Giọng trẻ con khi nói đến từ “yêu” còn thận trọng cuốn lưỡi phát âm chuẩn kiểu Anh nữa. Mộ Mai ngỡ ngàng, vô thức nhìn dáo dác xung quanh như một tên trộm.
Lúc này, Triệu Cẩm Thư mướt mát mồ hôi đẩy cửa đi vào, tay xách túi bảo vệ môi trường đựng đầy thực phẩm vừa mua từ siêu thị về.
“Lâm Mộ Mai, em đói bụng chưa, anh vốn định về sớm một chút nhưng giữa đường lại bị kẹt xe.” Triệu Cẩm Thư thở hổn hển, vai còn đeo ba lô to đùng đựng đầy sách vở của mình.
Mộ Mai đứng dậy nhận lấy túi đồ rồi đặt xuống đất, giơ tay áo lau mồ hôi trên trán cho anh. Có lẽ anh sợ cô đói nên mới chạy một mạch từ trạm xe buýt về nhà đây mà.
Nhìn ống tay áo trắng tinh của cô thấm mồ hôi cho mình, rồi nhìn cô nhăn mày đầy lo lắng, đáy lòng Triệu Cẩm Thư yên ả một cách diệu kì.
“Mộ Mai, em đói chưa?” Triệu Cẩm Thư khe khẽ cất lời, sợ to tiếng sẽ phá hỏng thời khắc êm đềm này.
“Em chưa đói, còn anh?” Mộ Mai lắc đầu, tiếp tục lau mồ hôi cho Triệu Cẩm Thư, không hề ý thức hành động của mình sẽ khiến người khác hiểu lầm.
Bởi vì khoảng cách quá gần, hơi thở cô như phả vào từng lỗ chân lông của anh. Theo bản năng, Triệu Cẩm Thư nhắm hai mắt lại, cảm nhận sự thân mật từ cô, hi vọng mồ hôi trên trán mình chảy nhiều hơn nữa, mà tốt nhất là chảy không ngừng luôn cũng được.
Thế nhưng một giọng nói vô cùng mất hứng vang lên: “Mộ Mai, chị xem Triệu Cẩm Thư nhắm mắt rồi kia kìa. Hai người định hôn nhau à? Mộ Mai, chị không được hôn anh ấy đâu đấy, chị chỉ có thể hôn Vưu thiếu gia thôi.”
Mộ Mai bất an liếc nhìn Triệu Cẩm Thư, còn Triệu Cẩm Thư thì lúng túng mở mắt ra, tức giận nhìn chằm chằm “con kỳ đà” cao nửa mét kia, sau đó xách cổ con bé như xách túi rác trả lại cho nhà đối diện.
Quay về trước mặt Mộ Mai, anh ngại ngùng gãi đầu. Tuy dáng vẻ Triệu Cẩm Thư không đến mức đẹp trai ngời ngời nhưng đường nét khuôn mặt đoan chính, mày lưỡi mác, mắt rất to, trông rất đáng tin.
“Được rồi, Triệu Cẩm Thư, anh có thể nói cho em biết mẹ Xuân đã đi đâu rồi không?”
Mẹ Xuân khá thích Triệu Cẩm Thư, họ thường đánh cờ, trò chuyện, đi dạo, xem nhạc hội, có khi họ hòa hợp đến mức khiến Mộ Mai phải ghen tỵ.
“Là vầy...” Bấy giờ Triệu Cẩm Thư mới nhớ ra, “Dì Xuân đi Manchester rồi, bạn dì bị bệnh nên dì phải đi chăm sóc. Trước khi đi dì còn nhờ anh dặn em đừng lo, khi nào dì về sẽ liên lạc với em ngay.”
Tận Manchester ư? Sao Mộ Mai không nhớ được mẹ Xuân có người bạn nào ở đấy nhỉ?
