”Tuyển thư kí
giám đốc công ti trách nhiệm hữu hạn....“. Sau gần một năm hợp tác và... yêu nhau, cuối cùng Anh Phong và Ái Ngọc cũng cùng nhau mở một công ti
chung của cả hai. Nó đã quyết định ở lại Việt Nam để sinh sống. Còn
trách nhiệm thừa kế điều hành công ti mẹ của nhà họ Vương, nó đã trao
nhượng lại cho cậu em trai, nay vừa ra trường ngành quản trị kinh doanh. Hơn cả tuần nay, cả nó và hắn đều tất bật chuẩn bị những bước đầu tiên
cho việc công ti lên sàn. Nếu Anh Phong cắm mặt cắm mũi với những dự án
đầu tư, xoay đầu vốn thì việc tuyển nhân viên là do Ái Ngọc phụ trách.
Thế nhưng chẳng hiểu do nó kén chọn hay do người tuyển vào quá ư... kém
chất lượng mà đến tận bây giờ vị trí trợ lý giám đốc vẫn còn trống. Nhớ
lại những buổi phỏng vấn mà nó khẽ rùng mình. Toàn bộ người xin vào đều
là con gái, khổ là họ không biết là nó phỏng vấn chứ không phải Anh
Phong. Thế nên người nào người nấy đều ăn mặc không thể nào chấp nhận
nỗi tại sở làm việc. Nào là mở đến cúc áo thứ ba, váy ngắn cũn cỡn. Vừa
nhìn,mặt nó đã đỏ phừng phừng vì giận nên toàn bộ đều bị đánh... rớt.
Hôm nay,ngay khi vừa mở mắt dậy, nó đã cảm thấy trong người uể oải đến
lạ và có chút ớn lạnh. Tuy vậy, nó vẫn trang điểm nhẹ, thay quần quáo và cùng Anh Phong tới công ti làm việc. “Chắc chỉ cảm nhẹ thông thường”-nó nhún vai nghĩ qua loa và tiếp tục chuẩn bị buổi phỏng vấn của mình ngày hôm nay.
- Em không sao chứ?
Anh Phong lo lắng hỏi khi thấy khuôn mặt nó ngày càng nhợt nhạt, xanh xao
- Em...
Chưa kịp trả lời hết câu, mọi thứ trước mặt nó bỗng nhòe đi và xoay vòng. Nó loạng choạng ngã vào vòng tay hắn. Quái thật! Rõ hồi nãy còn khỏe
chán... Hắn nhanh chóng đỡ nó ngồi xuống ghế và lo lắng đưa tay sờ trán. Đôi mày rậm khẽ nhíu lại khó chịu. Dường như hắn giận nó mất rồi. Không giận sao được khi nó luôn mê công việc mà xem thường sức khỏe mình chứ.
- Em sốt rồi này! Đi khám bác sĩ đi
- Không được. Còn buổi phỏng vấn hôm nay.
Nó lắc đầu nguầy nguậy, bướng bỉnh không chịu nghe lời. Nó nghĩ nó chống
đỡ được. Với lại... nó không biết Anh Phong sẽ ra sao trước những cô
nàng õng ẹo kia. Mới nghĩ thôi nó đã rùng mình. Thế nên nó muốn tự mình
tuyển một nhân viên đàng hoàng và tháo vát cho hắn.
- Ở đây anh xử lí được.
- Đã bảo không rồi mà. Phỏng vấn xong em đi
- Hay giờ làm ngược lại. Đi khám trước rồi phụ anh phỏng vấn
Hắn tiếp tục kiên nhẫn dụ dỗ con người cố chấp trước mặt. Nhưng thế nào
cũng bất thành. Dường như hắn không hiểu hết nỗi lo của nó và có lẽ vì
quá lo lắng nên hắn đâm cáu:
- Đây là mệnh lệnh
Nó hậm hực nghe theo và ngoan ngoãn tới phòng khám. Hắn làm như nó là đứa tham công tiếc việc không bằng.
- Thưa giám đốc, đã đến giờ phỏng vấn nhưng cô Vương...
Nhân viên đến nhắc nhở ngay khi nó vừa đi khỏi.
- Tôi sẽ thay cô ấy
Thế là buổi phỏng vấn bắt đầu. Chẳng biết việc Phong là người phỏng vấn có
gì đặc biệt hơn mà các cô ứng tuyển nữ ai ai cũng hớn hở. Và rồi khi
thời gian phỏng vấn đã qua một phần ba, Anh Phong cũng hiểu nỗi lo lắng
của nó. Thì ra Ái Ngọc đang... ghen? Nghĩ đến hắn lại khẽ cười trong
lòng
- Đây là bộ dạng của một người làm việc công sở sao?
- Dạ... Dạ... Tại em hôm nay đi gấp...
Cô gái trước mặt giả bộ lấp liếm. Xin lỗi, cô chưa đủ đẳng cấp để Lã Anh Phong này bị quyến rũ.
