Yêu - Loan

Chương 91: Chương 91: Chương 4




Vì tuổi tác Vinh lão tiên sinh đã cao nên vừa chụp ảnh gia đình xong quản gia đã vội vàng đến dìu ông về nhà, cả đám con cháu cũng lục tục rời khỏi phòng chụp ảnh. Gần như vừa ra ngoài, Vinh Ái đã mau chóng muốn thể hiện vị thế thiên kim nhà họ Vinh của mình, đưa ba cô đến gặp Vưu Liên Thành.

Nhìn Vưu Liên Thành và cậu cả nhà mình được Vinh Ái cố gắng giới thiệu hợp tác theo nhân viên khách sạn bước vào phòng riêng, Ngô Phương Phỉ đứng một bên, trong lòng có chút phiền muộn. Dường như Vưu Liên Thành đã quên mất người bạn gái Ngô Phương Phỉ vì đơn hàng máy bay của mình rồi. Cô giận dỗi dậm chân, đáng lẽ người tiến cử Vưu Liên Thành cho cậu cả phải là cô mới đúng, sao lại biến thành Vinh Ái kia chứ?

Lúc này sau lưng Ngô Phương Phỉ vang lên tiếng cười khẽ, đó là giọng cười thờ ơ chỉ Chu Á Luân mới có.

Đứng cạnh Chu Á Luân là mẹ của Ngô Phương Phỉ, bà đặt tay lên vai cô, nói với thân phận là mẹ vợ: “Tên nhóc đó không tệ, khi nào ba con không có lịch bay thì đưa cậu ấy về ra mắt.”

Ngô Phương Phỉ giật thót tim, cười gượng với mẹ mình. Bà nhanh chóng bị người khác gọi đi.

Hành lang phía ngoài phòng chụp ảnh mang phong cách cổ xưa, hàng cây xung quanh quanh năm tươi tốt, dưới ánh đèn chỉ còn lại cô và Chu Á Luân. Ngô Phương Phỉ quay lại nhìn anh, còn anh thì mỉm cười với cô bằng nụ cười rất đỗi chân thành.

“Yên tâm đi. Liên Thành không thích Vinh Ái đâu.” Anh khẽ vỗ vai cô như một người anh em.

“Tôi biết.” Ngô Phương Phỉ nhíu mày, cố gắng xua đi nỗi buồn man mác trong lòng. Đúng vậy, Vưu Liên Thành không thích Vinh Ái, nhưng có gì đảm bảo được anh thích Ngô Phương Phỉ cơ chứ!

Nỗi ảm đạm kia không kéo dài bao lâu, Ngô Phương Phỉ bỗng giơ tay lên vỗ trán mình. Chết rồi, cô đã quên một người ở trong phòng chụp ảnh, đúng là loại vì trai quên bạn điển hình mà. Cô bảo Chu Á Luân đi tìm Vưu Liên Thành trước, còn mình thì lập tức chạy vào phòng chụp ảnh.

Bước vào phòng thấy máy chụp ảnh và nhiếp ảnh gia vẫn còn ở đấy, Ngô Phương Phỉ mới thở phào nhẹ nhõm, có điều người đang đưa lưng về phía cô dường như cũng không nhận ra có người đi vào thì phải. Bóng lưng ấy đứng lặng trước bức tranh nền khổng lồ, nhỏ bé như một một vòng gợn sóng lăn tăn trên mặt biển.

Ngô Phương Phỉ rón ra rón rén đi đến phía sau cô gái, vỗ mạnh vào lưng cô ấy, sau đó hô to: “Người đẹp, hồi hồn nào!”

Khuôn mặt trắng bệch kia đột ngột quay lại. Nhìn vẻ mặt cô nhiếp ảnh gia trắng như tờ giấy, Ngô Phương Phỉ ái ngại, không ngờ cô ấy lại nhát gan như vậy, bèn cười hối lỗi, cúi đầu khúm núm: “Lệ Hương, mình xin lỗi, hãy tha thứ cho người bạn thỉnh thoảng lại giở cơn ấu trĩ này của cậu nhé!”

Cô gái tên Lệ Hương thấy rõ ràng người gọi mình, sắc mặt tốt hơn một chút, miễn cưỡng nhoẻn môi. Nụ cười kia mơ hồ và xa xôi như trăng trong nước vậy.

