Mãi sau này, Vưu Liên Thành thường nghĩ, nếu cậu mà có bản lĩnh biết trước tương lai, như vậy năm mười chín tuổi, cậu có lựa chọn đến nhà ga, lên chuyến tàu Eurostar ấy không? Mỗi khi nghĩ đến, thân thể cậu dường như chia thành hai nửa, một nửa nói với cậu, dù biết sẽ phải tan xương nát thịt cũng sẽ xuất hiện ở ga tàu, bởi vì nơi đó có Lâm Mộ Mai; nhưng nửa còn lại thì nói, dù chết cũng không xuất hiện ở ga, cũng chỉ vì lý do nơi đó có Lâm Mộ Mai.
Cuối cùng, sáng sớm hôm sau cậu vẫn đi đến ga mà không hiểu vì sao. Trong suy nghĩ của cậu, cậu chỉ muốn đến đây để tiễn cô, chúc cô thượng lộ bình an rồi quay về nhà, đợi máy bay tư nhân của ba mình đến đón vào buổi trưa, đã nửa năm rồi cha con họ chưa gặp nhau. Công việc của ba luôn bận bịu, vì lễ Giáng sinh đoàn viên này nên ông đã cố dành ra một tuần lễ để cả nhà họ cùng sum họp. Họ đã lên kế hoạch cho rất nhiều tiết mục, ví dụ như sẽ ra vườn nướng thịt, ví dụ như cùng dắt chó đi dạo, rồi đến Thụy Sĩ trượt tuyết...
Song cũng không biết tại sao, lúc Vưu Liên Thành ra khỏi cửa lại tiện tay mang theo hộ chiếu, miệng thì dặn người làm là trưa nay cậu muốn ăn bánh muffin, còn bảo tài xế đưa cậu đến ga tàu một lát rồi đưa cậu quay về.
Bước vào nhà ga, đi theo bảng hướng dẫn, Vưu Liên Thành đến cửa ga tàu đi đến Ý. Chỉ nhìn lướt qua cậu đã thấy Lâm Mộ Mai đứng giữa biển người qua lại đông nghìn nghịt. Cô mặc chiếc áo khoác trắng ngà có hai hàng nút cài, quần jeans xanh đậm phối với đôi boot ngắn màu cam, đeo ba lô to đùng trên lưng, đứng tựa vào cột đá, bỏ tay trong túi áo, cúi đầu di di mũi giày trên mặt đất, không biết đang vẽ lung tung gì đó.
Vưu Liên Thành chợt vô thức bước thật chậm, giống như đang rình trộm cô. Chu Á Luân từng nói với cậu, anh ta thấy Lâm Mộ Mai giống như con tắc kè hoa trên sa mạc vậy.
Còn với cậu, Lâm Mộ Mai vẫn là Lâm Mộ Mai, nhưng trong cảnh sân ga người qua kẻ lại này, cô dường như đã khác với lúc trước, khác với cô của ngày thường.
Cô ngừng chân lại, giơ cổ tay lên xem đồng hồ rồi thả tay xuống, quay mặt qua một bên. Lúc cô vừa nghiêng sang, Vưu Liên Thành liền núp vào phía sau cột đá, quan sát cô đang nhìn đăm đăm ra ngoài cổng ga. Có lẽ vì thấy cậu vẫn chậm chạp chưa đến nên cô bắt đầu lo lắng, đi tới đi lui. Một thằng bé tóc vàng cầm quả bóng da chắn ngang đường cô, cô sốt ruột liền làm mặt khủng long dọa nó, kết quả khiến thằng bé khóc thét bỏ chạy luôn.
Thấy thế Lâm Mộ Mai hơi ngượng ngùng, nhìn dáo dác xung quanh, Vưu Liên Thành nhoẻn cười chứng kiến mặt thú vị khác lạ của cô. Lúc cậu toang gọi cô thì thấy cô chạy về một phía khác, sau khi chạy được chừng chục bước, cô nhảy lên thật cao, bắt lấy quả bóng bay màu đỏ bị gió thổi lên không trung.
