Yêu Anh Cảnh Sát Bá Đạo

Chương 8: Chương 8




Chương 3 (Phần II):

11579082629c859fbco.jpg

Thời điểm anh đuổi đến cái thôn ở vùng ngoại thành mà Âu Dương Duệ nói, có hai tuần cảnh đang đứng ven đường, thấp giọng nói gì đó với nhau, khi thấy anh lại gần thì lập tức cảnh giác: “Thưa ngài, nơi này không thể đậu đỗ xe.”

“Tổng thanh tra Hàn Khải ở tổ chuyên án đặc biệt.” Anh vừa đưa tay lấy ra giấy chứng nhận, vừa lo lắng hỏi: “Tôi có một đồng nghiệp đến đây trước, bây giờ cậu ta đâu rồi?”

“Ah, cậu ấy nói muốn đến xem xét những phòng ở bên kia, nói chúng tôi ở lại đây tiếp ứng.”

Hàn Khải gật đầu, chạy đến chỗ mà người kia chỉ, đồng thời gọi điện thoại về trung tâm chỉ huy, thấp giọng hỏi về thông tin của hai tuần cảnh ban nãy, sau khi thấy không có chỗ nào khả nghi anh mới yên tâm, chạy nhanh hơn đuổi đến phía trước.

Sát bên này chỉ có một ít nhà cũ của thôn dân, có chỗ cho thương nhân thuê, hàng hóa chất khắp nơi, có chỗ thì xây mới trở thành biệt thự nghỉ ngơi, khoảng cách giữa mỗi nơi khá xa, không một dấu chân người, cỏ dại và cây đại thụ to lớn gần như che khuất hết tầm mắt, khi anh cách khu nhà không xa liền mở chốt an toàn trên súng, cất cai giọng kêu lên: “Âu Dương, Âu Dương ?!”

“Em ở đây, tổ trưởng, bên trong không có ai đâu.”

Hàn Khải không nghe ra cái gì bất thường trong lời cậu nói, mới thả lỏng cảnh giác đi vào khu nhà lớn, vừa vào anh liền thấy Âu Dương Duệ đang ngồi chồm hổm dưới đất nghịch một đống gì đó đã được đốt qua, cậu ngẩng đầu nhìn anh: “Bọn chúng đi rồi.”

“Bọn chúng thật sự nấp ở đây sao?” Hàn Khải nhìn lướt qua bốn phía, căn phòng trống không, bàn ghế ngổn ngang, nhưng mùi máu tươi và thuốc súng trong không khí nhắc nhở anh nơi này không phải là một căn nhà hoang bình thường.

“Đúng thế, chúng ta chậm chân rồi.” Âu Dương Duệ phủi phủi bụi đất trên tay: “Em kiểm tra xung quanh, có dấu vết của ít nhất 3 người, trên đất là tro của giấy tiền vàng mã bị đốt, còn có một con gà chết, em còn phát hiện hai vỏ đạn, là vỏ của khẩu Desert Eagle thường được bán ở chợ đêm, còn có…”

Cậu trầm ngâm một chút, không định nói tiếp, Hàn Khải chú ý đến điều này, ép hỏi: “Còn có cái gì?”

Từ ánh nhìn của Âu Dương Duệ, anh nhìn thấy một nửa tấm ảnh nằm trong đống tro, người trên hình nơi trán và ngực đều có vài vết đạn, chỗ cổ thì bị xé rách.

Đó là ảnh chụp của anh, được xé xuống từ bìa một tờ tạp chí.

“Ha!” Hàn Khải chẳng hề để ý mà nở nụ cười, vỗ vỗ vai Âu Dương Duệ: “Lá gan của bọn chúng cũng lớn thật, được rồi, cậu gọi bên pháp y qua đây thu thập chứng cứ đi, sau đó viết báo cáo về phần cậu tự hành động hôm nay rồi giao cho tôi.”