Ngô Phương Phỉ thở dài ôm lấy Lệ Hương: “Hì, cô gái, đừng cười như vậy, mỗi lần cậu cười như vậy ngay cả mình cũng điên đảo tâm trí chứ đừng nói chi là đàn ông.”

Cô gái bị ôm lấy cười phì: “Ồ, thế ai vì trai mà bỏ bạn ở đây hả?”

Ngô Phương Phỉ khá áy náy với Lệ Hương. Lúc biết Lệ Hương được nghỉ nửa tháng, Ngô Phương Phỉ đã từng vỗ ngực thề thốt rằng sẽ dẫn cô ấy đi dạo khắp phố phường, tham quan Vạn Lý Trường Thành, đến thăm Cố Cung và ăn hết tất cả các món ăn vặt của Bắc Kinh. Thế nhưng giờ đây kỳ nghỉ của Lệ Hương đã trôi qua hơn phân nửa, nhưng lời thề son sắt kia đều thất hứa hết lần này đến lần khác. Trong mấy ngày Lệ Hương ở Bắc Kinh, chỉ có duy nhất một hôm cô đưa cô ấy đến Hương Sơn ngắm lá đỏ, còn lại thì gần như bỏ mặc.

Giúp Lệ Hương cất máy chụp ảnh bảo bối vào hộp gỗ đặc chế, Ngô Phương Phỉ luôn miệng xin lỗi, rồi còn phiền muộn tự trách mình: “Lệ Hương, có phải mình tệ lắm không? Lúc ở gần anh ấy, mình như bị mất trí nhớ vậy, trong đầu chỉ có mỗi Vưu Liên Thành thôi!”

Lệ Hương nắm chặt lấy tay mình, ngón tay cô xui xẻo bị rương gỗ đâm vào. Chiếc dằm ấy đâm rất sâu, vừa thả tay đã rỉ máu, cô lập tức cầm lấy khăn giấy lau đi.

“Vưu...” Lệ Hương ngập ngừng, hỏi thật khẽ, “Người chụp ảnh chung... chính là người đứng bên cạnh cậu lúc nãy ấy... là chàng trai... chàng trai cậu hay kể trước đây à...”

“Ừ! Anh ấy là người trước đây mình luôn nhắc với cậu đấy.” Đóng hộp gỗ lại, Ngô Phương Phỉ nhìn Lệ Hương chăm chăm.

“Làm... làm sao thế?” Lệ Hương ấp úng, đưa tay sờ mặt mình theo bản năng.

“Lệ Hương, sao tối nay cậu bị nói lắp thế?” Ngô Phương Phỉ phải thừa nhận, dù người đẹp này có nói lắp thì vẫn mê người.

“Mình... nói... lắp sao?” Vừa dứt câu, Lệ Hương mới phiền não vỗ trán mình, hôm nay lưỡi cô cứ có vấn đề gì ấy nhỉ.

Thu dọn xong xuôi mọi thứ, Ngô Phương Phỉ kéo cánh tay Lệ Hương.

“Đi đâu vậy?” Người bị kéo đi hình như không muốn rời khỏi phòng chụp ảnh.

“Lệ Hương.” Ngô Phương Phỉ rủ mắt, “Cậu là người bạn đã chia sẻ tình cảm với mình, chuyện tình này từng khiến mình rất buồn, mình đã hạ quyết tâm rất lớn mới có thể ở bên anh ấy, hiện tại mình muốn giới thiệu hai người với nhau.” Khi ngước mắt lên lần nữa, Ngô Phương Phỉ đã bình thản hơn rất nhiều, “Lệ Hương, theo mình gặp anh ấy đi, mình rất muốn cho cậu biết anh ấy.”

Thật ra trong lòng Ngô Phương Phỉ còn có một suy nghĩ khác, cô muốn Lệ Hương quan sát Vưu Liên Thành với thân phận là người ngoài, tiếp theo sẽ đặt ra kế hoạch tác chiến giúp cô. Vưu Liên Thành chỉ cho cô thời hạn làm bạn gái ba tháng thôi, mà giờ đây đã hết một tháng rồi.

Lệ Hương vội rút tay ra khỏi tay Ngô Phương Phỉ, xua tay từ chối.

“Cậu không muốn hả?” Ngô Phương Phỉ làm bộ tức giận.

