Tiếng ngã xuống nặng nề khiến Mộ Mai sửng sốt, cô không ngờ sức mình có thể đẩy một người cao hơn mét tám rơi khỏi cửa sổ được. May mà cửa sổ phòng cô chỉ cách mặt đất ba mét, bên dưới là bãi cỏ, ngã xuống cũng không nghiêm trọng lắm.
“Liên Thành...” Mộ Mai ló người ra khỏi cửa sổ, nhỏ giọng gọi.
Gọi liền mấy tiếng không nghe thấy cậu trả lời, chỉ thấy bóng người co cuộn trên bãi cỏ trong ánh sáng mờ tối, Mộ Mai khẩn trương trèo qua cửa sổ sang cây sồi rồi tụt xuống mặt đất.
“Liên Thành... Anh sao vậy, có bị thương ở đâu không?... Liên Thành...” Mộ Mai căng thẳng ngồi xổm xuống, dè dặt kiểm tra người cậu.
Nhưng khi tay cô vừa mới chạm vào cậu thì thân thể đã bị áp vào thân cây sồi. Còn chưa kịp phản ứng đã bị nụ hôn mãnh liệt của cậu che kín môi, đồng thời tay cậu cũng luồn vào áo ngủ của cô, chạm vào nơi tròn trịa êm ái, lưu luyến không dời.
Mộ Mai bị Liên Thành ghì chặt vào thân cây không thể cử động, theo hơi thở dồn dập, môi cậu từ từ xuống cổ, xuống xương quai xanh của cô. Bàn tay cậu càng không an phận rê xuống bụng cô. Lúc tay cậu còn muốn dời xuống nữa, rốt cuộc Mộ Mai đã vùng thoát được giữ lại tay Liên Thành.
“Anh xin em tha thứ là vì chuyện này sao?” Cô ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đêm qua khe hở của tán lá.
Môi cậu chậm rãi rời khỏi xương quai xanh của cô, tay cũng rút ra, thân thể không còn đè ép người cô nữa.
“Dĩ nhiên không phải rồi!” Cậu quay người tựa lưng vào cây sồi, ngồi trên bãi cỏ bên cạnh cô, thở hổn hển, “Mộ Mai, không phải, không phải như vậy.”
Mộ Mai sửa sang lại áo ngủ, không nói câu nào. Sự im lặng của cô khiến Vưu Liên Thành hoảng hốt.
“Mộ Mai, hãy tin anh.” Cậu nắm lấy vai cô, quay cô lại đối mặt với mình, “Vừa rồi anh chỉ không kìm lòng được thôi. Thật đấy, nếu đối mặt với người con gái mình yêu mà không nghĩ đến chuyện kia mới là lạ ấy. Có điều, nếu em không thích thì anh sẽ không làm như vậy.”
Mộ Mai kề đến gần Vưu Liên Thành hơn một chút, qua ánh đèn loáng thoáng hắt xuống từ phòng cô, có thể thấy được vẻ căng thẳng trên từng đường nét khuôn mặt của cậu.
“Cũng không phải là không thích, chỉ là em...” Mộ Mai chỉnh lại cổ áo cho cậu, nhỏ giọng nói, “... Em chỉ sợ anh không phân rõ ham muốn và tình yêu thôi. Em chỉ sợ ngay cả bản thân anh cũng không biết rõ anh thích em hay là thích thân thể em nữa.”
“Đồ ngốc, em vẫn không rõ sao, anh thích em trước rồi mới thích thân thể em. Em ở bên cạnh anh lâu như vậy có từng thấy anh lên giường với cô gái nào không? Em có thấy mắt anh thèm nhìn vào cô nào gợi cảm hay không? Em cũng biết xưa nay anh không thích mấy cô gái tự động cởi hết quần áo trước mặt mình mà. Anh nói rồi, anh bằng lòng chờ em. Mộ Mai, anh có thể chờ đến lúc trái tim em thật sự tha thứ cho anh, chấp nhận anh. Mộ Mai, chúng ta sẽ giống như bất cứ đôi tình nhân đang hẹn hò nào khác. Trước đây cách chúng ta ở bên nhau không đúng, bây giờ chúng ta làm lại từ đầu được không?”
Trong ánh sáng nhàn nhạt, Vưu Liên Thành thấy cô gật đầu.
Thế là họ bắt đầu qua lại giống như đôi tình nhân bình thường, ban ngày Mộ Mai sẽ ở bên cạnh mẹ Xuân, cùng bà đi tản bộ, đến rạp hát, ngồi quán cà phê, đưa bà đi bệnh viện. Cô không nói về tình hình của mình và Vưu Liên Thành, mà bà cũng không hỏi.
