Ngô Phương Phỉ ngơ ngác nhìn vị trí trống không bên cạnh mình. Sau khi Vưu Liên Thành nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt bỗng kinh hoàng rồi lao ngay ra ngoài, chẳng hề nói với cô lấy một tiếng.
Tối nay Chicago tổ chức đêm hội cuối tuần, trân châu triển lãm hôm nay đều là loại màu hồng phấn tinh xảo nhất, trải qua lựa chọn tỉ mỉ mới được trưng bày tại nơi đây. Bởi vì công ty Vưu Lăng Vân cũng đưa trân châu của mình tham dự buổi triển lãm lần này, nên Vưu Liên Thành phải có mặt đại diện cho ba mình.
Với danh nghĩa bạn gái của Vưu Liên Thành, Ngô Phương Phỉ trở thành khách VIP của đêm hội. Vì cuộc triển lãm lần này, Ngô Phương Phỉ còn nhờ mẹ tư vấn từ cách trang điểm đến ăn mặc. Chỉ vì một lời khen của người mình yêu, Ngô Phương Phỉ cảm thấy cả buổi chiều bị người khác chải chuốt hành hạ cũng đáng lắm.
Gần đây Vinh Ái khá thân với ông chủ của Chicago nên cũng được mời tham dự. Cô ta ăn mặc lộng lẫy, nắm tay Ngô Phương Phỉ tỏ vẻ chị em thân thiết, dĩ nhiên Ngô Phương Phỉ biết tỏng ý đồ của bà chị họ mình rồi.
Sau khi tiệc mừng thọ của ông ngoại kết thúc, Vinh Ái lập tức chia tay với bạn trai cô ta, không trở về Lyon mà viện cớ ở lại Bắc Kinh để có nhiều thời gian hiếu kính ông nội, nhưng sự thật là chủ yếu xen vào thúc đẩy hợp đồng máy bay của Vưu Liên Thành thì đúng hơn.
Vinh Ái đời nào nể nang để mắt ông chủ Chicago này, cô ta chỉ coi trọng mỗi Vưu Liên Thành, con trai độc nhất của Vưu Lăng Vân nắm trong tay gia tài có thể mua cả Hy Lạp thôi! Ngô Phương Phỉ còn biết gần đây Vinh Ái đã mua tự truyện của Vưu Lăng Vân, còn thu thập rất nhiều tài liệu về ông thông qua nhiều cách nữa.
“Liên Thành đâu?” Vinh Ái che miệng hỏi khẽ.
Ngô Phương Phỉ không trả lời, trên thực tế cô cũng không biết Vưu Liên Thành đã đi đâu. Tuy cô có chạy theo nhưng vừa ra khỏi cửa đã không thấy bóng dáng anh đâu cả. Cô đành quay lại hội trường, sau buổi biểu diễn này sẽ có một buổi phỏng vấn nho nhỏ với báo chí, phần lớn là tạp chí quảng cáo về trang sức châu báu. Khi nãy Vưu Liên Thành đã nhận lời phỏng vấn rồi, hiện giờ Ngô Phương Phỉ cho rằng, với thân phận là bạn gái, mình nên xử lý tốt mọi chuyện còn lại giúp anh là hơn.
Nói cô ngây thơ cũng được, thật ra cô chỉ muốn phấn đấu để trở thành người phụ nữ phía sau lưng anh thôi mà.
Thấy Ngô Phương Phỉ không trả lời, Vinh Ái khó chịu hỏi lại lần nữa. Hai chữ Liên Thành thốt ra từ miệng cô ta nghe thân thiết làm sao, hệt như bạn bè lâu năm vậy. Ngô Phương Phỉ ngó lơ bà chị họ, nhìn chăm chăm lên sân khấu chữ T.
Vinh Ái cười khẩy: “Cô em yêu quý của tôi ơi, chắc hẳn em cũng không biết BẠN TRAI em đi đâu rồi phải không?”
Nghe thấy Vinh Ái nhấn mạnh vào hai tiếng bạn trai, lòng Ngô Phương Phỉ chua xót, giống như cô ta đang cười nhạo sự ngây thơ vài phút trước của cô vậy.
