Yêu - Loan

Chương 109: Chương 109: Chương 22




“Lâm Mộ Mai, khuyên tai của cậu rơi mất một chiếc rồi.” Ngô Phương Phỉ phát hiện ra điều khác biệt xong, lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Khi nãy cảm giác kì lạ khó tả này đè nặng lòng cô. Tại sao trong nửa giờ ngắn ngủi, cô lại cảm thấy Lâm Mộ Mai đã thay đổi gì đó, khiến lòng cô rất đỗi khó chịu? Hóa ra, Lâm Mộ Mai làm rơi mất một chiếc khuyên tai, hiện tại chỉ đeo có mỗi một bên thôi.

Thời thiếu nữ, Ngô Phương Phỉ từng mắc chứng rối loạn số lẻ nhẹ. Lúc tinh thần không tập trung, nếu trông thấy cái gì bị lẻ thì trong lòng sẽ vô cùng bứt rứt. Sau khi được trị liệu chuyên nghiệp cô đã khỏi hoàn toàn, không ngờ người bạn rối loạn số lẻ xa cách lâu năm hôm nay lại quá bộ đến chơi. Chỉ mong rằng nó thỉnh thoảng ghé qua thôi chứ đừng thường xuyên xuất hiện.

Nhìn Lâm Mộ Mai mặt mày ửng đỏ, mắt sáng long lanh, Ngô Phương Phỉ nghiêm giọng: “Cô bạn thân mến, có phải vừa rồi cậu đi gặp anh đẹp trai nào không?”

“Mình... mình...” Mộ Mai lúng túng dời mắt đi, câu nói nghẹn lại nơi cổ họng.

“Để mình đoán thử xem trong nửa giờ vừa qua đã xảy ra chuyện gì nhé?” Ngô Phương Phỉ nheo mắt lại, “Có phải người quản lý dẫn cậu đi đã bị tiếng sét ái tình, nên cố ý tìm cơ hội giữ chân cậu lại trò chuyện đúng không? Lâm Mộ Mai, có phải cậu lại tạo nên một cuộc tình lãng mạn ở nhà hàng như trong tiểu thuyết không thế?”

Nói đến tiểu thuyết tình yêu, Ngô Phương Phỉ mới nhớ ra cuộc đối đầu căng thẳng giữa Mộ Mai và bạn trai mình, bèn vội vàng đưa tách cà phê cho Lâm Mộ Mai, còn nịnh nọt đẩy chiếc bánh muffin đến, ấp a ấp úng: “Mộ Mai, mình xin lỗi, lúc nãy Liên Thành hơi quá đáng, mình không hiểu sao anh ấy lại như vậy. Thật ra bình thường anh ấy không thế đâu.”

Thường ngày Vưu Liên Thành luôn tao nhã lịch sự, hành xử có giáo dục.

Ngô Phương Phỉ đổ người về phía trước, đưa tay che khóe môi, nói xấu Vưu Liên Thành với cô bạn thân: “Mộ Mai, cậu nói đại thiếu gia Vưu Liên Thành có phải bỗng dưng bị bệnh hoàng tử nhập không? Nếu anh ấy thật sự đã chọc giận cậu, mai mốt mình sẽ dạy dỗ anh ấy ra trò. Chúng ta liên thủ lại moi từng tật xấu của anh ấy, cho anh ấy xấu hổ không có chỗ trốn nhé!”

“Vậy cậu có thể nói cho mình biết anh ta có tật xấu gì không?” Mộ Mai khum tay cầm lấy tách cà phê, mắt nhìn chăm chăm vào vị trí Liên Thành ngồi lúc trước, tâm trạng hết sức phức tạp.

“Tật xấu á?” Ngô Phương Phỉ khẽ cào tóc, nghĩ ngợi rồi lắc đầu, “Hình như không có!”

Không đâu, có đấy, còn rất nhiều nữa là đằng khác. Ví dụ như bề ngoài thì lịch sự như tính tình thì cay nghiệt; ví dụ như ngoài mặt nở nụ cười tươi rói nhưng đang chửi người khác trong lòng; ví dụ như ngang ngược mạnh miệng đến mức cậu muốn đánh anh ấy; ví dụ như hay nghi ngờ ghen tuông lung tung; ví dụ như cố chấp cứng đầu cứng cổ như tảng đá; ví dụ nếu chọc anh ấy xù gai nhất định anh sẽ thốt ra những lời cay độc; ví dụ như...

Còn rất nhiều, rất nhiều, kể mãi không hết ấy chứ!

Nhìn vào ánh mắt trong veo của Ngô Phương Phỉ, Mộ Mai rất muốn nói cho cô ấy biết những điều này, rất muốn nói cho cô ấy biết thật ra mình đã biết người bạn trai Vưu Liên Thành của cô ấy từ rất lâu rồi; không chỉ như vậy mà họ còn yêu nhau nữa.

