Mưa xuân ở Anh luôn có lực lượng ru người ta ngủ ngon giấc. Một tia chớp chói lòa bỗng xẹt ngang qua bầu trời, hắt ánh sáng vào khung cửa sổ, rồi vang lên tiếng đùng đoàng, tiếng động đó đã làm Chu Á Luân khẽ mở mắt. Mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt khiến ý thức đang mơ màng của anh nhận ra mình đang nằm trong phòng bệnh, mà người nằm trên giường bệnh kế bên chính là mẹ của Vưu Liên Thành. Còn Vưu Liên Thành thì đã đi tìm Lâm Mộ Mai để làm lành rồi.
Chu Á Luân trở mình, nhắm mắt lại. Trong mơ hồ anh như nghe thấy có tiếng nói chuyện phía sau bình phong, âm thanh khá chói tai, hình như có ai đó đang khóc nữa thì phải. Chu Á Luân lại miễn cưỡng nhấc mi mắt nặng trĩu lên một lần nữa.
Phòng bệnh VIP cấp cao thường được bày trí ngăn giữa giường của bệnh nhân và người nhà bằng một bức bình phong. Dưới ánh đèn leo lét, khung cảnh căn phòng trong đêm mưa cũng trở nên mờ ảo. Hai chiếc bóng in lên bức bình phong hệt như kịch đèn chiếu mà Chu Á Luân từng xem ở khu phố người Hoa hồi bé. Chiếc bóng từa tựa như mẹ của Vưu Liên Thành không hề nhúc nhích, còn chiếc bóng gầy hơn thì đang cử động.
Sau đó Chu Á Luân nghe thấy tiếng cười khúc khích vang lên, tiếng cười này hệt như tiếng cười đáng sợ thường thấy trong phim kinh dị, khiến anh còn ngỡ rằng mình đang nằm mơ thấy ác mộng nữa chứ.
Tiếng cười kia chợt dừng lại, một giọng nữ the thé cất lời: “Bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết một bí mật...”
Thế là hai chiếc bóng trên bình phong ghé sát lại với nhau, thời điểm bóng họ tách ra, hình như mẹ Vưu Liên Thành run lẩy bẩy, sau đó chậm rãi ngẩng lên, ban đầu chỉ lắc đầu nhè nhẹ, về sau thì như trống bỏi, kèm theo đó là tiếng “không, không” liên hồi.
Âm thanh đó tựa như loài vật đang cất lên tiếng rên rỉ lần cuối trước cái chết, từng tiếng như xuyên thủng màng nhĩ Chu Á Luân. Anh cố gượng mở to đôi mắt nặng nề của mình ra.
Chiếc bóng gầy yếu bên bình phong đang đứng nghiêng nghiêng: “Tôi không cố ý, nhưng khi biết được bí mật này, tôi đã không cách nào buông tay được nữa.”
Chiếc bóng đang ngồi liền ôm mặt khóc nức nở.
Giọng nói kia vẫn vang lên: “Thế nên an bài như vậy chắc chắn là do trời cao phẫn nộ, cũng chính là vận mệnh công khai trừng phạt cô vì đã làm kẻ thứ ba, khiêu chiến với luân lý đạo đức trên đời này.”
Cuối cùng giọng nói kia gằn từng tiếng: “Tôi sắp đi rồi, tôi muốn đi gặp cô ấy. Còn cô, sau này mỗi phút mỗi giây cô đều phải chấp nhận nỗi đau khổ do bí mật này mang lại. Từ nay về sau, Tống Thư Duyệt cô mỗi ngày sẽ đều phải sống dằn vặt trong bí mật đó.”
Lần này Chu Á Luân đã thành công tỉnh táo mở to mắt mình ra, một bóng dáng mặc bộ trang phục sẫm màu lướt ngang qua mặt anh. Đến giờ anh mới nhận ra tất cả không phải là mơ, theo bản năng anh muốn chạy theo, bắt người kia lại.
“Á Luân, đừng, đừng đuổi theo bà ấy...” Bên kia bình phong vang lên giọng nói yếu ớt.
