Yến

Chương 3: Chương 3: Ta chính là ngươi




Người dịch:

” Ra đây!! ” Diệu Diệu thập phần có khí thế kêu một tiếng, bên ngoài truyền đến tiếng cười cười trầm thấp.

” Phó cung chủ có thể phát hiện sự tồn tại của thuộc hạ sao ~ thuộc hạ còn tưởng người muốn cùng hoàng đế bệ hạ dây dưa hồi lâu nữa chứ ~ ” Người vừa tới là một hài tử tuổi tác ước chừng mười lăm, mười sáu, đôi môi anh đào hồng nhuận, đôi mắt to to, cái mũi thanh tú lại thẳng — tiểu chính thái a ~!!!

” Chúng cung nhân nghe nói cung chủ bị mất trí nhớ đều thập phần lo lắng, cố tình mời thuộc hạ đến đây để thăm hỏi cung chủ, thuận tay đem văn kiện giao cho người. ” tiểu chínhtThái vừa nói với Diệu Diệu, vừa nhìn trộm khuôn mặt vẫn còn ửng đỏ của ta.

Ai — Nguyên lai những kẻ mắt mù ái mộ Hoàng Phủ Túy Nguyệt không chỉ là người trong cung, ngay đến ngoài cung cũng có —

” Đúng rồi, lại đến thời gian tuyển người rồi — Mỗi năm vào lúc này đều khiến cho người ta tâm trạng lo lắng ni — ”

Tuyển người?? Cái quái gì thế??

” Người cùng hoàng đế tiếp tục dạo hồ, Diệu Diệu có chút việc phải làm — bánh phải ăn hết đấy! Trong lòng mới có thể tràn ngập tâm ý của Diệu Diệu ni ~ ” Diệu Diệu ái muội nói xong, thi triển khinh công cùng với tiểu chính thái đột nhiên xuất hiện kia rời khỏi.

” Túy Thần — Diệu Diệu nói là tuyển người — rốt cuộc là chuyện như thế nào? ” Lãnh nghi hoặc nhìn Túy Thần.

” Phi Như Diệu là Liễm Nguyệt Cung phó cung chủ — sau này hắn sẽ nói cùng người, ta cũng không rõ lắm. ” Túy Thần mơ mơ hồ hồ trả lời ta.

” Liễm Nguyệt Cung? ” — Giang hồ đệ nhất đại cung. ” Ơ — ”

Tuy rằng ta vô cùng hiếu kì với cái gọi là giang hồ đệ nhất đại cung, bất quá Túy Thần dường như không muốn nói nhiều — không sao cả! Đợi Diệu Diệu quay về mới hỏi sau vậy!

– – – – – – – – Thời gian phân cát tuyến – – – – – – – –

Tối quá — giơ tay ra cũng không thấy năm ngón đâu — Đây là nơi nào? Sao lại không có ai cả?

Đồng thời trong lúc Lãnh đang nghi hoặc, truyền một một thứ âm thanh nhu hòa.

” Lãnh đừng sợ, nơi đây chính là trong mộng. ” Trong mộng? — Tại sao — lại chân thật như vậy?

Lãnh nghi hoặc nhìn người trước mắt, liền sững sốt.

Hoàng Phủ Túy Nguyệt!!

” Ngươi nói nơi nào là trong mộng, rốt cuộc là chuyện gì vậy?? ” Lãnh truy hỏi người trước mắt.

” Bởi vì — duyên cố của hoán thế chi mộng. ” Hoán thế chi mộng?

” Xin lỗi, chưa được ngươi đồng ý đã tự tiện cùng ngươi trao đổi thân thể — ”

Cùng ta trao đổi thân thể?! Hắn đang nói cái gì thế??

” Sau khi gặp phải hoán thế chi mộng, sẽ bởi vì một khế cơ nào đó, mà làm cho linh hồn ở tiền thế và hậu thế hoàn đổi với nhau — bất luận là tiền thế hay là hậu thế gặp phải, hậu quả đều tương đồng. ”

Nghe những lời giải thích này, dù ta có dốt hơn nữa thì cũng phải hiểu được đôi chút —

” Cũng chính là nói, ta là hậu thế của ngươi, mà ngươi gặp phải hoán thế chi mộng, mấy ngày sau ta bị tai nạn giao thông, đó chính là khế cơ? ” Lãnh nói một hơi.

” Đúng vậy. ” Túy Nguyệt vui mừng khi Lãnh rốt cuộc cũng hiểu được lời nói của mình.

Bản thân đúng là ích kỉ a! Không cách nào chịu đựng được nên là quăng cho hậu thế gánh chịu, bản thân lại chọn cách chạy trốn —

” Túy Nguyệt? ” Nhìn thấy Túy Nguyệt tinh thần hoảng loạn, Lãnh lên tiếng kêu tỉnh hắn.

” Thật xin lỗi — ngươi — hận ta không? Hận ta đã ích kỉ như vậy — ” Túy Nguyệt nhịn không được rơi nước mắt.

” Hận? Sao lại phải hận? Ký lai chi ký an chi, hơn nữa ngươi chính là ta, không lẽ ta lại tự đi hận mình sao? ” Lãnh nói lời khuyên bảo.

” Ta đem tất cả mọi việc quăng cho ngươi xử lí, ngươi không oán ta sao? ” Túy Nguyệt dùng ánh mắt kì vọng nhìn Lãnh, khiến cho Lãnh một trận tim đập nhanh.

Trời ạ ~~!! Ta cư nhiên lại đối với bản thân tim đập nhanh không ngừng ~~!!

” Dù sao Túy Thần cùng Diệu Diệu cũng không sao cả, không có gì phải xử lí đâu! ” Bản thân cũng đã mất trí nhớ rồi, bọn họ còn có thể làm gì?

” Đó chỉ là một khoảng thời gian ngắn, rất nhanh thôi, bọn họ sẽ nhịn không được nữa. ” Túy Nguyệt nhìn ta.

” Lãnh, trong hoàn cảnh đó không học tốt võ nghệ là không được đâu, về sau ta mỗi ngày đến dạy ngươi. ”

Ở trong mộng dạy ta võ nghệ? Ha ha! Hình như rất có ý nghĩa a ~

” Thời gian không còn nhiều nữa, cứ như vậy trước đi, tạm biệt. ”

Túy Nguyệt vừa dứt lời, liền ở trước mặt ta biến mất.

Mộng, cũng phải tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.