Yêu - Loan

Chương 8: Chương 8




Đi ngang qua cửa kính, Mộ Mai vẫn không nhịn được ngắm nhìn hình bóng của mình: tóc dài ngang lưng, bên trái là chiếc kẹp màu hồng, theo mái tóc đong đưa, đóa hoa mai kia vô tình khẽ trượt xuống thái dương. Trong lòng Mộ Mai chợt trào dâng cảm xúc mông lung, tựa như vui mừng, tựa như e ấp.

Tuy nhiên niềm vui ngắn chẳng tày gang. Cô bị chặn ngoài cổng điện tử, bảo vệ gác cổng nói với Mộ Mai, Vưu thiếu gia bảo cô không cần quay về nữa. Bấy giờ Mộ Mai mới nhớ ra mình đã ra ngoài quá lâu, không kịp trở về trước khi Vưu Liên Thành thức dậy.

Thế là Mộ Mai đứng ngoài cổng đến khi màn đêm trùm xuống, sao giăng đầy trời, rồi cho đến tận lúc tia nắng đầu tiên hửng lên phía chân trời, bình minh kéo đến.

Đúng tám giờ sáng, cánh cổng điện tử mở ra, chiếc Roll Royce dài chậm rãi chạy tới. Mộ Mai thấy Vưu Liên Thành liếc nhìn cô qua cửa xe, sau đó không hề dừng lại dù chỉ một giây, cứ thế nghênh ngang rời đi.

Buổi trưa, Vưu Liên Thành tan học trở về, thông qua cửa sổ xe, vẫn thấy Lâm Mộ Mai đứng ở chỗ cũ.

Sau mấy phút, xe Vưu Liên Thành chạy vào, cổng điện tử được mở ra lần nữa. Dì giúp việc Susan vui vẻ chạy tới, báo cho Mộ Mai biết Vưu thiếu gia đã đồng ý cho cô vào.

Susan là một người phụ nữ Scotland hơn bốn mươi tuổi, trong dinh thự họ Vưu có tám người giống như Susan, họ là người có kinh nghiệm quản lý việc nhà dày dặn, mỗi người đều có công việc của riêng mình. Người thì chịu trách nhiệm giặt giũ, người thì chịu trách nhiệm quét dọn phòng ốc, người thì chịu trách nhiệm đi chợ...

Trong dinh thự có ba tài xế, bốn bảo vệ, hai công nhân làm vườn, một người cắt tỉa cây cảnh và nhóm đầu bếp... tổng cộng có đến mấy chục người đều thuộc sự quản lý của quản gia Nguyệt Như. Tất cả bọn họ đều vây quanh cuộc sống của Vưu Liên Thành, có đôi khi nghe họ kính cẩn gọi “Vưu thiếu gia” khiến Mộ Mai cảm giác mình như đang ở thế kỷ XIX chứ không phải thế kỷ XXI.

Susan dẫn Mộ Mai đến đình nghỉ chân hình quạt trong vườn, Vưu Liên Thành vẫn còn mặc đồng phục học sinh ngồi ở đấy, đang cúi đầu nghịch điện thoại di động. Đứng khoảng hai mươi phút, Mộ Mai thấy hơi mệt nhưng vẫn cố tập trung suy nghĩ, liếm đôi môi khô khốc, cố gắng để âm thanh mình trong trẻo.

“Vưu thiếu gia, tôi có thể giải thích, hôm qua...”

Vưu Liên Thành xua tay, ý bảo cô không cần nói tiếp.

