Yêu - Loan

Chương 34: Chương 34




Cánh cửa ban công đã đóng, cửa sổ cũng khép, ngay cả rèm cửa cũng được kéo kín lại. Có lẽ do cửa sổ đã cũ lại không được tu sửa nên vẫn có cơn gió biển len lỏi nhẹ nhàng lay động tấm rèm.

Trong phòng chỉ để một chiếc đèn tường, chụp đèn cũ kỹ ánh ra màu đỏ cam, bao phủ sắc thái cổ điển lên cả căn phòng. Trong thời tiết mùa đông ướt át, hoa văn giấy dán tường màu phớt vàng càng trở nên nhạt nhòa; trên một vách tường treo vài bức tranh nho nhỏ, bên dưới là chiếc tủ trang trí điêu khắc hoa văn tinh xảo kiểu Châu Âu cũ, lọ hoa tươi đặt ngay trên đầu tủ. Ngay góc tường còn có một giá sách nhỏ bày vài cuốn sách, tivi cũng được đặt trên kệ phía dưới, đối diện tivi là bộ sofa nhỏ kèm gối lót lưng, dưới sàn trải thảm ấm áp.

Giường được kê gần ban công, bên cạnh giường đặt một thùng bằng mây đan, bên trong cắm vài cây hoa lúa mì đã sấy khô và mấy nhánh hương thảo để xua đi cái mùi ẩm ướt của mùa đông. Còn bên kia giường là một chiếc tủ thấp, đầu tủ đặt mấy bộ quần áo nam nữ được gấp ngay ngắn.

Trên tấm ra giường kẻ ca-rô Scotland màu xanh xám, hai thân thể nam nữ không một mảnh vải đang gối lên nhau. Người con gái nằm dưới người con trai, mặt đỏ như gấc, trán lấm tấm mồ hôi.

Mộ Mai chầm chậm đưa tay dẫn dắt Liên Thành tiến vào lối nhỏ, sau đó cô buông tay ra, nắm chặt lấy ra giường để phân tán cơn đau như xé rách cơ thể mà cậu đang mang đến. Khi cậu tiến vào thêm chút nữa, cô vô thức co đầu ngón chân lại, cảm giác đau đớn kia đã khiến cô không nhịn được, buột miệng thốt lên: Liên Thành... Liên...

Tiếng cuối cùng của cô đã bị cậu nuốt đi, Liên Thành hôn Mộ Mai vô cùng triền miên, như muốn chia sẻ bớt cơn đau do mình mang lại. Cậu biết chứ, biết tất cả cơn đau mà cô phải chịu, thế nhưng điều duy nhất mà cậu không biết là lối vào nhỏ bé kia lại có ma lực khủng khiếp, nó mang đến nỗi vui sướng có thể nhấn chìm hết thảy. Mà kiểu vui vẻ mang theo chút đau đớn này lại khiến từng lỗ chân lông trên người cậu như được sống lại sau khi vừa trải qua một trận tai kiếp; nó thức tỉnh, mở rộng rồi gào thét sung sướng.

Nơi ấm áp kia như một vùng đất mạo hiểm mà cậu hằng tưởng tượng thời thơ bé, nó khiến cậu rồ dại, khiến cậu bất chấp mọi thứ.

Bất chợt môi Vưu Liên Thành nếm phải vị mặn của nước mắt, cậu vội dừng lại, cuống quýt hôn lấy dòng lệ kia.

“Đau không?” Môi cậu rủ rỉ bên tai cô.

“Ừm... hơi... hơi...” Giọng Mộ Mai yếu ớt, cô buông tấm trải giường ra, vòng tay lên eo Liên Thành, chạm phải lớp mồ hôi nhễ nhại. Cô khẽ mở mắt, thấy trên thái dương của gương mặt đang gục bên cổ cô hằn đầy gân xanh.

“Liên Thành, anh... anh cũng đau sao?” Tay cô dời lên vai cậu, siết chặt lấy.

