Yêu Anh Cảnh Sát Bá Đạo

Chương 14: Chương 14




Chương 6 (Phần II):

Axis..600.424213.jpg

Trước khi đến đây, Thạch Lỗi đã nghiêm túc cảnh cáo từng người, cho nên, hiện tại mọi người đều tươi cười vui vẻ, không một ai đề cập đến bệnh tình của Âu Dương Duệ, cả đám cố gắng nói chuyện một cách thoải mái nhất, vì thế lúc này đây không khí trong phòng khá là sôi nổi, hài hòa, trái lại, Hàn Khải vẫn im lặng, đứng phía ngoài chăm chú ngắm nhìn Âu Dương từ xa.

Chỉ mới vài ngày, cậu nhóc gầy đi trông thấy, nụ cười vẫn sáng lạn như trước, nhưng anh chỉ cần liếc mắt nhìn thoáng qua là đã có thể phát hiện vài phần gắng gượng trong nụ cười ấy, cậu sáng sủa cười với mọi người, miệng lưỡi vẫn lợi hại như xưa, cứ như bản thân cậu không hề xảy ra bất cứ việc gì, nói đủ thứ trên trời dưới đất, chẳng hề để lộ một chút đau buồn nào.

Càng như thế, Hàn Khải lại càng rõ ràng hơn nỗi đau đến tận xương tủy giấu sau nụ cười của cậu.

“Âu Dương, tính tình của mẹ cậu tốt thật đấy!” Đồng Hiểu Điềm mở giỏ hoa quả do cả tổ mua đến ra, lột dùm cho cậu một trái chuối, tự nói tự trả lời: “Ai nha, anh hai cậu cũng thật đẹp trai, tôi là tôi thích nhất mấy anh đẹp trai nhã nhặn kiểu vậy đó.”

“Này, ngày hôm qua em còn nói em thích kiểu con trai thể thao, năng động mà? Ngụy Bằng Vũ lớn tiếng ồn ào.

“Hừ, tôi thích đứng núi này trông núi nọ đấy thì làm sao?” Đồng Hiểu Điềm húc khuỷu tay thật mạnh về phía sau: “Tôi cảm thấy những người đàn ông dịu dàng, biết chăm sóc vẫn là tốt nhất đó.”

“Vậy cô nhớ cố gắng nhiều vào, anh hai tôi là tuýp người đàn ông dịu dàng kiểu mẫu đấy.” Âu Dương Duệ cầm lấy trái chuối cắn một miếng, cười híp mắt: “Hơn nữa anh ấy còn rất thông minh, tài giỏi, 24 tuổi đạt được bằng bác sĩ, ở đây còn có 2 bằng thạc sĩ ở hai ngành khác nhau nữa.”

“Wow! Não của anh cậu được cấu tạo như thế nào vậy hả? Tôi nói mà, đầu óc Âu Dương Duệ chả phải của người bình thường đâu, thì ra là do di truyền! Vậy ba mẹ cậu làm nghề gì thế?”

Âu Dương Duệ nhíu mày trả lời: “Mẹ của tôi làm giáo sư ở trường đại học Princeton ở Mĩ, còn ba thì làm tại trung tâm nghiên cứu năng lượng nguyên tử Châu Âu, mấy thứ hai người đó nghiên cứu tôi cũng chẳng hiểu nỗi. Haiz, mà cậu hỏi cái đó để làm gì, chả phải trên hồ sơ tôi đều ghi rõ ràng sao?”

“Bọn tôi cũng chả phải là tổ trưởng, làm sao xem được hồ sơ của cậu chứ, đúng không tổ tưởng?”

Hàn Khải ngẩng đầu “ừ” một tiếng, vừa lúc đối diện tầm mắt của Âu Dương Duệ, cậu nhóc nhanh chóng quay đầu đi, tiếp tục cười nói: “Tôi còn một người anh nữa, làm nghề phóng viên du lịch, nhưng mà lần này bận việc nên không thể đến thăm tôi được. Thật ra ba mẹ tôi cũng bận lắm, lúc trước 2, 3 năm chưa chắc tôi thấy họ một lần, dịp này cũng hiếm có, lại có thể gặp mặt cả hai.”