“Mới vừa rồi cho cô vào không phải là vì hành động của cô đã làm tôi cảm động. Cho cô vào là vì tâm trạng tôi tốt, tâm trạng tốt thì nhìn việc cũng thuận mắt hơn. Tương tự như thế, tối qua cho cô đứng bên ngoài không phải vì cô lén chuồn đi làm tôi tức giận mà là tâm trạng tôi khó chịu thôi. Lâm Mộ Mai, một tháng lương của cô là mười nghìn bảng Anh, ở nước Anh này, dù là gái bao cao cấp nhất cũng không kiếm được nhiều tiền như cô đâu. Thật ra thì cô nên hiểu, trong mười nghìn bảng Anh mỗi tháng của cô có một phần là hầu học, nhưng cũng có một phần là hầu ngủ. Song tôi sẽ không làm những việc ấy với cô, giữ cô lại là vì có khi tôi cần ai đó để trút giận. Tôi nghĩ cô chẳng thiệt thòi gì khi mỗi tháng nhận mười nghìn bảng Anh chỉ để nghe một đứa bé xỉ vả vài câu bực tức đúng không. Vì vậy, cô đừng cảm thấy uất ức vì bị phạt đứng bên ngoài hai mươi mấy giờ như vừa rồi.”

Một đứa bé ư? Mộ Mai thầm cười khổ, một đứa bé có thể nói người ta đến nỗi không biết giấu mặt vào đâu, và tự thân cảm thấy thấp hèn trước mặt mười nghìn bảng Anh chỉ trong vài phút ngắn ngủi như thế sao?

Nói cách khác, chẳng qua Vưu Liên Thành chi mười nghìn bảng Anh một tháng để mua một bao cát xả giận cao cấp thôi. Đáng lẽ ra cô còn phải thấy vinh hạnh, thấy cảm kích vì ít ra cô không biến thành gái bao, thậm chí còn kiếm được nhiều tiền hơn cả gái bao nữa kia.

“Tôi không ấm ức.” Mộ Mai nhìn vào mắt Vưu Liên Thành, lúc Vưu thiếu gia hỏi chuyện rất ghét người khác né tránh ánh mắt của mình, cậu cảm thấy đây là biểu hiện không thành thật và chột dạ, “Hơn nữa, tôi cũng sẽ không cảm thấy ấm ức.”

Cậu gật đầu, vẫy tay với Mộ Mai. Mộ Mai đi đến vài bước, khom người xuống. Hai năm sống chung đủ để cô hiểu toàn bộ ý nghĩa ẩn sau mỗi cái dấu tay của cậu.

Vưu Liên Thành giơ tay lên, đầu ngón tay mềm mại nhưng ẩn chứa chút lạnh lẽo nhẹ nhàng đặt xuống tóc Mộ Mai, rồi từ từ dời đến thái dương bên trái cô. Cậu khẽ khàng hất tay ra, vài sợi tóc xõa lòa xòa trước mặt Mộ Mai, che đi tầm mắt cô.

Một tiếng vang khe khẽ truyền đến từ hồ nước nhân tạo, Mộ Mai chỉ biết trơ mắt nhìn món quà lễ thành nhân của mình rơi xuống hồ.

Sợ tóc rủ bên má được ngón tay cậu vén ra sau tai, giọng Vưu Liên Thành ôn hòa đến lạ, tựa như cậu đang thủ thỉ trò chuyện với con mèo Ba Tư của mình.

“Bây giờ thuận mắt hơn nhiều, chiếc kẹp khi nãy xấu chết được. Trông cứ như con nhỏ nhà quê đến từ nông trường Scotland, hầu học của Vưu Liên Thành sao có thể là gái quê được. Tốt rồi, đứng bên ngoài cả một đêm, bây giờ đói rồi phải không, cô có thể đi ăn cơm được rồi đấy. Ăn cơm xong thì ngủ một giấc ngon lành đi, buổi chiều không cần theo tôi đến trường đâu.”

Giọng điệu của Vưu Liên Thành điềm nhiên như đang ban ơn cho cô, như đang đối đãi với vật cưng của cậu vậy.

Mộ Mai gật đầu, ánh mắt thoáng liếc sang mặt hồ phẳng lặng không hề gợn sóng, cất bước rời khỏi đình. Năm bước rồi mười bước, càng cách xa đình tay cô càng đau, xương ngón tay như muốn siết gãy.

