Vưu Liên Thành điềm nhiên bỏ hộp bao cao su màu sắc rực rỡ vào túi áo mình như cất hộp kẹo.
Điên rồi, điên rồi, Vưu Liên Thành thật sự điên rồi. Đây là siêu thị cao cấp, nói không chừng tất cả những việc làm của Vưu Liên Thành đã bị camera kỹ thuật số quay lại hết, và hình ảnh này sẽ được nhanh chóng chuyển đến phòng bảo vệ, bọn họ chưa kịp đến quầy thu ngân thì bảo vệ siêu thị đã xuất hiện bắt họ rồi cho xem. Sau đó, sáng mai đám báo chí sẽ vui như trẩy hội thi nhau đưa tin lên trang nhất, bởi dù sao trộm bao cao su cũng giật gân hơn là trộm rượu mà.
Mộ Mai thò tay vào túi Vưu Liên Thành, cậu lập tức ngăn tay cô lại qua lớp áo, không cho cô lấy hộp ấy ra. Hai người trừng mắt nhìn nhau giây lát, cuối cùng Mộ Mai đành rủ mắt, ngượng ngùng nói: “Liên Thành, thứ này có đáng mấy đồng đâu.”
Vưu Liên Thành vẫn không thả tay ra, chỉ xụ mặt nhìn cô.
“Liên Thành anh muốn lấy nó cũng được, nhưng chúng ta phải đến quầy tính tiền, rồi...” Mộ Mai nhỏ giọng xuống, đỏ mặt, lí nha lí nhí, “... Rồi tìm một khách sạn... vậy... vậy... cái này sẽ phát huy được công dụng...”
Cô lắp ba lắp bắp, còn chưa kịp nói hết đã bị Vưu Liên Thành cắp người đến quần thu ngân như chim ưng bắt gà con.
Trong ánh mắt mờ ám của mọi người, Mộ Mai cúi gằm đầu theo Vưu Liên Thành ra khỏi siêu thị. Vừa đến cửa, cộ liền trố mắt nhìn xe cẩu đang kéo chiếc Ferrari của cậu đi, cảnh sát còn ghi giấy phạt cậu đã đỗ xe không đúng nơi quy định nữa.
“Liên Thành... xe...” Mộ Mai chỉ vào xe cẩu.
“Kệ nó!” Vưu Liên Thành không buồn nhìn đến chiếc xe của mình mau chóng kéo Mộ Mai đến ven đường, nhét cô vào xe taxi rồi lạnh lùng nói với tài xế, “Đến khách sạn nào đó gần đây với tốc độ nhanh nhất cho tôi.”
Anh tài xế mặt mũi hiền lành quay đầu lại cười cười với Mộ Mai, còn cô thì xấu hổ quay mặt đi.
Trong suốt thời gian xe chạy, Mộ Mai đặt tay mình lên đầu gối, lén nhìn người ngồi bên cạnh qua khóe mắt. Liên Thành ngồi nghiêm chỉnh, tay cũng đặt lên đầu gối giống cô. Hai người đều im thin thít, nhưng gò má Mộ Mai lại ửng đỏ, e thẹn rủ mắt.
Song, khi mi mắt cô vừa cụp xuống thì một chiếc bóng đã ập đến, môi cô lập tức bị Liên Thành hôn lấy, đồng thời hai tay cũng luồn vào áo cô, lần đến nơi đầy đà kia.
Cái tên này, hình như cậu đã quên mất ở đây còn có một khán giả bất đắc dĩ nữa thì phải! Mộ Mai tức tốc giơ tay kéo tay cậu ra, nhưng hai tay cô đã bị một tay cậu tóm gọn. Môi cậu ngậm lấy khăn quàng cổ của cô kéo lỏng nó ra, cả thân thể bao trùm lên người cô.
“Liên Thành... Liên Thành... chút nữa tới khách sạn... hẵng...” Thừa dịp môi cậu đặt lên xương quai xanh của cô, Mộ Mai thở gấp. Như đứa trẻ đang giở trò tai quái, ngoại trừ cảm giác khẩn trương, cậu còn mang đến cho cô chút hưng phấn nữa.
Còn chưa đợi Mộ Mai nói xong, môi cô lại bị cậu ngậm lấy, mút thỏa thích. Bàn tay cậu cũng bắt đầu lần xuống từ ngực đến eo cô, rồi vòng ra sau lưng kéo bụng cô áp vào bụng mình. Hành động đột ngột này khiến Mộ Mai bật thốt tiếng kêu nho nhỏ.
Xe bỗng ngừng lại, anh tài xế quay đầu, Mộ Mai vội vàng giấu mặt mình trong ngực Vưu Liên Thành, chỉnh lại quần áo bị cậu làm nhăn nhúm, quấn lại khăn quàng cổ.
