Nghe nói người Bắc Kinh muốn tìm loại đèn vàng kiểu cổ cũng rất khó khăn, hiện nay đèn tiết kiệm điện năng đã thay thế toàn bộ những bóng đèn có hại cho môi trường cả rồi.
Xưa nay Mộ Mai luôn yêu thích những món đồ cổ, ngôi nhà tám mươi mét vuông của cô và mẹ Xuân ở London hồi cô còn bé đều dùng loại đèn vàng này. Mỗi khi trời tối, đám thiêu thân bay xung quanh bóng đèn. Thỉnh thoảng lúc mẹ Xuân không ở nhà, Mộ Mai ngồi làm bài tập dưới ánh đèn sẽ ngốc nghếch hỏi chúng, bọn mày từ đâu đến đây?
Hôm nay, Mộ Mai đã có căn nhà của riêng mình, lúc mua nhà cô đã đến khu chợ đồ cổ của Bắc Kinh mua mấy bóng đèn vàng về treo lên cổng. Cô ngây thơ tưởng tượng sẽ có một ngày mấy con thiêu thân từng làm bạn với cô ở London sẽ bay đến Bắc Kinh này.
Hiện giờ Mộ Mai và Liên Thành đang đứng dưới ngọn đèn vàng óng kia, khoảng cách giữa hai người chỉ có một millimet. Ban đầu họ chỉ tựa vào tường tán gẫu về mấy chiếc bóng đèn này sẽ thu hút bọn thiêu thân bay đến. Vậy mà trong lúc Mộ Mai đang ngẩn ngơ nhìn đám thiêu thân, không biết Vưu Liên Thành đã đi đến trước mặt cô, vén sợi tóc cô ra sau tai từ lúc nào. Sau cùng anh không dời tay đi, mà lại vân vê vành tai cô.
Mãi cho đến khi mặt Mộ Mai nóng bừng, ngón tay anh mới trượt từ vành tai đến gương mặt cô, rồi nhẹ nhàng mân mê đến bờ môi, dè dặt chạm vào. Tiếp theo anh nâng cằm cô lên, còn Mộ Mai thì kiễng chân, nhắm mắt phối hợp anh.
Lần này Liên Thành muốn hôn cô thật rồi. Mộ Mai đã mong đợi nụ hôn này rất lâu, cô vô cùng hi vọng anh hôn cô, thậm chí cũng hi vọng anh muốn cô.
Lần này cô nhất định sẽ yêu anh hết mình và không mang theo bất cứ mục đích nào.
Khi hai đôi môi gần như dán vào nhau thì ánh đèn và tiếng phanh xe chói tai đánh tan sự yên tĩnh trong con ngõ nhỏ. Vưu Liên Thành lập tức quay mặt đi, còn Mộ Mai tức giận nhìn vị khách không mời mà đến kia.
Hồng Tiểu Hiền đỗ xe lại rồi tắt máy, tay cầm chìa khóa miệng hát nghêu ngao bước tới. Bỗng thấy hai người trước mặt, cô khựng bước lại, lắp ba lắp bắp: “Sao… sao hai người lại ở đây?”
Chẳng dám chờ câu trả lời nữa, chân Hồng Tiểu Hiền như bôi dầu chạy tọt vào trong nhà. Nhìn sắc mặt Lâm Mộ Mai đã đủ hiểu, cô xác định mình đã là kỳ đà cản mũi người ta rồi.
“Được rồi, Hồng Tiểu Hiền đã về, em vào nhà đi.” Vưu Liên Thành tự nhiên nói với cô.
“Liên Thành, đừng đi.” Mộ Mai cúi đầu, kéo tay áo anh, “Tối nay ở lại đây đi.”
Con ngõ cổ kính, cô gái mình yêu, lời mời cám dỗ… chúng như từng sợi dây leo trói chặt chân anh. Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc, Vưu Liên Thành khàn giọng cất lời: “Không được, khi nãy anh lén chạy đến đây, khuya nay anh còn phải chuẩn bị rất nhiều việc cho ngày mai nữa.”
“Vậy...” Mộ Mai kéo dài giọng, “Đưa em theo với, em sẽ giúp anh, em có thể mà, không phải trước đây em đã làm rất tốt sao?”
Đưa cô theo ư? Dĩ nhiên không thể, tuyệt đối không thể.
Nhìn vào đôi mắt đong đầy chờ mong của cô, Vưu Liên Thành cố cứng lòng: “Không được, trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. Mộ Mai, em không hiểu công việc hiện tại của anh đâu.” Hơn nữa anh cũng không muốn cô hiểu, không muốn cô tỏ tường chuyện gì cả.
“Được rồi.” Mộ Mai buông tay ra. Đương nhiên cô hiểu chứ, cô biết trước kia là trước kia, những thứ cô học được hoàn toàn không thể giúp gì cho sự nghiệp của anh. Cô nói như vậy chẳng qua muốn ở bên anh, muốn sống cạnh anh thôi.
Vưu Liên Thành vội nắm lại bàn tay cô vừa buông lơi, nắm thật chặt, khó khăn thốt lời: “Mộ Mai, hãy chờ anh một thời gian.”