“Mộ Mai, em đói bụng chưa? Anh đói rồi, tối nay chúng ta cùng ăn cơm đi.” Triệu Cẩm Thư vừa xách túi đồ lên vừa kéo tay Mộ Mai.
Do ở một mình nên Triệu Cẩm Thư rất giỏi việc nấu nướng, món Tây hay Trung đều ngon tuyệt. Mỗi lần anh học được món gì mới đều đem cho Mộ Mai nếm thử, cô rất thích ăn món do anh nấu, dần dà, việc Triệu Cẩm Thư nấu cơm cho Mộ Mai đã trở thành chuyện thường tình hiển nhiên.
Lúc Triệu Cẩm Thư nấu ăn thì Mộ Mai rảnh rỗi sắp xếp lại đồ trong ba lô giúp anh. Triệu Cẩm Thư cũng giống mấy tên con trai khác, sách vở, tài liệu, kẹo cao su, tất tần tật mọi thứ đều tọng hết vào ba lô. Mộ Mai vô tình nhìn thấy một quyển tạp chí “danh nhân”, trong đó còn có hình mình ngồi rất gần với Vưu Liên Thành trong câu lạc bộ Kim Tự Tháp, khung cảnh mờ mờ khiến người ta suy nghĩ viển vông.
Dưới ngòi bút của đám ký giả, Lâm Mộ Mai đã trở thành cô gái đại diện cho dã tâm bừng bừng, họ hình dung cô như đôi đũa mốc đòi chòi mâm son, cố chen chân vào giới quý tộc. Dĩ nhiên Mộ Mai không quan tâm đến mấy lời thêu dệt này, chẳng qua cô thấy khó chịu khi thấy nó xuất hiện trong ba lô của Triệu Cẩm Thư thôi.
Lâm Mộ Mai trong lòng Triệu Cẩm Thư là một cô gái tốt, và cô luôn muốn giữ ấn tượng đấy với anh.
Cầm lấy quyển tạp chí kia, Mộ Mai đi đến bên cạnh anh, kéo tay áo anh nhỏ giọng nói: “Cẩm Thư, em không hề đeo bám cậu ấy.”
Đúng vậy, xưa nay Lâm Mộ Mai chưa hề thật sự bám rít lấy Vưu Liên Thành, những lời đồn đại ngoài kia đều là giả dối, nếu có thể, cô hoàn toàn không muốn quen biết Vưu Liên Thành chút nào.
Triệu Cẩm Thư nhìn sang cuốn tạp chí, đặt đồ ăn xuống, lật đến trang có ảnh của cô: “Lâm Mộ Mai, anh chỉ thấy ảnh em đẹp nên mới nhét quyển tạp chí này vào ba lô thôi.”
Mộ Mai cúi đầu nhìn ảnh mình, chắc là tấm này được chụp vào tuần trước, ngày đó cô đã cố ăn diện, tóc cũng chải chuốt kỹ càng. Cô ngẩng mặt lên, ngại ngùng cười với Triệu Cẩm Thư.
Nụ cười này như thể bước ra từ giấc mộng, anh từng mơ thấy Mộ Mai cười rất vui vẻ, tiếng cười lảnh lót như tiếng chuông gió. Triệu Cẩm Thư không khỏi đưa tay lên mơn trớn đôi môi cong cong kia. Khi tay anh chạm lên môi Mộ Mai, cánh môi cô khẽ run.
Nhìn cô gái có đôi mắt to tròn trong veo như đứa trẻ còn chưa rành thế sự trước mặt, Triệu Cẩm Thư ép mình ngừng lại. Qua mấy giờ nữa, Bắc London sẽ được chứng kiến một trận mưa sao băng, đến lúc ấy anh sẽ hôn cô; khi sao băng bay ngang qua bầu trời, anh sẽ nói với cô rằng mình yêu cô rất nhiều. Như vậy Mộ Mai sẽ không cho rằng anh là người khô khan chỉ biết máy móc, số liệu và công thức thôi nữa.