Mãi cho đến thật lâu sau này, Vưu Liên Thành vẫn luôn nhớ rõ hình ảnh ấy. Giữa dòng người đông đúc, tiếng còi tàu vang lên tu tu, cô nắm lấy chùm bóng màu đỏ đứng ngược sáng, thời gian như ngừng trôi vào khoảnh khắc đó, cô gái Châu Á tóc đen cầm bóng đỏ, mang đôi boot ngắn màu cam làm cảnh sắc xung quanh chợt hóa thành một màu xám ngoét, chỉ còn lại ba sắc màu nổi bật kia hiện rõ trong tâm trí cậu.
Vưu Liên Thành thường nghĩ, có phải trong mấy phút cậu trốn sau cột đá, len lén ngắm nhìn Lâm Mộ Mai, hồn của cậu đã bị cô câu mất rồi hay không? Nếu không cớ sao cậu lại mê muội để mặc cô dắt mũi đi đến đảo Sicily cơ chứ.
Mộ Mai trả chùm bóng cho một cô bé mặc váy xòe công chúa, cô bé nhận lại được chùm bóng tưởng đã bay mất kia đương nhiên vô cùng vui vẻ, được mẹ nhắc, cô bé bước đến hôn lên mặt Mộ Mai để cảm ơn. Đưa mắt nhìn theo hai mẹ con họ nắm tay nhau đi xa, theo bản năng cô đưa tay lên chạm vào nơi được cô bé hôn khi nãy, rồi vừa quay đầu lại đã thấy ngay Vưu Liên Thành đang đứng phía sau.
Cậu đội mũ len đen, mặc áo khoác jeans dày, hai tay trống không, đứng đó nhìn cô.
“Anh đến rồi Vưu Liên Thành!” Mộ Mai buông thõng tay xuống.
“Đúng, tôi đến rồi, Lâm Mộ Mai!” Cậu đi đến nắm lấy tay cô.
“Anh đến để cùng em đi Sicilia đúng không?” Cô vẫn đứng yên không nhúc nhích.
“Đúng vậy, tôi đến để cùng em đi Sicilia.” Cậu cũng không rời bước.
Từ London đến Rome rồi từ Rome đến Sicilia thì trời đã tối sẫm, bọn họ dừng chân ở một trấn nhỏ ở đầu cực Tây của Sicilia, nghe nói thị trấn đó có tên là Đá Chồng, nó cũng là ga cuối cùng của chuyến tàu. Đến ga cuối, trên tàu chỉ còn lại Mộ Mai, Liên Thành và lẻ tẻ mười bốn hành khách khác.
Mộ Mai nhanh chóng tìm được quán trọ có tên là ‘Tình Yêu Đích Thực Đưa Tôi đến Sicilia’ ở ngay gần ga tàu hỏa, trông nó không lớn lắm, được xây ngay trên đê biển. Cũng giống như bao quán trọ ở gần đấy, cửa của nó nhìn ra hướng Nam. Nhân viên lễ tân là một cô nàng béo ú, Mộ Mai đưa thẻ chứng minh nhân dân của mình ra làm thủ tục, lại nộp ba trăm euro làm tiền cọc, thấy thế cô béo kia liếc nhìn sang Vưu Liên Thành theo bản năng.
Mộ Mai phối hợp với ánh mắt khinh thường của cô béo, cởi balo ra ném cho Vưu Liên Thành, còn trừng mắt nhìn cậu như muốn nói “anh dám phản kháng thử xem“. Thế là trong ánh mắt trừng trừng của hai cô gái, Vưu Liên Thành lúng túng nhận lấy balo của cô. Lúc đi cậu chỉ mang theo có mỗi hộ chiếu, ví tiền, quần áo gì đó tất nhiên đều để ở nhà, đầu óc ngu muội cứ thế mà lên tàu theo Lâm Mộ Mai, sau đó tỉnh ra mới rối rắm, hối hận. Song, khi Lâm Mộ Mai biết cậu không mang theo xu nào lại can đảm vỗ ngực cam đoan: “Không sao, lấy của em tiêu đi!” Thế là suốt cả chuyến đi đều là Mộ Mai chi trả hết. Mỗi lần cô móc ví ra trả tiền gì đó, Vưu Liên Thành sẽ cảm giác hình tượng của mình trước mặt cô lại nhỏ đi một chút.
