Lúc Mộ Mai gọi điện đến, Liên Thành đang ở trong đình bát giác tổ chức sinh nhật cho một đứa bé tên là Hiểu Vân. Hằng năm Vưu gia sẽ đưa một vài đứa trẻ trong cô nhi viện đến dinh thự và tổ chức sinh nhật cho chúng, thể hiện sự từ thiện của Vưu tước gia. Trong đình ngoại trừ Hiểu Vân ra còn có mười đứa trẻ khác, Đông Tiểu Quỳ và Chu Á Luân cũng có mặt để chơi đùa với đám trẻ, ngay cả đài truyền hình cũng cử phóng viên đến quay phim chụp ảnh. Đương nhiên lúc này Vưu thiếu gia cũng phải có mặt ở đây rồi.
Vưu Liên Thành vốn không kiên nhẫn với mấy chuyện thế này bao giờ, nhưng không hiểu sao khi nhìn cô bé Hiểu Vân gần mười tuổi mà chỉ cao hơn một mét, cậu lại liên tưởng đến Lâm Mộ Mai, nghĩ đến nếu không có người phụ nữ Lâm Xuân kia, có lẽ tuổi thơ của cô cũng sẽ giống như cô bé này. Trong lòng cậu chợt thấy đắng chát, lúc Hiểu Vân ngoan ngoãn gọi cậu là Vưu thiếu gia, trái tim cậu bỗng tan chảy, bắt đầu muốn mang đến niềm hạnh phúc cho cô bé kia trong ngày sinh nhật bằng cả sự chân thành của mình.
Chuông điện thoại Liên Thành vang lên khi Hiểu Vân đang định thổi nến. Tiểu Quỳ thì đứng ngay bên cạnh cậu, cô thấy được thời điểm cậu nhìn vào màn hình điện thoại, hàng mày cậu giãn ra đong đầy nét vui sướng. Cậu cầm điện thoại đi ra khỏi đình bát giác, Đông Tiểu Quỳ cũng quên luôn cả bọn trẻ đang mong mỏi dõi mắt đợi cô hát bài chúc mừng sinh nhật cho Hiểu Vân.
Cuối cùng, Chu Á Luân đành phải gánh vác nhiệm vụ này, còn bọn trẻ vui vẻ hát đệm, anh vừa hát vừa nhìn theo ánh mắt Đông Tiểu Quỳ. Ánh mắt cô vẫn nhìn đau đáu vào hình bóng đứng ở cửa đình, nghe điện thoại xong cậu không hề quay vào mà đi thẳng đến đường đỗ xe. Ban đầu cậu còn bước đi bình tĩnh, dần dần bước chân trở nên thoăn thoắt, đến cuối là chạy như bay. Bài hát chúc mừng sinh nhật kết thúc, bóng dáng của Vưu Liên Thành cũng khuất dạng, còn Đông Tiểu Quỳ thì vẫn giữ tư thế ngóng đợi kia, thậm chí ánh mắt cũng không hề dời đi. Dưới ngọn đèn sáng rỡ soi tỏa, không biết vẻ mặt cô lúc này là vui hay buồn.
Ban đầu, Đông Tiểu Quỳ trong ấn tượng của Chu Á Luân là một người ngay thẳng, tất cả vui buồn đều hiện hết lên mặt. Nhưng dần dần anh cảm thấy có lẽ Đông Tiểu Quỳ không hề giống vẻ bề ngoài của mình, và ngay lúc này đây, anh lại thấy Đông Tiểu Quỳ không hề đơn giản chút nào, cô gái trông ngây thơ rạng rỡ mười tám tuổi này chẳng những không khóc lóc, không náo loạn sau khi Vưu Liên Thành tỏ rõ lập trường mà còn ra vẻ vô tâm vô tư ở bên cạnh cậu nữa. Điều này thật khiến anh mở rộng tầm mắt.
Nhân viên đài truyền hình dẫn bọn nhỏ đến vườn hoa quay phim, trong đình chỉ còn lại hai người. Chu Á Luân vừa thong thả uống nước chanh vừa thờ ơ nói với Đông Tiểu Quỳ: “Tiểu Quỳ, cô nghĩ vị trí của mình đang ở đâu, ý tôi nói là trong lòng Liên Thành ấy.”