“Vâng.” Mộ Mai ngoan ngoãn trả lời.
Tuy cô không biết cũng không hiểu anh muốn cô chờ điều gì, nhưng anh muốn vậy thì cô sẽ chờ.
“Giận rồi hả?” Vưu Liên Thành thở hắt, không nhịn được cúi đầu, quan sát vẻ mặt cô.
“Không có.” Mộ Mai lừ mắt nhìn anh.
Cảnh Lâm Mộ Mai giận dỗi lườm nguýt rất đáng yêu, đáng yêu đến mức Liên Thành không nhịn được véo mặt cô, sau đó quay người khom xuống, vỗ vào lưng mình: “Lâm Mộ Mai, nể tình vẻ đáng yêu của em lúc này, Vưu thiếu gia sẽ cõng em đi ngắm cảnh. Thư đồng, đưa anh đi bắt taxi nào.”
Từ nơi này đến chỗ chờ taxi phải mất bảy tám phút, điều khiến Mộ Mai buồn cười là Vưu Liên Thành cõng cô đến nơi kia rồi lại cõng cô về. Vì anh nghĩ rằng có thể xung quanh đây sẽ xuất hiện gã biến thái nào đó nhận ra cô rồi bắt cóc cô mất.
Mộ Mai nhoài người trên lưng Liên Thành, vui vẻ ngắm cảnh đường phố và ánh đèn đường lặng lẽ chảy xuôi. Vưu thiếu gia thao thao bất tuyệt căn dặn thư đồng của mình không được nói chuyện với đàn ông lạ mặt, mỗi khi phát hiện có gã đàn ông nào đó đến bắt chuyện thì phải tỏ vẻ khó chịu bỏ đi ngay.
Dường như chàng trai trước kia cho rằng toàn bộ đàn ông trên thế giới đều có ý xấu với cô đã trở lại rồi. Mộ Mai cũng cằn nhằn, bắt anh cam đoan hết lần này đến lần khác không được có hành động thân mật với cô gái khác.
Một nhóm học sinh tan học buổi tối đều lén nhìn họ tình tứ, có đứa tinh nghịch đi ngang qua le lưỡi trêu chọc Mộ Mai: “Chị à, có phải chân chị có tật nên bắt anh cõng không vậy?”
Vưu thiếu gia dừng bước, hầm hầm trừng mắt nhìn đứa bé kia: “Thằng bé này không lễ phép gì cả, là do anh thích cõng chị.” Còn tốt bụng nhắc nhở, “Sau này em cũng phải cõng bạn gái mình giống anh, phải coi cõng bạn gái là lý tưởng hàng đầu, có thế mới đẹp trai được như anh, biết không?”
Mộ Mai vùi mặt lên lưng Liên Thành, e thẹn mỉm cười trong niềm hạnh phúc.
***
Đến hôm nay Mộ Mai mới nhớ đến ảnh chụp gia đình của Vinh lão tiên sinh. Cô trải lần lượt từng tấm lên bàn, những tấm ảnh được thợ rửa xử lý đặc thù nên có hiệu ứng rất tốt, có điều tấm nào cũng có Vưu Liên Thành đứng sát bên cạnh Ngô Phương Phỉ. Cô mơn trớn gương mặt anh trong ảnh, nghĩ đến cảnh hôm đó cô núp sau tấm vải đen, tham lam nhìn anh qua ống kính; trong đầu cô không có suy nghĩ gì cả, chỉ đơn thuần muốn ngắn nhìn anh thôi.
Khi ấy Mộ Mai còn cho rằng mình sẽ không còn được gặp lại anh nữa. Nào ngờ chưa đến nửa tháng, tất cả đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Đờ đẫn hồi lâu, Mộ Mai mới tìm số điện thoại của Ngô Phương Phỉ, ấn từng nút một, cho đến khi kết nối được với mười một con số, đầu dây bên kia vang lên giọng nữ trong trẻo. Mộ Mai ngập ngừng chốc lát mới chậm rãi cất lời: “Là mình đây, Phương Phỉ.”
***
Ánh nắng ban trưa sáng rực, Ngô Phương Phỉ ngồi trong nhà hàng Ý nhìn cô gái bước qua cửa xoay tròn, từ từ đi đến trước mắt mình theo hướng dẫn của nhân viên phục vụ.
Hôm nay Mộ Mai mặc áo sơ mi rộng màu xanh biển và quần ôm màu trắng, sơ vin chỉn chu, chiếc áo lót như ẩn như hiện sau lớp vải tơ, càng tôn lên vóc người duyên dáng quyến rũ vô vàn.
Nhân viên phục vụ kéo ghế ra cho Mộ Mai, cô ngồi xuống cười hỏi: “Phương Phỉ, sao thế?”
Ngô Phương Phỉ thở dài thườn thượt, cầm quyển thực đơn che đi nửa khuôn mặt mình: “Lệ Hương, mình mà mặc bộ đồ của cậu chắc chắn sẽ không thể quyến rũ đến vậy.”
