng rụt rè than thở của các thiếu nữ ở bên đường.
“Tiểu thư của Chu gia thật may mắn!”
“Tuyên công tử khôi ngô tuấn tú như vậy, sao lại cưới tiểu thư của Chu gia chứ?”
“Sao không thể cưới, ngươi ghen tỵ hả?”
“Ta thật sự ghen tỵ, ngươi không ghen tỵ à?”
…
Yên Vũ ngồi ở trong kiệu nghe được những tiếng nói này, đủ loại cảm giác trong lòng, như mật đường, như thạch tín… Nếu không phải gia đình chợt gặp biến, hôm này nàng nên là tiểu thư con chính thê ngây thơ hồn nhiên của phủ thừa tướng. Người ta sẽ đến phủ thừa tướng phá tung cửa để cầu thân. Đợi cha mẹ tuyển chọn lang quân như ý, môn đăng hộ đối cho nàng, nàng sẽ trang phục lộng lẫy xuất giá, mười dặm đồ cưới sẽ khiến người ta thèm chết…
Yên Vũ rũ mắt, khoé môi nhếch lên một tia cười châm chọc.
Hôm nay nàng cũng khiến người ta thèm chết, nhưng là chỉa vào danh hiệu của con gái Chu gia. Ngay cả họ của mình cũng không thể dùng, đi gả cho con trai của kẻ thù.
Còn có gì mỉa mai hơn so với việc này không?
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe một trận triếng vó ngựa dồn dập đến, lao ra vây quanh đám người xem náo nhiệt.
Trong đám người là một mảnh tiếng kêu sợ hãi.
Yên Vũ ngồi kiệu hoa cũng bị va chạm mạnh. Nàng không nắm chặt, lập tức bị ngã ra khỏi kiệu.
Cùng một người đụng vào nhau.
Người nọ hơi kêu lên một tiếng, là một cô gái.
“Xin lỗi.” Yên Vũ thấp giọng nói.
Nàng kia không có trả lời.
Phúc toàn nương ở hai bên trái phải lập tức đỡ hai người lên.
Yên Vũ không bị khăn voan che tầm mắt nên nhìn thấy cô gái bị nàng đụng vào, lại cũng là một thân hỉ phục đỏ tươi.
Thì ra là hai đội ngũ đón dâu đụng vào nhau?
Trong lòng Yên Vũ đột nhiên nổi lên bất an không rõ.
Nhưng lúc này nàng đã trở lại trên kiệu hoa.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Tuyên Thiệu đi tuốt ở đằng trước bị đội ngũ đón dâu cùng đám người ngăn trở, không thể vòng lại chỉ phải ở phía trước cao giọng hỏi thăm.
“Không có việc gì, không có việc gì, lên kiệu…” Phúc toàn nương ở bên cạnh lớn tiếng kêu.
Kiệu được nâng lên, lắc lư tiếp tục tiến lên.
Yên Vũ len lén xốc lên chiếc khăn voan đỏ ở trên đầu, dùng đầu ngón tay khêu rèm cửa sổ của kiệu, muốn nhìn ra ngoài một chút.
Nhưng phát hiện rèm cửa bị người ta che lại, khêu không được.
Tiếng ồn ào bên tai cũng càng lúc càng xa.
Không phải nói là người xem náo nhiệt đều chật ních dọc theo đường từ Chu phủ đến Tuyên phủ sao? Sao bây giờ lại dần dần yên tĩnh đi?
“Phúc toàn nương?” Yên Vũ ngồi trong kiệu kêu một tiếng.
Bên ngoài kiệu lập tức có người đáp: “Ôi, tiểu thư, người đừng lên tiếng mà! Để người ngoài nghe được sẽ nói người không điềm tĩnh!”
Tiếng người đáp lại già dặn, lộ ra hớn hở, cực kỳ tương tự với tiếng của phúc toàn nương đã chải đầu cho nàng. Nếu không phải thính lực của nàng đã khôi phục thì nhất định nghe không ra tiếng nói này chỉ là tương tự mà thôi!
Vì sao phúc toàn nương ở bên ngoài không phải là cái vị trước đó?
Vì sao âm thanh huyên náo ở xung quanh dần ít đi?