Đông Tiểu Quỳ hờ hững liếc sang Chu Á Luân: “Anh thấy lạ vì sao tôi vẫn còn ở bên cạnh anh ấy phải không? Cũng thấy lạ vì sao tôi lại bình tĩnh như vậy chứ gì?”
Cô đi từng bước đến trước mặt Chu Á Luân, dằn mạnh ly nước chanh lên bàn, nước văng tung tóe: “Không, không đâu Chu Á Luân. Anh sai rồi, trong lòng tôi không bình tĩnh chút nào cả. Nhưng thật xuất sắc nếu một người có phẫn nộ đến thế nào đi nữa, chỉ cần có nghị lực, người ta vẫn có thể giấu những điều ấy ở trong lòng, và tôi chính là người như vậy. Thật xin lỗi vì đã không để anh nhìn thấy một cô gái hóa điên đòi sống đòi chết vì bạn trai mình thay lòng đổi dạ rồi.”
Tay Đông Tiểu Quỳ rất đẹp, thon thả nuột nà, song khi cô ta chỉ ngón tay vào ngực Chu Á Luân, anh chỉ cảm thấy sởn cả gai ốc.
“Chu Á Luân. Đừng nghĩ phụ nữ quá đơn giản, như vậy người thua thiệt sẽ là anh thôi. Mới vừa rồi anh hỏi tôi rằng địa vị của tôi ở đâu ư, giờ tôi trả lời cho anh biết, hiện tại thân phận của tôi là bạn của Liên Thành, biết điều ở bên cạnh anh ấy, không gây ra bất cứ phiền phức gì cho anh ấy, không để cho anh ấy chịu bất cứ gánh nặng nào, thỉnh thoảng sẽ lắng nghe anh ấy than thở vài chuyện phiền muộn.
Chu Á Luân, khi một người đàn ông đã thay lòng đổi dạ, nếu tôi chỉ biết quở trách, chửi rủa, trả thù, oán hận thì sẽ chỉ đẩy nhanh tốc độ anh ấy thay lòng mà thôi. Ngược lại, nếu tôi tha thứ cho anh ấy, cho dù tôi không lấy lại được trái tim của anh ấy nhưng cũng sẽ giành được sự tin tưởng và cảm tình từ phía anh ấy. Sau này, tôi sẽ nắm lấy từng cơ hội dù là nhỏ nhặt nhất, và chỉ cần đánh một cú duy nhất đã trúng đích, đây mới là nghệ thuật yêu của một phụ nữ thông minh đấy.”
Đông Tiểu Quỳ ngẩng mặt lên: “Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là tôi phải rất yêu, rất yêu người đàn ông này, yêu đến mức có thể chịu đựng bất cứ uất ức nào, thậm chí bao gồm cả việc anh ấy phản bội.”
Trong lúc nói những lời này, Đông Tiểu Quỳ ngẩng cao mặt, Chu Á Luân thấy được dòng lệ ngân ngấn trong ánh mắt cô, tâm tình anh trở nên phức tạp. Tuy anh không đồng ý với cách nói của Đông Tiểu Quỳ, nhưng vẫn cảm thấy thương hại cho cô: “Đông Tiểu Quỳ, cô có nghĩ đến, giữa Liên Thành và cô không hề tồn tại tình yêu không. Dù cô tin chắc cô yêu cậu ta, nhưng chỉ là tình yêu đơn phương thôi.”
“Có lẽ vậy, nhưng mà...” Đông Tiểu Quỳ nhìn xoáy vào Chu Á Luân, “Nhưng mà, tôi có thể chắc chắn Liên Thành thích tôi, mà chỉ cần thích là được, vì tình cảm này nên tôi sẽ vẫn chọn ở bên cạnh anh ấy. Hiện giờ tôi còn rất trẻ, tuổi trẻ cho tôi đủ tư cách để chờ đợi anh ấy hồi tâm chuyển ý.”
