Yêu - Loan

Chương 80: Chương 80




“Mộ Mai!” Giọng nói của Lâm Xuân êm ái và chứa chan tình cảm yêu thương như người mẹ từ ái nhất thế gian.

Mộ Mai ngẩng đầu nhìn ban công. Nếu Mộ Mai cao hơn một chút, hoặc đứng ở nơi cao hơn thì có lẽ đưa tay là chạm được bà, mẹ Xuân của cô! Giờ phút này bà cười rất vô tư, đôi môi chúm chím, mắt híp lại hệt như đứa trẻ trong sáng thuần khiết.

“Mộ Mai, mau lên đây. Liên Thành, con còn đứng ngây ra đó làm gì?” Một giọng nói khác vang lên, âm điệu rất dễ nghe, vẫn hệt như năm xưa bà đứng dưới dưới chiếc ô che nắng hỏi cô: Cô bé, cháu có thể nói tiếng Trung không?

Tống Thư Duyệt, cuối cùng bà cũng đã về, đến cuộc hẹn đã được sắp xếp kỹ càng cho bà như số mệnh.

Khuôn mặt Mộ Mai dần xám ngoét.

“Mộ Mai, đây là niềm vui bất ngờ anh dành cho em đấy!” Giọng Vưu Liên Thành vui vẻ đơn thuần.

Cô quay mặt đi, không muốn để cậu nhìn thấy biểu cảm giờ khắc này của cô. Tại sao Vưu Liên Thành lại càng lúc càng ngốc nghếch như vậy? Đây là cảm giác gần đây của cô về cậu. Bởi vì cậu càng lúc càng ngốc nên Mộ Mai không muốn lừa dối cậu nữa, bởi vì cậu càng lúc càng ngốc nên Mộ Mai không muốn rời khỏi cậu nữa. Sau đó, Lâm Mộ Mai siết chặt bàn tay, muốn đấm thật mạnh vào số mệnh, nhưng mà, cô vẫn thất bại.

Mộ Mai đờ đẫn để mặc Vưu Liên Thành nắm tay cô dẫn đi. Lúc bước lên bậc thang trơn trượt dẫn đến ban công, tên ngốc ấy còn dìu cô, tránh để cô bị ngã.

Mộ Mai giấu mặt phía sau Vưu Liên Thành, hiện tại cô cần thêm một chút thời gian để bản thân bình tĩnh lại.

“Mộ Mai xấu hổ rồi.” Giọng nói hiền hòa vang lên, “Đến đây, ngồi với dì này.”

Mộ Mai ló mặt ra, nhìn Tống Thư Duyệt mặc bộ vest nhạt màu mỉm cười với cô.

Phía trước là chiếc bàn tròn phủ khăn trắng, Mộ Mai ngồi xuống cạnh Tống Thư Duyệt, Vưu Liên Thành thì ngồi bên cạnh mẹ Xuân. Cô ngồi đối diện với mẹ nuôi của mình, bà đang híp mắt tận hưởng cảm giác vui sướng lúc này, trông bà có vẻ lười nhác nhưng nhìn kỹ sẽ thấy nỗi hưng phấn nơi đáy mắt.

Nhân viên phục vụ được đào tạo nghiêm chỉnh đang bố trí bữa ăn cho khách quý, động tác thành thạo không để những vật dụng tinh xảo ấy va chạm nhau vang lên tiếng động. Tất cả món đều được đặt đúng chỗ, cuối cùng người quản lý sành điệu khui nắp chai rượu ra, mùi Hennessy thơm ngát lan tỏa xung quanh.

Mộ Mai rủ mắt, mùi rượu này khiến cô muốn rơi lệ.

Quản lý và nhân viên phục vụ lui ra, đóng cửa phòng riêng lại cẩn thận.

Vưu Liên Thành đứng dậy, đặt một tay sau lưng, dùng lễ nghi chuẩn quý tộc được dạy dỗ từ bé rót rượu cho quý bà quý cô trên bàn. Rót xong cậu liền quay sang cười với người ngồi bên cạnh.