Nói xong cậu lộ ra hai cái răng nanh trắng bóng, hắc hắc cười ăn hết trái chuối: “Xem như trong họa có phúc ha. Chính là lại dọa mọi người một trận, vốn tôi chỉ muốn thử cảm giác làm anh hùng cứu mĩ nhân một lần, ai dè hình như là chơi ngu rồi.”

Trái tim Hàn Khải như bị ai nhéo một cái, tiểu hỗn đản… Cậu sao lại có thể tươi cười xem như không hề có chuyện gì mà nói như thế chứ?

Mọi người ở lại trò chuyện hơn nửa tiếng, đến giờ đi làm, tất cả đều lưu luyến cùng Âu Dương Duệ tạm biệt rời khỏi phòng bệnh, Hàn Khải là người ở lại sau cùng, anh yên lặng đi đến bên giường, lấy một cái gối đặt ra sau lưng Âu Dương Duệ để cậu ngồi thoải mái hơn nhưng lại bị cậu tự chối: “Không cần, tôi mệt rồi, để cho tôi ngủ một lúc.”

“Được.” Hàn Khải gật đầu, rồi hỏi: “Tối nay em muốn ăn gì? Tôi mang đến cho.”

Âu Dương Duệ không chút suy nghĩ lập tức từ chối: “Ở bệnh viện có cung cấp đồ ăn.”

Cậu cảm thấy lời mình nói hình như không được tốt cho lắm, nên nói thêm: “Vì vậy không cần làm phiền anh, tổ trưởng, uh …, ý tôi là, cám ơn anh đã quan tâm.”

Hàn Khải cúi đầu cười khổ: “Em bây giờ còn biết nói cảm ơn với tôi?”

“Ha, anh nói gì thế, tôi chính là một đứa trẻ ngoan ngoãn, lễ phép đó.” Âu Dương Duệ từ đầu đến cuối luôn nở nụ cười: “Trước kia chẳng lẽ tôi chưa từng nói lời cảm ơn với anh sao?”

Hàn Khải thở dài, đứng thẳng dậy: “Em có nói, nhưng không phải thế này.”

Ánh mắt Âu Dương Duệ nhìn chằm chằm vào hai cánh tay đang cầm máy chơi game của mình, cười nói: “Có cái gì khác đâu, tổ trưởng nói chuyện cao thâm quá, tôi không hiểu được.”

“Buổi tối tôi lại đến.”

“Không cần!” Lần này Âu Dương Duệ từ chối càng thêm dứt khoát: “Anh cần gì phải như thế! Tổ trưởng, an nói tôi có gánh nặng về tâm lý, nhưng tôi thấy có lẽ gánh nặng của anh còn nặng hơn tôi nữa! Anh làm vậy để chứng minh điều gì chứ? Chứng minh việc tôi bị thương là do anh sao? Thật vớ vẩn, đây là một việc ngoài ý muốn! Mặc cho là ai cũng chả cần cái gọi là trách nhiệm của anh đâu, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ bắt bất cứ ai chịu trách nhiệm về vết thương của mình!”

Cậu mím môi lại, sau nửa ngày mới thản nhiên nói: ” Thật xin lỗi, anh đi đi, cảm xúc của tôi bây giờ hơi kích động, được rồi, ngày mai tôi sẽ xin đi trị liệu tâm lý.”

“Âu Dương…” Hàn Khải cúi người xuống, dường như muốn ôm cậu vào lòng, hai tay siết chặt vòng quanh người cậu, mặt anh tựa vào thật gần. Âu Dương Duệ thấy vòm ngực dày rộng của anh tiến gần tới, theo bản năng cậu né về phía sau, nhưng vẫn không trốn tránh được mùi vị nam tính, dễ ngửi trên thân thể anh, thật thản nhiên, , thật ấm áp, hơi thở anh như vậy cậu lại, khiến cái nơi cậu giam nhốt những bí mật của mình tưởng chừng sắp vỡ nát, từng mảnh từng mảnh nhỏ rơi xuống, lộ ra máu tươi đầm đìa bên trong.

Không thể như vậy… Cậu tuyệt vọng nghĩ, đừng gần thêm nữa, Hàn Khải… Nếu không em sẽ không duy trì được nữa… Những ý nghĩ xấu xa nhất, đen tối nhất của em sẽ phơi bày trước mặt anh mất…

“Tiểu Duệ.” Thanh âm dịu dàng nhất từ trước đến nay của anh vang lên bên tai cậu: “Kể từ hôm nay trở đi em sẽ là trách nhiệm của anh.”

