Vào đầu mùa xuân, ban đêm ở London đa phần sẽ bị sương mù bao trùm, cả thành phố luôn trong tình trạng như bị một lớp sa mỏng che phủ. Trong thư phòng thoang thoảng hương than tre, cô nhoài người bên khung cửa sổ hướng Nam, ngắm nhìn đình viện thăm thẳm; còn cậu ngồi trên thảm trải sàn đọc sách. Trong căn nhà cổ ở vùng ngoại ô, thời gian như ngừng trôi.
“Liên Thành, tôi yêu cậu.”
“Cảm ơn.”
“Ôi Vưu thiếu gia không lịch sự với lời tỏ tình của một cô gái gì cả.”
Quyển sách bị đóng bộp lại, giọng nói chế giễu của cậu vang lên: “Vậy xin hỏi, cô yêu tôi là vì thích dáng vẻ đẹp trai hay là thân phận đứa con trai độc nhất của Vưu gia này, hả tiểu thư Tess?”
“Phải đấy, tôi cũng nghĩ mãi mà không hiểu mình thích cậu ở điểm nào. Nhưng tôi cảm thấy hình như lúc ở Buenos Aires, khi cậu bảo cậu sẽ đối xử tối với tôi thì tôi đã yêu cậu mất rồi. Vưu thiếu gia, cậu không biết sao, một đứa cô nhi sẽ rất dễ dàng sa vào vòng tay của kẻ hứa hẹn sẽ đối xử tốt với mình lắm.”
Cô vẫn nhoài người bên cửa sổ, không thấy rõ vẻ mặt, nhưng giọng điệu bình thản tựa như đang nói về một câu chuyện trên sách. Cậu nheo mắt, vẻ mặt không vui không giận, giống như đang nghe cô kể chuyện.
“Lâm Mộ Mai, đừng để tôi nghe được câu này lần nữa, tôi không thích mấy đứa con gái nói yêu tôi đâu.”
“Bao gồm cả Đông Tiểu Quỳ à?”
“Không.”
Cô chậm rãi quay đầu lại, đi đến ngồi xuống trước mặt cậu, một bên mái tóc để xõa trên vai, một bên được vén ra sau tai, để lộ lớp tóc tơ bên thái dương. Cô giơ tay xoa mặt cậu. Trong lòng cậu tự nhủ với mình là nên tránh ra, nhưng cậu không hề làm vậy.
“Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, tôi cho rằng mình sẽ không yêu ai cả, vì thế tôi từng sợ hãi vì điều này. Bây giờ, rốt cuộc tôi biết hóa ra mình cũng có thể yêu một người, cho nên tôi rất vui. Liên Thành, cậu không biết tôi vui đến nhường nào đâu. Trong sách có một câu như vầy ‘khi bạn yêu một người, trái tim bạn sẽ không còn cô đơn nữa’, tôi bắt đầu thấy triết lí này rất đúng.
Liên Thành, cậu không biết tôi sợ cô đơn đến cỡ nào đâu. Tôi thường nằm mơ thấy tôi cô độc bước đi trên con đường dài đằng đẵng không thấy điểm cuối. Nhưng từ khi trở về từ Argentina, tôi đã không còn mơ thấy nó nữa. Cho nên tôi thấy rất may mắn vì đã yêu một người, cho dù người kia là cậu thì tôi cũng phải nói ra.”
Có hương hoa theo gió thoảng đưa đến từ khu vườn, cậu nhíu mày phiền não.
“Lâm Mộ Mai, có phải gần đây tôi đối xử với cô tốt quá, dẫn đến cô quên mất thân phận của mình, bắt đầu suy nghĩ tầm xàm rồi không?”
“Liên Thành, tôi chỉ đơn thuần muốn thổ lộ nỗi lòng thôi. Cảm giác này giống như một đứa bé muốn khoe chỗ vui chơi mà nó vô tình phát hiện được với người khác. Chỉ có vậy thôi mà.”
Chân mày cậu không hề giãn ra vì câu nói của cô, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Lâm Mộ Mai, cô yêu tôi thật à?”
“Ừ!”
“Nhưng Lâm Mộ Mai à, tôi không thể và cũng sẽ không yêu cô.”
