Người dịch: Bạch Nhật Mộng
Định thân chi điển của Chỉ Duyệt và Hải Dung, ta lấy thân phận là trưởng bối của Chỉ Duyệt, ngồi vào vị trí cao đường — trên danh nghĩa là Túy Nguyệt.
Đang lúc mọi người cười nói vui vẻ thì một đạo âm thanh truyền đến.
” Haha, sao Chỉ Duyệt lại coi ta như người ngoài vậy, tiệc định thân của ngươi mà cũng không mời ca ca đến. ”
Âm thanh này là —
”!! Bạch Nhược Tuyết! ” Hải Dung kinh ngạc.
” Sao ngươi lại đến đây?! ” Chỉ Duyệt giận dữ nhìn trừng trừng vào hắn.
” Hảo đệ đệ của ta định thân, thân làm ca ca đây cũng phải đến nói tiếng chúc mừng chứ. ” Bạch Nhược Tuyết nói một cách trêu chọc.
” — Ai là đệ của ngươi? ” Chỉ Duyệt lạnh lùng nói.
” — Chỉ Duyệt, ta biết ngươi hận mẫu hậu của ta, nhưng khi ấy ta thật sự không biết chuyện, lúc ta tìm đến vương phủ của ngươi thì ngươi đã mất tích rồi, lúc ấy tình huống có chút loạn — ta — ” Bạch Nhược Tuyết giải thích.
” Ta không hận ai cả. ” Chỉ Duyệt nắm tay Hải Dung, tính ngoảnh đi không lo.
” Chỉ Duyệt — đừng làm mọi chuyện thêm ầm ĩ nữa — không phải ngươi rất để tâm đó sao? ” Hải Dung kéo kéo Chỉ Duyệt.
” Ta — ”
” Ta tin Bạch Nhược Tuyết là thật lòng quan tâm đến ngươi, lời nói có thể giả, nhưng ánh mắt thì không. ”
Thấy Hải Dung kiên định như vậy, Chỉ Duyệt thở dài.
” Tự nhiên đi. ”
Thấy Chỉ Duyệt đã dịu bớt, Nhược Tuyết vô cùng vui mừng.
Khi xưa mình thương yêu vị hoàng đệ này biết bao — đáng tiếc mẫu hậu đố kị Chỉ Duyệt nên mới đưa Chỉ Duyệt đến Lam quốc — nếu không phải mẫu hậu hết lần này đến lần khác ngăn cản, thì năm ấy khi nghe tin mình đã lập tức đi đưa Chỉ Duyệt về nước rồi —
” Đây chính là đối tượng mà ngươi định thân? — Ngươi gả cho hắn? ” Bạch Nhược Tuyết đảo mắt nhìn Hải Dung, hỏi.
” Ye ~ đúng rồi! Ta vẫn chưa biết hai ngươi ai gả cho ai ~ ”
Chỉ Duyệt mặc lễ phục nhất định sẽ rất đẹp — nhưng còn Hải Dung — Oa! Nhất định rất mắc cười.
” Hắn gả cho ta. ” Chỉ Duyệt thẳng thừng đáp lại.
” — ” Xem ra ngày ấy sẽ rất vui —