“Kính thưa các quý bà, trong cảnh xuân về hoa nở rộ, uống một chút rượu Hennessy chính là điều tuyệt vời nhất Thượng đế ban cho đấy ạ.”

Tống Thư Duyệt bất giác than thở con trai lớn không giữ được rồi, chỉ chăm chăm vận dụng hết kỹ xảo lấy lòng mẹ vợ thôi. Rồi bà nắm tay Lâm Mộ Mai đang ngồi cạnh, thấy tay cô lạnh ngắt mới chợt nhận ra từ lúc vào đây đến giờ vẻ mặt Mộ Mai luôn sượng cứng, vừa định hỏi cô không khỏe chỗ nào thì ly rượu trên bàn đã vang tiếng lanh canh.

Vở tuồng được mở màn, Lâm Xuân thừa nhận mình thật sự quá nóng vội, nhưng bà đã đợi thời khắc này lâu lắm rồi.

“Thưa bà tước sĩ (1), khi nãy bà bảo nhìn tôi khá quen mặt, không biết là đã gặp ở đâu rồi đúng không? Hiện giờ, tôi cũng xin thưa với bà, thật ra, chúng ta đã từng gặp nhau từ rất lâu rồi đấy.”

(1) Tước sĩ hay còn gọi là hiệp sĩ, một từ dùng để chỉ một địa vị của xã hội châu Âu. Hiệp sĩ đứng hàng thấp nhất trong giới quý tộc và vì thế không mang tính chất thừa kế. Và vào thời hiện đại, hiệp sĩ được phong dựa vào cống hiến của họ cho xã hội.

Tống Thư Duyệt hơi giật mình, đưa tay ngăn con trai mình chen lời, lẳng lặng nhìn người trước mắt. Có lẽ vì Lâm Xuân quá gầy nên không nhìn ra tuổi thật, chắc hẳn bây giờ bà đã gần sáu mươi rồi.

Lần đầu tiên nhìn thấy mẹ nuôi của Lâm Mộ Mai, Tống Thư Duyệt đã cảm thấy quý bà này có một gương mặt khiến người ta khó quên ngay từ lần gặp đầu tiên và đôi mắt đen sâu hút như biển đêm. Bà nhớ mang máng hình như mình đã thấy đôi mắt này ở đâu rồi.

Lâm Xuân cười mỉm, khoái cảm trong lòng như sóng triều dâng cao.

“Đó là chuyện từ rất lâu rồi. Tôi nhớ rõ khi ấy tôi chỉ là một diễn viên múa mới ra nghề, đạo diễn từng khen tôi có một đôi mắt của thiên nga đen. Trong đêm giáng sinh tuyết rơi lả tả, lần đầu tiên tôi mặc chiếc váy ba-lê màu đen đứng trên sân khấu với tư cách múa chính. Một người bạn đã đến xem tôi biểu diễn, cô ấy còn dẫn theo một cô gái Trung Quốc có khí chất tựa như loài thiên nga trắng. Buổi biểu diễn rất thành công, khán giả vỗ tay nhiệt liệt, bạn tôi đã dẫn cô thiên nga trắng kia ra sau sân khấu chúc mừng tôi.”

“Ồ, tuyệt vời quá, chị biểu diễn xuất sắc thật đấy. Chị đã thể hiện được bi kịch của thiên nga đen khi rơi vào cảnh hắc hám bằng ngôn ngữ cơ thể mình rất nhuần nhuyễn.” Lâm Xuân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt càng lúc càng tái nhợt của Tống Thư Duyệt, “Khi đó, cô thiên nga trắng kia đã nói với thiên nga đen là tôi như vậy. Lời khen ngợi ấy luôn ghi dấu ấn sâu đậm trong lòng một nghệ sĩ múa mới vào nghề như tôi. Tôi vẫn nhớ như in đến tận bây giờ, không biết bà tước sĩ có nhớ không?”

