Vưu gia có hai chiếc Roll Royce, chiếc màu đen Vưu Liên Thành dùng vào ban ngày, chiếc màu trắng bạc còn lại dùng vào ban đêm. Cậu cảm thấy Roll Royce màu bạc chạy trong đêm tối giống như ánh trăng phản chiếu lấp lánh dưới đại dương vậy.
Trong xe Roll Royce bạc được trang trí hai màu chủ đạo là nâu chocolate và vàng nhạt, cô nằm trên chiếc ghế màu nâu, mái tóc đen xõa ra, ánh đèn mờ mờ chiếu xuống người, soi rọi biểu cảm mơ màng bất định. Vì chiều dài ghế có hạn nên chân cô co lại, tay giơ lên che ngực.
Vưu Liên Thành từng thấy rất nhiều thân thể phụ nữ, nào là người thật, nào là trên tranh vẽ, trên phim ảnh sắc nét, trên đồ họa 3D... đủ mọi hình thức, loại nào cũng khiến người ta sôi máu sùng sục. Thế nhưng lúc đối mặt với những thứ ấy, Vưu Liên Thành vẫn có thể vừa trò chuyện vui vẻ với bạn bè vừa điềm nhiên bình phẩm từ đầu đến cuối. Bạn cậu nói cậu là một cái máy lạnh băng, nhưng họ đâu biết một người đầu óc luôn xoay chuyển cực nhanh trong mọi tình huống, khi đối mặt với những hình ảnh hương sắc sống động kia dù cố gắng thế nào cũng không thể tập trung cho được. Có một số người, trời sinh miễn dịch với một vài việc.
Nhưng đối với Lâm Mộ Mai thì khác, ít ra giờ khắc này, cô đã thu hút hết sự chú ý của cậu vào thân thể cô, đến nỗi cậu còn vội vã muốn hôn lên từng tấc da thịt cô, muốn tiến vào cô, thậm chí cậu còn mơ hồ biết được thân thể cô sẽ mang đến cho cậu cảm giác sung sướng cực hạn như đám bạn cậu từng miêu tả nữa kia.
Vưu Liên Thành cởi cả áo T-shirt, để thân trần áp chặt lên người Mộ Mai, trong khoảnh khắc chạm vào thân thể êm ái kia, cậu đã nảy sinh ảo giác như thể từng lỗ chân lông của hai người đều đang yêu nhau, yêu đến mức hút chặt lấy nhau không chịu tách rời.
Môi cậu rê dọc theo môi cô lần xuống đến chiếc bụng bằng phẳng, tay cũng bắt đầu kéo bắp đùi cô ra. Lúc chạm phải đường viền ren kia, Vưu Liên Thành như đã chạm phải ranh giới cuồng loạn.
Và rồi khi tiếng của vật gì đó rơi ra từ áo khoác cậu, không khí xung quanh bỗng trở nên an tĩnh như tờ. Đó là ví da của cậu, bên trong có đóa hoa quỳ tỏa nắng mà cậu luôn mong mỏi đợi chờ.
Tiếng động đó đồng thời đánh thức cả hai người, không đợi Lâm Mộ Mai đẩy cậu, Vưu Liên Thành đã lập tức rời khỏi thân thể cô. Cậu cúi đầu nhặt chiếc ví lên, cẩn thận mở ra rồi cần thận khép lại, sau đó bỏ vào túi áo khoác.
Mộ Mai vừa kéo lại chiếc váy bị cởi ra khi nãy che đi thân thể mình, vừa nhìn Liên Thành mặc lại áo thun rồi áo khoác, chậm rãi vuốt thẳng những nếp nhàu nhĩ vì những quấn quýt vừa rồi. Sau đó cậu nhìn ra cửa xe, giọng điệu lạnh nhạt như trước: “Lâm Mộ Mai, mặc quần áo vào đi.”
Mộ Mai ngồi dậy, mặc váy áo lại, ngồi sóng vai với Vưu Liên Thành, đưa tay vuốt lại mái tóc bị cậu làm rối, quay mặt về phía bên kia cửa xe. Quả nhiên bên ngoài là công viên, có điều công viên này không hề có vườn hoa nở rộ như Mộ Mai đã tưởng tượng.
Dường như cô nghe thấy lòng mình thở dài.
“Tại sao khi nãy không đẩy tôi ra, không nhắc nhở tôi?” Giọng Vưu Liên Thành ẩn chứa không vui, “Giống như mỗi lần tôi sắp không khống chế được mình trước kia vậy.”
“Phải đấy.” Mộ Mai nhìn ngọn đèn công viên le lói, rầu rĩ nói, “Em cũng không biết tại sao lại không đẩy anh ra nữa, tại sao không nhắc nhở anh rằng chúng ta đã hứa sẽ không lên giường kia mà.”