Dõi theo ánh mắt Mộ Mai nhìn đăm đăm vào chỗ ngồi của Vưu Liên Thành, Ngô Phương Phỉ càng áy náy hơn: “Vậy, Mộ Mai, có phải lần gặp mặt này rất tệ hay không?”

Lâm Mộ Mai có thể nói cho Ngô Phương Phỉ biết là vô cùng tồi tệ, bởi vì bạn trai của cô ấy đã lén vụng trộm với cô bạn thân cô ấy trong nhà vệ sinh không? Có thể không? Tất nhiên không được rồi, bởi bây giờ không phải là thời cơ tốt để nói ra chuyện này.

Cô gái trước mắt đã cùng cô trải qua những ngày khốn khó. Hồi Ngô Phương Phỉ mới lên du thuyền, Mộ Mai vốn lười để ý đến việc cô ấy hay bắt chuyện với mình. Từ bé, cô đã rất ganh tỵ với những người sinh ra đã có gia đình hạnh phúc như Triệu Cẩm Thư và Ngô Phương Phỉ. Một lần hai người vô tình bị nhốt trong phòng ướp lạnh vào thời điểm rạng sáng, lúc Mộ Mai lạnh đến run lẩy bẩy, Ngô Phương Phỉ đã chủ động kề đến ôm lấy cô, cho cô đắp chung một chiếc áo khoác. Mãi sau, phụ bếp đến mở phòng lạnh để lấy chân giò hun khói, hai cô gái chung màu da chung tiếng nói ôm nhau mừng đến khóc nức nở.

Kể từ ngày ấy, họ đã trở thành bạn thân. Ngô Phương Phỉ lần đầu biết yêu, không có kinh nghiệm đã chia sẻ tâm sự với cô, kể về nỗi nhớ nhung của mình. Song, Mộ Mai vĩnh viễn không ngờ được, người mà Ngô Phương Phỉ nhắc đến lại là Vưu Liên Thành.

Đúng là trái đất rất tròn!

Mộ Mai cười chua chát, khẽ nhận lỗi: “Phương Phỉ, do mình không tốt.”

“Không phải, tại Vưu Liên Thành không tốt mới đúng.” Ngô Phương Phỉ xua tay.

Xem đi, cảm giác áy náy của Lâm Mộ Mai đã bị câu nói này đánh tan thành mây khói. Cơn ghen tỵ lập tức dấy lên, cô ghen với Ngô Phương Phỉ đã thân thiết xem Vưu Lưu Thành chàng rể Bắc Kinh của mình rồi.

Đã đến lúc phải đi, Vưu Liên Thành dặn cô đến bãi đỗ xe chờ anh.

“Mình có việc phải đi đây.” Cô đứng dậy, chần chờ chốc lát, “Phương Phỉ, mình thấy cậu và anh ta không hợp đâu.”

Ngô Phương Phỉ thảng thốt rồi cười khổ: “Bị cậu nhận ra rồi, mình cũng cảm thấy vậy, nhưng mà mình vẫn muốn thử.” Đúng vậy, cô vẫn muốn thử một lần, dù là vỡ đầu chảy máu cũng được.

Mộ Mai nặng trĩu tâm sự, cất bước rời khỏi nhà hàng. Cô nhớ đến Triệu Cẩm Thư, anh Cẩm Thư ngốc nghếch cũng cố chấp hệt như Ngô Phương Phỉ. Tình yêu quả là thứ hành hạ con người.

Dõi mắt nhìn Mộ Mai rời khỏi nhà hàng, Ngô Phương Phỉ cúi đầu. Lâm Mộ Mai nói cô và Vưu Liên Thành không hợp, ngay cả cô bạn thân trước nay luôn lắng nghe cô tâm sự, không bao giờ phát biểu ý kiến, thỉnh thoảng khích lệ cô vài lời cũng bảo cô và Vưu Liên Thành không hợp. Có thể thấy được, bọn cô không thích hợp thật rồi, anh là băng còn cô là lửa.

Ngô Phương Phỉ cầm lại tách cà phê mà Mộ Mai không hề đụng đến, nếm hương vị cà phê đắng chát.

Bất chợt điện thoại đặt trên bàn reo lên, màn ảnh nhấp nháy cái tên My Hulk.

My Hulk chính là biệt danh cô đặt cho Vưu Liên Thành. Mỗi một cô gái đều có giấc mơ về anh hùng, Spiderman, Saint Seiya, Optimus Prime, siêu nhân... và Ngô Phương Phỉ cũng vậy. Cô rất thích Người khổng lồ xanh, một người đàn ông bình thường bỗng dưng xui khiến trở thành anh hùng. Khi người ta ca ngợi bản lĩnh phi phàm của anh thì chỉ mình cô xót thương cho nỗi cô độc của anh, nỗi cô độc từ người phàm thình lình biến thành thần thánh.

Mùa Noel năm ấy, cô đứng trên tường, anh ở bên dưới, chiếc khăn quàng cổ bị vướng vào dây thường xuân đã che đi ánh mắt cô. Trong thế giới đỏ rực một màu, giọng nói kia vang lên: “Đừng sợ, nhảy xuống đi, anh sẽ đón em.”