Vì sao rèm kiệu bị người ta che lại?
Trong lòng Yên Vũ dần đầy bất an. “Ngừng kiệu…”
Mà lúc này, trước cửa Tuyên phủ rộn ràng nhộn nhịp, khách khứa đến cùng với dân chúng vây quanh xem náo nhiệt khiến cho bên đường bị vây kín đến không kẽ hở.
Sau khi một xâu pháo vang lên, Tuyên Thiệu tung người nhảy xuống ngựa. Trên gương mặt tuấn tú, trước sau như một lạnh như băng lại khiến các thiếu nữ vây xem nhịn không được liên tục kêu lên, cười chúm chím.
Hắn bước nhanh tới trước kiệu hoa, nhận lấy cung tên người ở bên cạnh đưa lên.
“Phốc phốc phốc…” Cả ba mũi tên bắn ra.
Tiếp theo, màn kiệu bị xốc lên, tân nương ngồi ở trong kiệu được người ta đỡ đi.
Tuyên Thiệu giơ tay lên cầm lấy tay nàng.
Phúc toàn nương ở bên cạnh nhét đồng tâm kết* bằng lụa đỏ vào trong tay hai người.
(*link tham khảo hình: http://img26.hc360.cn/26/busin/130/877/b/26-130877006.jpg)
“Tuyên công tử, kéo đồng tâm kết, phu thê vĩnh kết đồng tâm*!” Phúc toàn nương cười hì hì nói lời vui.
(*vĩnh kết đồng tâm: vĩnh viễn một lòng)
Tuyên Thiệu nghe vậy khẽ gật đầu.
Kéo đồng tâm kết, dắt tân nương của hắn đi về phía cửa chính của Tuyên phủ.
Hắn thấp giọng nói: “Cẩn thận bậc thang.”
Xung quanh vô cùng náo nhiệt, giọng nói của hắn rất nhỏ, nhưng hắn biết Yên Vũ nhất định có thể nghe được.
“Phu thê đồng tâm, từng bước thăng cao…” Phúc toàn nương ở trên bậc thang cao giọng nói.
Lúc này tân nương mới nhấc chân, hơi lảo đảo đặt chân lên trên bậc thang.
Tuyên Thiệu liếc nhìn nàng một cái, xung quanh vang lên tiếng tấu sáo và tiếng trống.
Hai tân lang, tân nương nắm đồng tâm kết cùng đi tới chỗ bậc cửa cao của Tuyên phủ.
Tuyên Thiệu bỗng nhiên ngừng lại, xoay người dắt tay của tân nương.
Bậc cửa này cao, hỷ phục rất rườm rà, hắn sợ nàng sẽ bị vấp bậc cửa.
Người xem náo nhiệt ở xung quanh đều cảm thán. Theo như lời đồn, Tuyên Thiệu thủ đoạn độc ác không hợp tình người, nhưng nhìn người ta kìa, vô cùng cẩn thận, tỉ mỉ chu đáo!
Giây phút Tuyên Thiệu nắm lên tay của tân nương, thân thể tân nương run lên, vô cùng thẹn thùng.
Tuyên Thiệu nhìn bàn tay thon thả, trắng như ngọc thì sắc mặt tối sầm lại, lạnh lùng hất tay của tân nương ra.
“Làm càn! Ai cho các ngươi lá gan treo đầu dê bán thịt chó dưới mi mắt của ta?!” Tuyên Thiệu giận dữ quát một tiếng.
Xung quanh lập tức yên tĩnh lại.
Hỉ nhạc cũng ngừng.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì.
Người hầu hoảng hốt chạy vào trong viện. “Lão gia, lão gia, không xong rồi, công tử nổi giận!”
Ngồi trong chính đường chờ cô dâu chú rể tới quỳ lạy, sắc mặt Tuyên đại nhân và Tuyên phu nhân cứng đờ. Tuyên đại nhân lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Tuyên phu nhân nhìn thấy vẻ mặt đen lại của tướng công, nghĩ đến ngoài cửa khách khứa đông đảo, tuyệt không thể để cho hai cha con nổi lên xung đột trước mặt người ngoài.
