Mùa xuân năm Mộ Mai mười sáu tuổi, cô đã đến bên Liên Thành, trở thành hầu học của cậu, trở thành tiểu thư Tess trong mắt bạn cậu.
Tiểu thư Tess là nhân vật trong vở bi kịch nổi tiếng dưới ngòi bút của Thomas Hardy. Vì người cha tham lam của mình, cô ấy phải làm hầu gái cho nhà giàu có. Dù nhân vật này được vô số người ca ngợi, nhưng trong mắt của giới quý tộc và những nhà phê bình hà khắc, kết quả cô ấy chỉ là một cô gái thuần khiết biến thành người phụ nữ phản bội chồng mình, vụng trộm với vị thiếu gia nhà giàu mình từng làm hầu gái lúc trước, rồi cuối cùng trở thành tội phạm giết người.
Mộ Mai biết, trong mắt đám người xung quanh Vưu Liên Thành, bản thân cô là sự tồn tại kỳ lạ. Cô cầm cặp cho cậu, ngồi trên chiếc ghế thầy giáo cố ý sắp xếp chép bài cho cậu, xử lý một vài việc lặt vặt trong sinh hoạt cho cậu. Ví dụ như khi cậu đi đánh tennis thì cầm vợt giúp cậu, lúc cậu cưỡi ngựa thì chuẩn bị đồng phục cưỡi ngựa cho cậu, khi cậu muốn uống nước thì mang nước đến, hay thời điểm cậu và bạn bè đến nhà hàng dùng cơm thì tính tiền thay cậu... Mà hầu hết lúc ở bên cạnh Vưu Liên Thành cô luôn trầm mặc, lẳng lặng chấp nhận cái tên tiểu thư Tess thay cho cái tên Mộ Mai của mình.
Một tháng sau. vào ngày chủ nhật hơi nóng, Vưu Liên Thành mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay, kết hợp quần tây ca rô màu xám ghi, ngồi trên ghế màu trắng trong vườn hoa. Cậu đưa một tấm thẻ cho Mộ Mai, đó là thẻ ngân hàng cao cấp, có thể dùng tại mọi quốc gia trên thế giới.
“Biểu hiện tháng này của cô rất khá, ít nhất việc cô ghi bài trong lớp cho tôi giúp tôi có thêm thời gian rảnh cưỡi ngựa, bài tập cô làm thay tôi cũng không lộ ra sơ hở, đây là phần thưởng cho cô.” Cậu nói chuyện như thể một thương nhân già đời chứ không phải là một cậu nhóc mới mười hai tuổi.
Mộ Mai nhận lấy tấm thẻ kia bằng hai tay. Dưới chân Vưu Liên Thành là con mèo Ba Tư, có điều con này lông màu xám xanh chứ không phải màu vàng, cậu đưa mũi chân trêu chọc nó, nó ngoan ngoãn le lưỡi ra liếm mũi giày da hiệu LV kiểu mới nhất của chủ nhân mình. Cảnh tượng này hệt như bức danh họa đầy thơ mộng vẽ cung đình Châu Âu thời trung cổ. Mà trong bức tranh này, cô hẳn là người hầu gái làm nền đúng không? Mộ Mai cầm lấy thẻ nghĩ vẩn vơ.
“Cô đang nghĩ gì? Lẽ nào lòng tự ái nho nhỏ của đứa cô nhi như cô bị tấm thẻ làm nhục rồi sao.” Cậu thiếu niên ngẩng mặt lên, thờ ơ hỏi. Lúc này con mèo Ba Tư đã nhảy lên đùi cậu, hiển nhiên con vật thông minh này rất thích chủ nhân mình. Vì nữ hoàng Victoria nuôi hai con mèo Ba Tư lông xanh nên hiện tại giống loài này rất nổi tiếng, trở thành vua của loài mèo. Có lẽ, đây chính là hiệu ứng danh nhân đây mà.
Mộ Mai im lặng không trả lời, khi người xa lạ nảy sinh nghi ngờ với mình, im lặng chính là cách xử lý tốt nhất.
“Thật ra thì cô đừng nên nghĩ nhiều. Làm tốt nhận thưởng là chuyện đương nhiên, giống như con mèo này vậy.” Vưu Liên Thành vuốt ve con mèo Ba Tư trên đùi, “Chỉ cần nó nghe lời, tôi sẽ chiều chuộng thương yêu nó, nhưng nếu nó giống như Eugene thì tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho nó.”