Thời điểm đi làm vào ngày thứ hai, báo cáo của phòng điều tra hiện trường cũng dược đưa đến, quả nhiên, từ trong căn nhà kia thu thập được hơn mười mấy dấu vân tay, rác thải trong thùng rác khớp với lượng nhu cầu của 5 người, phát hiện vết đạn ở cái cây bên ngoài căn nhà, vết đạn kia giống hệt vết đã thu thập được trong vụ án cướp vàng hồi Tết, còn tìm được thuốc súng trong phòng, dường như có người định chế tạo bom, trong sân chỉ có một con gà chết, cổ bị cắt, máu chảy đầy mặt đất.

Hơn nữa trên mặt đất có rất nhiều giấy tiền vàng mã và hương nến, chắc bọn chúng đã biết được tin Thổ Lang chết, nhưng hành động tiếp theo của bọn chúng là gì đây? Tiếp tục tìm nơi ẩn náu để báo thù, hay là thừa dịp trốn ra nước ngoài để tránh đầu gió ngọn sóng?

Người cho thuê nhà không cung cấp được chút manh mối hữu dụng nào, ông ta một mực nói rằng người thuê phòng là một sinh viên đến đây nghỉ hè và vẽ tranh, sau khi thu xong 1 tháng tiền thuê nhà thì ông ta rời đi, số chứng minh đăng kí là giả, ảnh và lí lịch người thuê cũng không hề khớp.

Đến đây chỉ có thể từ từ điều tra tiếp.

Sau khi Hàn Khải bố trí nhiệm vụ cho mọi người xong, cục trưởng liền gọi điện bảo anh qua phòng, Thạch Lỗi cuối cùng cũng đậu kì thi viết và vấn đáp, giấy thăng chức đã được gửi xuống trong ngày, mặt khác đơn xin thuê biệt thự để nghỉ phép cũng được cấp trên thông qua, bất quá cục trưởng cười nói: “Các cậu gần đây còn tâm tình để nghỉ phép hả?”

“Vâng ạ, ảnh chụp của tổ trưởng bị người động tay động chân thế kia, cấp dưới của cháu sao có thể ngồi yên cho được ạ.” Hàn Khải hùa theo.

“Các cậu nhớ chú ý an toàn.”

“Âu Dương sao rồi?”

Hàn Khải vốn nghĩ rằng cục trưởng đã nói xong những gì cần nói nên định xin phép rời đi, nhưng câu hỏi của ông làm anh hơi sửng sốt, anh không rõ ông đang ám chỉ việc gì: “Còn không phải sao, chỉ là một đứa nhóc, làm việc không chỗ nào để chê, lần này cũng là cậu nhóc phát hiện ra chỗ ẩn nấp của nghi phạm. Nhưng… thật sự chẳng khiến người khác bớt lo chút nào.”

“Không khiến người khác bớt lo? Cháu thấy thật ra chú đang rất thích thú đấy chứ.” Cục trưởng hừ lạnh: “Tôi nói với cậu rồi, Âu Dương là một mầm non tốt, sẽ chẳng để mãi ở tổ của cậu đâu, các phòng khác đều hỏi tôi về thông tin của cậu nhóc ấy đấy, lần này cấp trên có phân phó, nhiều nhất tôi sẽ để cậu nhóc ở tổ của cậu thêm hai năm, chờ sau khi cậu ta lên chức thanh tra cao cấp sẽ điều đến tổng cục cảnh sát, cấp trên đang cần những tài năng trẻ như nhóc ấy để làm tiên phong trong công tác.”

Cục trưởng ngừng lại một lát, thấy vẻ mặt của Hàn Khải biến sắc, ông đùa giỡn hỏi: “Sao thế? Cảm thấy nguy cơ rồi chứ gì? Tôi thấy tương lai Âu Dương nhất định sẽ vượt mặt cậu cho xem, đừng có mà không phục nhé.”

“Bụng dạ cháu sao có thể hẹp hòi như vậy được.” Hàn Khải bật cười, nhưng trong lòng vẫn bị những lời vừa nãy của cục trưởng đè nặng, Âu Dương Duệ còn một tiền đồ tươi sáng phía trước, anh luôn biết điều đó, chỉ là anh luôn nghĩ Âu Dương Duệ sẽ giống như lúc này, ở cạnh anh, cùng anh đối diện với phong ba bão táp, anh chưa từng nghĩ đến, cậu sẽ rời khỏi anh giương rộng đôi cánh bay ra vùng trời rộng lớn ngoài kia.