Cũng vội vã đuổi theo.
“Chuyện gì xảy ra?” Tuyên Văn Bỉnh lạnh lùng nhìn con trai của mình.
Vẻ mặt Tuyên Thiệu sa sầm, trong con ngươi như hắc diệu thạch cuồn cuộn tức giận dày đặc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện gì xảy ra, ông còn rõ ràng hơn ta!”
“Người đâu, tìm kiếm khắp thành, hễ là đám cưới hôm nay toàn bộ đều dừng lại!” Tuyên Thiệu xoay mặt phân phó với Lộ Nam Phi đứng ở bên cạnh.
“Đứng lại! Ta xem ai dám?!” Tuyên Văn Bỉnh nghiêm nghị nói.
Tổng chỉ huy sứ đại nhân cùng con trai của mình cấu véo.
Bất kể là khách khứa đến tham dự, hay là dân chúng vây xem ở bên cạnh, hay là thị vệ của hoàng thành ty đang đợi lệnh bất cứ lúc nào, tất cả đều sửng sốt, chẳng biết nên làm thế nào cho phải.
Mặc dù Lộ Nam Phi đương chức hoàng thành ty, nhưng ngay cả mạng đều là Tuyên Thiệu cứu, dĩ nhiên chỉ nghe lệnh duy nhất từ Tuyên Thiệu.
Lúc này đáp: “Hễ là thuộc hạ của ta thì lập tức lục soát!”
Lộ Nam Phi cùng người ngựa hắn mang theo quay mình nhảy ra khỏi đám người, triển khai tứ phía, trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng.
Thấy có người chuyển động, lập tức có nhiều thêm thị vệ hoàng thành ty ôm quyền hướng về phía Tuyên Thiệu, vọt người rời đi.
Sắc mặt Tuyên Văn Bỉnh trở nên lạnh lùng.
Vì trong lòng ông ta hổ thẹn với Tuyên Thiệu, cho nên mặc cho hắn độc quyền trong hoàng thành ty, khiến cho hoàng thành ty chỉ nghe lời công tử, không nghe Tổng chỉ huy sứ.
Làm cho tới cục diện này, ông ta ra lệnh một tiếng thế nhưng địch không lại phân phó của con trai.
Tuyên Thiệu châm chọc nhìn cha của mình, đang định xoay người rời đi thì bị Tuyên phu nhân nắm ống tay áo.
“Thiệu nhi, bái đường trước đi rồi nói, người thân bạn bè nhiều như vậy cũng đang chờ đó!”
Bà ta nén giọng, ý cầu khẩn rõ rệt.
Tuyên Thiệu giật lại ống tay áo đỏ tươi đang túm trong tay bà ta. “Thì ra việc này mẫu thân đại nhân cũng biết.”
Trong giọng nói khó nén thất vọng.
Tuyên phu nhân nhìn ánh mắt lạnh nhạt của con trai dời đi chỗ khác, trong lòng nhất thời phập phồng bất định, vừa thương xót vừa có ý hối hận. Con trai vốn xa cách với bọn họ, việc cưới vợ hơn phân nửa là thái độ xa cách. Dù cho thuận ý của nó thì thế nào, một người phụ nữ mà thôi, còn có thể lật trời ở trong hậu viện hay sao? Hôm nay trái lại đã đẩy con trai ra xa hơn!
Nhìn thấy Tuyên Thiệu sải bước rời đi, phóng người lên ngựa.
Tuyên phu nhân nhịn không được che mặt nức nở.
Tân nương mặc giá y đỏ thẫm đứng bên cạnh, gần như không đứng được, run lẩy bẩy dựa vào trong lòng phúc toàn nương, miệng thở hổn hển.
“Phu nhân, phu nhân… Người xem chuyện này…” Phúc toàn nương là Tuyên gia mời tới, tuy rằng biết ít nhiều nội tình, nhưng chỉ cần bái thiên địa, đưa vào động phòng thì cho dù Tuyên Thiệu có phát hiện đi nữa cũng đã trễ rồi, còn có thể lui về hay sao?
Nào ngờ hôm này còn chưa có bước qua ngưỡng cửa của Tuyên gia thì đã bị nhìn thấu.