Cậu phải nghiến chặt răng mới có thể kiềm chế nội tâm như sóng gầm gió thét của mình, Âu Dương Duệ bắt buộc bản thân phải trở nên bình thường: “Tôi chưa bao giờ biết, tổ trưởng còn kiêm thêm chức hỗ trợ cho thương binh cơ đấy.”

Ánh mắt cậu xuyên qua vai Hàn Khải nhìn ra bầu trời xanh thẫm bên ngoài khung cửa sổ kia, ánh sáng mặt trời lúc giữa trưa vô cùng chói chang như thiêu đốt khắp mọi nơi, khiến ai cũng không thể mở mắt nhìn thẳng, tại sao lỗ tai không có chức năng này chứ? Vào lúc người ta không muốn nghe, vì sao âm thanh đó vẫn cứ len lỏi vào trí óc?

“Tiểu Duệ, tôi thích em, tôi muốn ở cùng một chỗ với em.”

Nếu một tháng trước Âu Dương Duệ nghe thấy câu đó, không chừng cậu sẽ hạnh phúc như được lên thiên đàng, nhưng vào lúc này, nghe được câu nói ấy, cậu chỉ cảm thấy châm chọc và buồn cười, ngoại trừ nửa người dưới đã bị liệt kích động đến run rẩy, thì cậu hận không thể đứng lên hung hăng đấm cho Hàn Khải vài đấm.

Đương nhiên, cậu chẳng thể đứng dậy, cho nên chỉ có thể tự giễu cười: “Tổ trưởng nói vậy là sao đây? Ơn huệ to lớn không cách nào đáp trả nên lấy thân báo đáp? Vậy cũng phải là do tổ trưởng Phương đến đây thổ lộ với tôi chứ, vì sao lại là anh? Chẳng lẽ anh muốn vợ nợ chồng trả?”

“Tiểu Duệ… Lời nói của tôi ngày đó không phải…”

“Đủ rồi!” Âu Dương Duệ nổi giận cắt đứt lời anh nói.

“Tôi một chữ cũng không muốn nghe tiếp, tổng thanh tra Hàn, mời anh ra ngoài cho!”

Tuy rằng Hàn Khải vẫn biết Âu Dương sẽ không dễ dàng tin tưởng lời anh nói như thế, nhưng anh chẳng thể đoán được phản ứng của cậu sẽ kịch liệt đến vậy, rơi vào đường cùng anh đành nói: “Em nghỉ ngơi cho tốt.” Sau đó rời đi.

Chờ Hàn Khải ra ngoài xong, Âu Dương Duệ lập tức thả lỏng toàn thân, cuộc giằng co vừa rồi tiêu hao của cậu hơn phân nửa sức lực, mệt mỏi nằm trên giường, cậu thở hổn hển, loại cảm giác cả thâm lẫn tâm đều mệt mỏi thế này so với những lần vận động cả ngày trước kia còn mệt hơn… Cậu dường như muốn tự làm mình hôn mê để quên đi tất cả.

“Thật là không tiền đồ!” Cậu giận dữ chửi bản thân: “Anh ấy đã hồ đồ mày còn hồ đồ theo?!”

Vừa rồi lúc được Hàn Khải ôm lấy, trong một tích tắc, cậu thật sự muốn được anh ôm thật chặt, sau đó khóc lớn một trận.

Lột xuống chiếc mặt nạ không thể không mang của mình, đem toàn bộ sự bàng hoàng, luống cuống của bản thân mấy ngày nay đều trút hết ra.

Tất nhiên, Hàn Khải sẽ chẳng đẩy cậu ra, nhưng mà, cậu thật sự có thể an tâm thoải mái làm như thế sao?

Lời dụng lần bị thương này của mình, đê tiện đeo bám lấy anh, làm cho ánh mắt anh chỉ có thể dừng lại trên người cậu, cho dù chỉ là 1 năm, 1 tháng, 1 ngày… Đều tốt?

Sau đó sẽ phải nhìn thấy vẻ mặt chán ghét, nhẫn nại của anh, cuối cùng đến một lúc nào đó không thể chịu được nữa, khiến cho mọi việc đi tới tình trạng mãi mãi không thể cứu vãn…

Âu Dương Duệ, đây là điều mày muốn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.