Trẻ con nhà có tiền có quyền không hề đơn giản chút nào, đây giống như một mệnh đề tầm thường, nhất là với Vưu Liên Thành.
Vưu Liên Thành rất thích con mèo Ba Tư tên Vưu Kim, còn cho đặt tên cho nó theo họ của mình. Nhưng khi Vưu Kim làm vỡ chiếc ly thủy tinh mẹ cậu tặng, ba giờ sau, nó đã được đưa đến nơi nuôi giữ chó mèo đi lạc.
“Vưu thiếu gia, tôi nhất định sẽ không giống Vưu Kim.” Mộ Mai buông thõng hai tay, “Trong tám năm tiếp theo, tôi chỉ làm việc mình nên làm thôi.”
“Ừ.” Vưu Liên Thành gật đầu.
Hồi Vưu Liên Thành tám tuổi khá thân với một đứa bé người Ấn Độ, bởi vì nghe bảo đứa bé Ấn Độ kia đã đưa lưng mình ra chắn cho Vưu Liên Thành, cứu cậu khỏi suýt nữa bị giẫm đạp bẹp dí trong làn sóng biểu tình bãi công quy mô lớn của nước Anh. Cậu bé ấy sống trong khu bình dân chính phủ Anh xây dựng cho những người di dân nghèo khổ, cũng chính là trại tị nạn mà người ta thường nói. Có một hôm, cậu bé mời Vưu Liên Thành đến nhà chơi, không biết đã xảy ra chuyện gì, khi ấy bốn ngày liền cảnh sát London đều không ngừng tìm kiếm Vưu Liên Thành ráo riết. Cuối cùng Vưu Liên Thành được một vị khách du lịch Trung Quốc cứu thoát rồi giao lại cho cảnh sát. Từ đó về sau, Vưu Liên Thành không hề nhắc đến người bạn Ấn Độ kia của mình nữa.
Có lẽ vụ việc ngoài ý muốn ấy đã khiến Vưu Liên Thành trở nên đầy đa nghi, luôn thăm dò và đề phòng mọi thứ xung quanh mình.
Mộ Mai đứng trong vườn hoa, nhìn theo bóng dáng cậu thiếu niên ôm con mèo đi xa, lòng bàn tay nắm lấy chiếc thẻ đã rịn mồ hôi.
Lúc này, Vưu Liên Thành cũng dừng bước ở hành lang, nhìn thiếu nữ Lâm Mộ Mai trong vườn thông qua khe hở cột đá bám đầy dây thường xuân. Cô mặc chiếc váy xếp li trắng vô cùng bình thường, vạt váy khẽ lay động trong gió xuân, nhìn từ xa như đóa hoa xương rồng nở trong sa mạc.
Ba từng nói, cây xương rồng và hoa của nó là tổ hợp mâu thuẫn kỳ diệu nhất. Cánh hoa xương rồng tầng tầng lớp lớp, màu sáng và rất mềm mại. Bởi vì quá mỏng nên không chịu được gió thổi mưa bay, nên chỉ nửa ngày là đã úa tàn. Thế nhưng đóa hoa yếu ớt như thế lại mọc trên cây xương rồng đầy gai góc.
Ba nói, mẹ giống như cây xương rồng trong sa mạc, cũng yếu ớt và kiên cường khiến ông si mê. Mà thiếu nữ Lâm Mộ Mai kia cũng khiến Vưu Liên Thành liên tưởng đến đóa hoa xương rồng, cũng là một cá thể mâu thuẫn khiến người ta mê mẩn dõi theo.
Nhiều năm sau, Vưu Liên Thành gặp được một đôi vợ chồng già người Trung Quốc trên phố cổ Thổ Nhĩ Kỳ, ông lão tóc mai đã bạc luôn nhìn vợ mình với ánh mắt chan chứa chân tình như thể nhìn bao lâu cũng không đủ. Ông ấy bảo, tình yêu của ông ấy và vợ mình bắt đầu chẳng qua là một cái nhìn tình cờ mà thôi. Dưới bầu trời xanh lam khiến người ta thư thái kia, Vưu Liên Thành mới muộn màng hiểu được, hóa ra có một số chân tình chẳng qua là chỉ do một cái nhìn tình cờ, mà bản thân cậu cũng vì nhìn cô quá nhiều lần nên trở thành luân hãm. Thế nhưng năm ấy, cô đã không còn ở bên cạnh cậu nữa rồi.
Năm Mộ Mai mười sáu tuổi có vài sự việc kiến khiến cô rất khó quên, bởi vì ấn tượng nó để lại quá mãnh liệt.