Bật đèn sáng lên, Chu Á Luân thấy sắc mặt Tống Thư Duyệt xám ngoét như người chết, ngồi đó sững sờ, một tay vươn ra không ngừng sờ soạng phía bên cạnh. Chu Á Luân nắm lấy tay bà, tay còn lại toan đưa đến nhấn chuông gọi bác sĩ, nhưng chưa kịp ấn vào nút màu đỏ đã bị bàn tay Tống Thư Duyệt kéo lại.
“Thuốc...” Tống Thư Duyệt chỉ vào nơi để thuốc.
Uống thuốc xong sắc mặt Tống Thư Duyệt vẫn tái nhợt, bà ngồi xuống sô pha hít thở thật sâu, nắm chặt tay Chu Á Luân: “Á Luân, con hãy gọi Liên Thành về đây ngay cho dì.”
Điện thoại của Vưu Liên Thành luôn trong trạng thái không ai bắt máy, Chu Á Luân đã gọi không biết bao nhiêu cuộc nhưng vẫn không gặp được cậu, anh cũng đã sai đám vệ sĩ túa ra đi tìm cậu khắp mọi nơi.
Đến khi liên lạc được với Vưu Liên Thành đã là hai giờ sáng. Khoảng ba giờ rưỡi, Vưu Liên Thành xuất hiện tại phòng bệnh.
Ánh đèn ấm áp vẫn không nhuộm được chút màu sắc nào lên khuôn mặt tái mét của Tống Thư Duyệt.
“Mẹ, con xin lỗi, con đã đến trễ.” Khuôn mặt tinh khôi như thiên thần kia đong đầy sự áy náy và nỗi xấu hổ.
Về sau Chu Á Luân mới biết Vưu Liên Thành lúc đó vừa từ chỗ Lâm Mộ Mai trở về, trong mấy giờ anh khổ sở tìm cậu khắp nơi thì hóa ra họ đang quấn quýt bên nhau.
“Không có, không có, Liên Thành, con không đến trễ.” Tống Thư Duyệt khẽ cười.
Nụ cười kia có chút tang thương, không hiểu sao nhìn thấy nụ cười đó, Chu Á Luân rất muốn quay người bỏ đi. Nhưng bỗng nhiên anh bị gọi lại, Tống Thư Duyệt dịu dàng vẫy tay với anh, bảo anh đi đến trước mặt bà.
Tiếp theo, bà nhìn chăm chăm vào con trai mình, nói với giọng nghiêm khắc chưa từng có và khí thế át người: “Vưu Liên Thành, mẹ muốn con đáp ứng mẹ một việc.”
“Vâng, mẹ.” Vưu Liên Thành vịn bả vai mẹ mình.
Tống Thư Duyệt gằn từng câu từng chữ: “Liên Thành, mẹ muốn con thề, dùng lời thề độc nhất, kể từ giờ phút này, con vĩnh viễn sẽ không ở bên Lâm Mộ Mai kia nữa.”
Gương mặt Vưu Liên Thành hiện lên ánh nhìn khó tin, miệng lẩm bẩm: “Mẹ... tại sao...”
“Bởi vì...” Tống Thư Duyệt nhắm mắt lại, giọng lạnh lùng, “Bởi vì vừa rồi Lâm Xuân đến đây, bà ta nói nếu muốn để cho con và con gái nuôi của bà ta ở bên nhau, mẹ sẽ phải quỳ xuống dưới chân bà ta, còn bắt mẹ đăng bài xin lỗi và phát biểu cảm nghĩ của một kẻ thứ ba với vợ trước của ba con trên tất cả báo chí. Liên Thành, con muốn mẹ phải làm vậy sao?”
“Mẹ ngốc quá!” Khi nghe xong lời mẹ nói, sắc mặt Vưu Liên Thành trấn tĩnh lại không ít, “Bây giờ chúng ta đang sống ở thế kỷ 21 rồi, đã không còn mấy chuyện cưới xin phải nghe theo lệnh cha mẹ hay mai mối nữa. Mẹ không cần phải làm vậy đâu, chuyện của con và Mộ Mai là chuyện của hai chúng con. Vì thế mẹ không cần lo lắng.”
“Nhưng làm sao đây Liên Thành, mẹ cũng không muốn con ở bên Lâm Mộ Mai.”
“Tại sao? Mẹ, là mẹ đã bảo con đi tìm cô ấy mà...” Cậu vô cùng hoang mang.