Chu Á Luân cau mày, không biết Đông Tiểu Quỳ đâu ra sự tự tin này: “Đông Tiểu Quỳ, dòng đời luôn thay đổi, cuối cùng nó sẽ ra sao chúng ta đều không thể dự liệu được, làm vậy có phải mù quáng hay không?”
Nhưng Đông Tiểu Quỳ chỉ nói với giọng chắc nịch: “Người cuối cùng ở lại bên cạnh anh ấy là ai? Chúng ta hãy chống mắt lên mà xem đi!”
***
Vào lúc tám giờ rưỡi, Mộ Mai gặp Vưu Liên Thành ở trước cửa nhà mình, cơn mưa đã tạnh mấy giờ trước bắt đầu kéo đến, hạt mưa không dày mà chỉ lất phất như có như không. Cậu đứng bên cột đèn, bóng dáng cao ráo bị ánh đèn đường tờ mờ bao phủ, tóc mái ươn ướt dán trước trán. Mộ Mai chợt hoảng hốt dừng bước. Khung cảnh này rất quen, hình như cô đã từng thấy được ở đâu đó trong mơ rồi vậy.
Cậu bước ra khỏi vầng sáng nhàn nhạt kia đến nắm tay cô.
Xe băng quang cầu tháp London, thuyền bè chạy bên dưới, trên thuyền còn có khách du lịch. Ánh đèn trong cơn mưa bụi soi xuống thành phố London như một bức tranh màu nước mờ nhạt, vô cùng nên thơ. Mộ Mai tựa vào cửa kính xe, tay vừa đặt lên đầu gối đã bị cậu nắm lấy, càng giãy ra thì càng bị cậu nắm chặt hơn. Cô đành mặc kệ cậu, cứ thế mải mê ngắm cảnh London về đêm bên ngoài, không buồn rút tay ra nữa.
Vưu Liên Thành đưa Mộ Mai đến câu lạc bộ Kim Tự Tháp, nơi này vẫn xa hoa như lần trước, có điều bên trong không có một bóng người. Mộ Mai nhìn vào góc phòng, bàn bài Black Jack được đặt ở đấy, mặt bàn trải nhung đỏ, cẩn khung màu vàng kim.
Đứng trước bàn bài, những âm thanh khả ố, những tiếng cười khinh khi như xuyên qua thời không vang vọng bên tai Mộ Mai.
Sao tên ngốc này lại đưa cô đến đây!
Chiếc đồng hồ to đùng trên tường kim đang chỉa hướng mười giờ, Mộ Mai chỉ vào đồng hồ: “Vưu Liên Thành, trước mười giờ rưỡi, nếu anh có thể khiến tôi cam tâm tình nguyện ở lại đây, như vậy chúng ta sẽ có cơ hội tiếp tục với nhau.”
Câu lạc bộ Kim Tự Tháp cách âm rất tốt, một khi đóng cửa nơi này sẽ trở nên im ắng như vùng hoang vu, trong không gian trống trải chỉ còn tiếng kim đồng hồ tích tắc và tiếng hít thở của họ. Hô hấp của cậu khá nặng, còn hơi thở của cô thì nhè nhẹ.
Mộ Mai nghe thấy cậu yếu ớt thở dài, sau đó ôm lấy cô từ sau lưng: “Nhưng mà làm sao đây Mộ Mai? Trước giờ em là người luôn dỗ dành anh, đối với em, anh thật sự không nghĩ ra cách nào để dỗ em, dỗ em chịu tiếp tục ở bên anh cả. Nói yêu em sao? Anh nhớ buổi tối mấy ngày trước anh đã nói với em những lời ấy bên cửa sổ nhà em rồi mà. Anh đưa em đến đây để nhận lỗi với em, không ngờ anh lại khốn kiếp dám để em chịu đựng sự nhục nhã như thế trước mặt đông người. Mộ Mai, hình như anh vẫn còn nợ em một lời xin lỗi từ tận đáy lòng.”
Liên Thành buông tay ra, đi đến trước mặt Mộ Mai, khom người cúi xuống thật sâu. Khi cậu nâng người dậy liền nắm lấy tay cô, sau đó đặt lên môi mình khẽ hôn: “Mộ Mai, anh xin em tha thứ cho anh, xin em tha thứ cho anh trước đây luôn tự cho là đúng, tha thứ cho anh trước đây luôn ích kỷ kiêu ngạo.”