Một ngày nào đó cả hai sẽ phải xa nhau, anh tự trấn tỉnh bản thân, tự nói với mình, nhưng chắc chắn cũng sẽ có một ngày cả hai gặp lại nhau, cũng giống như anh và Phương Gia Nghi đã tách khỏi nhau lâu như vậy, mà vẫn có ngày tự nhiên gặp nhau đó sao? Nói tiếp, Âu Dương Duệ thăng chức là một việc tốt, anh phải vì người anh em của mình vui mừng chứ, ah, vui vẻ phải vui vẻ, ném một tên đầu óc trẻ con như vậy đến tổng cục, anh thật lo lắng, hay là thừa dịp hai năm còn lại, hung hăng tôi luyện cậu nhóc đi! Ít nhất không thể để cậu nhóc đến cảnh cục làm cấp trên mà còn rảnh rỗi cầm bao khoai tây chiên ăn được, nếu thế thật thì mặt mũi tổ chuyên án đặc biệt của anh biết phải giấu vào đâu đây!

Vừa trở về phòng làm việc, anh liền thấy cả đám tổ viên đang vây quanh một cái bàn để lột vỏ bánh chưng, nói rằng là do Phương tổ trưởng đưa tặng.

Hẳn là do mẹ của cô tự tay làm, Hàn Khải có chút áy náy, gọi điện qua để cảm ơn cô, giọng nói của Phương Gia Nghi mang ít ý cười: “Ngày hôm qua là Tết Đoan Ngọ, mẹ của em gói rất nhiều bánh nên em chia cho mỗi người một ít, vốn định hôm qua nếu anh đến sẽ đưa anh mang về luôn, ai dè anh lại bận việc.”

“Ah, em nói như vậy làm anh thấy hổ thẹn vô cùng, lần sau anh nhất định sẽ đến thăm bác gái, quyết không lỡ hẹn lần nữa.”

Cô nhẹ giọng cười khẽ: “Được rồi, em cũng là cảnh sát, em hiểu mà, anh bận thì làm việc tiếp đi, tạm biệt.”

Hàn Khải để điện thoại xuống, tính thông báo tin tốt với mọi người, nhưng lại thấy Âu Dương Duệ rầu rĩ không vui nằm bò trên bàn, anh đi qua chọt chọt cậu nhóc: “Sao không đến ăn bánh chưng thế? Nếu còn không giành là hết phần đó.”

Lười biếng liếc mắt nhìn một đám đồng nghiệp vừa vui vẻ, sung sướng ăn uống, vừa luôn miệng khen ngon bên kia, Âu Dương Duệ quay đầu sang chỗ khác: “Em không tiêu hóa được mấy thứ làm từ gạo nếp.”

“À, vậy cậu đừng ăn, lát nữa dạ dày đau lại ầm ĩ cả lên.” Hàn Khải không để lời cậu nói trong lòng, xoay người hắng giọng: “Được rồi, cả đám các cậu ăn xong thì mau đi làm việc đi, Thạch Đầu, cậu thông qua cuộc thi thăng chức rồi, vui vẻ không thanh tra cao cấp Thạch? Khoan vội hoan hô đã! Còn một việc nữa, đơn của tổ ta đã được thông qua, cuối tuần này cả tổ sẽ đến biệt tự bên bờ biển để nghỉ ngơi… Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là… Công tác tuần này phải làm cho tôi hài lòng.”

“Tuân lệnh tổ trưởng!” Mọi người ầm ầm đồng ý, lộn xộn nhai nuốt hết đống đồ ăn trong miệng ai nấy đều trở về vị trí của mình, Âu Dương Duệ cắn chặt răng, ánh mắt đen láy không hiểu vì sao lại có chút do dự.