Vưu Liên Thành căm hận xách balo, lòng thầm nhủ mai mốt trở về London nhất định phải mang tiền ra đè chết Lâm Mộ Mai này.
Mộ Mai thuê căn phòng đắt nhất trong quán, một ngày tám mươi euro, bao ăn một bữa tối. Phòng khá rộng rãi, có ban công rất lớn nằm hướng ra biển, c bên trong đầy đủ tiện nghi như tivi, phòng vệ sinh và cả máy nước nóng.
Cô nàng béo ú bày tỏ thái độ chào đón với Mộ Mai, sau đó với vẻ đầy ẩn ý, nói ‘chúc anh chị có một đêm đầy lãng mạn và hạnh phúc’.
Mộ Mai rất hài lòng với căn phòng này, đến bây giờ thứ cô cần nhất chính là một chiếc giường. Đường đến thị trấn Sicilia xa lắc này quả thật là quanh co khúc khuỷu, ngồi trên tàu hỏa cứ lắc lư trái phải, còn phải chăm sóc cả Vưu Liên Thành trong người đã chẳng có xu nào còn mắc bệnh hoàng tử nữa. Nào là phải lau sạch bóng ghế tàu cho mới chịu ngồi xuống, ăn thức ăn trên tàu thì phải kiểm tra trước xem có tươi hay không, soi kỹ nước uống có đạt yêu cầu chất lượng hay không, ăn cơm xong Vưu thiếu gia còn đặc biệt yêu cầu nhân viên tàu cung cấp hoa quả tráng miệng, thực sự khiến hành khách trên tàu mắt tròn mắt dẹt nhìn họ y như sinh vật lạ vậy.
Giường trong phòng là kiểu giường đôi cỡ đại, điều Mộ Mai thích nhất là ra giường và rèm cửa đều là vải ca-rô Scotland màu lam nhạt xen kẽ với màu xám, trông thật sạch sẽ tươi mát. Cô thỏa mãn reo lên rồi ngã lăn ra giường, tấm nệm êm ái còn thoang thoảng mùi hải tảo, cô hít vào thật sâu, nhắm hai mắt lại.
Ngược lại với sự hài lòng của Mộ Mai, Vưu Liên Thành cảm thấy căn phòng này quá bí bách, lại đậm chất quê mùa, làm cậu dễ dàng liên tưởng có phải mấy tên nhà quê cũng từng ở qua nơi này, lê đôi giày lấm lem bùn đất của họ khắp sàn nhà, rồi vén chăn nệm kia bằng móng tay két đầy đất của bọn họ không.
Vưu Liên Thành bất mãn càu nhàu đi vào phòng tắm. Cho đến bây giờ, điều cậu thấy hài lòng nhất chỉ có mỗi cái phòng tắm này thôi, bồn tắm khá lớn, trông cũng sạch sẽ. Nhưng tiếp theo cậu lại không hài lòng tẹo nào về bộ đồ ngủ in hình hoạt họa đáng yêu, vải vóc thì thô cứng mà Mộ Mai mua cho cậu ở ga tàu Rome, mặc lên cậu thấy không thoải mái chút nào cả.
Vưu Liên Thành tắm xong mặc đồ ngủ vào rồi thở dài thườn thượt, cậu thề, lần sau nhất định sẽ không bước lên cái loại tàu hỏa chật kín người này lần nào nữa. Cậu cảm giác bụi bặm trên quần áo những người đó và cả lít nước bọt văng tung tóe khi họ nói chuyện cũng dính hết sang người mình mất rồi.
Ra khỏi phòng tắm, Vưu Liên Thành càng không hài lòng hơn là vì trong phòng chỉ có độc một chiếc giường, mà Lâm Mộ Mai thì giày cũng không buồn cởi đã nằm nhoài ra, chiếm hết chiếc giường kia.