Giọng nói trầm ấm đầy cảm xúc khiến người ta tin tưởng một cách khó hiểu, giây phút đó Ngô Phương Phỉ bỗng nghĩ đến Hulk.

Anh đón lấy cô an toàn, cô vội vàng ngẩng lên nhìn mặt anh. Chàng trai trước mắt có khuôn mặt tinh xảo hơn bất cứ kiến trúc tinh tế nào khác, thế là Ngô Phương Phỉ mơ màng bị khuôn mặt ấy mê hoặc.

Trở lại với hiện thực, cô hắng giọng, nhận điện thoại.

“Phương Phỉ, xin lỗi, tôi có chút việc phải đi trước.” Vừa nhận cuộc gọi, giọng nói của anh gấp gáp truyền đến.

Ngô Phương Phỉ còn định nói gì nữa thì đầu bên kia đã cúp máy. Anh luôn như vậy, mãi luôn là vậy. Thật ra Ngô Phương Phỉ chỉ muốn nói “được” thôi mà. Ngay cả câu đáp lời ngắn gọn này anh cũng không có thời gian lắng nghe.

***

Mộ Mai đi rất nhanh, như muốn dùng nhịp bước áp chế tất cả suy nghĩ của mình. Không được, không được, cô không được nghĩ đến cô gái đang ngồi trong nhà hàng, cô gái rất giống Triệu Cẩm Thư kia nữa. Hai người cố chấp này luôn khiến Mộ Mai hao tâm tổn trí.

Mới vừa rẽ qua khúc cua bãi đỗ xe, một đôi tay đột ngột vươn ra, kéo phắt Mộ Mai lại. Cô thuận thế ngã vào lòng anh, hít hà mùi hương quen thuộc đã khắc sâu trong tâm khảm.

Anh lôi cô đi nhanh hơn, nhét thẳng cô vào xe, đóng cửa lại, đề máy chạy đi một mạch.

Mộ Mai bỗng nhớ đến việc Liên Thành bị giữ bằng lái xe, vừa định lên tiếng thì Vưu thiếu gia đã nhanh chóng cảnh cáo: “Lâm Mộ Mai, bây giờ đừng nói gì cả, anh đang lái xe. Em nói chuyện sẽ ảnh hưởng đến anh, bất cứ câu nào em nói cũng có thể khiến anh chạy chiếc xe này đến chỗ không người, trực tiếp muốn em đấy.”

Mộ Mai im bặt, còn một lát nữa trời mới tối, cô không muốn chơi trò xe rung giữa ban ngày ban mặt đâu. Buổi tối thì còn có thể suy nghĩ, hơn nữa, thành phố lớn thế này làm sao dễ dàng tìm được chỗ không người cơ chứ.

Trở về tứ hợp viện, hoàng hôn vừa buông xuống, bước chân hai người đều vội vàng như nhau. Đi theo sau Vưu Liên Thành, Mộ Mai mơ hồ nghĩ: Hồng Tiểu Hiền không có ở nhà thật tốt quá.

Cửa phòng vừa đóng lại, Vưu Liên Thành liền quay người đối mặt với cô. Cô cúi đầu anh cũng cúi đầu, tuy nhiên Mộ Mai nhìn mặt đất còn anh thì nhìn cô. Không ai đi bật đèn, cũng không ai lên tiếng, để mặc hơi thở họ quyến luyến hòa quyện.

Họ đã qua cái thời ngây ngô trò chuyện tâm tình, nắm tay hôn hít rồi. Thân thể họ giờ đây đã trưởng thành hấp dẫn lẫn nhau, cất cao tiếng thét khát khao mãnh liệt muốn gần kề bên nhau.

Mộ Mai chủ động trước, cô đưa tay vẽ vòng vòng trên ngực áo anh. Hôm nay anh mặc chiếc áo len cổ chữ V màu xanh lá kiểu mùa thu mới nhất, tay áo được xắn lên tận khuỷu tay. Trông anh gợi cảm và đẹp trai chết được, đến mức phụ nữ trong nhà hàng đều bị hút mất hồn.

Mỗi tấc ngón tay Mộ Mai chạm đến lớp vải len mềm mại đều như bị thôi thúc, ngón tay vẽ vòng vòng tựa thể đang đào cái bẫy hút lấy anh. Vưu Liên Thành nhắm mắt lại hưởng thụ.

Mộ Mai nghe thấy Liên Thành khẽ hít sâu vào, tay cô bị anh nắm chặt chốc lát lại buông ra. Cô vươn tay chạm lên cổ anh, rồi đến môi anh như đang dạo trên từng phím đàn.

Mới vừa chạm vào môi anh, Mộ Mai liền thốt lên khe khẽ, Liên Thành đã ngậm lấy ngón tay cô rồi.

Lâm Mộ Mai là chặng đường khiến Vưu Liên Thành chấp mê bất hối, mãi mãi không cách nào từ bỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.