Yêu Anh Đã 20 Năm

Chương 12: Chương 12




Bàn làm việc của tôi được đặt bên phải phía sau bàn làm việc của quản lý phòng kinh doanh. Tôi ngồi vào chỗ của mình và bắt đầu làm việc, từ chỗ ngồi của tôi có thể thấy được màn hình máy vi tính của quản lý phòng kinh doanh và khuôn mặt bên phải của người đó. Phòng vi tính là bộ phận có nhân lực ít nhất công ty, chỉ có ba người, lại được sắp xếp ngồi trong góc khuất, số mệnh rất hẩm hiu. Nhưng cũng là bộ phận được các đồng nghiệp khác cực kì hâm mộ. Lý do thứ nhất là vị trí ngồi khá kín đáo, dù xem nội dung gì trên máy vi tính cũng đều không bị ai thấy, lý do thứ hai là chỗ ngồi cách xa chỗ của tổng giám đốc nhất, không cần lo lắng sếp tâm huyết dâng trào cao hứng quan tâm “Gọi sama nào đó đến nói chuyện một trận.” (“Sama” là cách xưng hô đặc biệt không phân biệt giới tính ở Nhật Bản. Nó có thể có nghĩa là tiên sinh, cũng có thể có nghĩa là tiểu thư.)

Buổi lễ sáng sớm đầu tháng hai cuối cùng cũng kết thúc. Tôi ngồi vào vị trí của chính mình, kiềm chế bản thân không được mặt đỏ tim đập mạnh. May mắn hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, đâu đâu mọi người cũng tụm lại đòi lì xì, chẳng có ai phát hiện ra tâm tư nho nhỏ này của tôi.

Triển Tường cũng không ngồi xuống. Anh và tổng giám đốc còn đang thảo luận gì đó ở phòng hội nghị. Lúc đó tôi nhận được tin nhắn của Tiểu Tần. Nội dung đương nhiên không ngừng đề cập đến “soái ca”: “Hạ, vừa rồi bộ phận của bọn tớ đang thảo luận một vấn đề, cậu nói xem, quản lý mới đến của chúng ta có hiểu tập tục ở nơi này không nhỉ, anh ấy có phát tiền lì xì không đây?! Dù sao người ta cũng vừa mới từ nước ngoài về, chắc là không hiểu rõ. Làm sao để nhắc nhở anh ấy đây? Đương nhiên bọn tớ cũng không thực sự muốn kiếm lợi, chủ yếu là tìm được cái cớ để đến gần anh ấy chút thôi! Cho một chủ ý đi màaa~~~”

Tôi trả lời: “Hôm nay tớ không mang theo tế bào não, nên không có ý kiến, hay là cậu cứ tiếp nhận ý kiến của quần chúng đi, cho tớ hưởng ké một chút ánh sáng với!”

Tổng giám đốc bước ra. Tôi cắn chặt môi dưới. Hy vọng anh sẽ ngồi xuống. Thấy được bóng dáng của anh thôi tôi cũng mãn nguyện lắm rồi.

Nhưng anh lại không bước ra, ngược lại hộp thư của tôi lại nhận thêm một mail lạ nữa. Nội dung ngắn gọn rõ ràng: “Mời đến phòng họp một lát.”

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, chớp chớp mắt rồi mới dám xác nhận nội dung mail kia. Bằng trực giác, tôi biết đó là anh. Bởi vì mặt trên outlook của công ty có địa chỉ email của toàn thể nhân viên của từng bộ phận, chú thích rõ cả tên họ. Nếu anh muốn tìm tôi, thì không cần hỏi ai cả.

Khí trời đang rất lạnh, nhưng trên trán và chóp mũi tôi đã rịn đầy mồ hôi. Tôi đứng trước cửa phòng họp, nhắm hai mắt lại, bình ổn trong chốc lát rồi giơ tay lên gõ cửa.

Anh ngồi ở một bên bàn họp, trước mặt anh là một chiếc laptop. Tôi ngồi xuống một chiếc ghế dựa khác. Tôi thật sự phải ngồi xuống mới được, tôi sợ mình đứng sẽ không vững, thậm chí là ngất.