Mộ Mai rút tay ra, quay người lại đưa lưng về phía cậu, ngón tay đặt lên bàn bài Black Jack. Đêm hôm đó Chu Á Luân đã nhét một viên thuốc vào tay cô, nếu không có viên thuốc kia của anh ta, cô không thể nào trốn khỏi Daniel được. Đêm đó cô chạy chân trần trên phố London như một mụ điên, gã đàn ông đã say lướt khướt đi ra khỏi quán bar đuổi phía sau cô mải miết. Sau cùng cô phải cho tài xế taxi chiếc đồng hồ đeo tay của mình để nhờ anh ta đưa mình về nhà. Đó là một cơn ác mộng đen tối nhất trong đời cô.
Cậu lại ôm cô lần nữa: “Mộ Mai, em bủn xỉn quá, sao chỉ cho anh có nửa giờ. Trong nửa giờ muốn chứng mình được tấm lòng của một người là rất khó, anh phải chứng minh thế nào đây. Mộ Mai, xin hãy ở bên anh, chỉ cần em chịu ở lại thì từ từ em sẽ biết, em sẽ hiểu được lòng anh. Vì vậy Mộ Mai, xin hãy cho anh thêm thời gian, xin hãy cho anh thời gian để chứng minh Vưu Liên Thành không phải là một thằng ngốc nữa, hắn đã hiểu, đã hiểu mình cần điều gì, hắn cũng đã hiểu yêu là gì rồi.”
Mộ Mai vẫn nhìn chằm chằm vào kim đồng hồ chầm chậm di chuyển, Liên Thành cũng nhìn vào chiếc đồng hồ ấy, thời gian đã trôi qua một nửa rồi.
“Thật ra Mộ Mai, thời gian nửa giờ cũng không ngắn, thật ra trong nửa giờ anh cũng có thể chứng minh được. Nếu trong nửa giờ này có bất cứ nguy hiểm nào xảy ra với em, anh chắc chắn sẽ chắn trước người em, bảo vệ cho em.”
Mũi cậu cọ vào tóc cô, hành động dịu dàng, giọng nói êm ái.
“Không phải, Mộ Mai, không phải chỉ mỗi nửa giờ thôi đâu, anh sẽ bảo vệ em cả đời còn lại. Mộ Mai, ở lại bên anh đi được không? Hãy tin anh, anh sẽ vượt qua thử thách của em bằng tất cả cố gắng của mình, sau đó đạt được số điểm hợp lệ. Mộ Mai, chúng ta còn rất nhiều, rất nhiều thời gian, như vậy được không em?”
Mộ Mai nhìn đồng hồ, hiện tại còn tám phút nữa là hết nửa giờ, cô vẫn im thít. Trước kia cô đã nói nhất định sẽ cho Vưu Liên Thành nếm mùi đau khổ, cô nhất định phải biến tám phút này thành những phút giày vò tra tấn, làm cho người đã gây ra đau khổ cho cô trước kia phải bồn chồn bất an.
“Được không Mộ Mai?” Giọng Vưu Liên Thành run run, chỉ còn tám phút thôi, nhưng cô vẫn không hề mảy may gì với cậu.
Spoil chương 65:
“Liên Thành, anh là tên xấu xa, ích kỷ, tàn nhẫn, anh dùng bí mật kia vây hãm em mà không hề nghĩ đến em có muốn biết bí mật đó hay không, cũng không nghĩ đến em có bằng lòng đón nhận bí mật như vậy hay không.” Anh đừng nói ra thì tốt biết mấy, bởi vì không lâu đâu, anh nhất định sẽ hối hận vì khoảnh khắc này. Đến lúc đó anh chắc chắn hối hận đến mức không thể rút gân lột da em cho xem. Khi ấy anh sẽ không đoán được, thật ra bất kể anh nói gì, trong giây cuối cùng em vẫn sẽ lựa chọn ở lại bên anh, bởi vì kế hoạch đã lên sẵn hết cả rồi.