Thật ra Triệu Cẩm Thư hi vọng sẽ mang đến ký ức lãng mạn nhất cho Lâm Mộ Mai.
Khi Triệu Cẩm Thư ngoảnh mặt đi, chuẩn bị món súp măng tây, đáy lòng Mộ Mai thở phào nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Hồi nãy lúc Triệu Cẩm Thư kề mặt đến, đầu óc cô chợt trở nên trống rỗng.
“Ừ, ảnh này chụp đẹp thật.” Mô Mai gượng gạo đáp lại.
Đến tám giờ họ dùng xong bữa tối, giống như trước đây, Triệu Cẩm Thư dọn dẹp phòng bếp, còn Mộ Mai chịu trách nhiệm rửa bát. Trong lúc làm việc, anh vừa trò chuyện vừa trêu cô cười, sau cùng còn cố ý chọc Mộ Mai giận dỗi, bị cô lấy nước tạt vào người nữa. Triệu Cẩm Thư vội vàng đưa chiếc muôi xào thức ăn lên che mặt mình.
Không khí đang vui vẻ ngất trời thì bỗng một tiếng nói non nớt vang lên: “Mộ Mai, Vưu thiếu gia đến thăm chị kìa.”
Vưu thiếu gia đến thăm ư? Mộ Mai sững người, quay đầu lại.
Trên thế giới ai ai cũng biết London nổi tiếng tấc đất tấc vàng, những ngôi nhà của tầng lớp trung lưu sẽ được thiết kế một tấm bình phong ngăn cách phòng bếp và phòng khách nhằm tiết kiệm không gian, chính giữa sẽ có một cánh cửa. Hiện tại Vưu Liên Thành và Chu Á Luân đang đứng ở cánh cửa đó, căn phòng khách vốn không rộng rãi lắm ngay phía sau họ càng trở nên chật hẹp.
Vưu Liên Thành không ngờ sẽ thấy được một Lâm Mộ Mai khác lạ như bây giờ. Mái tóc dài được vấn sơ qua rồi cố định bằng một chiếc đũa gỗ, phần đầu đũa lộ ra khỏi tóc. Cô mặc chiếc áo sơ mi ca rô màu vàng nhạt pha nâu, tay áo xắn lên cao, kết hợp với chiếc quần lửng đến gối màu xanh lá, chân đi dép kẹp.
Cậu chăm chú nhìn chân của Lâm Mộ Mai, giờ phút này đầu ngón chân trắng nõn kia hơi co lại. Mà chàng trai đứng bên cạnh cô cũng mang dép kẹp, đầu ngón chân anh ta thon dài như vóc dáng anh ta vậy.
Vưu Liên Thành ngẩng đầu lên, nhìn chàng trai khoảng hai lăm, hai sáu tuổi kia, trùng hợp anh ta cũng đang quan sát cậu.
“Lâm Mộ Mai, anh ta là ai?” Giọng Vưu Liên Thành có chút lạnh lẽo.
Lúc này Mộ Mai mới hoàn hồn lại, cầm khăn lau khô tay, chỉ vào Triệu Cẩm Thư giới thiệu: “Đây là Triệu Cẩm Thư, hàng xóm của tôi.”
Mộ Mai không dám nhìn thẳng vào Triệu Cẩm Thư, cô vốn định giới thiệu anh là bạn mình nhưng khi cất lời, không hiểu sao lại biến thành hàng xóm.
Có lẽ vì Vưu thiếu gia luôn chắc chắn rằng kết quả của tình bạn giữa nam và nữ sẽ quy về cùng một mối, đó chính là lên giường mà thôi. Xung quanh cậu có quá nhiều ví dụ sống chứng minh điều ấy rồi.
Chu Á Luân đứng bên cạnh mang tâm trạng xem trò vui, thích thú hưởng thụ không khí vi diệu giữa ba người rồi hả hê nhìn sắc mặt Lâm Mộ Mai đang không ngừng biến đổi như tắc kè hoa.