“Tôi biết.” Cô đưa tay vuốt tóc, khép hờ mắt, hàng mi khẽ rung rinh như chiếc lông vũ màu đen, “Vưu Liên Thành, thật ra tôi không biết mình có thể yêu cậu bao lâu. Từ bé đến lớn, tôi là người không có lòng kiên nhẫn. Tôi từng nuôi một con chó, nó rất đáng yêu và tôi rất thích nó, tôi cho rằng cả đời này sẽ thích nó. Nhưng không bao lâu tôi lại thích chim bồ câu, sau chim bồ câu là mèo... Tôi vốn như vậy, giống như tôi cho rằng mình thích màu xanh lam, nhưng sau một thời gian tôi lại thích màu trắng, rồi có lúc là màu đỏ. Tôi chính là người như vậy đấy.
Hồi bé, mẹ Xuân còn dẫn tôi đi xem tướng, ông thầy kia bảo khuôn mặt tôi là kiểu không chung thủy, lúc ấy tôi không tin. Bây giờ tôi cảm thấy hình như ông ta nói cũng đúng. Vưu Liên Thành, có lẽ ngày mai tôi không còn yêu cậu nữa đâu.”
Lâm Mộ Mai đúng là đứa con gái quái đản, hệt như cô gái sống lâu trong rừng chỉ biết mỗi thế giới của mình và còn rất nguy hiểm.
Vưu Liên Thành gạt nhẹ tay cô ra: “Vậy thì tốt! Lâm Mộ Mai, tôi hi vọng ngày mai cô đừng yêu tôi nữa.” Cậu nói câu này tựa như thở phào nhẹ nhõm lại tựa như đang giận lẫy.
“Liên Thành, cậu ghét tôi không?”
Cậu không trả lời.
“Như vậy, tôi có thể xem như cậu không ghét tôi không?”
Cậu lạnh lùng hừ một tiếng, mày cô bắt đầu giãn ra.
“Nếu cậu đã không ghét tôi, vậy thừa dịp hiện giờ tôi đang yêu cậu chúng ta hẹn hò đi. Đúng rồi, ở Hong Kong gọi là cặp bồ, Trung Quốc gọi là yêu đương. Vưu Liên Thành, chúng ta cặp bồ đi, chúng ta yêu đương đi.”
Cậu nhìn cô với ánh mắt lạ lùng như nhìn một mụ điên. Cô vươn tay che mắt cậu lại, thở dài.
“Đừng nghĩ tôi giống mấy cô bé suốt ngày vây quanh cậu. Tôi không cởi mở được như họ. Cậu xem đi, giờ tôi đã mười chín tuổi rồi, ở Anh mười chín tuổi còn chưa yêu đương lần nào chắc sẽ bị coi là động vật quý hiếm đấy. Tôi không muốn bị người ta đưa vào viện bảo tồn đâu. Hiện tại tôi khó khăn lắm mới yêu một người, tôi cũng muốn giống như bao cô gái khác hẹn hò với chàng trai mình thích, đi xem phim gì đó... Tôi chỉ muốn giống như mấy cô gái khác mà thôi.
Liên Thành, chúng ta chỉ thỉnh thoảng hẹn hò, thỉnh thoảng đi xem phim, chúng ta chỉ nắm tay, không hôn môi, thậm chí là không lên giường. Liên Thành, tôi cảm thấy đây là một ý kiến hay, cậu và tôi cứ coi như đang luyện tập yêu đương thôi. Sau này đến lúc Tiểu Quỳ của cậu sang Anh, hoặc đến ngày tôi yêu một chàng trai khác, chúng ta sẽ chia tay. Tới khi ấy, cậu có thể làm một bạn trai chu đáo với Tiểu Quỳ, còn tôi cũng sẽ là một người bạn gái khéo léo của bạn trai tương lai tôi.”
Vưu Liên Thành bắt đầu có cảm tưởng Lâm Mộ Mai đang kể chuyện nghìn lẻ một đêm, một câu chuyện hoang đường và buồn cười. Song, khi cô kề sát vào cậu, nũng nịu hỏi cậu “Liên Thành, cậu có chịu không?” thì cậu lại gật đầu như bị thôi miên.
Trước khi Đông Tiểu Quỳ đến đây, Vưu Liên Thành hi vọng mình sẽ học được cách trở thành người bạn trai quan tâm chú đáo cho cô ấy, sau nữa là trở thành người chồng khéo léo tinh tế. Năm đó, Lâm Mộ Mai mười chín tuổi, Vưu Liên Thành mười lăm tuổi.