Anh cười, chỉ nhếch môi cười mỉm không hé răng. Rồi nói: “Ngồi cách nhau xa quá.”

Đúng, đây là chiếc bàn có thể chứa mấy chục người ngồi cùng một lúc. Chúng tôi, chia nhau ngồi ở hai đầu, giống như cách xa muôn sông nghìn núi. Khoảng cách đó không thể đo lường bằng chiều dài hay năm tháng được.

Tôi nhìn anh xuyên qua làn hơi nước mỏng manh trong đôi mắt. Anh cũng nhìn lại tôi. Vẫn là gương mặt của chín năm trước, nhưng ánh sáng trong đôi mắt đó, không cần nói tôi cũng thấy được sự thay đổi không còn giống như trước. Tôi nhìn khuôn mặt mang nụ cười của anh, nhưng tôi lại không thể nhìn thấy đôi mắt nhu tình ngọt ngào làm người ta mê say trong trí nhớ đó.

Anh nói: “Hạ Linh Kiều. Tiểu Linh Tử. Đã lớn lên rồi!”

Tôi xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong sân, hoa sơn trà đang nở rộ rực rỡ, màu trắng có, màu đỏ có, các nhụy hoa nhô ra.

Vườn hoa ấy, chắc là phải có một cái tên. Thật ra có một tảng đá, lúc xây dựng vườn hoa người ta đã dựng đứng nó lên và đặt ở đằng kia. Đã qua mấy nhiệm kỳ tống giám đốc mà vẫn không có ai đặt tên lưu niệm cho nó. Ở đây, mỗi một bông hoa, mỗi một thân cây, đều đã từng phục vụ cho những cấp trên người Nhật tại Trung Quốc, lúc sắp rời khỏi Trung Quốc, bọn họ đem đến và gieo trồng chúng nó xuống. Phía trước mỗi một cây, đều có một tảng đá nhỏ, mặt trên viết tên người đã trồng nó, thời gian trồng, cùng với tên của loài cây. Lúc trước đã từng có một vị tổng giám đốc công khai chiêu mộ đặt tên cho vườn hoa, hơn nữa lại là có thưởng. Đúng là đã thu được rất nhiều cái tên tao nhã, có khí chất, hoặc là mơ hồ. Nhưng cho đến nay, nó vẫn là một vườn hoa vô danh. Năm trước hoa sơn trà vẫn còn phong nhụy, bây giờ, rốt cuộc cũng đã bừng bừng nở hoa.

Giống như trong sinh mệnh của chúng ta đã định trước phải gặp một vài người, có thể chúng ta đã từng cách rất xa bọn họ, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày, trong biển người mênh mông, chúng ta sẽ gặp lại họ.

Anh khép màn hình chiếc laptop lại, đặt túi xách tay lên bàn, rồi vừa kéo khóa chiếc túi vừa nói: “Tôi muốn nhờ em giúp tôi một việc.”

Tôi bước đến bên cạnh anh. Từ trong chiếc túi anh lấy ra một xấp tiền rồi đặt trước mặt tôi, tiếp tục nói: “Đêm qua tôi vừa mới về, không hiểu phong tục ở nơi này lắm, cho nên tôi không chuẩn bị trước. Vừa rồi tôi thấy trưởng phòng và tổ trưởng đều phát tiền lì xì. Em có thể chuẩn bị hộ tôi không?”

Tôi nói: “Anh đã kết hôn?”

Anh ngạc nhiên. Nhìn chằm chằm vào tôi như không hiểu gì, cũng không trả lời gì cả.

Tôi giải thích cho anh: “Những người đã kết hôn mới phát tiền lì xì cho những người chưa lập gia đình! Hoặc là cấp trên nữa. Nhưng Nhật Bản không có phong tục này, cho nên những quản lý đến đây trong vài năm qua đều không phát tiền lì xì.”

Anh lại cười rồi nói: “Bọn họ là người Nhật Bản, còn tôi lại là người Trung Quốc, nhập gia tùy tục. Em giúp tôi chuẩn bị, được không?”

Tôi cầm lấy xấp tiền mặt màu đỏ. Gật đầu.