“Còn khoảng mười mấy phút nữa mới đến khách sạn cơ, tôi sợ cô cậu không đợi nổi rồi.” Anh ta cười hềnh hệch chỉ vào khách sạn tiện lợi mở hai mươi bốn giờ ven đường, “Tôi khuyến khích cô cậu chọn nơi này đi, nửa tháng trước tôi và vợ tôi từng ở đây, phục vụ rất tốt, hơn nữa...” Nói đến đây, anh tài xế nháy mắt, “... hơn nữa còn không bị quay phim chụp ảnh gì cả. Đám săn tin kia suốt ngày cắm cọc ở mấy khách sạn lớn, loại khách sạn nhỏ như vậy sẽ làm hai người tận hứng hơn.”
Vưu Liên Thành trừng mắt nhìn anh tài xế, nhưng trái lại một loạt hành động trả tiền, xuống xe, đóng cửa lại của cậu rất lưu loát.
“Vưu thiếu gia, tôi tuyệt đối sẽ không nói chuyện này với ai đâu... bởi vì tôi cũng là người hâm mộ Arsenal đấy.” Anh tài xế chỉ vào chiếc áo bóng đá mình đang mặc, cười đắc ý.
Khách sạn tiện lợi tên như ý nghĩa, chỉ cần trả tiền và lấy thẻ phòng. Mấy phút sau, Vưu Liên Thành đã kéo tay Mộ Mai đi trong hành lang chật hẹp không một bóng người. Hai người quấn quýt lấy nhau qua từng cánh cửa phòng, thời điểm tìm được phòng mình, dây nịt của Liên Thành đã được cởi ra, còn bàn tay Mộ Mai đang đặt lên vai cậu thì cầm lấy áo lót và khăn quàng cổ của mình. Lưng cô áp chặt vào cánh cửa, môi cậu không rời cổ cô, một tay vẫn châm lửa trên thân thể cô, tay kia thì cầm lấy thẻ phòng... nhưng vẫn chậm chạp không mở cửa. Thậm chí cậu còn dụ dỗ bên tai bảo cô nhấc chân quàng vào hông cậu nữa cơ.
Mãi cho đến lúc có tiếng bước chân vang lên ở thang lầu xa xa, Vưu Liên Thành mới chịu giơ thẻ phòng ấn khóa cảm ứng, cánh cửa nhanh chóng mở ra rồi đóng lại tức thì. Thân thể Mộ Mai vẫn dán sát vào cánh cửa, chiếc áo len đã bị lôi tuột khỏi người.
Bấy giờ trời đã hoàng hôn, cánh cửa sổ duy nhất trong phòng nằm phía tây, ánh chiều tà vàng ươm soi qua rèm cửa, hắt vào căn phòng. Theo chiếc áo len kia rơi xuống, nửa người trên của cô đã trần trụi, trong tay vẫn còn nắm lấy áo lót và khăn quàng cổ. Tóc cô bị cậu vò rối, vài sợi tóc lòa xòa che đi ánh mắt khép hờ, đôi môi đỏ tươi hệt như sắc hoa hồng trên đỉnh núi tuyết của cô vậy. Vưu Liên Thành nhìn nó hau háu, trên đời này dù là bậc thầy mỹ thuật cũng không thể pha được màu sắc hút hồn đến thế.
Dưới ánh mắt sáng quắc của cậu, Mộ Mai giơ tay lên che ngực theo bản năng. Liên Thành bật cười khe khẽ, đưa tay rút áo lót và khăn quàng khỏi tay cô, chiếc áo lót thì rơi xuống đất, nhưng chiếc khăn lụa thì lại được phủ lên đầu cô. Qua lớp vải lụa màu xanh nhạt in hình hoa sen, Mộ Mai si mê nhìn Liên Thành chăm chăm không nỡ chớp mắt.
Giờ phút này cô chỉ muốn được nhìn cậu mãi thôi.
“Bây giờ trông em giống như cô dâu của anh vậy.”
Cậu bắt đầu hôn lên môi cô qua lớp khăn, rồi từ từ dời sang tai cô, nỉ non gọi bên tai cô từng chữ một: “Mộ Mai, bảo bối! Mộ Mai, bảo bối...”
Trong vô thức, tay Mộ Mai đan vào tóc cậu, cô rất muốn lên tiếng nói với cậu rằng: Liên Thành, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã gọi em như thế, bởi vì xưa nay chưa từng có ai gọi em như vậy. Lúc anh gọi em bằng những từ kia, Lâm Mộ Mai như đã biến thành bảo bối luôn được người ta yêu quý giữ gìn.
Thế nhưng Mộ Mai lại không dám nói ra. Lâm Mộ Mai là một tên lừa gạt, Lâm Mộ Mai đã quen nói dối trước mặt Vưu Liên Thành rồi, cô không biết phải thốt ra những lời từ trái tim bằng cách nào cả.