9 giờ 10 phút, buổi triển lãm kết thúc, Ngô Phương Phỉ đi đến khu phỏng vấn, mỉm cười trả lời từng câu hỏi của nhóm phóng viên. May là trước đó cô đã đọc tài liệu, không hề ngỡ ngàng trước những câu hỏi về kiến thức châu báu của các ký giả. Ngay cả khi họ hỏi về quan hệ của cô và Vưu Liên Thành, cô còn khéo léo mỉm cười bảo rằng: “Chúng tôi là bạn bè quen biết với nhau khá lâu.”
Đây là kiểu trả lời theo chuẩn mực.
“Khi con trả lời câu hỏi kiểu này, nụ cười nhất định phải tươi tắn, câu trả lời phải đúng chuẩn, kết hợp hai điều này lại sẽ khiến đám ký giả muốn bới móc đời tư sẽ ngại không hỏi nữa.” Chính mẹ cô đã dạy cô như thế.
Trả lời phỏng vấn xong, người phụ trách đại diện cho công ty Vưu Lăng Vân mang sợi dây chuyền trân châu có tên Pink Lady đến đưa cho Ngô Phương Phỉ, bảo rằng đây là món quà đích thân Vưu Lăng Vân chọn tặng cô. Sợi dây chuyền này gồm một trăm mười viên trân châu được nuôi trồng tại khu vực biển sâu nhất, là vật phẩm quan trọng xuất hiện vào cuối buổi triển lãm, trước khi đem ra giới thiệu, mọi người đã thông báo rằng vật này có chủ rồi.
Khi đưa tay chạm đến những viên trân châu bóng loáng chói mắt kia, Ngô Phương Phỉ suýt rơi lệ, giờ khắc này cô vô cùng hi vọng chính tay Vưu Liên Thành đưa nó cho mình. Bên dưới sợi dây chuyền còn có một tấm thiệp, mặt sau là dòng chữ “Một đời một kiếp” được viết bằng tám ngôn ngữ khác nhau.
Thời điểm Chu Á Luân đi đến đại sảnh đã bắt gặp Ngô Phương Phỉ đang đờ đẫn cầm lấy sợi dây chuyền, khách đến tham dự đã ra về gần hết, chỉ còn lại ông chủ Chicago người Dubai nắm tay bạn gái lần lượt tiễn từng người khách một.
“Liên Thành đâu?” Chu Á Luân nhìn dáo dác xung quanh, không hề thấy bóng dáng của Vưu Liên Thành.
Ngô Phương Phỉ không trả lời anh, vẫn thẫn thờ cầm sợi dây chuyền trên tay.
Chu Á Luân lấy điện thoại ra gọi mấy cuộc liền, song điện thoại của Vưu Liên Thành vẫn không ai bắt máy. Cất điện thoại đi, tim Chu Á Luân đập thình thịch, tình cảnh này rất quen thuộc, loáng thoáng trong lòng anh dấy lên cảm giác bất an.
***
Hiện giờ, Vưu Liên Thành đứng trong sân nhà Lâm Mộ Mai, cả căn Tứ Hợp Viện im lìm, cửa phòng phía Đông đóng kín, cửa phòng phía Tây thì mở he hé, ánh đèn leo lét hắt qua khe hở.
Đứng trước cửa phòng phía Tây, Vưu Liên Thành hít thở thật sâu, dằn xuống tâm trạng hoảng loạn. Bất kể thiên đường hay địa ngục, cho dù núi đao hay biển lửa, anh cũng nhất định tìm được cô.
Đẩy cửa ra, trong phòng không có dấu vết xô xát, thậm chí Vưu Liên Thành vừa nhìn đã thấy ngay chiếc điện thoại anh đưa cho Lâm Mộ Mai vẫn lành lặn đặt trên bàn. Anh đi đến cầm lấy điện thoại.
“Liên Thành.” Một giọng nói vang lên sau lưng anh.
Vưu Liên Thành đặt điện thoại xuống, sững người lại. Giờ khắc này anh không phân biệt nổi vui buồn hay hờn giận nữa. Lâm Mộ Mai lại lừa anh rồi.
Mộ Mai bước đến từ phía sau, nhìn đăm đăm vào bóng lưng anh: “Liên Thành, anh quay lại nhìn em đi!”