Đến tối Vưu Liên Thành sẽ tranh thủ thời gian chạy đến gặp Mộ Mai. Bởi vì ban ngày phải đi học, cộng thêm phải đại diện cho Vưu gia tham dự vài cuộc xã giao nên cậu không có nhiều thời gian rảnh, buổi tối họ chỉ có vài tiếng ở bên nhau, mà trong đó còn phải tốn thêm thời gian cậu lái xe từ nhà mình đến nhà cô nữa. Thế nên việc cậu có thể làm duy nhất chính là tranh thủ lúc lái xe đưa cô đi dạo nói vài lời tâm tình âu yếm thôi. Thế nhưng Mộ Mai lại thích đi tản bộ hơn, thỉnh thoảng có nhiều thời gian hơn cậu sẽ đưa cô đến quán cà phê lộ thiên ở quảng trường, vừa ngắm người qua kẻ lại vừa kể nhau nghe chuyện hôm nay mình làm. Song khi đưa cô về nhà, Vưu Liên Thành không dám nhắc lại ý muốn được vào nhà cô uống nước nữa. Tuy nhiên rất nhiều lần cậu lái xe đi được nửa đường rồi thì bất chợt quay lại, leo lên cây gõ cửa sổ phòng cô. Cô cũng không hề giận cậu, thậm chí có khi còn tỏ vẻ quyến luyến.
Theo số lần trèo cửa sổ càng lúc càng nhiều, Vưu Liên Thành phát hiện bản thân rất có thiên phú trong chuyện này. Cậu kể cho cô nghe lần đầu tiên cậu leo lên cây sồi trước cửa sổ phòng cô những ba lần mới thành công, tới bây giờ thì chỉ cần một lần đã xong xuôi trót lọt, không những thế thời gian còn càng lúc càng rút ngắn đến độ có thể lập kỷ lục nữa, nghe đến đây cô cười ngất trong lòng cậu. Bấy giờ họ đang ngồi trong công viên gần sân vận động Highbury chủ yếu dành cho những người mê bóng đá dã ngoại tụ họp.
Hôm nay là chiều Chủ nhật, người Anh rất thích đến công viên, thích bãi cỏ xanh biếc, mỗi cuối tuần họ đều mang theo thức ăn đưa cả nhà đến công viên dã ngoại. Lúc Mộ Mai đề nghị họ cùng đi dã ngoại như người khác, Vưu Liên Thành còn cảm thấy ăn trên thảm cỏ chẳng vệ sinh chút nào. Thế nhưng thời khắc này nhìn cô cười ngất ngưởng trong lòng mình, trời xanh cỏ biếc đều in nơi đáy mắt, môi cô đỏ thắm tươi tắn, bên khóe môi còn vương sốt cà chua, cậu lại cảm thấy trên đời này không gì đẹp hơn thế.
Cậu giả bộ tức giận, đặt lưng cô xuống bãi cỏ, thân thể bao trùm phía trên, tiếng cười của cô bắt đầu nhỏ lại, mở to mắt nhìn cậu trông rất ngây thơ. Liên Thành cúi đầu vươn lưỡi ra liếm đi sốt cà chua dính trên khóe môi cô, lại rê lưỡi theo đường viền môi cô, rồi từng chút lẻn vào công phá bên trong, quấn lấy lưỡi cô mút mát. Đang lúc đê mê thì bỗng một quả bóng bay đến, cậu bé tóc vàng mặc áo đội Arsenal chạy theo cúi người định nhặt lại quả bóng. Nhưng cậu nhóc còn chưa kịp đụng tay vào quả bóng thì vệ sĩ của Vưu Liên Thành thình lình xuất hiện ngăn cản cậu nhóc lại, lập tức tiếng trẻ con khóc ré vang lên. Khoảnh khắc lãng mạn cứ thế bị một quả bóng da phá hỏng.
Mười mấy phút sau, công viên yên tĩnh trở lại, Mộ Mai nằm trên thảm cỏ, đầu gối lên bụng cậu, giận dỗi cậu vì gã vệ sĩ đột ngột xuất hiện kia. Cô thấy rất xấu hổ.
“Cô ngốc của anh ơi, em cũng biết mấy vệ sĩ này đều được huấn luyện chuyên nghiệp mà. Cái gì có thể xem, không thể xem họ đều tự loại bỏ trong đầu mình, dẫn họ theo là vì đề phòng bị người ta chụp ảnh thôi. Anh không muốn mấy chuyện xảy ra với bạn anh lại xảy ra ở anh đâu, càng không muốn chuyện của hai đứa mình trở thành tin giải trí cho đám người mang ra tám nhảm.”