Nói xong những lời này, Mộ Mai quay đầu lại nhìn Vưu Liên Thành, và Vưu Liên Thành cũng đang nhìn cô. Thở dài một hơi, Mộ Mai kề đến gần cậu, ngả đầu gối lên vai cậu.
“Liên Thành, anh nói xem có phải em đã yêu anh nhiều hơn rồi không? Vì yêu anh nhiều hơn nên quên nhắc nhở anh và cả chính mình. Lúc mười mấy tuổi em đã tự nói với bản thân rằng nhất định phải giữ gìn lần đầu tiên dâng hiến cho chồng mình, bởi vì người đó sẽ là cha của con em, sẽ là người chủ của gia đình ấm áp. Nhưng mà Liên Thành, hình như bây giờ em không muốn trao thân cho người đó nữa, em yêu anh như vậy, em cảm thấy...”
“Đừng nói mấy câu ngu ngốc này nữa!” Cậu vừa quát cô vừa kéo giãn khoảng cách, cau mày.
Tối nay da mặt Mộ Mai khá dày, gan cũng to hơn rất nhiều, cô ôm lấy mặt Vưu Liên Thành quay sang mình.
“Không được nhăn mày, người hay nhăn mày sẽ già sớm đấy.” Mộ Mai dẩu môi giận dỗi.
Hàng mày Vưu Liên Thành càng nhíu chặt hơn, vẻ giận dữ trong mắt thể hiện rõ cậu sắp sửa nổi giận, Mộ Mai thở dài.
“Được rồi, được rồi, em không nói mấy lời ngu ngốc nữa. Anh đừng tức giận, thật ra em cũng không chắn chắn mình nghĩ vậy thật không, chỉ suy đoán mà thôi.”
Dưới ánh mắt lạnh lùng của Vưu Liên Thành, Mộ Mai bỏ tay xuống, nhắm mắt lại, lẩm bẩm hỏi: “Liên Thành, có phút chốc nào anh ở bên em mà quên mất cô gái kia hay không?”
“Lâm, Mộ, Mai!”
“Liên Thành, anh có từng quên cô ấy cho dù chỉ trong một phút ngắn ngủi thôi không?”
“Im miệng!”
Trong xe thoáng chốc trầm mặc.
“Lâm Mộ Mai, em không có tư cách hỏi vấn đề ngu xuẩn này.”
Mộ Mai nhích người ngồi xa cậu, áp mặt vào cửa kính, thì thầm: “Phải, bởi vì là Lâm Mộ Mai nên không thể nói lời ngu ngốc, bởi vì là Lâm Mộ Mai nên không thể hỏi ra vấn đề ngu xuẩn. Vậy Liên Thành, anh cho em biết Lâm Mộ Mai nên làm những gì đi?”
Vưu thiếu gia bắt đầu nổi cơn thịnh nộ, cô thấy cậu đang khó chịu cởi hai nút áo khoác qua hình ảnh phản chiếu trên cửa kính.
Cậu cất lời: “Lâm Mộ Mai, hình như tối này cô trở nên đần độn rồi đấy. Cô cho rằng tối nay tôi không mang cô ra trao đổi chứng tỏ cô trở thành một tồn tại đặc biệt với tôi sao? Đúng vậy, tôi rất thích cô, cô thông minh, thấu hiểu, luôn luôn biết tôi cần gì. Nhưng tôi cũng thích Vưu Lam, tôi cũng sẽ không đổi Vưu Lam lấy bất cứ vật gì. Tôi nói vậy cô có hiểu không? Cho nên cô đừng mong dựa vào những lời cô nói yêu tôi sẽ thay đổi được điều gì cả. Sang năm hợp đồng của cô sẽ hết hạn, quan hệ của chúng ta sẽ kết thúc. Có lẽ sau khi cô đi tôi sẽ tốn chút tâm tư để nhớ về cô, dù sao chúng ta đã sống chung với nhau lâu như vậy. Nhưng mà, tôi thật sự không dám khẳng định những tưởng niệm kia có thể kéo dài bao lâu, có lẽ một tháng hoặc cũng có thể là ba tháng. Tuy nhiên tôi có thể nói cho cô biết, những tưởng niệm kia sẽ nhanh chóng tan thành mây khói thôi.”
Hóa ra sự thật là vậy, Lâm Mộ Mai chỉ là thú cưng giống như con mèo Ba Tư Vưu Lam, Vưu Kim của Vưu Liên Thành không hơn không kém.