Giọng cô như mộng ảo, trong đầu Vưu Liên Thành có hàng nghìn âm thanh đang thét gào cảnh báo anh đừng để ý đến Lâm Mộ Mai, tốt nhất hãy mắng cô một trận ra trò. Nên biết rằng trò đùa tai quái của cô đã khiến anh kinh hồn bạt vía cỡ nào suốt quãng đường chạy từ câu lạc bộ Chicago về đây.
Thế nhưng như thể bị đầu độc, Vưu Liên Thành vẫn quay đầu lại.
Hồi bé, mẹ từng hát cho anh nghe bài đồng dao của Ý, bài hát đó có tên là Đại Dương Đưa Em Đến. Thật ra anh đã không còn nhớ rõ nội dung trong bài hát thế nào, chỉ nhớ mẹ từng nói với anh, một ngày nào đó anh sẽ gặp được cô gái đến từ đại dương của lòng mình. Dưới ánh trăng bàng bạc mờ tỏ, một cô gái đứng trên đầu ngọn sóng như một phép màu.
Giờ khắc này, Lâm Mộ Mai đã hóa thân thành cô gái đến từ đại dương trong bài hát, chầm chậm bước tới trước mặt anh.
Mộ Mai dừng lại cách Vưu Liên Thành năm bước, khoảng cách này vừa đủ để anh thấy rõ cô từ trên xuống dưới, cô phất phơ vạt váy.
“Lần đầu tiên nhìn thấy chiếc váy này, em bỗng nhớ tới một câu trên sách: Mỗi cô gái đều phải chuẩn bị một bộ váy đẹp nhất để đến gặp người yêu của mình. Khi ấy, em đứng trước chiếc váy này rất lâu, nhân viên bán hàng nói với em, nếu em mặc chiếc váy này, chắc chắn người em yêu sẽ bị em hút mất hồn cho xem.” Mộ Mai cười e lệ, “Chiếc váy này rất đắt, em phải tiêu hết chỗ tiền dành dụm được trong vòng nửa năm mới mua nổi nó. Lúc đó em đã nghĩ, ước gì có một ngày em sẽ được mặc nó đến gặp anh. Em đã cất kỹ nó trong tủ, mỗi khi buồn lại đem treo lên, tự tưởng tượng cảnh em mặc nó đứng trước mặt anh.”
Mộ Mai thoáng nghẹn ngào.
“Em thật không ngờ, đã có ngày em có thể mặc nó gặp anh rồi.”
Người đứng cách năm bước vẫn mặt mày vô cảm như pho tượng.
Một bước, hai bước, ba bước rồi bốn bước rưỡi... Mộ Mai hít thật sâu và ôm lấy Vưu Liên Thành, vùi đầu vào ngực anh. Thật tốt biết bao, cô lại được tựa vào lồng ngực anh rồi!
“Anh đã dùng thủ đoạn này giữ em lại bên anh, em thấy mình nên hận anh mới đúng, thế nhưng lại không có, Liên Thành, em không hề hận anh chút nào, thậm chí trong lòng em còn có chút đắc chí, bởi sau cùng chiếc váy của em cũng thực hiện được sứ mệnh của nó, nếu không em sẽ tiếc đứt ruột vì đống tiền đã chi mất.”
Đúng vậy, thật ra tự đáy lòng Lâm Mộ Mai rất đắc chí vì Vưu Liên Thành đã dùng thủ đoạn này để giữ cô lại bên anh. Nếu anh đã nguyện đi bước đầu tiên, vậy thì đoạn đường còn lại hãy để cô bước tiếp. Mộ Mai biết sau này cô và Vưu Liên Thành còn phải đối mặt với rất nhiều chông gai, nhưng không sao cả, chỉ cần có thể ở bên anh là mọi chuyện sẽ ổn thôi.
“Nhưng mà Liên Thành...” Mộ Mai kiễng chân lên, vòng tay qua cổ Vưu Liên Thành, “Chiếc váy của em còn thiếu một đôi khuyên tai để đeo cho hợp đấy.”
Vưu Liên Thành vẫn cứng đờ, tay cô men theo cổ anh lần xuống từng chút, đầu ngón tay hệt như ngọn lửa cháy lan trên đồng hoang.