Môi cậu dần dần rê từ vành tai xuống dưới, răng cậu in dấu trên giải đất mềm mại nhất kia. Mộ Mai cắn môi, đầu ngón chân như truyền điện râm ran. Theo mỗi hành động của cậu, Mộ Mai đã không còn kiềm chế được nữa, hé mở đôi môi để tiếng rên rỉ nối đuôi ngân dài, giống như đóa hoa nở rộ trong sa mạc rốt cuộc đã gặp được lữ khách chứng kiến thời khắc nó xinh đẹp nhất trong đời.
Qua lớp khăn lụa, Mộ Mai cúi đầu ngắm nhìn cậu đang ngậm lấy nụ hồng mai, theo từng đường lưỡi cậu vờn quanh trên da thịt, cô bất chợt nở nụ cười.
Khác hẳn với Vưu thiếu gia trên taxi, bước vào phòng cậu như thể đã biến thành một người khác. Dù rằng trên người cả hai đã không còn mảnh vải che thân, nhưng Liên Thành vẫn từ tốn, dịu dàng hôn lên từng tấc cơ thể Mộ Mai. Thân thể họ quấn lấy nhau dưới tấm ra giường trắng tinh, thuận theo nụ hôn của cậu rê dần xuống dưới, tấm chăn cũng từ từ trượt xuống khỏi ngực cô. Lúc đôi môi lướt đến bụng, dường như cậu vẫn không có ý định đình chỉ, khi môi cậu vẫn lần tiếp xuống, Mộ Mai liền cuống quýt kéo cậu lại.
Cậu ngẩng đầu lên, trán đã đẫm mồ hôi.
“Đừng, đừng... Liên Thành...” Toàn thân cô như đã hóa thành vũng nước, ngay cả giọng nói cũng yếu ớt.
Cơ thể săn chắc, dẻo dai trẻ trung của Liên Thành lại phủ lên người cô, hai tay chống cao, mồ hôi từ trán rơi xuống gối, rơi lên cả mặt Mộ Mai.
“Bọn họ bảo dạo đầu đầy đủ thì phụ nữ mới không thấy đau, dạo đầu làm đủ mấy cô gái mới thấy thoải mái.” Cậu áp xuống người cô, cọ chóp mũi vào mũi cô, giọng khàn khàn, “Lần trước chắc em đau lắm, Mộ Mai, anh xin lỗi, lần đó anh không có kiến thức gì hết.”
Tim Mộ Mai cũng mềm nhũn như thân thể, cô vòng tay lên cổ cậu: “Anh yêu, anh đã dạo đầu đủ lắm rồi.”
Cô chủ động mở rộng người chào đón cậu. Giây phút Liên Thành tiến vào, Mộ Mai nhắm hai mắt lại, khi cậu đi đến nơi sâu nhất, Mộ Mai nhíu chặt mày, thân thể như căng đầy. Chàng trai kinh nghiệm non nớt khi nãy còn khoe tài giờ đây như đã đến ranh giới cực hạn, sau đợt tiến công đầu tiên, cậu đã không còn kiềm chế bản thân được nữa. Hai cơ thể không ngừng run run đan cài, truyền sang nhau từng cơn rung động. Chiếc nệm đàn hồi cao cấp bắt đầu phát lên từng tiếng vang ọt ẹt, rồi theo từng đợt thúc tiến mạnh mẽ, chiếc giường vẫn không chịu dừng lại tiếng kháng nghị của mình.
Trong căn phòng bé nhỏ này, họ như hai đứa trẻ chưa trải thế sự trốn trong vương quốc của mình, cùng đùa nghịch, tìm tòi lẫn nhau.
“Mộ Mai, em làm đi.” Giọng nói cậu trầm khàn đê mê.
Mộ Mai thoáng chốc đỏ gay mặt mày: “Liên... Liên Thành... Em... em không biết...”
“Không có gì đâu, Mộ Mai, đơn giản lắm...” Vưu Liên Thành nghiêng đầu, “Giống như xỏ tất ấy...”
Yết hầu Mộ Mai lên xuống, ngại ngùng lắc đầu, bây giờ cô đang ở dưới thân thể cậu, nằm ở thế yếu.
“Làm đi mà... Mộ Mai...” Cậu kéo tay cô chỉ dẫn.
Khi chạm tay phải nơi nóng rực kia, Liên Thành thốt ra tiếng rên rỉ khe khẽ, không biết tại sao âm thanh ấy lại khiến Mộ Mai vô cùng tự hào, hóa ra đàn ông cũng sẽ cất lên âm thanh như vậy, tiếng kêu ấy còn cám dỗ hơn cả cô nữa. Rốt cuộc nhờ âm thanh kia cổ vũ, Mộ Mai đã xỏ tất cho nó xong, còn Vưu thiếu gia thì đã tìm lại được quyền chủ động của mình.