- Cô ra ngoài đi. Buổi phỏng vấn quan trọng cô còn không chuẩn bị kĩ lưỡng thì căn cứ nào tôi có thể nhận cô. Người tiếp theo
Anh Phong nhanh chóng cắt ngang lời và chẳng thèm bận tâm người con gái kia bắt đầu rưng rưng. Hắn lạnh lùng nhưng không vô cảm. Chỉ đơn giản là
hắn thừa biết đó là “giọt nước mắt cá sấu!” nên mới không mấy bận tâm.
”Cạch“. Cánh cửa căn phòng lại mở, vẫn là một ứng tuyển nữ. Hắn cầu mong sẽ gặp một nhân viên có tiềm năng hơn. Nhưng rồi hắn lại sững sờ với
thân ảnh trước mắt, đúng hơn là hắn kinh ngạc.
- Lâu rồi không gặp. Không ngờ tôi sẽ gặp cô trong trường hợp này đấy Tú Diệp
Hắn nhếch mép cười với người con gái nóng bỏng trước mặt. Trông ả chẳng khác gì ngày xưa, vẫn thói quen trang điểm dày cả tấc.
- Em cũng khá bất ngờ đó. Em không ngờ chúng ta lại có duyên phận như vậy
Vừa nói ả vừa ngồi bắt chéo chân trước mặt Phong, khoe đôi chân dài miên
man. Chiếc áo sơ mi mỏng manh của ả khiến bất kì người đàn ông nào nhìn
vào đều bỏng mắt. Nhưng vớí Anh Phong thì không thể xảy ra, xưa và nay
đều vậy, tốt lắm hắn chỉ xem ả là một người bạn xã giao và chấm hết.
- Nói như cô, tính ra tôi có duyên phận với rất nhiều người đấy
Hắn cố tình chấm dứt những câu nói mờ ám, quyến rũ của Tú Diệp. Nhưng ả vẫn cố tình tiếp tục
- Năm xưa không được bên anh nhưng bây giờ, em chắc cũng là một sự lựa
chọn tốt đó nhỉ? Mối tình học trò với Ngọc ngày xưa em không nghĩ bây
giờ anh còn giữ
- Xin lỗi,cô đoán sai rồi. Tôi và Ngọc vẫn đang quen nhau
Hắn liền trả lời. Ngay khi vừa nhắc đến người con gái mang tên Vương Ái
Ngọc, khuôn mặt lạnh lùng kia lại ánh lên nét vui tươi. Một niềm hạnh
phúc chợt xuất hiện, len lỏi đâu đây. Đôi mắt Tú Diệp chợt mở to. Lần
đầu tiên,ả thấy hắn như thế. Khẽ nhếch mép cười, ả bỗng ngồi bật dậy
khiến hắn hơi ngạc nhiên. Đáp lại, ả chỉ nhún vai bình thản:
- Em nghĩ công ti này không hợp với em khi giám đốc lại là một cục đá như anh
- Vậy là cô từ bỏ công việc này chứ không phải tôi
Ả chỉ cười và bỏ ra ngoài. Nhưng chẳng may lại vấp phải khăn bàn mà té ra đất. Ly trà trên bàn vì thế cũng bị trôi tuột và đổ ào lên người ả.
- Cô không sao chứ?
Anh Phong liền chạy lại hỏi thăm theo một cách lịch sự và theo tính ga lăng của một người đàn ông. Vừa lúc ấy Ái Ngọc lại trở về với bịch thuốc và
cả chè cho hắn. Nó nghĩ nên bồi bổ cho hắn vì đã giúp nó buổi phỏng vấn
sáng nay. “Cạch“. Cánh cửa bật mở. Nó như bất động với cảnh tưởng trước
mặt.
- Tú Diệp, cô...
Nó ngỡ ngàng đến sửng sốt. Máu Hoạn
Thư nổi lên phừng phừng. Dù vậy khuôn mặt phúng phính kia liền đanh lại, lạnh lùng hỏi, ra dáng của một nữ doanh nhân:
- Lâu rồi không gặp đấy. Cô đến đây phỏng vấn sao?
Tú Diệp cũng hơi ngạc nhiên. Khuôn mặt nó vẫn ngây thơ như thế nhưng hình như nó đã khác trước rất nhiều.
- Phải... Phải... Tôi không ngờ đây là công ti của hai người
Ả nhanh chóng trả lời và đứng dậy. Trông ả bỗng nhiên lúng túng hẳn ra.
- Chuyện gì cũng có thể xảy ra mà- Nó nói đầy móc miả và quay sang nhìn Phong bằng đôi mắt hằn học- Anh nhận Tú Diệp rồi à?
- Không có... Tôi không được nhận. Khi nãy lúc đi ra tôi bị vấp đổ ly trà lên người thôi
Tú Diệp rối rít phân bua, giành luôn phần Anh Phong mà nói. Nó vẫn như
thế, mặt lạnh như tiền, đôi môi nở nụ cười xã giao như chưa từng xảy ra
chuyện gì:
- Nhà vệ sinh đằng kia. Cô mau chóng vào rửa sạch đi
Ngay khi Tú Diệp vừa bỏ đi, nụ cười kia cũng tắt ngúm. Trong khi nó nổi giận phừng phừng thì hắn lại phá lên cười khoái chí. Chẳng hiểu sao hắn
thích bộ dạng ghen tuông của nó cực. Nghe hơi... “biến thái” nhưng trông nó lúc đó rất đáng yêu.