Chuyện đầu tiên xảy ra ở bên bờ biển Cannes nổi tiếng của Pháp, con gái của ông trùm sắt thép người Thụy Điển và cũng chính là bạn của Vưu Liên Thành đã bắt cô quỳ xuống lau đi vệt kem dính lên chân cô nàng. Bởi vì tiểu thư Tess nhà Vưu Liên Thành đã làm hại cô ta đánh rơi kem vào bộ móng vừa được vẽ cờ cướp biển, khiến chúng trở nên xấu xí.
Thật ra thì ngay cả Mộ Mai cũng không biết tại sao lại trở thành tội đồ làm hại cô ta nữa. Lúc đó quý cô Thụy Điển này cứ mải chơi đùa với bạn trai cô ta trên bờ cát, mà cô thì chỉ trùng hợp đứng ở bên cây cột bị cô ta đụng phải thôi.
Sau đó, Vưu Liên Thành đưa cho Mộ Mai tấm khăn giấy, lúc Mộ Mai cúi người xuống, cô gái Thụy Điển kia hờ hững nói: “Tốt nhất là cô quỳ xuống lau thì hơn, thợ làm móng kia rất khó hẹn được, tối nay tôi định mang giày sandal để khoe bộ móng chân này đấy.”
Mộ Mai nhìn sang Vưu Liên Thành, cậu đang hí hửng bàn với đám bạn mình về việc lướt sóng, hoàn toàn không nghe thấy. Thế là Mộ Mai đành nhịn nhục quỳ xuống lau, vì ba của cô tiểu thư Thụy Điển này là bạn làm ăn với Vưu gia, mỏ thiếc Vưu Lăng Vân khai thác chính là nguồn cung để ba cô nàng sản xuất.
Chuyện thứ hai là từ Cannes trở về. Bởi vì Mộ Mai nghĩ màu đen bắt nắng sẽ dễ dàng đổ mồ hôi hơn nên tự chủ trương đổi bộ đồng phục tennis của Vưu Liên Thành sang màu sáng. Hôm ấy diễn ra trận thi đấu của Vưu Liên Thành và vị thiếu gia cùng tuổi, con của một thành viên nội các cao cấp tại dinh thự họ Vưu. Cuối cùng, trong cái nhìn soi mói của mẹ mình, cậu thiếu gia kia càng đánh càng hăng, kết quả đã thắng Vưu Liên Thành với tỷ số sít sao.
Lúc xe của mấy phu nhân của thành viên nội các cao cấp rời đi, Vưu Liên Thành mới vừa còn cười vô cùng lễ phép đã lập tức quay phắt lại lấy vợt tennis ném vào người Mộ Mai.
“Biết tại sao tôi thua không? Là vì cô tự ý đổi đồng phục tennis mà nội các phu nhân đặc biệt thiết kế cho tôi, nên tôi đành chịu thua để khiến bà ấy vui vẻ đấy. Làm ơn đi, trước khi cô làm gì cũng phải dùng đầu óc hộ tôi một cái.”
Cậu bé còn thấp hơn Mộ Mai nửa cái đầu đã chỉ thẳng vào mặt Mộ Mai và nói như thế.
Hôm sau là chủ nhật, Mộ Mai mang theo vết vợt tennis bầm tím trên mặt về nhà, và vô tình gặp phải Triệu Cẩm Thư ở trong khu phố. Triệu Cẩm Thư cao hơn Mộ Mai rất nhiều đã chặn cô lại, không hề gọi cô là Tiểu Cửu hay cợt nhả như ngày thường.
Anh khom người xuống, nhìn Mộ Mai thật kỹ. Sau đó tức tối gặn hỏi “Tên khốn nào đã làm mặt Mộ Mai nhà chúng ta biến thành thế này? Tại sao thằng khốn ấy nỡ lòng hủy hoại gương mặt xinh đẹp nhường này kia chứ.”
Nước mắt Mộ Mai tuôn rơi như mưa, bởi vì Triệu Cẩm Thư đã gọi cô là Mộ Mai nhà chúng ta. Có trời mới biết trong lòng Mộ Mai khát vọng sẽ có ngày được người ta gọi mình như vậy đến cỡ nào.
Mộ Mai nhà chúng ta, xưa nay mẹ Xuân không hề gọi cô như thế.
Sau ngày đó, Mộ Mai và Triệu Cẩm Thư bắt đầu trở nên thân thiết với nhau. Tuổi mười sáu của cô cứ thế trôi qua trong một vài cơn phong ba nho nhỏ như vậy.