Anh lại hỏi: “Bấy nhiêu có đủ không? Tôi vừa mới về, vẫn chưa đến phòng tài vụ lĩnh tiền, chỉ có từng đó thôi, nếu như không đủ, em hãy bổ sung giúp tôi, có được không?”

Lúc nói những lời này, trong nụ cười ấm áp của anh có chứa một chút hài hước, khiến những lúc anh nói đến những chuyện liên quan đến tiền tài thế này, vừa đưa tình gợi cảm, lại vừa làm rung động lòng người. Giống như một kẻ trời sinh đã quyến rũ.

Tôi nói “Đủ rồi.” thì liền xoay người rời đi.

Tôi đi đến cửa, lúc chuẩn bị kéo cánh cửa bước ra ngoài, thì ở phía sau vang lên giọng nói của anh: “Tiểu Linh Tử.”

Tôi quay đầu, mặt hướng về phía anh, đứng dựa vào cửa.

Mắt của anh đang nhìn máy vi tính bỗng nhiên lại ngước lên nhìn tôi, nói bằng chất giọng khe khẽ: “Em không muốn gọi tôi, gọi tôi một tiếng chú nữa sao?”

Tôi kéo mạnh cánh cửa ra rồi chạy vọt vào nhà vệ sinh, nước mắt rơi như thủy triều.

Triển Tường, em thực sự chán ghét chính bản thân mình, trong khoảng thời gian chín năm nhớ nhung anh, em đều có thể kiểm soát chính mình. Tại sao, khi anh xuất hiện trước mặt em, em lại biểu đạt vụng về như thế. Em đã luyện tập vô số lần. Nhưng cho đến giờ em vẫn chỉ có thể ưu phiền khóc lóc, những giọt nước mắt đáng ghét đã khiến em không thể ẩn nấp nữa, không thể giả vờ nữa!

Nhưng tôi vẫn điều chỉnh tâm trạng bản thân rất tốt, tôi đến chỗ chị Hoa kế toán đổi thành tiền có mệnh giá nhỏ. Nhưng mà, nhưng chỉ là số tiền còn thừa lại năm trước của chị ấy vẫn không đủ. Tôi bắt đầu viết mail, gửi cho tất cả các đồng nghiệp chưa lập gia đình: “Mười phút sau tập hợp tại nhà vệ sinh, phiền mọi người mang theo tất cả tiền lì xi thu được ngày hôm nay.”

Đây là phương pháp mà chúng tôi thường xuyên dùng để giải quyết việc khẩn cấp. Việc khẩn cấp này áp dụng bao gồm cho những đồng nghiệp bị rơi khóa váy, hoặc là chị em nào đó đến chu kì kinh nguyệt mà quên mang theo thứ cần mang, hoặc là vị thư ký hay phiên dịch viên nào đó phải ra ngoài đột xuất với sếp mà quên mang giày cao gót…

Mười phút sau, xấp giấy tiền màu đỏ trong tay tôi biến thành rất nhiều giấy năm đồng, mười đồng, hai mươi đồng, năm mươi đồng mới tinh. Đương nhiên, bọn họ không hề biết tôi sẽ dùng chúng làm gì. Bọn họ lại càng không nghĩ đến, tôi, vậy mà lại có quan hệ dây mơ rễ má với vị quản lý mới nhậm chức.

Bỏ những tờ tiền vào bao lì xì (những bao lì xì này đều là do lúc trước tôi đã thu gom từng cái một). Sau khi chuẩn bị xong cả, tôi sắp xếp trật tự theo mức độ khác nhau. Lúc đưa cho anh, thì đã là đến giờ dùng cơm trưa.

Anh không đến căn tin ăn cơm. Đây cũng là một thói quen, chức vị quản lý ở công ty có một ước định luật bất thành văn, cũng có thể là bọn họ có hệ tiêu hóa như nhau, nên buổi trưa đều không cần ăn cơm. Đây cũng là câu đố mà những người có thâm niên ở công ty như chúng tôi vẫn chưa giải được.