Vưu Liên Thành không trả lời, chỉ nhoài trên người Mộ Mai, thở dồn dập.

Mộ Mai quay sang hôn nhẹ lên thái dương Liên Thành, hôn lên đường gân xanh hằn rõ trên ấy, rồi xuống đến vành tai, rê đầu lưỡi men theo viền tai cậu, thủ thỉ: “Không sao, Liên Thành, em đã sẵn sàng. Liên Thành, em sẽ mang đến cho anh vui sướng.”

Một giây sau, Mộ Mai ưỡn lưng lên, hai chân quấn lấy eo cậu.

Linh hồn giống như được triệu hồi, Vưu Liên Thành nương theo giác quan, gia tăng cường độ, hạ thấp eo xuống, tiến vào nơi mình khao khát điên dại kia. Nhưng ngay vào thời khắc gặp phải tấm màng chắn mỏng manh ấy, cậu bỗng chốc ngẩn ngơ, cúi đầu xuống.

Mãi cho đến lâu thật lâu về sau, Liên Thành vẫn nhớ rõ dáng vẻ của cô lúc này: làn da mướt mát mồ hôi dưới ánh đèn đỏ cam tựa như vầng trăng sáng chói, dù cười hay khóc, khuôn mặt cô vẫn vô cùng xinh đẹp.

“Liên Thành, hiện tại đừng hỏi em gì cả. Liên Thành, em không hối hận.” Cô ở dưới người cậu thốt ra những lời như yêu tinh hút hồn người.

Vưu Liên Thành cúi đầu, hôn lên chóp mũi cô, khàn giọng: “Mộ Mai, ngoại trừ tình yêu không thể cho em, tôi nguyện dành cho em tất cả mọi thứ mà tôi có.”

“Ừ, Liên Thành.” Cô đáp lại, lần này cô không còn như yêu tinh nữa mà giống như một đứa bé ngoan ngoãn.

Mộ Mai nhắm hai mắt lại, thả lỏng người nghênh đón Liên Thành, vòng tay ra sau lưng, nắm chặt lấy bả vai cậu.

Đây là một lời mời gọi đầy hoan lạc, để đáp lại lời mời ấy, Vưu Liên Thành thẳng lưng, đi vào nơi sâu nhất, phá tan lớp chướng ngại, hòa mình vào cơ thể cô.

Cảm giác bị xé rách đột ngột khiến Mộ Mai không kiềm được ngửa đầu ra sau, Vưu Liên Thành thuận theo đấy, đặt một nụ hôn lên cổ cô. Cảm xúc lạ lẫm ùa đến làm hai thân thể vẫn còn ngây ngô này không tài nào khống chế được sóng tình cuồn cuộn, chỉ biết thở hổn hển theo từng cơn rung động.

Họ nối liền chặt chẽ với nhau bằng phương thức nguyên thủy nhất. Mộ Mai nhắm mắt lại, không biết mồ hôi hay nước mắt đang thi nhau tuôn rơi xuống hai bên sườn mặt mình.

Bỗng nhiên cô lại nhớ đến những khóm hoa tươi đẹp ở trước cửa chùa hồi mình bốn tuổi, ngày đó cô luôn nghĩ có nên lén hái một đóa hay không. Sau đấy có một ngày, cô thật sự đã hái trộm được đóa hoa đẹp nhất. Mộ Mai tí tởn cầm nó băng qua phố lớn ngõ nhỏ, nhưng thời điểm cô về đến nhà, đóa hoa ấy đã héo rũ.

Khi ấy, cô cầm đóa hoa khóc thút thít, mẹ Xuân đã lạnh lùng nói cho cô biết, nếu không phải tại cô quá tham lam muốn chiếm đóa hoa đó làm của riêng, thì nó sẽ không tàn sớm như vậy. Đóa hoa kia không thuộc về cô, nó thuộc về thiên nhiên, cũng giống như bây giờ, Vưu Liên Thành không thuộc về Lâm Mộ Mai.

