Sau mười hai năm ngủ đông, cuối cùng Mộ Mai đã chính thức được tiếp cận Vưu Liên Thành, lúc này cô mười sáu tuổi.
Vào giai đoạn từ thế kỷ XIX đến đầu thế kỷ XX, nước Anh là một đế quốc hùng mạnh, người Anh sử dụng trí óc tiên tiến của mình sáng lập ra đế quốc ‘Mặt trời không bao giờ lặn’. Thời kỳ này nhóm quý tộc có được cuộc sống giàu có là nhờ vào đất đai và kinh doanh buôn bán. Bọn họ chú ý đến chất lượng cuộc sống, hi vọng con cháu đời sau cũng được như mình, thế nên những gia đình quý tộc thường sẽ mời rất nhiều gia sư dạy dỗ con cái mình để có được phẩm chất nội hàm. Mà hơn thế, các nhà quý tộc rất chú trọng đào tạo cho con trai. Khi con trai họ bắt đầu đến tuổi niên thiếu, họ sẽ mời một người bạn lớn hơn con mình vài tuổi đến cho con mình, họ gọi người bạn đó là hầu học.
Hầu hết những hầu học kia là con gái của gia đình thuộc tầng lớp trung lưu, được giáo dục cao cấp, thông minh lanh lợi, mặt mũi thanh tú, gia đình trong sạch, có tri thức hiểu lễ nghĩa. Nhóm quý tộc hi vọng qua những giao tiếp ứng xử hằng ngày với cô gái như thế, sau này khi con trai mình trưởng thành sẽ tránh được việc xấu hổ trong việc tiếp xúc với những cô gái khác. Họ hi vọng con trai mình sẽ có tác phong phóng khoáng, trò chuyện một cách tự nhiên với các vị tiểu thư có gia cảnh hùng hậu.
Nhưng việc làm đó thường gây ra hậu quả thế này: Trong quá trình mấy cậu chủ trưởng thành sẽ yêu luôn hầu học của mình, hoặc đi quá giới hạn với cô hầu học kia. Vì vậy vào thời điểm ấy có một chuyện rất phổ biến, chính là mẹ đứa con riêng của mấy cậu chủ nhất định là cô nàng hầu học.
Thông thường, cô nàng hầu học của cậu chủ cuối cùng sẽ trở thành nữ quản gia của ông chủ. Dần dà, mọi người cũng gọi hầu học là nữ quản gia. Sau đó, luật nhân quyền được thành lập, theo sự phát triển của thời đại, chế độ hầu học cũng mất dần.
Nhưng ở nước Anh vẫn tồn tại quý tộc, nên sẽ có vài nhà vì không có thời gian theo sát con mình, nên họ mời những bạn chơi đến bầu bạn với con mình để bù đắp tâm lí. Những người bạn đó không còn giới hạn là nữ nữa, mà điều kiện tiên quyết phải là những đứa bé thông minh cầu tiến.
Tin tức Vưu Lăng Vân nghe theo đề nghị của bạn, quyết định mời hầu học cho con trai là đề tài sốt dẻo nhất London ba tháng trước.
Mộ Mai phải vượt cuộc tuyển chọn kĩ càng với hơn bốn mươi đứa con trai con gái xấp xỉ tuổi mình, hà khắc ngang với vòng loại cuộc thi tìm kiếm tài năng của Anh, mới có cơ hội được gặp nữ quản gia Nguyệt Như.
Mùa xuân năm ấy đến rất muộn, rõ ràng tiết trời đã ấm áp nhưng Mộ Mai vẫn cảm thấy lạnh. Mẹ Xuân cố ý dẫn cô đến một tiệm may ở phố người Hoa may một chiếc sườn xám cách tân, màu xanh đậm, tay lỡ, dài đến gối, hai bên không xẻ tà. Người thợ may khen Mộ Mai mặc nó giống hệt như hoa sen xanh nở trong hồ vậy.