Nhiều người ở đây nhìn thấy cách ngưỡng cửa cao cao, tân nương tử kia không được coi là người của Tuyên gia! Chuyện này bảo nàng ta làm sao cho phải?
Tuyên phu nhân cầm nước mắt, hít sâu một hơi. Còn có một cục diện rối rắm chờ bà ta thu dọn đây, bà ta cũng không thể luống cuống. “Trước hết đỡ cô nương quay về ngồi trong kiệu đã.”
Một đội đón dâu khác từng đụng đầu với đội đón dâu của Tuyên Thiệu dừng lại ở bên ngoài một toà nhà.
Tân lang tuấn tú hào hiệp, vẻ mặt ôn hoà, một thân áo đỏ, ánh nắng chiếu vào cực kỳ chói mắt.
Chỉ thấy hắn tung người xuống ngựa, đi tới bên ngoài kiệu.
“Áp kiệu…” Phúc toàn nương cao giọng.
Yên Vũ đang ngồi trong kiệu, nhưng không đứng dậy.
Vừa rồi ở trên đường, lúc nàng hô dừng kiệu, nhưng kiệu không dừng mà ngược lại càng nhanh hơn. Trong lòng nàng liền khẳng định chuyện hôm nay là có người khác bố trí xong kết cục, đang chờ nàng.
Nơi này chắc chắn không phải là bên ngoài Tuyên phủ. Tuyên Thiệu đám cưới, sao bên ngoài Tuyên phủ lại yên tĩnh như vậy?
“Yên Vũ, xuống đi?” Bên ngoài kiệu đột nhiên truyền đến giọng nói ôn hoà.
Như là suối ngọt chảy qua tim, Yên Vũ tức khắc ngơ ngẩn, gần như không thể tin vào tai mình.
Toàn thân nàng cứng ngắc ngồi bên trong kiệu, hít sâu rồi mới run run vươn tay đẩy rèm cửa kiệu ra.
Dưới ánh mặt trời, bóng dáng Tần Xuyên hiện lên màu vàng nhạt. Mắt mũi hắn như vẽ, ôn nhuận như ngọc cười với nàng. Tay thon dài duỗi về phía nàng.
Đây là thật? Hay đang nằm mơ?
Đời này của nàng thật sự còn có cơ hội gả cho biểu ca? Thật sự có cơ hội làm vợ của huynh ấy?
Huynh ấy nhìn gần như vậy, chân thật như vậy… Tay huynh ấy ngay ở cửa kiệu, nàng chỉ cần vươn tay mình tới là có thể chạm được huynh ấy…
Đây là mộng sao? Nếu như là mộng, có thể đừng để cho nàng tỉnh lại hay không, cứ như vậy, không cần tiếp tục quan tâm…
Nàng đưa tay về phía bàn tay thon dài trước mặt.
Bàn tay trắng mịn run rẩy, lúc sắp khoác lên trên tay hắn thì.
Một mũi tên xuyên không bắn tới, coong một tiếng, ghim vào trên cửa kiệu.
Sắc mặt Yên Vũ bỗng trắng bệch, sau đó là ánh mắt ngấn lệ thoáng như giật mình tỉnh lại từ trong mộng.
Nàng ngã ngồi trở về trong kiệu.
Sao nàng có thể ích kỷ như vậy! Bởi vì lưu luyến biểu ca mà đã vứt bỏ thù nhà không thèm để ý? Bây giờ thân nàng đã là tàn hoa bại liễu, làm sao xứng với biểu ca? Vả lại với tính tình kiêu ngạo ngang tàng của Tuyên Thiệu, nếu biết nàng gả cho biểu ca, há sẽ bỏ qua cho bọn họ sao? Chẳng phải nàng đã quyết định một mình gánh chịu hết thảy sao? Sao lại có thể kéo biểu ca xuống nước?
Lộ Nam Phi đã dẫn người bao vây quanh đội đón dâu của Tần Xuyên.
Tuyên Thiệu hướng ngựa đi lên phía trước.
“Yên Vũ, xuống, đi theo ta.” Mặt Tuyên Thiệu trầm như nước, giọng nói nghe không ra cảm xúc gì.