Cậu gục trên người cô không dám cử động, tuy rằng lúc này người cậu đang run rẩy như chiếc lá sắp sửa lìa cành nhưng vẫn luôn nín nhịn vì sợ làm cô đau. Vưu thiếu gia đã thay đổi thành chu đáo thật rồi, tay Mộ Mai càng ôm chặt vai cậu hơn.

“Liên Thành, có thể rồi...” Cô khẽ nói.

Vưu Liên Thành rất muốn động tác của mình nhẹ nhàng hơn, và cũng cam đoan bên tai cô rằng mình sẽ dịu dàng. Nhưng chỉ một giây sau, rồi một giây sau, một giây sau nữa, niềm vui sướng cực hạn cô mang đến đã làm cậu quên hết tất cả, chỉ muốn thông qua mỗi lần thúc tiến, đưa cô và mình cùng lên tận thiên đường mà thôi.

Âm thanh đứt quãng khe khẽ của cô ở bên dưới làm người cậu râm ran. Thời điểm càng tiến vào sâu hơn, tiếng thở dốc của cô lại càng đè nén, càng vỡ vụn. Lòng cậu dần dần rạo rực khôn tả, rạo rực đến mức cậu không nhịn được đưa tay lên trêu đùa đôi gò bồng đảo đầy đặn mềm mại của cô, cuối cùng cô buộc phải thét to lên: “Vưu Liên Thành, anh là đồ xấu xa!”

Ngay lúc ấy, cậu đã nghĩ rằng nhất định chẳng có ai trên thế giới này có thể mắng câu đó dễ nghe hơn Lâm Mộ Mai cả, nó đáng yêu đến mức khiến xương cốt cậu trở nên rộn rạo.

Mồ hôi họ hòa lẫn nhau, thấm ướt tấm chăn ca-rô, tối đó họ đã hoàn thành hành trình trở thành một người đàn ông và đàn bà thực thụ tại quán trọ ‘Tình yêu đích thực sẽ đưa tôi đến Sicilia’.

Nụ hôn đầu của họ dành cho nhau, khám phá từng bí mật nam nữ trên thân thể nhau, trao cho nhau sự trinh nguyên thuần khiết và hưởng thụ niềm sung sướng nguyên thủy tột cùng. Nghe theo cảm xúc điều khiển, Vưu Liên Thành cần mẫn, nhịp nhàng trong cơ thể Mộ Mai, còn Mộ Mai thì mở rộng bản thân bao dung lấy cậu, từ lúc đầu mày mò từng bước đến cuối cùng thành điên cuồng cực độ. Họ đã cùng nhau nếm thử hương vị trái cấm nơi vườn địa đàng.

Đến tận giây phút cuối, hai thân thể mới run rẩy ôm lấy nhau, ngủ thật say trong làn gió biển mơn man.

***

Mặt trời chầm chậm lên cao khỏi mặt biển, hàng nghìn con chim biển bắt đầu kêu quang quác. Vưu Liên Thành cau mày, phản ứng đầu tiên là định quát mắng cho tiếng ồn kia ngừng lại, nhưng lúc ấy thân thể cậu lại phát ra tín hiệu quái lạ, dường như có chút uể oải lại có chút hưng phấn, cảm giác lạ lùng này khiến cậu vui thích đến mức không cáu giận nổi nữa.

Nhưng sau đó, tiếng chim biển đã nhắc nhở cậu một sự thật, hiện giờ cậu không ở trong dinh thự nhà mình mà đang ở một thị trấn nào đó của Sicilia. Rồi sau nữa, Vưu Liên Thành phát hiện ra cái cảm xúc kỳ lạ nảy sinh trong cơ thể kia chính là truyền đến từ nơi ấy.

Đêm đen quả nhiên có sự cám dỗ ma mị khiến người ta ý loạn tình mê.