“Mẹ vốn cũng cho rằng mình có thể chấp nhận cô ta.” Tống Thư Duyệt mắt rưng rưng, “Nhưng trong mấy giờ con đi tìm cô ta mẹ đã thấy ác mộng, mẹ mơ thấy chị Tang, Lâm Mộ Mai luôn khiến mẹ nghĩ đến chị Tang. Liên Thành, mẹ không muốn sống trong bóng ma này nữa. Nếu con ở bên Lâm Mộ Mai, nhất định cả đời này mẹ sẽ không thể thoát khỏi bóng ma kia. Liên Thành, con muốn mẹ sống như vậy sao?”
Vưu Liên Thành lắc đầu nguầy nguậy. Lần đầu tiên Chu Á Luân thấy được vẻ bất lực hiện hữu trên khuôn mặt của chàng trai được tạo hóa ưu ái vô vàn này. Trong mắt cậu chứa đừng hèn mọn cầu xin, miệng vẫn lẩm bẩm: “Mẹ, không, mẹ, con không thể rời xa cô ấy được. Mẹ, con không thể rời xa cô ấy...”
Tống Thư Duyệt như bị con trai mình kích động, ngực bà không ngừng phập phồng, mặt lại xám đi từng tấc, trợn trừng mắt, khuôn mặt luôn xinh đẹp dịu dàng trở nên dữ tợn.
Chu Á Luân nhìn thấy có điều bất ổn liền đến đỡ lấy bà, bàn tay lần thứ hai muốn ấn chuông gọi cấp cứu, nhưng Tống Thư Duyệt lại lần nữa cản anh lại.
“Liên Thành, nói như vậy là con muốn từ bỏ mẹ phải không?” Giọng nói của bà bình thản khác hẳn với trạng thái sức khỏe của mình.
“Không, không phải vậy...” Gương mặt của Vưu Liên Thành cũng dần dần trở nên xám xịt.
“Vậy con mau thề đi, thề bằng lời thề độc nhất, hãy đem tình yêu của bọn con ra thề đi.”
Thời gian như ngừng lại, đêm đen ngoài cửa sổ đã lén xem trộm tất cả mọi chuyện xảy ra trong phòng. Ánh mắt của Vưu Liên Thành từ từ trở nên ngây dại, cậu chậm rãi đưa tay phải lên, đờ đẫn như một con rối.
“Con thề, nếu Vưu Liên Thành ở bên Lâm Mộ Mai, Vưu Liên Thành con sẽ không được chết tử tế, sẽ bị trời đánh chết.”
Rốt cuộc Tống Thư Duyệt rơi lệ, Chu Á Luân nhấn vào chuông gọi khẩn cấp. Năm phút sau, bác sĩ xông vào, Chu Á Luân và Vưu Liên Thành bị đẩy ra khỏi phòng VIP.
Một lát sau, cửa phòng bật mở, bác sĩ và y tá đi ra, ông nói khẽ với Vưu Liên Thành rằng mẹ cậu hiện tại không sao, có điều ông muốn bàn bạc với cậu một vài việc.
Vưu Liên Thành đi theo bác sĩ, còn Chu Á Luân trở vào phòng bệnh.
Nghe nói, một người vào lúc hấp hối đồng tử sẽ giãn ra, ánh nhìn rời rạc, đêm ấy Chu Á Luân đã chứng thực được điều này từ Tống Thư Duyệt. Dù nét mặt bà vẫn ôn hòa, nhưng ánh sáng của sinh mệnh cứ từng chút rút đi khỏi thân thể bà, khiến ánh mắt bà càng lúc càng ảm đạm.
Như biết trước mọi chuyện, Chu Á Luân ngồi bên mép giường, bình tĩnh nói: “Dì, có phải dì có lời gì muốn nói với con không?”
“Á Luân, đến đây, dì nói cho con biết một bí mật.” Giọng bà thì thào.
Chu Á Luân kề đến. Và kể từ giờ khắc đó, anh đã trở thành một người bảo vệ bí mật, bí mật của một người mẹ tên Tống Thư Duyệt giao cho anh.
“Á Luân, dì cần sự giúp đỡ của con.”
Đây là di ngôn trước khi chết của bà.