Mộ Mai phát hiện mình ở bên cạnh Vưu Liên Thành hai năm rồi, nhìn cậu từ một thằng bé trai lột xác trở thành cậu thiếu niên, nhưng những thứ Mộ Mai cố ý học vì cậu lại chỉ vô dụng.

Trông cô khó coi lắm sao? Mười tám tuổi, thông qua những ánh mắt hau háu của đám con trai khi nhìn mình, cô biết mình hẳn xinh đẹp, hơn nữa còn là kiểu càng nhìn càng đẹp kia. Thậm chí trong đám bạn học của Vưu Liên Thành có vài người đã không còn gọi cô là tiểu thư Tess nữa, họ nịnh nọt cô, nói một vài lời khen ngợi cô.

Là do Vưu Liên Thành còn quá nhỏ sao? Cậu có chỉ số thông minh cực cao, cộng thêm từ bé ba mẹ đã không ở bên cạnh khiến Vưu Liên Thành trở nên độc lập và có tư tưởng thành thục hơn bất cứ ai. Đến nỗi khi Mộ Mai ở cùng với cậu, cô luôn quên mất rằng mình còn lớn hơn cậu bốn tuổi nữa kìa.

Trong mơ hồ, Mộ Mai nhớ lại cô bé tên Đông Tiểu Quỳ trong ví da Vưu Liên Thành. Như lời mẹ Chu đã nói, Vưu Liên Thành chỉ một lòng một dạ với Đông Tiểu Quỳ thôi. Nghe bảo, khi một người yêu một người, mỗi suy nghĩ, mỗi ánh mắt của họ chỉ hướng về đối phương, dù người khác có đẹp cỡ nào đi nữa họ cũng không thấy được.

Mộ Mai ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, cười chua chát. Mẹ Xuân đã dự liệu hết mọi trường hợp, nhưng không ngờ Vưu Liên Thành đã có mối tình đầu sớm như vậy.

Lời nói của Triệu Cẩm Thư hai mươi mấy giờ trước vẫn văng vẳng bên tai cô:

“Mộ Mai, nếu em cảm thấy nơi này không tốt, nơi này khiến em cô đơn vậy thì hãy đến Bắc Kinh với anh đi. Bắc Kinh là thủ đô của quê hương chúng ta, đó là một thành phố phát triển nhộn nhịp. Em đẹp thế này, chắc chắn mỗi ngày sẽ có rất nhiều cô bác muốn trò chuyện với em, mai mối em cho con cháu họ. Mộ Mai, em đến nhà anh nhất định sẽ rất thích ba mẹ anh ngay, họ là người cha người mẹ tốt nhất thế gian này. Anh có bốn bà chị, mấy bà ấy nói nhiều lắm, cứ ba ngày lại chành chọe một trận nhỏ, bốn ngày lại cãi nhau một trận lớn, sau đó đều trút giận lên đầu anh. Nhưng mà mấy bà ấy sẽ đối xử tốt với em thôi, bởi vì họ mê trai xinh gái đẹp lắm. Họ nhất định sẽ mang hết những thứ sáng tạo quái đản áp dụng lên người em cho xem. Ví dụ như chị cả anh làm thiết kế thời trang, chắc chắn bà ấy sẽ ép em mặc đồ bà ấy thiết kế. Chị hai anh là nhiếp ảnh gia, thể nào cũng bắt em tạo đủ dáng điệu kì quặc. Trước mắt chị ba anh đang làm diễn viên kịch, nên không có uy hiếp gì cho em cả. Về phần chị tư anh, mặc dù bây giờ bà ấy vẫn còn đi học, nhưng đầu óc nhiều ý tưởng quái đản lắm. À đúng rồi, chị cả anh có con rồi, nghịch như quỷ vậy. Anh nghe kể đợt vừa rồi cháu anh còn giành thức ăn với chó con nhà hàng xóm, làm mọi người cười đau ruột. Mộ Mai, thế nào, nhà anh vui lắm phải không? Đến lúc đấy theo anh về nhé?”