Vào một đêm cuối Đông giá lạnh, khi Mộ Mai đã hai mươi và Vưu Liên Thành đã mười sáu, họ ngồi sóng vai trên thảm trải sàn xem bộ phim “Đi trên mây“. Bộ phim này do Keanu Reeves thủ vai chính, Lâm Mộ Mai rất thích anh ta, thế là Vưu Liên Thành bị cô kéo đến phòng chiếu mini của dinh thự. Chiếc máy chiếu kêu ù ù, trên màn hình là bức ảnh con đường cái thật dài, hai bên là vườn nho bát ngát, ánh tà dương vàng óng cuối chiều soi trên vườn nho. Dưới giàn nho, một sĩ quan đã xuất ngũ đang hôn người yêu của mình.
Hình ảnh đôi nam nữ trong phim đang hôn nhau thắm thiết thật tuyệt vời, những tia sáng màu vàng chiếu qua đường nét khuôn mặt họ, sắc thái như mộng ảo bao phủ cả hai người đang mặt mày đỏ lựng trên thảm. Cô đưa ngón tay lên chạm vào đôi môi mềm của mình, lẩm bẩm: “Liên Thành, cậu nói xem hôn một người có lãng mạn như trong phim không nhỉ.”
“Phim thì chỉ là phim thôi. Vì để cho mọi người chịu móc hầu bao ra rạp, cái gì mà họ chẳng nghĩ ra được.” Cậu ra vẻ thờ ơ đáp lời.
“Liên Thành...”
“Ừ...”
Lúc này Vưu Liên Thành đã cao hơn Lâm Mộ Mai không ít. Nghe thấy cô gọi tên mình, cậu vừa đáp lời vừa nghiêng đầu nhìn cô. Khi ấy mặt cô đã hướng về phía sườn mặt cậu, cậu vừa ngoảnh sang, hai đôi môi liền chạm vào nhau với góc độ vô cùng hoàn mỹ như đã nhắm từ trước.
Bỗng chốc đầu óc Vưu Liên Thành trống rỗng, giống như cậu không hề có chỉ số thông minh kinh người, bây giờ cậu chỉ là một kẻ ngốc ngay cả Tây - Bắc - Đông - Nam đều không phân biệt được.
Cánh môi cô mềm mại hệt cánh hoa xương rồng trong trí nhớ của cậu, mềm đến mức có lẽ chỉ một giây sau sẽ tan vào không khí. Đôi môi cô khẽ hẽ mở, run run như chiếc lá trong gió đông, mút lấy cánh môi cậu. Cô đưa tay lên xoa thái dương cậu, động tác vô cùng êm ái, êm ái đến độ Vưu Liên Thành cảm thấy đây chỉ là một giấc mơ. Cô tựa thiên sứ nơi thiên đàng trong giấc mộng thơ ấu, trên lưng là đôi cánh trắng thật dài.
Một thứ linh hoạt như chú cá con len lỏi qua răng, chạm vào đầu lưỡi cậu. Sau đó lưỡi cậu bắt đầu không nghe lời, chộn rộn như một con chú cá khác. Thăm dò, đùa nghịch, lại dò xét, rồi tiếp đó là dây dưa như bị nam châm hút lấy, chỉ muốn quấn quýt bên nhau.
Vưu Liên Thành lạc lối trong cảm xúc đê mê ấy, khiến cậu mơ màng nhắm mắt lại.
Máy chiếu vẫn còn vang lên âm thanh loạt xoạt, trong vườn nho bao la bát ngát, đôi nam nữ vẫn đang ôm lấy nhau dưới ánh hoàng hôn.
Không biết cơn gió lạnh lẽo từ đâu thổi đến đánh thức Vưu Liên Thành. Trong đầu cậu đột nhiên hiện lên cô bé Tiểu Quỳ ở phương xa, cô bé nói: Liên Thành, Liên Thành hãy chờ em, sau khi lớn lên anh phải cưới em, em sẽ giành nụ hôn đầu cho anh.
Vưu Liên Thành thình lình đẩy mạnh Lâm Mộ Mai ra, tức tối cảnh cáo cô hầu học của mình.
“Lâm Mộ Mai, đừng làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy nữa. Nếu cô còn có hành động tương tự ngày hôm nay, tôi sẽ dứt khoát đuổi việc cô đấy. Còn nữa, xin đừng hết lần này đến lần khác giở mấy trò khôn vặt đó, cũng đừng mang thân phận cô nhi của cô ra kinh doanh. Phải biết rằng, thường xuyên đem thứ gọi là lòng thương hại ra dùng sẽ mất đi giá trị đấy tiểu thư Tess ạ.”