“Vưu thiếu gia sống trong lâu đài thật to, có khu vườn bốn mùa xanh um, hoa nở quanh năm không tàn. Cậu chính là đứa trẻ may mắn nhất và cũng cô đơn nhất trái đất này.” - Đây chính là câu dân ca bọn trẻ London hay hát.
Đứng trong tòa lâu đài như một quần thể di tích, băng qua hành lang được thiết kế cầu kì, đến vườn hoa nở rộ thơm ngát, vòng qua đài phun nước và bức tượng nữ điêu khắc tinh xảo, cuối cùng đến trước mặt Vưu Liên Thành, Mộ Mai mới biết được câu dân ca bọn trẻ hát chẳng khoa trương chút nào.
Vưu thiếu gia chính là đứa trẻ may mắn nhất và cũng cô đơn nhất trái đất này. Tòa âu đài cậu sống quá lớn, lớn đến mức cô đơn quạnh quẽ, nó có bảy tám chục năm lịch sử, nghe đâu chủ lâu đài này gia cảnh sa sút, đắn đo bao lần mới đem bán cho Vưu Lăng Vân. Sau đó Vưu Lăng Vân mời kiến trúc sư nổi tiếng ở Hong Kong đến tu sửa một lượt, kết hợp hài hòa cả hai văn hóa Trung Hoa và phương Tây vào kiến trúc di tích này, biến thành dinh thự họ Vưu.
Vưu Liên Thành ngồi trên chiếc sô pha to lớn lưng cao ngay chính giữa phòng khách, cúi đầu đưa ngón tay trêu chọc con mèo Ba Tư đang lười biếng nằm trên đùi cậu. Đứa con trai mười hai tuổi đang trong thời kỳ dậy thì ngồi trên chiếc ghế to như thế, theo lý sẽ trông không hề có cảm giác tồn tại mới đúng. Thế nhưng Vưu Liên Thành ngồi ở đấy, bả vai nhỏ bé như thể chống đỡ cả một vùng trời. Có một số người, trời sinh đã là vương giả.
“Liên Thành, dì đưa bạn mới đến cho con này.” Nguyệt Như dịu dàng nói.
Lúc này Vưu Liên Thành mới ngẩng đầu lên. Mộ Mai mỉm cười, Vưu thiếu gia càng đẹp trai hơn xưa kia rồi, cô tin rằng gương mặt tuấn tú này sẽ là trở thành hình ảnh đẹp nhất giữa sân vận động Highbury cho xem, chắc chắn cậu còn được chào đón và reo hò nồng nhiệt hơn cả những pha đi bóng ngoạn mục. À, đó là với những đứa con gái thôi.
Một tay cậu vuốt ve bộ lông vàng của con mèo, tay còn lại vung lên ngắt lời quản gia đang thao thao giới thiệu về cô hầu học mới đến của cậu.
“Cô tên là gì?” Cậu hỏi cô bằng tiếng Tây Ban Nha.
“Vưu thiếu gia, tôi tên Mộ Mai, đầy đủ là Lâm Mộ Mai.” Mộ Mai cũng trả lời bằng tiếng Tây Ban Nha.
Đối với chữ Hán, nhất là ý nghĩa của tên người thật sự rất khó phiên dịch thành tiếng Tây Ban Nha. Trong vòng một phút ngắn ngủi, Vưu Liên Thành nghe thấy giọng nói trong trẻo, có chừng mực và trả lời rất tinh chuẩn của thiếu nữ Trung Quốc tên là Mộ Mai này.
“Lâm gồm hai chữ Mộc, Mộ là yêu thích nhung nhớ, Mai là hoa mai nở tháng chạp. Ở thời cổ đại, những ẩn sĩ sẽ dựng căn nhà tranh trong rừng, vì yêu thích hoa mai nên sẽ đặt cho căn nhà tranh của mình là Mộ Mai. Ngụ ý là người đó yêu thích và ái mộ hoa mai. Mộ Mai là một tình cảm e ấp.”
