*Nhà ông Vương vào 2 ngày trước
"Mình thật vô dụng. Mình có thể làm gì giúp Anh Phong đây?". Ngồi bên
thềm cửa sổ, nó thẩn thờ nhìn những đám mây trắng trôi lửng lờ thầm
nghĩ. Trời hôm nay đẹp thật! Những tia nắng sớm cứ vui đùa len lỏi qua
những hàng cây. Mấy chú chim cũng ríu tít quấn lấy nhau thành cặp xây
tổ, kiếm mồi. Cũng phải thôi, hôm nay đang là tết mà. Làm gì có thể
trách không khí xung quanh sao quá vui tươi, tràn đầy nhựa sống. Chỉ có
thể trách lòng người sao lại quạnh hiu, buồn rầu. Thở dài não nề, Ái
Ngọc chống tay, đặt đầu mình vào thành cửa sổ. Chợt tiếng chuông điện
thoại vang lên khiến nó giật bắn mình, là ba nó- ông Vương.
- Alo! Con nghe
- Mẹ con có ở nhà không? Sao ba gọi hoài mẹ không bắt máy?
- Chắc mẹ lại để quên điện thoại ở đâu mất rồi- Nó lắc đầu ngao ngán- mà ba gọi có việc chi ạ?
- À muốn báo với hai mẹ con ba đang trên đường về nhà. Một phần vì có
việc cần xửa lý, một phần vì phải ăn tết cùng hai người chứ nhỉ?
- Thật ạ?
Hai mắt nó liền sáng rỡ như bắt được vàng. Hơn nửa năm nay chẳng gặp
mặt khiến nó nhớ ông khôn xiết. Có bao giờ Ngọc phải sống xa ông Vương
lâu đến vậy. Trog phút chốc, nỗi buồn của nó bỗng tan biến. Nó luống
cuống thấy rõ
- Để con gọi mẹ ra sân bay đón ba
- Không cần đâu con yêu. Ba đang trên taxi đi về nhà rồi. Ra cổng đón ba là hợp lí nhất ấy chứ.
Ngay khi ông Vương vừa tắt máy, nó liền phóng xuống lầu báo tin vui.
Thế là cả nhà lại đoàn tụ sau bao tháng ngày. Một bữa cơm gia đình ấm
cúng, ngọn lửa hạnh phúc lại thắp lên trong biệt thự nhà họ Vương. Trong bữa cơm, ông Vương kể rất nhiều chuyện xảy ra bên Mĩ. Nhưng chuyện có
lẽ khiến Ái Ngọc vui nhất chắc là việc ông sẽ ở lại Việt Nam một thời
gian để xử lí công việc. Không phải xa ba, nó thấy lòng được an ủi phần
nào.
- Khoảng hai ngày nữa ba phải có buổi gặp mặt với đối tác nên không thể đi chúc Tết cùng hai mẹ con
- Nhưng hôm đó là mùng 2 tết mà ba
Nó thất vọng kêu lên. Cái miệng nhỏ nhỏ xinh xinh lại chu ra khiến hai
má căng phồng. Người gì không biết. Mặt đã tròn mà mỗi lần hờn dỗi lại
cứ làm trò đó khiến tròn còn tròn hơn. Ngay cả ba nó- ông Vương còn
không chịu được huống chi là Anh Phong. Thảo nào hắn cứ chết đứ đừ trước nó là phải. Thấy chồng bắt đầu lúng túng, mẹ nó đành ra tay cứu vãn
tình thế. Bà xoa đầu nó khẽ cười:
- Thôi nào con. Ba phải làm
việc quan trọng, thông cảm cho ba tí đi-Nói đoạn bà quay sang ông Vương
hỏi thăm- có phải công ti bị lừa không?
- Phải. Họ đòi bồi thường theo luật, trả một khoản lớn một lúc
- Liệu ổn không?