- Khi em ghen cũng hù được người ta đôi chút đó chứ!
Vừa ôm bụng cười, hắn vừa lên tiếng châm chọc nó. Đã giận nay nó muốn bốc
hỏa luôn. Nó chỉ vừa đi mọit chút xíu, hắn đã như thế rồi. Thử hỏi sao
nó dám rời công ti chứ. Sao nó dám tuyển thư ký tùy tiện được. Gặp thư
kí như Tú Diệp có nước nó bị cắm sừng thành con trâu sớm thôi
-
Anh thì liên quan gì tôi mà tôi phải ghen. Tôi chỉ không muốn đường
đường là giám đốc một công ti mà lại có hành động không đứng đắn tại nơi làm việc
Nó quay ngoắt đi chỗ khác, không thèm nhìn bản mặt khó
ưa của hắn. Ái chà! Đến lúc này hắn tự biết tình hình bắt đầu căng thẳnh rồi. Hắn đùa trong lúc này quả là việc hết sức ngu ngốc. Ngay tức khắc
hắn ôm chầm lấy Ngọc từ đằng sau. Dù sao cửa phòng cũng đóng và rèm thì
đã buông xuống nên hắn không cần e dè
- Thôi nào! Anh chỉ không đứng đắn trước mỗi mình em thôi
Nhưng nó lại đẩy vòng tay hắn ra và hậm hực ngồi xuống ghế sofa. Có vẻ như nó vẫn còn giận lắm
- Em biết anh không phải dạng người đó mà
Hắn tiếp tục kiên nhẫn nài nỉ. Như chạm trúng nỗi lòng, người nó khẽ run
run. Bỗng nhiên nó thở dài thườn thượt khiến hắn ngạc nhiên:
- Em
biết. Nhưng những cô gái xung quanh anh thì không phải. Anh thừa biết vệ tinh xung quan có thể chất cả ụ mà. Em là người thích anh trước và trải qua nhiều chuyện em mới có được anh. Thế nên em rất sợ...
Tim
hắn lại xôn xao. Tâm tính hiền lành, điểm ấy của Ái Ngọc khiến hắn không thể nào ngừng yêu nó. Hắn cười hiền và đưa tay búng trán nó một phát
đau điếng:
- Con ngốc này! Sẽ không có chuyện đó đâu. Anh mới là
người yêu em trước, chỉ là em không biết mà thôi. Thế nên người phải sợ
là anh chứ sao là em
Nó tròn mắt nhìn hắn. Hắn nhìn cứ ngỡ nó sẽ
rưng rưng cảm động trước lời nói quá ư ngọt ngào kia. Nhưng không, phản
ứng của nó lại trái ngược hoàn toàn.
- Vậy là khi nào anh biết anh thích em vậy. Kể em nghe đi. Anh chưa bao giờ kể cho em chuyện này cả
Nó nở nụ cười gian manh và bắt đầu nhõng nhẽo khiến hắn muốn bật ngửa té
xỉu vì sốc. Lắc đầu ngao ngán, hắn đành chiều cô nhóc mãi chưa lớn trước mặt mình
- Em còn nhớ lần Tú Diệp tìm em ở phòng y tế không?
- Nhớ nhớ. Lúc đó anh với cô ta nói tiếng anh quá trời mà em có nghe được gì đâu. Lúc đó cứ như người điếc xem kịch vậy. Em chỉ biết tự nhiên
đang nói khí thế cái anh quay lại nhìn em.
- Là lúc đó ấy.
- Thế cô ta nói gì mà anh nhìn
Khuôn mặt Anh Phong bỗng nhiên hơi ửng đỏ. Hắn ho khan vài tiếng,hít hơi thật sâu và bắt đầu lặp lại diễn cảnh trong quá khứ:
- Cô ấy nói... “Do you love her?”
- Và lúc đó anh đã không trả lời- Nó hơi ngây người
- Anh không cần trả lời cho cô ta
Tim hắn lại đập thình thịch. Dù đã yêu nhau nhưng khi nói những lời yêu thương, hắn lại hồi hộp như phút tỉ tình ngày đầu.
- Anh chỉ cần tự trả lời trong lòng mình và trước mặt em thôi. “Yes. I love her”
- Em biết rồi nha. Anh là bị em cuốn hút trước. Là do anh tự đổ chứ không phải em cầm cưa
Nó cười tươi mãn nguyện và ôm chầm lấy hắn. Cảm giác lâng lâng này như khi hắn tỏ tình với nó khi dưới cây bò cạp vàng vậy. Nó vui không phải vì
nó là được theo đuổi mà là vì... từ bây giờ nó đã đủ dũng cảm tin tưởng
hắn hoàn toàn. Ai yêu ai trước nào quan trọng? Quan trọng là cả hai luôn trân trọng và tin tưởng nhau mà thôi....