Nguyệt Như ở bên cạnh nở nụ cười, càng yêu thích thiếu nữ Trung Quốc này hơn. Cô gái trước mắt buộc tóc đuôi ngựa, mặc chiếc sườn xám vừa người màu xanh, đeo đôi khuyên tai hình hoa mai màu xanh nhạt lóng lánh, khẽ đong đưa theo tiếng nói của cô bé. Màu xanh phối với đôi mắt trong veo của cô tôn lên khí chất cả người như vầng trăng non mới nhú, khiến căn phòng khách đặt đủ loại đồ cổ hơn trăm năm này trở nên rực rỡ hẳn, ngay cả bức danh họa cẩn trên tường cũng trở nên linh động.
Ánh mắt Vưu Liên Thành dừng trên mặt Mộ Mai giây lát rồi cúi đầu: “Lâm Mộ Mai đúng không, cô cảm thấy con mèo trong tay tôi thế nào?”
Lần này cậu nói bằng tiếng Anh, giọng chuẩn Oxford tượng trưng cho các quý tộc ở thế kỷ XIX. Họ thường chê cười những tên nhà giàu mới nổi mang giọng nông thôn đặc sệt kia với chất giọng Oxford cao quý của mình.
Mộ Mai thong dong bước đến gần Vưu Liên Thành, ngồm xổm xuống, chạm tay vào con mèo Ba Tư lông vàng kia. Cô vừa vươn tay đến, con mèo nhỏ đã xòe móng vuốt ra cào thật mạnh vào tay cô xem như chào hỏi.
Mu bàn tay xuất hiện một vệt máu, Mộ Mai không hề rụt lại, chẳng qua lần này cô đổi sang đưa ngón tay cù vào nách nó. Bình thường động vật nhỏ thường xem hành động này là chơi đùa, chúng sẽ cho rằng người chơi đùa với nó không tồn tại uy hiếp.
Ngày đó, Mộ Mai quỳ gối trước mặt con mèo Ba Tư, cầm kéo nhỏ cắt từng móng vuốt của nó. Cô cắt rất tỉ mỉ, hơn hai mươi phút cô cắt tỉa móng cho nó, con mèo nhỏ lại ngoan ngoãn nằm trong ngực cô, không hề giãy giụa.
Sau khi cắt xong, Mô Mại trả lại mèo cho Vưu Liên Thành, mỉm cười: “Vưu thiếu gia, bây giờ nó không chỉ đáng yêu mà còn rất an toàn nữa.”
Ánh mắt Vưu Liên Thành lãnh đạm lướt qua mặt Mộ Mai, rồi gật đầu với người phía sau cô.
Thế là Mộ Mai được quản gia Nguyệt Như cho hay, cô đã vượt qua cửa ải khó khăn cuối cùng rồi. Người phụ nữ có khuôn mặt hiền lành không còn trẻ tuổi này còn nói với cô, đừng đối đãi với cậu ấy như một đứa bé mười hai tuổi, như vậy cháu sẽ thất bại thảm hại đấy.
Sau khi được Vưu Liên Thành đồng ý, cô gái mặc đồng phục người làm chừng hai mươi tuổi phía sau cậu dẫn Mộ Mai đi tham quan phòng mình. Phòng cô được sắp xếp kế bên phòng Vưu Liên Thành, diện tích khá lớn, vừa mang phong cách thời thượng vừa pha trộn bóng dáng Châu Âu cổ. Tủ sách, đèn chụp để bàn, giường tròn kiểu công chúa, bày trí đậm nét hiện đại, thiết bị âm thanh là nhãn hiệu nổi tiếng, tivi treo trên bức tường vẽ hình cô gái trang điểm tông khói.
Điều khiến Mộ Mai thích nhất chính là ban công đầy dây thường xuân được cắt tỉa gọn gàng, xanh mơn mởn và tràn trề sức sống này.