Mộ Mai cảm thấy vô cùng nhức đầu, không biết mẹ Xuân nghe được lời nói của cậu giờ phút này thì có chỉ vào đầu cô mắng cô ngu si không nữa. Người phụ nữ Nhật Bản đã dạy cô trước đây nói không sai, làm cho một người đàn ông si mê thân thể cô rất dễ, nhưng khiến một người đàn ông mê mẩn linh hồn cô mới là khó nhất. Có lẽ cuối cùng cả đời cô cũng không tìm ra được người đấy.
Mẹ Xuân, rốt cuộc con phải làm sao đây? Con có thể làm gì đây?
“Lâm Mộ Mai.” Vưu thiếu gia lạnh lùng ra lệnh, “Cô xuống xe đi, tôi cảm thấy cô cần thời gian để tự suy xét lại bản thân.”
Mộ Mai ngồi trên băng ghế công viên, chiếc Roll Royce nghênh ngang chạy đi như một ánh trăng vụt qua trước mặt cô. Bầu trời nước Anh tuy ít sao nhưng lúc này lại sáng chói.
Cậu bảo cô tự suy xét lại bản thân, đúng vậy, quả thật cô cần thời gian để suy nghĩ lại, rốt cuộc tối nay cô bị sao vậy? Gió đêm thổi qua tai cô, Mộ Mai cúi đầu nhìn bóng mình dưới ánh đèn đường, trông rất cô đơn.
Cô cầm điện thoại di động, tìm đến tên Triệu Cẩm Thư trong danh bạ ít ỏi của mình, qua hồi lâu điện thoại mới được bắt máy.
“Cẩm Thư, mau thức dậy đi vệ sinh nào.” Mộ Mai cười khanh khách, sau đó đưa điện thoại ra xa, quả nhiên tiếng chửi bới ầm ĩ truyền đến. Chờ anh mắng chửi một tràng bằng tiếng Anh xong, Mộ Mai mới cất lời dịu dàng nói với anh, “Cẩm Thư, anh kể chuyện ở Bắc Kinh cho em nghe đi.”
Mộ Mai rất thích nghe Triệu Cẩm Thư kể chuyện ở Bắc Kinh, anh chăm chỉ nói, còn cô ngoan ngoãn nghe. Thế là qua điện thoại, Triệu Cẩm Thư bắt đầu kể về Bắc Kinh ở bên kia trái đất, nói về Sanlitun Bắc Kinh, kể về cầu Thiên Kiều, về ông bác chơi cờ sôi nổi dưới gầm cầu thời thơ ấu của anh, kể về những que kẹo bông gòn khiến anh hoài niệm.
“Mộ Mai, sao em lại thích nghe anh kể về Bắc Kinh thế?” Anh nói đến khô cả cổ, cuối cùng mới hỏi.
“Bắc Kinh á...” Mộ Mai ngẩng đầu nhìn trời, “Cẩm Thư, anh cảm thấy có phải em cũng là người Bắc Kinh giống như anh không nhỉ? Sơ Tống bảo, lúc em được người ta phát hiện, khăn bông quấn quanh người em có thêu tên của khách sạn Bắc Kinh. Cẩm Thư, anh nói xem ba mẹ em có thể nào cũng là người Bắc Kinh không? Có lẽ họ là một đôi tình nhân không được chúc phúc, giống như Romeo và Julliet vậy, nên khi họ từ bỏ em thật ra rất đau lòng. Có phải hiện giờ mỗi ngày họ đều nhớ đến em, giống như em đang nhớ đến họ? Cẩm Thư, anh nói xem có phải vậy hay không?”
“Mộ Mai...” Triệu Cẩm Thư khàn giọng rủ rỉ, “Mộ Mai, Lâm Mộ Mai...”
“Cẩm Thư, anh nói có phải không?” Mộ Mai vắt một chân lên đầu gối.
“Ừ!” Bên kia điện thoại, Triệu Cẩm Thư gật đầu như băm tỏi, “Đúng vậy, Mộ Mai, nhất định là vậy. Em xem đi, em xinh đẹp như thế, nhất định là họ có nỗi khó xử nào đó mới làm vậy, hiện tại chắc họ đang tìm em khắp thế giới, chắc chắn là vậy đấy.”
Bên này Mộ Mai nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, cô khe khẽ chào tạm biệt Triệu Cẩm Thư rồi cúp điện thoại.
Vưu Liên Thành ngồi xuống bên cạnh cô, cô cúi đầu xuống.
“Tại sao quay lại đây, không phải bảo em tự suy xét lại bản thân sao? Em còn tưởng anh muốn để em suy nghĩ cả đêm nữa đấy chứ. Vưu thiếu gia quay lại đây làm gì?”
“Không biết.”