Đúng thế, nếu nói Ngô Phương Phỉ có điều gì không hài lòng với bản thân mình thì chính là vóc dáng cao hơn người ta vài centimet và bả vai rộng hơn người ta một chút của cô.
Mộ Mai đánh giá, cô gái đối diện mặc bộ âu phục màu đỏ cam, đeo dây chuyền trân châu hồng phấn, kết hợp với gương mặt hồng hào của cô hệt như đóa hoa hải đường vừa chớm nở.
“Đổi lại, nếu mình mặc bộ cậu đang mặc thì cũng không thể nào lộng lẫy bằng cậu đâu.” Mộ Mai thoáng nhăn mày.
“Thế này là hai chúng ta đang tâng bốc lẫn nhau đấy.” Ngô Phương Phỉ vốn định cười to sảng khoái, nhưng nghĩ đến những lễ nghi xã giao gần đây cô đang học đành gắng nhịn, chỉ cười khe khẽ, trông rất thục nữ.
Giờ khắc này, đối mặt với Ngô Phương Phỉ, tâm trạng Mộ Mai hết sức phức tạp. Cô vô cùng thích sự chân thành ở Ngô Phương Phỉ mà cô không có được, giống như hiện nay cô đến đây với lý do không hề trong sáng, cô muốn nhìn ra dấu vết nào đó từ cô gái này.
Đã gần một tuần Mộ Mai không gặp Vưu Liên Thành rồi, tuy mỗi buổi tối anh đều kể cặn kẽ về lịch trình cả ngày của mình cho cô biết qua điện thoại, nhưng mà anh không hề đến thăm cô. Thế là Mộ Mai bắt đầu bất an.
Hồi xưa cô có thể tỏ ra không sao, vì cô biết cuộc tình của họ sẽ mãi mãi không thể đơm hoa kết trái. Song giờ thì khác, hai người đã bỏ qua tất thảy, anh không trách những chuyện trước đây cô đã làm, anh nói muốn ở bên cô. Thế nên Mộ Mai cũng bắt đầu lo được lo mất.
Anh không hôn cô, anh không hề muốn cô, tất cả những chuyện này đều khiến Mộ Mai bất an. Xưa kia lúc nào anh cũng muốn kéo cô lên giường, sẵn sàng trốn học để ở nhà ân ái. Nhưng lúc này...
Có phải...
Mộ Mai không muốn nghĩ sâu xa hơn nữa.
“Lệ Hương, mình rất vui vì cậu có thể ở lại Bắc Kinh.” Thình lình nhận được điện thoại của cô bạn thân, biết cô sẽ ở Bắc Kinh một thời gian ngắn, Ngô Phương Phỉ thật sự vui mừng. Ngô Phương Phỉ luôn đau lòng thay cho cô gái như Lệ Hương suốt ngày cứ lênh đênh trên đại dương.
“Thật ra Phương Phỉ à, mình còn có một cái tên khác nữa.” Mộ Mai ngập ngừng, “Mộ Mai, Lâm Mộ Mai, đây là tên mẹ nuôi mình đã đặt cho mình. Lâm gồm hai chữ Mộc, Mộ là ái mộ, Mai là hoa mai. Mình hi vọng sau này cậu gọi mình bằng cái tên ấy.”
“Lâm Mộ Mai, Mộ Mai...” Ngô Phương Phỉ lẩm nhẩm rồi gật đầu, “Rất thuận miệng, nghe hay lắm, có cảm giác hệt như con người cậu vậy.”
Mộ Mai đưa ảnh cho Ngô Phương Phỉ, Ngô Phương Phỉ nhận lấy chăm chú xem từng tấm một: “Nhất định ông ngoại mình sẽ thích lắm, có điều rồi ông mình lại buồn bã cho xem. Mỗi năm chụp ảnh gia đình xong, tâm trạng ông ngoại mình cứ ủ rũ.”
Ngô Phương Phỉ đưa một bức ảnh cho Mộ Mai xem, chỉ vào chỗ trống bên trái Vinh lão tiên sinh: “Vốn là nơi này còn có một người, nhưng bây giờ không còn nữa.”
Thoáng nhìn vào vị trí để trống dành đúng cho một người kia, trông nó vô cùng trơ trọi giữa tấm ảnh, hẳn là người kia đã mất rồi. Mộ Mai dời mắt khỏi vị trí ấy, chỉ tay xuống phía dưới.
“Phương Phỉ, kể mình nghe về anh ta đi!”
Ngô Phương Phỉ nhìn theo ngón tay của Lâm Mộ Mai, nụ cười nở rộ như hoa.
“Không cần đâu, mình cho cậu xem người thật luôn, lát nữa anh ấy sẽ đến đây.” Ngô Phương Phỉ trỏ vào Lâm Mộ Mai, ra vẻ nghiêm túc cảnh cáo, “Nhưng mà cậu chỉ được phép cho điểm, không được đập chậu cướp hoa đâu đấy, mình là người gặp anh ấy trước.”
Lúc này, Ngô Phương Phỉ sẽ không bao giờ ngờ rằng về sau câu nói ấy lại trở thành lời tiên đoán cho chính mình.