Thế là vì sợ cô phản cảm việc mình không thương lượng trước với cô đã dám đưa vệ sĩ theo, Vưu Liên Thành bắt đầu kể lể dong dài việc bạn mình xui xẻo hẹn hò với bạn gái bị đám săn tin chụp ảnh. Chờ đến khi cậu nói đến miệng mồm khô khốc mới phát hiện ra cô đã ngủ mất rồi.
Bầu trời vẫn xanh trong vời vợi, mặt trời vẫn chói chang trên cao, Vưu Liên Thành giơ tay che nắng cho Mộ Mai, không để ánh nắng làm cháy đen mặt cô, cường độ ánh sáng quá lớn sẽ làm giấc ngủ cô không thoải mái.
Sau khi họ ngồi du thuyền đi một vòng sông Thames trở về nhà đã hơn mười một giờ đêm. Tắm xong, Mộ Mai vẫn đờ đẫn nhìn đăm đăm vào tán cây sồi trước cửa sổ. Bởi vì buổi chiều đã ngủ hai giờ ở công viên nên hiện tại cô không hề buồn ngủ chút nào. Mộ Mai cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay mình rồi chậm chạp đưa lên khoảng không, sau đó không hề cử động gì nữa. Mười mấy phút sau, Mộ Mai đã thấy tay cứng đờ mỏi nhừ, thế mà hôm nay ở trong công viên Vưu Liên Thành lại giơ tay che nắng cho cô suốt những hai giờ đồng hồ. Mộ Mai nhớ, mình vừa mở mắt ra sau khi ngủ dậy đã nhìn thấy ngay bàn tay của Vưu Liên Thành. Khi ấy cô đã hỏi cậu làm gì thế.
“Che nắng cho em.” Cậu nói như lẽ đương nhiên.
Trong hai giờ cô ngủ, cậu cứ ngốc nghếch đưa tay nghiêng theo bóng nắng che cho cô như thế. Cậu nói rất đúng, chỉ số thông minh và hành động của một người thật sự là hai việc khác nhau. Vưu Liên Thành là tên đại ngốc đây mà.
Trong lúc thất thần, cửa sổ lại vang lên từng tiếng gõ nhịp nhàng, bóng cây bên cửa sổ lay động, Mộ Mai chần chờ vài phút mới mở cửa ra. Cơn gió xuân trong lành lập tức tràn vào phòng, bên bệ cửa là đóa hoa hồng còn đẫm hơi sương.
“Em yêu, thích không?” Có giọng nói vang lên phía sau bó hoa.
Mộ Mai ngạc nhiên đưa tay lên che miệng mình. Khuôn mặt Vưu Liên Thành dần dần ló ra. Khoảnh khắc này thời gian như ngừng trôi, vào lúc nửa đêm như thế khuôn mặt điển trai của cậu còn hấp dẫn hơn cả những đóa hoa hồng kia.
Bó hoa hồng được đặt vào ngực cô, còn Vưu Liên Thành ngồi bên bệ cửa.
“Mộ Mai, thích không?” Nụ cười cậu đơn thuần hệt như thiên sứ.
“Thích!” Mộ Mai gật đầu, bất giác cô cúi mặt chạm vào những cánh hoa mềm mại kia.
“Rất nhiều người nói, những cô gái lúc còn trẻ luôn nhớ đến người bạn trai tặng mình những món quà quý giá, khi nhận được món quà có giá trị càng cao thì sẽ cho rằng địa vị của mình trong lòng đối phương càng quan trọng. Nhưng về sau, khi trở thành phụ nữ, dần dần trong năm dài tháng rộng, họ sẽ quên đi những châu báu đắt tiền, nhưng lại càng lúc càng nhớ đến bó hoa hồng được đặt bên bệ cửa sổ lúc nửa đêm.
Mộ Mai, anh nghĩ qua nhiều năm sau nếu như em nhớ lại, chắc chắn trong đầu em sẽ luôn hiện lên hình bóng chàng trai Vưu Liên Thành đã treo lên cửa sổ, tặng hoa cho em lúc nửa đêm đấy. Trước kia, anh rất khinh thường mấy chuyện thế này, thấy chúng quá buồn cười. Nhưng mà Mộ Mai, đến khi làm những việc này cho em, anh lại không thấy buồn cười gì cả, chẳng những thế anh còn thấy rất vui.”
Nước mắt nóng hổi cứ thế trượt ra khỏi khóe mắt cô, rơi xuống cánh hoa hồng. Vào đêm hôm khuya khoắt, giọng nói Vưu Liên Thành tựa như một tấm lưới sắt vô biên vô tận bao chặt lấy cô. Rốt cuộc chàng trai nửa đêm trèo lên bệ cửa sổ nhà cô cùng với bó hoa hồng đã kéo Lâm Mộ Mai vào phế tích hoang tàn mà mẹ Xuân đã cảnh báo kia rồi.