Dùng cơm xong, thì anh đã ngồi ở vị trí của mình. Thấy chúng tôi, anh mỉm cười vẫy tay, hai tay Tiểu Tần che miệng giống như một con chim én vút qua phòng làm viêc, bay đến bên đó. Mọi người ai cũng bật cười đi theo sau.

Thật ra tôi biết, biểu hiện như vậy có hơi khoa trương. Nhóm phụ nữ đa dạng tuổi tác ở đây, dùng động tác và ngôn ngữ khoa trương để biểu đạt thiện ý và nhiệt tình của bọn họ.

Tiền lì xì xếp chồng lên nhau trên bàn làm việc của anh, anh giả vờ tức giận nói với một chất giọng đáng thương: “Tiền lì xì cho mọi người tôi đã chuẩn bị xong cả rồi! Nhưng lại không có ai nói cung hỷ phát tài với tôi, có phải mọi người đang bắt nạt người mới đến là tôi hay không?”

Thế là, mười mấy cô gái, tất cả đều chấp tay, cất giọng lanh lảnh, trăm miệng một lời đồng loạt nói: “Cung hỷ phát tài, tiền lì xì đến!”

Anh đứng lên, nở nụ cười tươi rạng rỡ, dùng ngón tay gõ gõ vào mặt bàn nói: “Đến đây, tự mình lấy đi! Nhưng bên trong không giống nhau đâu, thử vận may của mình xem sao!”

Nhoáng một cái, bàn làm việc của anh, lẫn cả người của anh đều bị bao vây ở giữa. Ai cũng khom người, lựa chọn bao lì xì mình vừa ý nhất. Ánh mắt của anh, lại dễ dàng băng qua đỉnh đầu của bọn họ, nhìn đến tôi đang đứng phía sau.

Triển Tường, anh không biết là trong một phút đó, em lại cảm nhận được tình cảm của em dành cho anh lại tăng lên một cách kỳ diệu. Anh dùng “vận may” để bù đắp vào những tiếc nuối mà họ đã kỳ vọng vào giá trị trên những tờ tiền lẻ nhưng họ không cách nào tìm được, đồng thời khiến hai chữ “Thiên vị” sẽ cách bản thân mình thật xa. Thông minh nhạy bén như thế, cùng với sự chín chắn và khéo léo, anh đã khác với thiếu niên trong ký ức của em.

Cũng có thể là em không đúng, em không nên lấy một người của chín năm trước ra để liên tục so sánh như thế. Điều này không có ý nghĩa gì cả. Còn em cuối cùng cũng đã nhận được bao lì xì đầu tiên anh phát cho em. Mỗi một nhân viên trong văn phòng đều có, đương nhiên em cũng phải có. Thật ra, trong lòng em thầm nghĩ thà rằng không nhận được phong bì chúc phúc đó của anh, bởi chỉ có như thế em mới không giống những người bình thường. Lúc anh cười đưa bao lì xì cho em và đồng thời dùng câu nói suông “Lớn nhanh một chút” mà Tiểu Tần vừa mới dạy cho anh, em lại muốn khóc.

Rất nhiều năm trước, hai tay anh đặt lên vai của em, dùng một giọng nói rất nghiêm túc nói với em, anh sẽ chờ em lớn lên. Bây giờ, cách nói nghiêm túc đó, lại đổi thành thứ ngôn ngữ xã giao. Lớn nhanh một chút. Đây là câu chúc phúc mà người Quảng Đông thường dùng để chúc trẻ con lúc phát bao lì xì.

Nhưng, chín năm đã trôi qua, lúc trước, cô bé phải dựa vào lưng anh mới có thể vượt qua con đường dài sông núi, giờ đã là một cô gái đoan trang đang ở tuổi thanh xuân, tuổi thanh xuân khiến người con gái kiêu hãnh nhất mà em vốn có, đang dần dần vụt khỏi tầm tay em.

Còn anh, vẫn dùng một câu như thế để nói với em. Cùng một nội dung: Lớn lên.

Triển Tường, ngoại trừ việc có thể ngồi trong bóng đêm rơi lệ một mình để phóng thích nỗi đau như dao cắt này, anh hãy nói với em, em còn có thể làm gì nữa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.