Tay Tống Thư Duyệt run lẩy bẩy. Điều phải đến cuối cùng cũng đã đến, nhưng nếu dùng cách này...

Vưu Liên Thành cau mày, nỗi bất an đã bị cậu dẹp yên trong đáy lòng mấy ngày nay lại bắt đầu lan tràn, khiến tất cả mạch máu cậu dần lạnh toát. Cậu quay đầu, ấp úng hỏi: “Mộ Mai, mẹ Xuân đang nói gì vậy? Những lời này là sao?”

Giờ phút này, cậu thấy rõ vẻ mặt Mộ Mai vô cùng mờ mịt, không rõ vui hay buồn, như thể ánh mắt cô chỉ quan tâm đến áng mây cuối trời, như thể linh hồn cô đã rời khỏi thể xác. Cô gái cậu yêu gần trong gang tấc nhưng lại như xa cách tận chân trời, cậu nắm lấy tay Mộ Mai theo bản năng, phát hiện ra tay cô cũng lạnh lẽo giống tay mình.

Vưu Liên Thành thở phào nhẹ nhõm, cô đã ở trong tay cậu rồi.

“Có ý gì à Liên Thành? Mẹ Xuân thật vui khi con hỏi câu này đấy.” Lâm Xuân vẫn nhìn xoáy vào Tống Thư Duyệt, “Bởi vì vấn đề này rất quan trọng. Người phụ nữ thứ ba bắc cầu cho thiên nga trắng và thiên nga đen trong lễ giáng sinh đấy tên là Ngọc Tang, chữ Ngọc của bảo ngọc, Tang là cây dâu. Để chờ đợi được giờ khắc này, tôi và con gái nuôi tôi đã dày công chuẩn bị hai mươi bốn năm rồi đấy.”

Một vài hình ảnh cuồn cuộn kéo đến. Năm tám tuổi, cậu bé Ấn Độ có đôi mắt tinh khiết nắm tay cậu nói cho cậu biết, nó muốn dẫn cậu đi chiêm ngưỡng một thế giới khác. Năm mười hai tuổi, cô gái duyên dáng đeo đôi hoa tai hoa mai đong đưa đứng trước mặt cậu mỉm cười. Ở Argentina cô ấy đeo khăn quàng cổ màu đỏ, đã nũng nịu nói với cậu rằng “Liên Thành em yêu anh“. Hai người mải miết hôn nhau bên ban công đầy dây thường xuân xanh biếc. Rồi hình ảnh dưới tán cây chanh ở thị trấn hẻo lánh nước Ý, câu nói thì thầm “Liên Thành em muốn anh” trong siêu thị bé tẹo, vết đỏ sẫm như hoa mai trên tấm ra giường kẻ ca-rô Scotland, hai thân thể quấn quýt lấy nhau ở khách sạn “Tình yêu đích thực đưa tôi đến Sicilia“... Tất cả đều đang gào thét điên cuồng trong đầu cậu.

Vưu Liên Thành nhắm hai mắt lại, để mặc cho những cảnh tượng kia tàn phá thần kinh cậu như cơn gió lốc, cuối cùng tất cả sức lực đều hóa thành một giọng nói dịu dàng khe khẽ: Liên Thành, em nói cho anh một bí mật, lúc anh bốn tuổi em đã gặp anh rồi, có một người thường dẫn em đến đó xem anh lắm.

Trái tim cậu dường như đã quên đập, sau đó, giọng nói Lâm Xuân vang lên như sét đánh bên tai.

“Trên Vưu Lăng Vân là Tống Thư Duyệt, trên Tống Thư Duyệt là Vưu Liên Thành, trên Vưu Liên Thành là Lâm Mộ Mai, trên Lâm Mộ Mai là Lâm Xuân. Đúng là một chuỗi thức ăn vô cùng hoàn mỹ, mà thứ xâu chuỗi lại những cái tên này chỉ đơn giản là một chữ thôi, đó là YÊU. Cậu bé, chắc bây giờ cậu đã hiểu được chuỗi thức ăn này sẽ dẫn đến hiệu quả gì đúng không? YÊU, Love!”