Mộ Mai rất muốn, rất muốn cầm theo máy chụp ảnh Triệu Cẩm Thư tặng cho cô đến thủ đô Bắc Kinh hàng ngàn năm lịch sử kia. Nghe nói Bắc Kinh có quảng trường Thiên An Môn, có Vạn Lý Trường Thành, có món vịt quay nổi tiếng thế giới, còn nghe nói tài xế Bắc Kinh khéo ăn khéo nói nhất nữa.

Triệu Cẩm Thư chết giẫm, anh đã khiến Mộ Mai cảm thấy cuộc sống hiện giờ của mình thật buồn chán. Mộ Mai quay đầu lại nhìn Vưu Liên Thành. Cậu đang ngồi trong đình đeo tai nghe, điện thoại di động cậu đang cầm do một vị cổ đông của Apple bảo trợ lý đưa đến dinh thự tặng cậu, đây là sản phẩm mới nhất của Apple, còn mười mấy ngày nữa mới đưa ra thị trường. Nhưng dù được sống trong quang vinh và được hưởng rất nhiều sự ưu ái, nhưng giờ khắc này bóng lưng của Vưu Liên Thành cũng thật cô quạnh.

Mộ Mai nhắm chặt hai mắt, siết chặt bàn tay. Tiếng rao hàng rôm rả mà Triệu Cẩm Thư đã tả như từ Bắc Kinh xa xôi truyền đến văng vẳng bên tai. Có một ngày, nhất định có một ngày cô sẽ đến Bắc Kinh, nhất định là vậy.

Nhưng không phải bây giờ, bây giờ cô phải trả ơn mẹ Xuân. Hiện giờ Mộ Mai cần một bước ngoặt, cô cần thân cận hơn với Vưu Liên Thành một chút nữa.

Thế rồi bước ngoặt quan trọng kia đã xuất hiện ở Argentina, thủ đô Buenos Aires, thành phố có không khí trong lành nhất thế giới.

Hằng năm máy bay tư nhân của Vưu Lăng Vân sẽ đón Vưu Liên Thành đến Buenos Aires để sum vầy với mẹ ăn mừng lễ giáng sinh. Bởi vì mùa giáng sinh năm nay, nước Anh có mưa tuyết quá lớn, lớn hơn cả năm ngoái, nên vì lí do an toàn, Vưu Liên Thành đổi lịch bay sớm hơn.

Mộ Mai cũng được bay đến Argentina, bởi vì nữ chủ nhân Tống Thư Duyệt kia muốn gặp mặt cô, gặp mặt đứa con gái Trung Quốc sớm tối thân cận với con trai mình suốt ba năm qua.

Tống Thư Duyệt, mỗi lần Mộ Mai thầm gọi cái tên này, trong lòng luôn đắng chát. Cuộc sống của cô bị ba chữ Tống Thư Duyệt cuốn vào tuồng kịch oái oăm này. Mộ Mai đã từng hỏi mẹ Xuân vì sao lại lựa chọn mình, một đứa bé mặt mũi vẫn còn non choẹt thế kia.

“Trực giác!” Mẹ Xuân đã trả lời bằng đáp án có cũng như không này.

Mộ Mai cũng từng hỏi mẹ Xuân lý do tại sao bà muốn gương mặt của Tống Thư Duyệt trở nên đau khổ tột cùng.

“Chuyện này con không cần biết!” Mẹ Xuân sầm mặt không vui.

Từ đó về sau, Mộ Mai không hỏi lại vấn đề này nữa, cô chỉ biết mình có một nhiệm vụ: Tiếp cận Vưu Liên Thành, khiến Vưu Liên Thành yêu mình, cuối cùng làm cho cậu đau lòng, đau lòng, đau lòng khôn xiết.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ kia, Lâm Mộ Mai sẽ trở thành chính mình chứ không phải Lâm Mộ Mai của mẹ Xuân nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.