“Không... không phải...” Lệ Hương lại bất giác nói lắp, chán chường thở dài thườn thượt, “Mình xin lỗi, Phương Phỉ, hôm nay mình không khỏe, mình đã gọi điện thoại cho bạn mình rồi, đúng lúc anh ấy cũng đang ở gần đây, nên mình phải ở đây đợi anh ấy đến đón.”

Ngô Phương Phỉ lại thấy xấu hổ vì tính cẩu thả của mình, rõ ràng khi nãy bước vào đã thấy mặt Lệ Hương tái nhợt kia mà.

“Mình... mình xin lỗi...” Lần này đến lượt Ngô Phương Phỉ lắp bắp, “Lệ Hương, hay là... mình đưa cậu đến bệnh viện nhé?”

“Không cần đâu, mình không sao, nghỉ ngơi một chút là khỏe thôi, nhưng mà mình nghĩ, mình không thể gặp... gặp bạn trai của cậu rồi.” Lệ Hương nói với vẻ tiếc nuối.

“Vậy thì khỏi gặp, hẹn lại ngày khác thôi.” Ngô Phương Phỉ thuận miệng đáp.

“Ờ...” Vẻ mặt Lệ Hương ra chiều luyến tiếc, “Làm sao giờ Phương Phỉ? Mai mình sẽ rời khỏi Bắc Kinh rồi, đại ca Minh đang chờ mình ở Hong Kong, bảo mình mau chóng đến đó gặp anh ấy.”

“Thế ư? Sao lại vậy? Minh Định Viễn nói mà chẳng giữ lời gì cả.” Ngô Phương Phỉ định gọi điện cằn nhằn Minh Định Viễn. Có lần anh ta rơi xuống nước, Ngô Phương Phỉ đã cấp cứu cho anh ta nên cô luôn có quyền hoành hành tác quái với Minh Định Viễn.

Một đôi tay cướp lấy di động của Ngô Phương Phỉ: “Lần sau đi, Phương Phỉ, mùa thu sang năm mình chắc chắn sẽ xin nghỉ dài hơn, bây giờ quan trọng nhất là cậu nên ở bên bạn trai cậu.” Lệ Hương cụp mi mắt, “Nghe cậu miêu tả, mình cho rằng người kia là kiểu chậm tiến trong tình cảm, mình nghĩ cậu phải tốn thời gian nhiều đấy.”

Đã từng nghe người ta nói, nhiếp ảnh gia là gần như là một thầy coi tướng, Ngô Phương Phỉ cảm thấy hình dung này rất chính xác. Vưu Liên Thành đúng là kiểu đàn ông chậm tiến trong chuyện tình cảm như Lệ Hương đã nói.

Bạn của Lệ Hương đến rất nhanh. Ngô Phương Phỉ đánh giá anh từ trên xuống dưới, anh ta khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng vóc cao lớn, tướng mạo dễ coi. Từ lúc anh bước vào nơi này, nhìn thái độ của nhân viên ở đây đối với anh có thể thấy được anh cũng là người có thân phận không tầm thường. Ánh mắt anh như thể chỉ nhìn thấy mỗi Lệ Hương, hoàn toàn phớt lờ sự có mặt của người khác, ngay lập tức đặt tay lên trán cô.

“Sao sắc mặt em khó coi như thế, không khỏe ở đâu à? Có phải bị cảm hay ăn nhầm thứ gì không?”

Còn trong mắt Ngô Phương Phỉ, Lệ Hương là cô gái sống lênh đênh trên biển hết ba trăm năm mươi ngày trong năm, như luôn có ác cảm đối với đất liền, cũng như người trên đất liền, thế mà lại lệ thuộc vào người đàn ông này vô cùng.

Một cái tên sinh động hiện ra trong đầu cô: “Triệu... Triệu Cẩm Thư, anh là Triệu Cẩm Thư à!”

Triệu Cẩm Thư của Lệ Hương, anh Cẩm Thư tốt nhất trên đời này!

Người đàn ông một tay ôm chặt Lệ Hương, một tay vươn ra, mỉm cười: “Đúng, tôi là Triệu Cẩm Thư.”

***

Ngô Phương Phỉ đứng ở cửa phòng chụp ảnh, đưa mắt nhìn người đàn ông to cao dìu cô gái yểu điệu đi trên hành lang kiểu cổ. Trong cảnh đêm êm đềm, dưới ánh đèn ấm áp, hình bóng hai người họ vô cùng hài hòa, thân mật gắn bó, vừa như người yêu lại vừa giống người thân. Khi bóng hai người đã khuất sau ngã rẽ, Ngô Phương Phỉ vẫn còn ngơ ngác đứng đấy, mãi cho đến khi hành lang truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.