Nét mặt bà Vương thoáng chút lo lắng. Trong khi ấy, ông Vương cứ trầm
ngâm. Hồi lâu ông mới chậm rãi đáp trả cùng cái thở dài thườn thượt đầy
mệt mỏi, não nề
- Tôi không biết. Tôi sẽ cố thuyết phục họ trả dần. Nếu không được... tôi nghĩ kế hoạch sẽ phải phát triển sớm hơn dự định
Không khí trong nhà bỗng trở nên yên ắng đến lạ thường. Ái Ngọc có thể
cảm nhận rõ nỗi hoang mang của ba mẹ. Nhưng nó lại không hiểu chuyện gì
đang xảy ra. Mà vốn trên đời, người càng không biết nhiều chuyện sẽ càng đỡ đối diện với những rắc rối. Nhưng khi kết quả cuối cùng ập đến, họ
lại là người chịu nỗi đau tinh thần nặng nề nhất. Và trong cuộc chơi lần này, thật không may, nó đã được chọn vào vai "kẻ khờ" đầy bi thương
kia.
...............................................
- Con chuẩn bị xong cả rồi chứ?
Ông Lã lên tiếng hỏi khi thấy hắn ngồi ngây người trước địa chỉ hẹn.
Ngước mắt nhìn bố, Anh Phong khẽ gật đầu và cùng ông bước lên xe. Trên
cả đoạn đường, hắn vẫn cứ nhìn địa chỉ ấy chằm chằm. Đó là địa chỉ của
một nhà hàng lớn trong thành phố. Nó nổi tiếng không chỉ vì bởi món ăn
ngon mà còn vì khung cảnh xung quanh được trang trí bởi những hàng cây
điệp vàng. Có lẽ vì thế mà nhà hàng cũng được đặt tên theo loài hoa xinh đẹp thơ mộng ấy. Hoa điệp vàng. Chỉ một cái tên cũng đủ gợi nhớ hình
bóng Ái Ngọc trong tim hắn. Bao kỉ niệm ngày đầu gặp gỡ đều có sắc vàng
của chúng chứng kiến và giúp hắn giữ gìn. Nay vào ngày quan trọng quyết
định số phận cuộc tình này, điệp vàng cũng xuất hiện. Liệu phải chăng
ông trời đang muốn mách bảo điều gì? Lòng hắn thoáng nhiên bồn chồn đến
lạ.
- Có lẽ chúng ta tới sớm
Ông Lã nhún vai khi thấy bàn đã đặt vẫn chưa có ai. Chỉ gật đầu đồng tình, hắn lặng lẽ ngồi vào bàn
chờ đợi. Hắn không quan tâm mình tới trễ hay sớm. Hắn đang mắc bận hồi
hộp. Hắn đang cố trấn an mình khi một nỗi lo sợ vô hình nào đó cứ dấy
lên trong lòng hắn. "Chết tiệt. Phong độ thường ngày đâu rồi? Quay lại
giúp tôi một chút" Hắn tự rủa thầm bản thân mình. Ấy thế mà khuôn mặt
hắn vẫn giữ nguyên nét lạnh lùng. Phong cách của Lã Anh Phong có khác
nhỉ?
- Xin lỗi tôi tớ trễ
Thế nhưng nét lãnh đạm ấy chẳng mấy chốc đã bị phá vỡ bởi người đàn ông trước mặt. Hắn to mắt nhìn, nét hoang mang lập tức tràn đầy khuôn mặt Phong. Người đàn ông kia cũng có
thoáng chút bất ngờ. Mãi một lúc lâu, ông mới lên tiếng:
- Là Anh Phong sao? Thật trùng hợp khi gặp con trong hoàn cảnh này. Bác không ngờ con lại là con trai cả giám đốc Lã đấy
- Con quen chủ tịch Vương sao?
