Người dịch: Yuki ( Bạch Nhật Mộng)
” Đã năm ngày trôi qua rồi — ” Mặt Túy Nguyệt lộ vẻ ưu tư.
” Đúng vậy, thế nhưng Lãnh y — vẫn còn chưa tỉnh lại. ”
Tại sao lại như vậy chứ —
” Cứ tiếp tục như vậy, ta nghĩ Lam quốc sắp bị Túy Thần hủy đi cái bàn thứ tư rồi — ” Nhìn Túy Thần lại đập phá bàn, Túy Nguyệt bất đắc dĩ nói.
” Có lẽ hắn sắp có danh hiệu ‘kẻ hủy diệt bàn’ rồi — ” Chỉ Kỳ đáp lại.
Rốt cuộc đến khi nào Lãnh mới tỉnh lại đây — dù sao chúng ta cũng đã thử hết đủ mọi cách rồi — căn bản không hiểu tại sao lại như vậy —
” Ngươi nói! Tại sao Lãnh còn chưa có tỉnh?! Tại sao?! ” Túy Thần chuốc giận lên người ngự y.
” Hồi — hồi hồi hồi thái thượng hoàng, lão lão lão thần thật sự không biết! Cái đó — vô thượng hoàng vốn không có bất kì triệu chứng nào hết — ” Vị ngự y đáng thương.
” Vậy tại sao còn chưa tỉnh? Mau làm y tỉnh lại, có nghe chưa?! Nếu không — ” ” Túy Thần ngươi làm ổn đủ chưa. ” Túy Nguyệt ngăn Túy Thần làm loạn.
” Tại sao cha tỉnh lại đã năm ngày rồi mà Lãnh còn chưa có tỉnh? Có phải đã xảy ra chuyện rồi không — Lãnh — ”
” Việc bây giờ ngươi có thể làm là đợi, Lãnh y chỉ là hôn mê thôi — hô hấp, nhịp tim vẫn còn mà. ” Chỉ Kỳ khuyên hắn.
” Ta đã đợi rất lâu rồi — càng đợi thì càng sợ — sợ y cứ như vậy hôn mê bất tỉnh — ” Túy Thần thì thầm.
” Túy Thần, ngươi nên tin tưởng ở Lãnh, Lãnh tuyệt đối sẽ không nỡ bỏ lại ngươi đâu. ”
Túy Nguyệt dùng cách của phụ thân an ủi hài tử mà vỗ vỗ vai Túy Thần.
” Ta biết — cha — cảm tạ ngươi. ” Túy Thần mỉm cười.
– – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – –
” Túy Thần ngươi đã hai ngày không chợp mắt rồi, đi nghỉ ngơi một lát đi. ” Túy Nguyệt đau lòng nói.
” Không cần — ta phải đợi Lãnh tỉnh lại — ta hi vọng người đầu tiên y nhìn thấy sẽ là ta — ” Túy Thần kiên trì nói.
” — Đến khi Lãnh y tỉnh lại thì ngươi đã gục ngã mất rồi, như vậy thì chẳng phải càng nguy hơn sao? ” Túy Nguyệt khuyên răn.
” Sẽ không đâu! Ta — ách — ” Chưa kịp phản bác lại thìTúy Thần đã hôn mê rồi.
” Chỉ Kỳ — ” Túy Nguyệt nhìn về phía tên đầu sỏ.
” Không trực tiếp đánh hắn bất tỉnh, hắn sẽ tiếp tục ở đó tranh cãi với ngươi. ” Chỉ Kỳ nói.
” Ai — ” Túy Nguyệt than thở.
” Ta đưa hắn về phòng trước, ta không biết lực tay của ta đối với những người biết võ công có bao nhiêu sức sát thương đâu. ” Chỉ Kỳ cõng Túy Thần.
” Vậy để ta chăm sóc Lãnh. ” Túy Nguyệt đáp lại.
” Ân. ”
Đợi sau khi Chỉ Kỳ và Túy Thần và Chỉ Kỳ rời khỏi, Túy Nguyệt đến ngồi bên cạnh giường của Lãnh.
” Tại sao lại có thể như vậy — Lãnh — ” Túy Nguyệt thì thầm.
” — Ngô — ” Lãnh?!