“Mộ Mai, Lâm Mộ Mai...” Vưu Liên Thành tức giận khẽ đá vào người đang ngủ thiếp, “Dậy đi, nghe không?”
Nhìn người trên giường không hề có phản ứng, Vưu Liên Thành lại đá mạnh hơn, giọng cũng cất cao lên, nhưng người trên giường chỉ trở mình nằm nghiêng lại, miệng còn khe khẽ lẩm bẩm: « “Liên... Thành, đừng gọi em nữa, em... mệt...”
Một bên tóc che phủ mặt cô, chỉ để lộ chóp mũi tinh tế. Vưu Liên Thành ngồi xuống mép giường, bất giác đưa tay sờ lên chiếc mũi nho nhỏ xinh xinh kia, rồi nhẹ nhàng vuốt mái tóc che bên má cô ra phía sau. Đường nét khuôn mặt cô hiện rõ dưới ánh đèn nhàn nhạt trong phòng, dưới hốc mắt cô có quầng thâm nhàn nhạt. Cậu nhíu mày, chắc hẳn là tối qua cô mất ngủ đây mà, có phải vì Mộ Mai lo rằng hôm nay mình không đến hay không?
Vưu Liên Thành rón rén cởi giày ra cho cô, đến lúc cậu định cởi áo khoác ra dường như cô không thích, cứ giữ chặt lấy áo mình, phải dỗ dành mãi mới cởi ra được.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Mộ Mai cảm nhận được trên mặt mình man mát, nhưng cái người đang cầm khăn lau mặt cho mình kia sao tay chân vụng về quá, chà mắt cô đến mức đau rát. Cô run run hàng mi, rất muốn mở mắt ra xem dáng vẻ hiện giờ của Vưu thiếu gia, nhưng mí mắt cô quá nặng, nó cứ sụp xuống, đưa cô vào mộng lành.
Khi tỉnh lại trong không gian xa lạ và thấy thân thể mình đang nép sát vào ngực Vưu Liên Thành, Mộ Mai ngây người hồi lâu. Hoa mặc lan màu trắng thoang thoảng hương đưa và tiếng chim biển kêu vẳng lại ngoài cửa sổ khiến Mộ Mai cảm nhận được một niềm vui trọn vẹn đang không ngừng dâng lên tự đáy lòng.
Mặc dù Mộ Mai biết, thời khắc vui vẻ này chỉ là một màn pháo hoa ngắn ngủi mà thôi.
Khẽ nở nụ cười, cô xoay hẳn người lại, nằm nghiêng đối mặt với Liên Thành, một tay nâng cằm cậu lên, một tay khẽ vuốt tóc cậu, miệng kề đến thì thầm bên tai: “Nhóc tóc xoăn, mau dậy đi, nhóc tóc xoăn, nếu không dậy tôi sẽ tét mông cậu đấy!”
Cơn ác mộng mang tên Nhóc tóc xoăn chui vào tai Vưu Liên Thành, phản ứng đầu tiên của cậu là đưa chân ra làm thế móc như lúc đánh nhau, giam chặt cái người dám gây ồn ào đáng ghét bên cạnh vào trong tầm tay mình, chân cậu vừa dùng sức, một tiếng thét thảm thiết liền vang lên. Âm thanh kia quen thuộc đến mức khiến Vưu Liên Thành choàng mở mắt.
Lâm Mộ Mai mang vẻ mặt đau đớn, cả người cô bị cậu ghìm chặt, mũi nhăn tít lại.
Vưu Liên Thành thả lỏng chân ra, cúi đầu xuống hôn lên chóp mũi cô: “Ai bảo em gọi tôi như thế, khi nãy đã làm đau em à?”
Do vừa tỉnh giấc nên giọng nói cậu khàn khàn mang đầy gợi cảm, cộng thêm câu nói mập mờ kia làm cho hai người đồng thời cảm thấy lúng túng, né tránh ánh mắt nhau.
Bên ngoài lũ chim biển vẫn kêu quang quác, tiếng vọng lại lúc to lúc nhỏ.