Bởi vì chính phủ Anh rất chú trọng môi trường xanh hóa nên họ giữ nguyên hầu hết cây cối và bãi cỏ, đứng trên ban công nhìn khung cảnh xa xa, nó tựa như một bức tranh đồng quê được nhìn qua căn gác xếp, chứ không phải từ thủ đô London – một trong mười thành phố lớn nhất thế giới.
Mộ Mai đứng trên ban công vuốt ve dây thường xuân, bên cạnh chợt vang lên một giọng nói.
“Hiện giờ cô mới mười sáu tuổi, trong tám năm từ mười sáu đến hai mươi bốn tuổi, cô chỉ có thể làm bạn với một đứa bé từ từ trưởng thành. Trong quá trình đó cô sẽ mất đi tự do, không được học hành; cô không thể đi du lịch một mình, không thể dự liên hoan với bạn bè; cô không thể quen bạn trai, cũng không thể trang điểm ăn mặc xinh đẹp đi xem ca nhạc như mấy đứa con gái khác. Tất cả chỉ vì tiền, cô thấy đáng sao?”
Mộ Mai nhìn sang ban công bên trái cách cô chừng một mét. Vưu Liên Thành đang đứng đấy, cậu mặc áo sơ mi màu trắng, bên ngoài là chiếc cardigan sọc màu nhạt, kết hợp với khuôn mặt thuần khiết như thiên sứ khiến cậu như tia nắng ban mai xuyên tầng mây mù soi xuống dây thường xuân xanh biếc, lại tinh khôi như giọt sương đọng trên ngọn cỏ vừa nhú ra khỏi bùn đất trong rừng đêm qua.
Mộ Mai bất giác ngẩn ngơ, tất cả mọi thứ trở nên trong suốt trên gương mặt thánh khiết kia. Trong giây phút ngây dại, cô lại nghe cậu nói.
“Lâm Mộ Mai, hay là cô muốn giống như mấy cô hầu học khác, thông qua việc sớm chiều kề cận bên tôi, biến thành mẹ đứa con riêng của tôi. Sau đó dựa vào việc ấy sống nhàn nhã suốt đời.”
Quả nhiên Vưu Liên Thành giống hệt như quản gia nhà cậu đã hình dung, đừng bao giờ coi cậu là đứa nhóc mười hai tuổi. Cô tiến đến chỗ gần với Vưu Liên Thành nhất, ngừng lại ngẩng mặt nhìn thẳng cậu, để cậu thấy rõ vẻ mặt của cô, rồi mới chậm rãi cất lời với người mà mình hiểu rõ nhất nhưng lại xa lạ kia.
“Vưu thiếu gia, cậu đã lật xem rõ mồn một lý lịch của tôi rồi đúng không. Chắc hẳn Vưu thiếu gia biết rõ mẹ tôi và tôi là quan hệ nhận nuôi và được nhận nuôi. Cho đến nay, mẹ tôi vẫn luôn bắt tôi phải gọi thêm chữ Xuân sau chữ ‘mẹ’. Điều đó cho thấy quan hệ của tôi và bà cũng không tốt cho lắm. Thật ra thì quan hệ mẹ con nuôi rất đặc biệt, và chỉ có người trong cuộc mới rõ nó thế nào thôi.
Tôi có thể nói cho cậu biết, cả đời này, người tôi không muốn mang nợ nhất chính là bà. Vì vậy tôi bằng lòng chấp nhận một công việc có tiền lương hậu hĩnh cũng không muốn lấy tiền của bà học đại học. Bởi vì trong mắt tôi, số tiền kia có một phần đến từ lòng thương hại, mà thương hại chính là thứ tôi ghét nhất trên đời này. Hơn nữa, tôi cũng không rõ nếu bà nhìn thấy số tiền học phí đắt đỏ mà tôi phải nộp, lòng thương hại đó sẽ còn duy trì được bao lâu.”
Với khoảng cách gần một thước, cậu nhìn cô bằng ánh mắt sáng ngời và gương mặt thanh tân, gật đầu nói: “Lâm Mộ Mai, tốt nhất cô nên nhớ cho kỹ những lời mình đã nói hôm nay.”