“Còn đứng đây làm gì?” Vưu Liên Thành đi đến bên cạnh cô.

Ngô Phương Phỉ nhìn con đường sâu hút, bóng dáng Lệ Hương và Triệu Cẩm Thư đã ra khỏi hàng cây, đi đến bãi đỗ xe.

“Mới vừa rồi em định giới thiệu cho anh một người bạn, một người bạn rất quan trọng của em.” Ngô Phương Phỉ chỉ vào cuối con đường, “Họ vừa mới rời khỏi đây thôi, nếu anh đến sớm một chút là gặp được họ rồi.”

“Đi thôi.” Vưu Liên Thành hờ hững nhìn thoáng qua con đường, không quan tâm đến người bạn mà cô đề cập, “Tôi đưa em về nhà.”

Khi Ngô Phương Phỉ đi theo Vưu Liên Thành ra đến bãi đỗ xe, liền bắt gặp một chiếc xe màu trắng lướt ngang qua họ. Cô thấy rõ Triệu Cẩm Thư ngồi trên ghế tài xế, lòng lại thở dài tiếc nuối. Lại muộn một bước rồi!

Lúc xe lái ra khỏi bãi đỗ, Ngô Phương Phỉ mới phát hiện mình còn chưa hỏi Lệ Hương mấy giờ ngày mai sẽ bay, vội cầm điện thoại di động lên định gọi. Nhưng cô chợt nhớ lại Lệ Hương không dùng điện thoại di động, bèn ủ rũ ngồi tựa vào ghế.

Lệ Hương đúng là một cô nàng quái gở, không dùng điện thoại, cũng không dùng máy vi tính, chỉ thích dùng bưu thiếp báo bình an. Lệ Hương có một thói quen rất xưa cũ là thích gửi bưu thiếp cho bạn bè vào mỗi dịp lễ tết, hàng chữ thanh thoát phía sau mỗi bưu thiếp kia rất giống với một câu thơ rất nổi tiếng “Bắc phương có một giai nhân. Dung nhan tuyệt thế cõi trần đứng riêng” nào đó miêu tả về chủ nhân của nó vô cùng chính xác.

Đường ra khỏi bãi đỗ có gờ giảm tốc độ nên chiếc xe tròng trành, Ngô Phương Phỉ giơ tay giữ thăng bằng theo bản năng, vô ý khiến điện thoại di động rơi vào giữa hai chân Vưu Liên Thành. Màn hình điện thoại vẫn sáng, nền là ảnh Ngô Phương Phỉ và Lệ Hương kề sát mặt vào nhau cười vô tự lự trên nền lá phong đỏ rực. Đây là ảnh mấy ngày trước hai người họ chụp chung lúc đi ngắm cảnh Hương Sơn, cô rất thích tấm ảnh này nên đã cài đặt làm ảnh nền.

Tiếng phanh xe khẩn cấp chấn động khoảng không, Ngô Phương Phỉ kinh hoảng nhìn Vưu Liên Thành vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình.

“Đó là ai vậy?” Anh cúi đầu hỏi.

Ngô Phương Phỉ chợt nghĩ ra, nếu bảo Vưu Liên Thành lái xe nhanh một chút, không chừng sẽ đuổi kịp xe của Triệu Cẩm Thư cho xem.

“Cô ấy tên Lệ Hương, là người bạn quan trọng lúc nãy em nói muốn giới thiệu cho anh biết đấy. Nếu xe anh lái xe nhanh một chút, có lẽ sẽ đuổi kịp họ.”

Mấy phút sau, nơi ngã rẽ bình thường có rất ít xe cộ qua lại vang lên tiếng phanh xe chói tai, kèm theo tiếng va chạm khá lớn xé rách màn đêm yên tĩnh.

Lệ Hương sững sờ nhìn phía trước, nghe thấy Triệu Cẩm Thư bên cạnh bối rối gọi mình: “Mộ Mai.”

Cái tên này vừa vang lên, nước mắt cô liền rơi xuống. Mộ Mai ở phương Đông có nghĩa là một tình cảm e ấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.