Ông Lã ngạc nhiên nhìn con trai mình. Ngay khi hắn còn lúng túng chẳng biết trả lời như thế nào thì ông Vương đã vội chen ngang
- Con gái Ái Ngọc của tôi là bạn của con trai ngài. Thằng bé có đến nhà tôi chơi vào hè năm ngoái
Sững sờ. Đến bây giờ ông Lã đã hiểu vì sao con trai ông lại hoang mang
khi gặp chủ tịch Vương trong trường hợp này. Thật không ngờ công ti mà
Anh Phong chuẩn bị thúc ép lại là công ti bạn gái hắn. Công ti mà khiến
gia đình ông suy sụp lại là công ti của người con gái mà hắn thương. Bất ngờ này nối tiếp ngạc nhiên khác. Ông Vương nhanh chóng bàn công việc
- Có lẽ chúng ta nên vào vấn đề chính. Chủ tịch Lã, tôi mong ông sẽ cho công ti chúng tôi bồi thường dài hạn. Qủa thật công ti tôi cũng đang
trong tình trạng khó khăn về tài chính
- Nếu thông cảm cho ông, ai sẽ cứu công ti chúng tôi?Chưa hết luật pháp đã quy định rõ...- Ông Lã vẫn điềm tĩnh đáp trả
- Tôi biết. Thật ra... vẫn có thể trả một lượt nếu tôi bán hết cổ phần ở Việt Nam này. Thế nhưng tôi chưa muốn để con gái nhà tôi về Mĩ sớm quá.
- Ý bác là sao?- Hắn như chết lặng trước lời phân trần của ông Vương
- Vì chuyện gia đình nên bác tính hết cấp 3 sẽ cho Ái Ngọc về Mĩ để
định cư. Từ giờ tới lúc ấy, bác cần nơi ở cho con bé. Thế nhưng trước
tình hình này, nếu phải bồi thường cho công ti nhà cháu... bác đành để
con bé qua đó sớm hơn. Thế nên chủ tịch Lã, mong ông suy xét
Sau
hồi trầm ngầm, ông Lã bỗng nhiên thở dài. Đôi mắt ông xôn xao đến lạ. Có lẽ hơi tàn nhẫn, nhưng dường như đã đến lúc Anh Phong đối diện với sự
thật, đã đến lúc để ông Vương biết mối quan hệ của hai đứa nhỏ.
- Chủ tịch Vương à, tôi nghĩ... chuyện này phải để con trai tôi quyết định
- Sao lại thế?
- Bởi... thằng bé và con gái ông... đang yêu nhau.
Chết lặng. Hắn hoàn toàn mất hết thần sắc. Hắn không tài nào nắm bắt
hết mọi chuyện đang xảy ra xung quanh mình. Phải chăng ông trời đang
trêu hắn sao? Hắn chấp nhận cho ông Vương trả dài hạn thì công ti hắn
phải dựa vào Vĩnh Hằng và điều đó hiển nhiên hắn phải chia tay Ngọc để
qua lại với Hoàng Thảo. Còn nếu hắn buộc ông Vương trả nhanh chóng thì
đồng nghĩa Ái Ngọc sẽ định cư sang Mĩ. Giờ đây dẫu hắn có cố làm gì thì
kết quả cuối cùng vẫn chỉ có một: hắn sẽ mất Ái Ngọc. Phải chăng cuộc
tình này ngay từ đầu đã không nên có. Vì đến phút cuối cùng, chính hắn
phải là kẻ tự tay tổn thương người mà hắn thương yêu. Mọi rắc rối,trắc
trở cứ liên tiếp đổ ập lên cả hai như được sắp xếp từ trước. Qúa hoàn
hảo. Thượng Đế đã chơi một ván cờ số phận quá hoàn hảo. Sau tất cả, dù
hắn và nó có cố gắng cùng nhau vượt qua sóng gió đến mấy vẫn không thể
thoát khỏi vòng xoay số phận. Sự biệt ly vẩn cứ tàn nhẫn nuốt chửng lấy
cả hai. Hữu duyên vô phận nào có sai...
Xin chào mọi người. Na đã trở lại đây sau kì thi xếp lớp khá... suôn sẻ *cười tươi* Na không trốn mất bất ngờ như 1 năm trước đâu... Hứa á...
Mới đó truỵên "Yêu
anh có bao giờ hạnh phúc" đã chuẩn bị đi đến hồi. Na thật sự rất hóng
đến giây phút hoàn thành bộ truỵên. Mọi người có thế không? Đến tận giây phút này, mọi người nghĩ kết cục của truỵên sẽ là SE hay HE đây? Cứ cmt suy nghĩ của mình nhé!!! *cười tươi lần nữa*