Vưu Liên Thành còn xác định được hiện giờ thân thể mình ở dưới chăn đang hoàn toàn trần trụi, không mặc bất cứ thứ gì, cũng xác định hơi thở nhè nhẹ ngay bên tai chính là của Lâm Mộ Mai. Ánh nắng xuyên qua rèm cửa, hắt vào mí mắt, cậu bỗng thấy đầu óc mình trở nên trống rỗng.

Cậu mở mắt ra, nhìn hàng mi rủ trên gương mặt kề gần mình trong gang tấc cũng đang run run, sau đó đôi mắt kia cũng mở ra, rồi hai người đồng thời nhắm mắt lại nhưng không ai quay mặt đi cả.

Có chú chim biển ngốc nghếch đang mổ vào tấm ván gỗ của quán trọ từng tiếng đơn điệu.

Bàn tay mềm mại của người con gái nắm lấy tay cậu dưới tấm chăn, xúc cảm êm ái ấm áp khiến trái tim của Vưu Liên Thành trở nên yên bình, thanh thản trong thoáng chốc.

Tay cậu xòe ra bao lấy tay cô, họ nằm vai kề vai, Vưu Liên Thành không khỏi nhớ đến hình ảnh kiều diễm lúc hai thân thể quấn quýt dưới ánh đèn đỏ cam tối qua.

“Vưu thiếu gia, anh đỏ mặt rồi.” Cô nói khá nhỏ, âm thanh mang theo hơi thở nhẹ nhàng thẩm thấu vào từng lỗ chân lông của Liên Thành.

“Cô thư đồng bé nhỏ của tôi, tôi đoán giờ mặt em cũng chẳng khác gì tôi đâu.” Vưu Liên Thành định tỏ vẻ thản nhiên như không, nhưng rõ ràng điều đó quá ngớ ngẩn, đến mức ngay cả bản thân cậu cũng thấy khinh thường chính mình.

“Vưu thiếu gia, vậy anh hãy mở mắt ra xem mình có đoán đúng hay không?” Cô thỏ thẻ dụ dỗ cậu.

Chút lúng túng khi vừa mở mắt đã bị tiếng phì cười của cô đánh tan thành mây khói, Vưu Liên Thành vươn tay ra, Mộ Mai thuận theo đó nép người vào lòng cậu.

Sau một chốc im lặng ngắn ngủi, Vưu Liên Thành cúi đầu nhìn người đang áp sát vào lòng mình, rồi thình lình nhớ đến gì đó, Vưu Liên Thành kéo dịch chăn xuống dưới.

Quả nhiên, cậu thấy bả vai, xương quai xanh và nửa bộ ngực lộ ra của cô đều chi chít dấu ấn mà mình để lại. Trên làn da nõn nà trắng muốt, trông những dấu vết ấy mới kinh hồn làm sao.

Liên Thành nhớ được tối qua mình đã điên rồ đến nhường nào, nhớ lúc cô ở bên dưới nức nở, “Liên Thành, anh có thể nhẹ một chút không?” Khi ấy cậu còn vờ như không nghe thấy, dùng môi mình che kín môi cô, thân thể chỉ biết đòi hỏi vô độ hết lần này đến lần khác.

Nỗi vui sướng lan toả toàn thân khi hòa quyện cùng cô tối qua ùn ùn kéo về trong đầu Vưu Liên Thành, thân thể cậu bắt đầu bị thiêu đốt nóng lên từng tấc một. Cậu nhìn vào mắt cô, nghe theo tiếng gọi của lòng mình, lại bắt đầu tham lam liếc đến phần đẫy đà đang lộ ra bên dưới.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt Liên Thành quá nóng bỏng, Mộ Mai ngại ngùng trượt người xuống dưới chăn một chút, che đi cơ thể đang lồ lộ trước mặt cậu.

Happy Vacation Everyone! Mình cũng nghỉ lễ đây, hẹn mọi người thứ Ba tái ngộ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.