Tuy rằng chẳng hiểu cái khái niệm ‘công tác hài lòng’ của tổ trưởng là như thế nào, nhưng cả đám người đều liều sống liều chết làm việc, ngay cả việc rèn luyện mỗi ngày cũng không dám chậm trễ, cuộc diễn tập chống khủng bố được tổ chức vào mỗi thứ tư mọi người hăng máu gà bắt được tên tội phạm do Hàn Khải sắm vai, rốt cuộc cũng vào thời điểm tan tầm ngày thứ sáu, cả tổ đã được nghe tổ trưởng ban ân: “Biểu hiện của các cậu tuần này không tồi, ngày mai hẹn gặp mọi người ở biệt thự, Hiểu Điềm và Bằng Vũ phụ trách việc mua nguyên liệu để làm đồ nướng, Âu Dương thì mua đồ ăn vặt, rượu thì để tôi lo…”

Hoan hô một tiếng, mọi người đều chạy về nhà, ngày hôm sau trời xanh mây trắng, cả đám người chậm rãi hướng về phía biệt thự mà đi, hưởng thụ kì nghỉ khó có được này.

Nếu là cuối tuần thì chẳng thể nào thiếu được món bơi lội, phơi nắng, chơi bóng chuyền trên cát, Âu Dương Duệ cùng mấy tên ham chơi kia cầm ván đi lướt sóng, làn da màu mật ong tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời, ở đầu ngọn sóng lớn nổi bật lên một chiếc ván lướt sóng sặc sỡ nhiều màu, một cú xoay người hòa mình vào biển cả, đôi chân thon dài, khỏe khoắn, linh hoạt qua lại làm người nhìn không thể nào theo kịp.

Hàn Khải cảm thấy hình như mình hoa mắt mất rồi, anh chớp mắt thật mạnh, chợt có cảm giác dạo gần đây mình thật kì lạ, từ sau khi biết tin Âu Dương Duệ sớm muộn gì cũng rời khỏi, ánh mắt anh luôn không kìm chế được mà dõi theo bóng dáng trẻ con kia, đây là thứ mà người ta thường gọi là luyến tiếc sao? Chắc là vậy rồi, chia xa luôn làm lòng người đau buồn, trước kia anh đã trải qua rất nhiều vốn tưởng mình đã quen rồi, nhưng hóa ra vẫn chưa.

“Tổ trưởng, anh giúp em thoa kem chống nắng với.” Nữ cảnh sát Đồng Hiểu Điềm diện một bộ bikini đỏ tươi, dáng người lả lướt, quyến rũ được phô bày không xót chút nào, cô nghiêng đầu, cười khẽ nói: “Phía lưng người ta với không tới.”

“Wow! Mỹ nữ, tôi tình nguyện phục vụ nàng.” Mời từ dưới biển lên, một tên tổ viên lập tức hóa sói bu đến, mặt Đồng Hiểu Điềm biến sắc, tung một đá: “Nghĩ muốn chiếm tiện nghi bà đây hả! Cút!”

“Sao cậu không chơi tiếp?” Hàn Khải lơ đễnh hỏi, ánh mắt vẫn mải miết đuổi theo hình bóng lúc hiện lúc ẩn của tên nhóc kia.

“Haiz, em thì muốn chơi tiếp lắm, nhưng tên nhóc Âu Dương kia lại biến cả khu này thành buổi biểu diễn cá nhân mất rồi.”

“Nhóc còn nhỏ, hiếu động chút thôi.” Hàn Khải híp mắt lại, lời nói nghe sao cũng có chút tự đắc cùng ý cười, anh tùy tay đấm một cú: “Không có việc gì làm thì luyện kĩ thuật cận chiến đi, lần nào cậu cũng bại bởi nhóc đó, đọc sách thua thì không nói đi, nhưng nắm đấm cũng không thể không cứng bằng chứ?”

Vị tổ viên kia le lưỡi chạy mất, Hàn Khải tiếp tục nhìn thân hình mạnh mẽ đang dập dờn cùng những con sóng ngoài biển khơi kia, lúc này thân thể căng tràn sức sống, kiêu ngạo, tùy ý, tỏa sáng của cậu, hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của anh.

Thật không muốn… Rời đi cậu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.