Giọng nói kia như đang ca ngợi kiệt tác vĩ đại của mình.

Lúc này, dường như Mộ Mai mới phát hiện ra áng mây ấy không thể đưa cô đến được tận cùng thế giới, cô nhẹ nhàng rút tay khỏi tay cậu. Sau đó, cô thấy được giọt lệ trong suốt như thủy tinh, óng ánh không gì sánh được chảy ra từ khóe mắt cậu.

Tống Thư Duyệt rất đau lòng khi thấy con mình khóc. Liên Thành của bà vô cùng thuần khiết trong chuyện tình cảm. Bà siết tay lại, hiện giờ, bà phải bảo vệ con trai mình, bà không được phép yếu đuối.

Tống Thư Duyệt đè nén cảm giác choáng váng, bâng quơ đáp: “Đều là chuyện xưa rồi, nghe bà nói vậy trái lại tôi cũng có chút ấn tượng. Đành chịu thôi, năm tháng như sóng sau xô sóng trước, trong suy nghĩ của tôi, có thể quên lãng là hạnh phúc, mà người cố chấp thì cuộc sống sẽ mãi mãi bất hạnh.” Bà mỉm cười quay đầu sang con trai mình, “Liên Thành, con ra ngoài đi, mẹ không sao. Liên Thành, hãy tin mẹ.”

Ở bên cạnh Vưu Liên Thành là cô gái mặc chiếc váy xanh, vẻ mặt điềm đạm, đường nét thanh tú. Cô gái ấy tên Mộ Mai, Mộ Mai là một tình cảm e ấp. Cho dù xảy ra cơ sự như hôm nay, Tống Thư Duyệt vẫn thích cô gái này, bà cười dịu dàng với cô: “Mộ Mai, cháu cũng ra ngoài đi. Đi ra ngoài trò chuyện với Liên Thành, dì bảo đảm với cháu, mọi chuyện sẽ tốt thôi, thật đấy.”

Nụ cười của Tống Thư Duyệt như thôi miên Mộ Mai, xui khiến cô nắm tay Vưu Liên Thành đi ra khỏi ban công.

Khi bóng dáng hai đứa trẻ biến mất, Tống Thư Duyệt ấn vào nút màu xanh, cửa ban công tự động đóng lại, chia cách bốn người họ ở hai thế giới khác nhau. Ngẩng đầu lên, Tống Thư Duyệt biết rốt cuộc ngày phán quyết của mình đã đến.

“Chị ấy mất rồi phải không?” Giọng Tống Thư Duyệt run run.

Trả lời bà là sự im lặng giễu cợt và nỗi đau thương nhuốm đẫm đáy mắt. Tống Thư Duyệt để mặc nước mắt nhạt nhòa trên khuôn mặt.

“Lúc chị Tang đi có thanh thản không?”

Lâm Xuân nhấc ly rượu, vung tay, thoáng chốc dòng rượu Hennessy màu vàng nâu tạt ướt mặt Tống Thư Duyệt.

“Chị Tang ư, cô còn mặt mũi gọi tên cô ấy sao? Không thấy tởm à? Có phải tôi nói cho cô biết cô ấy ra đi thanh thản thì cô sẽ yên tâm thoải mái không? Trên đời này có thiên đường và địa ngục đấy. A Tang chắc chắn sẽ được lên thiên đường, còn cô thì chắc chắn sẽ phải xuống địa ngục, mang theo tội lỗi của cô không được vĩnh viễn siêu sinh, dĩ nhiên còn cả tên khốn Vưu Lăng Vân nữa.”

Tay Tống Thư Duyệt run rẩy vịn vào bàn, quả nhiên chị ấy đã mất rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.